40. Daisy Daisy - có phải em là Cúc Họa Mi ?
"Tại sao phải che bằng mặt nạ?" Cô còn nhớ lần đầu tiên cô gặp Daisy thì cô đã hỏi ngay về sự khác biệt của cô gái này.
Người đó nói bởi vì sinh ra gương mặt đã vô cùng xấu xí, vì tự ti với người khác nên không muốn lộ diện. Nhưng Trần Kha biết nếu như là một người sợ bị người ta chê cười thì tại sao lại nói cho cô biết rằng bản thân mình xấu xí, cô không tin vào lời nói đó, cô cho rằng cô ấy là đang không thành thật với câu hỏi của cô. Lần đó cũng là lúc chân cô sắp lành, người ta đang thoa thuốc cho cô, cô định dùng tay hất chiếc mặt nạ đó ra, nhưng khi Daisy chụp được tay của cô đã vô cùng giận dữ. Ngày hôm đó cô ấy đã bỏ cô lại một mình trong căn phòng mà chạy mất, chỉ một ngày không có người đó cô lại bắt đầu rơi vào cảm giác như khi không nhìn thấy Đan Ny, cảm giác cô đơn trống trải, cảm giác bị người khác bỏ rơi. Khi Daisy trở lại, cô ôm cô ấy vào lòng, thề rằng đời này chẳng đụng đến chiếc mặt nạ của cô ấy nữa, và lần đó Daisy đã để cho cô ôm, ôm thật chặt.
-----------
Khi cô băng bó cho người đó, ở phần lưng trắng mịn chính là vết sẹo dấu cắn thật sâu, và ngay lúc đó dì Hai điện cho cô nói rằng Đan Ny mất tích. Cô không đi tìm, cô khóc vì cô biết được rằng: Đan Ny, thật chất là em đang ở đây, ở ngay tại chỗ này, ở trong vòng tay của chị.
Chỉ một dấu răng in trên phần vai người đó, chỉ một lời nói của dì Hai thì có thể xác định sao, nhưng tại sao cô lại khóc nhiều thế này. Chỉ cần tháo chiếc mặt nạ đó xuống thì sự thật sẽ phơi bày. Trần Kha, tại sao cô không tháo? Là cô không muốn làm trái lời hứa của cô với cô ấy hay cô sợ tháo xuống rồi cô không còn sức lực ôm lấy người ta.
"Daisy, Daisy, có phải em là Cúc Họa Mi?"
Trong không gian màn đêm bao phủ, trong rừng im lặng đến kinh hồn, đâu đó trong căn chòi là tiếng khóc ở trong tim như xé nát thân thể cô. Cô không gào lên như lúc Đan Ny vẫn thường hay nũng nịu, cô cắn chặt môi mình đến bật máu cùng với từng tiếng nấc đau thương - mỗi lần người đó ở trong lòng không ngừng run rẫy gọi tên cô:
"Kha, đừng bỏ em, Kha"
Vẫn là chất giọng một trời một vực với mèo con, nó như người bị khàn tiếng sau ho, thật chất là do người ta cố tình làm như vậy. Tiếng nói có thể khác, nhưng cách gọi này nhất định là của em, chỉ có em mới ở nơi tôi luôn nói những câu này.
Cô không chịu được nữa cô đưa tay của mình từ từ tháo chiếc mặt nạ đó ra, mặc dù chiếc mặt nạ bị kéo ra một chút là lòng cô thắt lại. Khi nó hoàn toàn đưa khuôn mặt chủ nhân của nó ra ngoài ánh sáng, lúc này có lẽ tim của người mà chủ nhân nó yêu cũng chết rồi.
"Kha, em xin chị, chị đừng đi, Kha"
Tiếng nói này mới thật sự là của em, Trịnh Đan Ny em giết chết tôi rồi. Hung khí em dùng chính là tội lỗi của Trần Kha, tại sao vậy mèo con, tại sao lại như vậy? Kẻ làm cho tôi ngày đó ở trong giấc mộng cũng căm thù vì nhẫn tâm bỏ rơi tôi khi đôi chân này tàn phế, kẻ ở bên cạnh ngày ngày chăm sóc cho tôi nghe tôi nhục mạ Đan Ny cũng là em. Kẻ dùng chiếc mặt nạ che hết cả khuôn mặt ưa nhìn, kẻ bao nhiêu năm phải cài thiết bị phá âm thanh trong chiếc mặt nạ đó chỉ để che đi chất giọng ngọt ngào vốn có, kẻ vì tôi đã không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử. Máu của Daisy cũng là máu của Đan Ny, đã vì Trần Kha chảy bao nhiêu lần rồi?
Chảy lần đầu tiên là khi bỏ mặc em ở ngoài quán bar khi em nói yêu tôi, để cho em bị bọn côn đồ đưa lên thuyền đánh đập khi muốn cưỡng bức em, lần thứ hai là ở trong từng ngón tay thô bạo xé nát thân thể em, lần thứ ba chảy ra là khi cùng tôi đánh chiếm SB. Bao nhiêu lần nữa ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ nổi, phải rồi chính là lần này, máu của Daisy lúc nãy chẳng phải cũng chảy sao, nguyên nhân trăm lần vẫn đều là một.
Khi màn đêm buông xuống càng lâu, khí hậu trong rừng lại bắt đầu lạnh buốt. Thân thể của nàng lại bắt đầu nóng lạnh bất thường, nếu như cả gương mặt đều nóng đến mức áp vào mặt cô, đôi tay của Đan Ny sao vô cùng lạnh lẽo. Cô biết được rằng vết thương này sẽ không lấy mất sinh mạng mèo nhỏ của cô, nhưng cô đau hơn cả lần ở biệt thự Đan Ny tự rạch nát thân thể mình do hoảng sợ sấm sét ở trên trời không ngừng đánh.
Nàng không hề biết được rằng nàng đã không còn gì che chắn cho thân phận của mình, nàng tưởng rằng mình vẫn như đang ở nhà là một Đan Ny. Cô ôm nàng cũng không chống cự, tự nhiên hôm nay sao lại cảm thấy ấm áp vô cùng mặc cho thân thể dẫu có phát run.
Vào nửa đêm khi Đan Ny tỉnh dậy liền không thấy Trần Kha, nàng nhìn thấy mặt nạ rớt dưới sàn, cho rằng trong lúc mình ngủ đã vô tình bị rớt xuống. Bởi vì ngày đó Trần Kha đã hứa với nàng có chết cũng không tháo nó ra, nhưng khi Đan Ny đeo lại chiếc mặt nạ kia, ở phía sau truyền lên một làn hơi ấm.
"Thật ra tôi cứ thắc mắc tại sao trên đời lại có người tốt với tôi như vậy, cho đến ngày hôm nay tôi mới phát hiện ra rằng. Daisy, thật chất em là Cúc Họa Mi"
Cô nói đến đây bằng chất giọng nghẹn đắng thì một lần nữa lại tháo chiếc mặt nạ của nàng ra, lúc này cả cô và nàng đều khóc. Nàng khóc vì cho đến cuối cùng cũng không biết là tại sao. Nước mắt nếu như đã không còn đủ để rơi ra, thứ thấm ướt hốc mắt lúc này phải chăng sẽ chỉ còn là máu.
"Thật chất em chưa từng rời xa chị, một năm đó em không đi đâu cả. Em vẫn ở bên cạnh Trần Kha, Daisy mấy ngày trước chị gặp ở SB không phải là em, em cố tình dùng người đó đánh lạc hướng chị có phải không? Nói cho chị nghe đi Đan Ny, chị xin em"
Kể từ khi cô trở về SB gặp lại Daisy, cũng là bộ đồ đen quen thuộc, cũng là chiếc mặt nạ che kín cả gương mặt của cô ta, cũng là chất giọng như khàn đặc, nhưng tại sao lại chẳng có cảm giác thân quen. Cho đến khi lúc nãy ở trong khu rừng này Daisy chạy đến đây kéo tay của cô đi, bàn tay cô ấy chạm vào cô - cô biết được rằng đây mới chính là cảm giác của ngày xưa - cái cảm giác vô cùng quen thuộc. Khi còn ở Hồ Nam cô nói chuyện qua điện thoại với Daisy thì Đan Ny cũng ở đó, cho nên tất cả cũng chỉ có thể là: kẻ nói chuyện qua điện thoại với cô và đóng vai Daisy ở tổ chức mấy ngày nay là người khác chứ chẳng phải Đan Ny. Là nàng cố tình di dời sự chú ý của cô, cố tình làm cho cô không thể nào biết được nàng chính là Daisy.
Nàng không phải là không muốn trả lời cô mà im lặng, mà nàng không biết phải bắt đầu từ đâu. Bao nhiêu năm là bao nhiêu sự tủi nhục, oan ức mà không thể nói ra, thì bây giờ sẽ phải nói từ lúc nào đây Trần Kha? Nói từ lúc chị chán ghét, tàn nhẫn, hành hạ em hay nói từ lúc em chẳng còn sống với cái tên Đan Ny đơn thuần nữa, mà lại mang trên mình tên gọi của Cúc Họa Mi.
Câu chuyện của năm xưa là như thế nào tồn tại? Tại sao một Đan Ny từ nhỏ đều không quan tâm đến thế sự, bây giờ lại đứng đầu làm thủ lĩnh của Đầu Lâu Đỏ giết người không gớm tay, tại sao một năm đó nàng chỉ ở bên cạnh cô vào ban ngày và đúng 10h đêm đều phải đi mặc cho mưa gió. Tại sao khi chân cô đã lành đi tìm nàng thì nàng lại cùng Phong Kiệt ôm lấy nhau, Lê Phong Kiệt tại sao bao nhiêu năm cũng không gặp lại? Tất cả cho đến cuối cùng đã có một lời giải đáp...
----------
Một năm về trước: là khi ba của Trần Kha đã chết trong bệnh viện do nội chấn thương, mẹ của cô trên đường quay trở về bị tại nạn qua đời, bên cạnh chỉ còn có Đan Ny, đôi chân của cô tàn phế, họ đang ở tạm trong căn nhà bí mật của chú Phong là bạn thân của ba cô.
"Chị hai, đừng như vậy, chân của chị sẽ đau" Nàng bưng đế cho cô một tô cháo, vừa nhìn thấy nàng cô đã không còn bình tĩnh.
"Đau sao? Hahaha, Đan Ny em cũng thật biết đùa, nó đã tàn phế rồi, còn có thể đau sao?"
"Mọi người nhất định sẽ chữa khỏi cho chị, chị ăn một chút đi mới có sức khỏe" Nàng cố gắng thuyết phục cô cầm tô cháo đi lại múc lên một muỗng.
"Tránh ra"
"Aaaa"
Sau cú hất tay của cô tô cháo nóng hổi tạt thẳng vào trong tay của nàng, màu đỏ hồng nhanh chóng ẩn hiện sau tay áo, nàng cố gắng chịu đau đớn hằn trên da thịt mình, nàng nhìn qua cô bằng một ánh mắt không hề oán trách, cái nàng đang lo là cô có vô tình bị phỏng tay không? Trần Kha nghe tiếng đau đớn của Đan Ny đã quay lại nhìn, nhưng tầm mắt không đặt ở trên người nàng quá 5 giây, cô hận Đan Ny, là cô hận Đan Ny.
Những ngày sau đó cô cũng vậy, liên tục chọi đồ đạc vào hướng của Đan Ny nếu như nàng bước vào phòng của cô. Mỗi lần nhìn thấy em ấy cô không thể nào bình tĩnh được, cô lâm vào một trạng thái kích động vô cùng. Cô đập phá đồ làm cho chính bản thân mình bị thương, nên Đan Ny từ đó chẳng còn dám vào gặp cô, chỉ có thể lén lút ở phía sau cánh cửa nước mắt ủy khuất khóc thành một trận.
"Đan Ny, đứng lên đi con" Chú Phong là bạn thân của ba Trần Kha mấy ngày nay đều nhìn thấy nàng như vậy, một đứa con gái mà bạn của mình cưng nhất bây giờ lại vô cùng thảm hại trước cửa phòng của Trần Kha.
"Con xin lỗi, có phải con làm phiền chú không?" Nàng đã cố gắng không cho mình khóc thật to vì nàng sợ Trần Kha nghe, càng sợ chú Phong phiền lòng.
"Con phải giữ sức khỏe thì mới có thể chăm sóc cho nó, con mấy ngày nay đều tiều tụy như vậy ở ngoài phòng của Trần Kha, khi từ trong đó bước ra liền mình đầy thương tích hỏi sao ta không lo" Chú bước đến nâng cả người của Đan Ny dậy, đưa tay lau nước mắt cho nàng.
"Con không sao, chú Phong, chuyện cứu chữa cho chị ấy sao rồi?" Đan Ny cũng không muốn quá thảm hại trước mặt người khác, nên nàng cũng điều chỉnh tâm trạng của mình khi nói chuyện với chú.
"Con vào đây, chuyện này không thể nói ở ngoài" Chú nói xong liền ra hiệu cho Đan Ny đi vào căn phòng bí mật trong ngôi nhà.
Nàng quả thật không hiểu là có chuyện gì lại không thể nói ra, từ trước đến giờ nàng luôn đề phòng với những loại tình huống này, nhưng mà chỉ cần có liên quan đến cô - nàng chính xác là một kẻ cuồng si. Nàng đi theo chú Phong vào bên trong phòng, liền cảm thấy không khí dường như cũng ngột ngạt hơn.
"Đan Ny không cần sợ, ta đưa con vào đây chỉ là chuyện này không thể để bất cứ ai biết được, con còn nhớ lần trước ta có đề cập đến một nhân vật có y thuật xuất quỷ nhập thần của nền y học" Chú Phong ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng bắt đầu nói chuyện với Đan Ny.
"Chú tìm được rồi sao? Chú Phong, chú nói cho con biết đi" Nàng như thể nước mắt lại một lần nữa chảy xuống khi biết được tin tức người này.
"Hắc bang gọi hắn là Quỷ Y, tung tích của hắn chỉ có một người biết, người đó chính là thủ lĩnh Đầu Lâu Đỏ - cũng chính xác là cô cô của con và Trần Kha"
"Cô cô?" Đan Ny nghe chú Phong nói mà không khỏi giật mình, cô cô cùng ba khi nàng còn nhỏ đã bất hòa với nhau, nàng cũng không hiểu rõ bất hòa ở đây là vì sao? Mẹ nói cho nàng biết cô cô và ba nếu gặp nhau chỉ là một mất một còn chứ không thể nào cũng ngồi nói chuyện. Cô cô từ lúc đó đã dọn ra khỏi nhà, sau nhiêu năm nay đều không nghe thấy tin tức, tại sao bây giờ lại ở trong miệng chú Phong được nhắc đến.
"Đan Ny, có một bí mật nếu như con biết được con sẽ có thể cứu Trần Kha, nhưng cũng có thể biến con không còn là Đan Ny đơn thuần nữa"
"Con nhất định phải cứu chị hai" Nàng không suy nghĩ, nàng nhất định phải cứu cho bằng được Trần Kha.
"SB không phải chỉ là một tập đoàn đơn thuần, nó là một tổ chức xã hội đen. Ta và ba con đều là người của thế giới ngầm, thảm sát Trần gia chính là như vậy mà diễn ra. Trần Kha được ba con đào tạo để trở thành người cầm quyền, tuy rằng ta và cả ba con đều cho rằng con hoàn toàn không thua kém chị của mình. Nhưng ông ấy không cho con biết đến thế lực này, muốn con an phận làm tiểu công chúa của Trần gia cả đời không lo nghĩ"
Đan Ny đứng ở bên cạnh lắng nghe từng lời nói của chú Phong, nàng từ lâu đã có thể mơ hồ đoán một phần nào đó về hai chứ SB. Bởi vì có lần nàng từng lén đến thăm Trần Kha, khi đó bước vào SB Hội là một gam màu hoàn toàn u ám. Và đỉnh điểm nhất chính là vụ thảm sát ở Trần gia, chỉ có ân oán giang hồ mới có thể tàn bạo giết sạch như vậy.
"Còn về việc xung đột giữa ba con và cô cô của con là do cô của con có tham vọng rất lớn, họ cùng nhau tranh quyền ở SB. Ba con đã nói với cô cô con là cả đời cô ấy sẽ không thể làm nên thành tích gì, cô con khi ra đi liền nói với ông ấy nhất định phải hối hận"
"Quả thật cô của con không phải là nữ nhi bình thường, cô ấy tìm kiếm và đào tạo được cho mình những kẻ tàn bạo nhất giết người không gớm tay. Nó có tên là Đầu Lâu Đỏ bao gồm khoảng hơn 50 tên, không nhiều những không ai là không sợ, Quỷ Y từng nhận ân huệ của cô con nên khi có lệnh của người đó Quỷ Y nhất định chữa cho Trần Kha"
"Con đi tìm cô cô, chú Phong nói cho con biết là có thể gặp được cô cô ở đâu?" Đối với người cô chưa từng gặp mặt này nàng thật sự không biết tính tình thế nào, nhưng nếu như có thể đào tạo được sát thủ thì bản thân cũng chẳng thể nào thánh thiện. Hỏi nàng sợ không? Nàng sợ chứ, nhưng là sợ đôi chân của Trần Kha, còn những thứ khác đều không còn quan trọng.
"Tuy bây giờ ba con đã chết, nhưng mối hận của cô cô dành cho ba con không biết đã ra sao? Đầu Lâu Đỏ không từ bất cứ thủ đoạn nào, con bước vào đó cũng như leo lên lưng cọp. Con có thể thuần phục nó con chính là người thắng cuộc, nhưng sơ sẩy thì cái mạng cũng không còn"
Từng lời nói đó cứ mãi ám ảnh lấy tâm trí của Đan Ny, nàng biết được rằng nàng đi vao đó cơ hội trở ra là vô cùng ít. Nếu như cô cô hận ba đến thấu xương thì nàng nhất định là cơ hội trả thù nếu lọt vào tay cô cô. Nàng sợ chết, bởi vì chết rồi thì nàng nhất định không gặp được cô. Đi được một lúc liền đi đến phòng của Trần Kha, ở bên ngoài nàng nghe rõ tiếng gọi thân thương mà Trần Kha không gọi nàng, nó chỉ có thể ở nói Mộng Kỳ mà hướng đến.
"Mộng Kỳ em đang ở đâu? Sao không trả lời chị?" Cô cầm chiếc điện thoại trên tay không ngừng dằn vặt.
Cô đang nói liền phát hiện ra có người đứng sau lưng, người đó chính là Đan Ny. Tại sao cứ luôn như vậy xuất hiện ở cạnh cô.
"Đi ra ngoài" Cô ném thẳng chiếc điện thoại đang gọi cho Mộng Kỳ vào hướng của Đan Ny, cũng không nghĩ sẽ như vậy chọi trúng nàng.
"Kha à, em nói một chút thôi, rồi sẽ không phiền chị" Nàng nhìn thấy giọt nước mắt của cô rơi, nhưng không phải là vì nàng mà rơi xuống. Tim cũng như bị cắt thêm một mảnh, nàng nói mà chẳng nhìn cô chỉ cúi đầu xuống đất gánh chịu từng cơn đau đớn.
"..." Mỗi lần cô nhìn thấy nàng đều bị kích động, trong lúc kích động cô không biết bản thân mình làm gì. Chỉ duy nhất hôm nay cô mới để ý là cô đã chọi vào người nàng, nhưng Đan Ny vẫn như vậy chẳng tránh đi. Tự nhiên nhìn lại mới cảm thấy trên người của em ấy vết bầm tím là hoàn toàn không ít, có phải tại cô không?
"Em biết, em biết chị bây giờ rất hận em, còn em không có quyền gì hận chị. Là em tự mình chuốc lấy, mấy ngày nay có phải đã rất chán ghét Đan Ny? Nhưng không sao chị à, vì kể từ lúc này chị nhất định có thể vui vẻ. Dù không muốn ăn cũng đừng nhịn đói, khi mệt nhất định phải nghỉ ngơi. Em đi nhé, Trần Kha"
Đan Ny nói xong liền bước ra ngoài, mỗi một bước đi được kèm theo một dòng nước mắt, từ nãy đến giờ vào đây nàng luôn cúi đầu, nên Trần Kha cũng không biết được rằng trên gương mặt đó đã tiều tụy ra sao. Khi nàng nói với cô "em đi nhé, Trần Kha" cô cho rằng đó là lời nói mà Trần Kha ám chỉ việc ra khỏi phòng, cô còn cười nàng có cần nói như vậy hay không? Đi ra liền đi ra nói để làm gì vì cô không hề quan tâm đến? Mà cô không hề hay biết rằng lời nói này bao gồn nhiều nghĩa có thể hiểu của Đan Ny. Nàng đi ra khỏi cánh cửa phòng cô chính là đã quyết định đì tìm thủ lĩnh Đầu Lâu Đỏ - cũng chính là cô cô tàn bạo bất nhân, khi vào nơi nhuộm mùi máu tanh đó, cũng có thể dòng máu của nàng sẽ góp phần làm cho nó đậm thêm. Một câu "em đi nhé, Trần Kha" cũng như một lời chào tử biệt, cho dù có mất mạng trong tay của cô cũng không bao giờ hối hận, vì em đã ở nơi chị nói cho chị biết "em đã đi rồi".
To be continued...
P/s: Daisy cũng chính là Cúc Họa Mi - Cúc Họa Mi là khi tình yêu thầm lặng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro