Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Uống nhầm xuân dược, rên rỉ "chị cứu em" (H)

Lúc đầu chỉ nói xuống thị trấn ăn, nhưng sau đó Lực Phi đưa cô đến một phiên chợ thập cẩm. Trần Kha nếu như đi về hướng khu vực có đồ chơi trưng bày, thì bên đây Lực Phi bắt đầu những nơi mình từng ghé đến.

"Phi Phi ơi" Cô đi xung quanh các quầy nhưng vẫn không nhìn thấy, cho đến khi ở phía sau truyền lên một tác động.

"Được rồi, về thôi" Lực Phi sau khi mua xong thứ cần phải mua, cũng đi tìm ngược lại Trần Kha.

"Ủa, vô cho đã sao không mua?" Cô nhìn thấy Lực Phi không cầm theo đùm đùm đề đề như mình nên có phần thắc mắc, vừa hỏi vừa di chuyển về phía chiếc xe đậu ở bên ngoài.

"Ai nói không mua, tại không thích phô trương như cưng thôi" Lực Phi nhìn thấy Trần Kha hai tay hai túi cũng cảm thấy chỉ biết cười một cái, không phải chứ bộ chưa từng đi mua sao, mua một lần dùng cho cả năm à?

"Ờ lúc nãy nhìn cái nào cũng thấy vừa ý hết, cũng không biết là sẽ lấy nhiều như vậy, mỏi chết đi được" Cô nhìn lại đống đồ trên tay là thật sự rất nhiều, nhưng bây giờ vô trả lại chắc có nước chúng quánh cho dập mặt.

"Đưa xách dùm cho..." Vốn dĩ chỉ định có lòng tốt một chút xách dùm tiện thể sân si một chút, nhưng sau khi nhìn rồi mới cảm thấy vô cùng hối hận. Trần Kha khốn kiếp, làm mù mắt con người ta rồi. Đền đi...bỗng nhiên lúc đó cảm thấy vô cùng tội nghiệp cho tỷ tỷ của Kỳ Kỳ.

-------------

Về phần của Sam Sam, sau khi cùng Đan Ny và Kỳ Kỳ nghỉ ngơi xong về nhà, trên đường về vẫn lẻ loi y như lúc đi, vì Kỳ Kỳ đứa con này vẫn nhất mực bám theo Đan Ny. Sam Sam lúc đầu còn thấy buồn, nhưng bây giờ cũng suy nghĩ lại. Thực chất nó giống y hệt Lực Phi, thích ai nhất định sẽ bám theo người đó đến cùng. Mà chính bản thân mình cùng với Lực Phi đều bỏ nhà ra đi đó sao, thượng bất chính hạ tất loạn, có quyền gì mà dạy dỗ được đây. Haizzz...

Mà không suy nghĩ tới thì thôi, chỉ cần nhớ đến mặt Lực Phi chết tiệt đó Sam Sam càng giận. Lúc trước mới quen người ta thì nói hay lắm: nào là cái gì chị cũng nhường em, cái gì cũng chiều theo ý em. Đến khi về chung một nhà mới lòi ra bản chất thật, lần nào muốn leo lên nằm trên một hôm, mấy hôm sau cũng nằm trên luôn (là nằm xuống trên giường không thể nào xuống nổi). May mắn mới có cơ hội thắng trong vụ cá cược, ấy vậy mà đêm nào cũng say mèm, mà Sam Sam lại rất kỵ mùi rượu, ngửi cái mùi đó là muốn ngủ luôn cho khỏe. Uất ức quá không thể làm gì, nên quyết định từ nay sẽ không nói chuyện với Lực Phi.

------------

Trần Kha và Lực Phi về nhà trước Đan Ny và Sam Sam, sau khi về tới nhà Trần Kha chạy vào phòng cất đồ, còn về phía của Lực Phi cũng bắt đầu ngồi tính toán lập mưu. Khoảng 10 phút sau thì ba người kia cũng về đến nhà, Kỳ Kỳ mệt quá đành phải chạy vô phòng ngủ, Đan Ny sau khi cất những món đồ mới mua cũng đi tìm Trần Kha, Sam Sam do bị say nắng nên ngồi ngay tại phòng khách. Lực Phi vì muốn dỗ ngọt Sam Sam nên đã pha một ly nước để sẵn.

"Em à, uống miếng nước trước đi...nha nha" Cô làm vẻ mặt vô cùng hối lỗi ngồi cạnh ôm cả người của Sam Sam.

"Được rồi, chị bớt bớt dùm một cái, nhà đang có khách" Thật ra mấy hôm nay không có thân mật như vậy, một phút làm cho Sam Sam cũng chạnh lòng, vì không muốn cái con người kế bên nhây quá nên cũng lấy ly nước lên uống. Bỗng nhiên, tiếng điện thoại liên tục vang lên, ngay lúc này Sam Sam liền bỏ chiếc ly xuống nhấc máy nghe.

"Dạ mẹ, con nghe đây mẹ" Cô vừa mừng vừa lo khi nhận được số điện thoại này.

"Ba và mẹ đang ở Hồ Nam tại một khách sạn của bạn ba con, con đưa Sam Sam và Kỳ Kỳ đến địa chỉ này đi" Chất giọng của người phụ nữ đó rất nhẹ nhàng không có gì là tức giận.

"Mẹ, mẹ đừng bắt con rời xa chị ấy, chúng con cũng đã có con rồi" Sam Sam lo sợ đến mức nắm chặt tay của Lực Phi, mồ hôi trên người bắt đầu trút xuống.

"Được rồi, đã nhiều năm đến như vậy, còn có gì không thể thông suốt đây, con mau đến đây đi mẹ muốn gặp Kỳ Kỳ" Bà nói xong thì cúp máy, sau đó gửi địa chỉ qua cho Sam Sam.

Vốn dĩ vẫn còn giận Lực Phi, nhưng đây quả thật là một tin chấn động với Sam Sam, cô xoay qua ôm chầm lấy chị , nói cho chị biết mọi người không còn giận cả hai. Lực Phi nghe được vội vàng lên Sam Sam đi chuẩn bị đồ cho ba mẹ, sau đó tiến vào phòng hốt Kỳ Kỳ gọn lên xe, vì từ sáng đã bám theo Tiểu Thụ tỷ tỷ quá mệt mỏi, có kêu thế nào cũng không tỉnh. Cả nhà ba người đi tìm Trần Kha và Đan Ny nhưng không thấy đâu, đành phải để lại tờ giấy sau đó nhanh chóng lái xe đi.

-------------

Trần Kha kể từ lúc về nhà thì Đan Ny vẫn chưa về, cô buồn qua đi ra ngoài những ngọn núi ngắm cảnh. Trong lúc đó vô tình nhìn thấy một người, người này chính xác là người lúc nãy Đan Ny gặp trong quán nước. Trần Kha lập tức đuổi theo, nhưng hình dáng đó càng ngày càng khuất bóng.

Đan Ny sau khi về nhà đã đi tìm Trần Kha khắp nơi, nhưng vẫn không thấy đâu. Cho đến khi đi qua một ngọn núi nhìn thấy cô đang đứng đó, bình thường chỉ cần một tiếng nhẹ thì chị ấy cũng nhận ra. Tại sao hôm nay đã đứng bên cạnh vẫn không hề hay biết.

"Chị sao vậy, đang tìm ai sao?" Nàng bước đến ôm lấy cô từ phía sau ân cần thăm hỏi.

"Tìm em đó, đi đâu giờ mới về?" Cô lúc này mới nhận ra hơi ấm quen thuộc của người ta, xoay người lại ôm chầm lấy Đan Ny, ôn nhu hôn lên làn tóc rối vì bị gió lay.

"Em đi chơi" Nàng rúc vào người cô làm nũng, trưng vẻ mặt nhìn thôi là muốn cắn hướng về mặt của Trần Kha.

"Sung sướng quá, sáng ra đã bỏ chị đi đến giờ này, có biết đi tìm em từ sáng giờ hay không?" Trần Kha nửa thật nửa giả nói lại, vì sợ nói một hồi lại lộ ra cái vụ đi cùng Lực Phi.

"Chẳng phải về với chị rồi sao? Về thôi, em mệt quá"

Cô nhìn em ấy có phần uể oải bước đi không vững, ngay lập tức vòng tay qua ôm gọn cả người mèo con, từng bước từng bước đi vào nhà. Sau khi để Đan Ny ngồi lên ghê, liền đi rót một ly nước đến để trên bàn, sau đó ra nhà sau bày ra thức ăn lúc nãy khi về cùng Lực Phi đã mua.

Đan Ny sau khi ngồi nghỉ mệt một chút, cũng tiện tay lấy ly nước trên bàn uống. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ nàng không lấy ly nước của Trần Kha, mà lấy ly nước do Lực Phi đã chuẩn bị mà khi nãy Sam Sam chưa kịp uống. Lúc nãy cũng vô tình đọc được lời nhắn của họ để lại.

"Mèo con, ăn đi rồi đi ngủ sớm, em mệt rồi" Cô đặt xuống dĩa thức ăn, xong đó gặp cho Đan Ny vài miếng thịt bỏ vào chén cho nàng.

"À, hai chị ấy được ba mẹ chấp thuận rồi, Lực Phi nói chắc mấy ngày nữa mới về" Nàng cũng gắp cho cô, nhắc lại nội dung trong bức thư vừa đọc.

"Tốt thật" Cô vừa ăn vừa vui vẻ trả lời.

"Đúng là tốt thật, cuối cùng cũng có thể được chấp thuận rồi"

"Không phải ý đó"

"Dạ?"

"Mấy ngày sắp tới không còn ai phá chuyện tốt của người ta, và nhất là không phải gặp con Kỳ Nhông đó"

Nàng bây giờ mới chính xác nhìn thấy bản mặt thỏa mãn của cô, thì ra không phải mừng cho người ta, mà là có suy nghĩ không đúng đắn. Giờ phút này mà nói cho cô biết Kỳ Kỳ đọc Cung Khuynh, chắc chắn Trần Kha sẽ cách ly nó với mình 1m26, hoặc cũng có thể là đem nó đi trụng nước sau đó nhốt mình sau.

Đan Ny càng lúc càng cảm thấy vô cùng chóng mặt, nhưng cũng không nói cho Trần Kha bước vì sợ chị lo. Tình trạng cứ như vậy cho đến khi trời tối, Đan Ny tắm trước thì ra ngoài ngồi, Trần Kha cảm thấy hôm nay nàng tắm lâu hơn mọi người rất nhiều.

Quả thật cô nói không sai, nàng không muốn bước ra khỏi bồn tắm, vì từ trong cơ thể truyền lên từng ngọn lửa đốt điên người, nóng quá, tại sao lại nóng đến như vậy. Đan Ny đã tắm rất lâu, bây giờ chỉ mặc hờ hững chiếc áo ngủ mỏng toang nhưng không thể nào dễ chịu được.

"Kha...ưm" Đan Ny càng lúc càng cảm thấy vô cùng khó thở, mồ hôi tuôn ra như tắm, cả người giống như đang nằm trên đống lửa.

"..." Trần Kha ở trong phòng tắm ngâm nước nóng vô cùng thoải mái, suy nghĩ về việc hai cái bóng đèn sáng nhất nhà bây giờ không còn nữa, để xem lát nữa ai còn có thể cứu em, mèo con. Cô càng nghĩ càng nở một nụ cười gian tà thỏa mãn.

"Kha, em khó chịu quá, cứu em với..." Nàng đưa tay kéo lấy cổ áo của mình mà không ngừng rên rỉ. Mắt lúc này trông vô cùng mê loạn. Từng bước nặng trĩu tiến về phòng tắm nơi liên tục có tiếng hát phát ra.

-----------

Chỗ này chính xác cần làm rõ, Lực Phi dẫn Trần Kha đến khu chợ đen - nơi bán rất nhiều món hàng cho mấy chuyện không đàng hoàng. Trần Kha mua đủ tất cả mọi thứ, cũng không biết định khi nào dùng và có dùng hết hay không. Còn Lực Phi chỉ mua đúng một thứ thôi - thuốc kích dục. Nói ra thì có vẻ hơi kỳ, đối với vợ mình mà còn làm điều này, nhưng quả thật loại thuốc này không có tác hại gì nếu như được chiều chuộng kỹ càng. Mà Lực Phi vô cùng tự tin với kỹ thuật của mình. Cô bỏ thuốc vào ly nước của Sam Sam, định trừng phạt nàng bao nhiêu ngày cấm dục, cũng là muốn cho nàng một phen sung sướng đi.

Nhưng ngay lúc đó nhận được điện thoại rồi rời đi, ly thuốc này vì thế bị bỏ quên. Đan Ny lại vô tình uống phải nó vì nghĩ nó là ly nước mà Trần Kha vừa để xuống. Bắt đầu uống thì không cảm thấy có gì, nhưng trong bữa cơm nàng đã bắt đầu ngấm từ từ, cho đến tối thì hoàn toàn bộc phát, tình trạng bây giờ của Đan Ny nếu như không được "chiều chuộng" nhất định sẽ giống như câu "sống không bằng chết" mà người ta hay nói ra.

"Kha..." Nàng bước đến phòng thì cả thân người hoàn toàn mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng bước đến chỗ của Trần Kha.

"Kha, em khó chịu quá, cứu em với" Nàng không còn đứng nổi gục xuống người cô, chiếc áo ngủ bị cào cấu hờ hững rơi xuống...

Trần Kha nhìn thấy cả người Đan Ny chính xác là người nhiễm xuân dược. Cả thân hình cùng gương mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ lúc khép lúc mở như đang mời gọi. Cô bước ra khỏi bồn ôm lấy người ta, định hỏi rõ là em vì sao lại bị như vậy, rõ ràng là mình vẫn chưa làm gì mà. Nhưng vừa mới bước ra khỏi bồn ôm lấy cả người con gái ấy, bỗng nhiên Đan Ny không còn kìm chế được mình nữa, nàng lao vào cô hôn lên đôi môi dày từng đợt, trong khi bản thân lại rên rỉ không ngừng.

Thật sự lúc này cả người Trần Kha cũng không thể nào bình thường được nữa, chiếc áo hờ hững làm lộ vùng xuân cảnh mỹ miều kia, Đan Ny bây giờ thật sự gợi tình. Đan Ny chưa đầy một phút đã nằm gọn dưới thân người ta, mắt không còn nhìn thấy gì nữa. Từng nụ hôn rải rác lên vùng cô lưu hương, đôi tay lần mò từ dưới eo đến ngọn đồi nặng trĩu, làm Đan Ny thật sự không thể nằm yên, cánh tay còn lại cũng không thể bỏ lỡ nơi đang ẩn hiện giữa hai chân, bỗng nhiên lúc đó cô dừng lại mọi hoạt động, làm cho nàng như bị người ta đá từ chín tầng mây.

"Kha, đi đâu vậy...ha..." Đan Ny hoàn toàn không nhìn còn nhìn rõ được nữa, giọng nói bắt đầu khàn đặc đi, chính xác là biểu hiện của người nhiễm phong tình.

"Không thể làm loạn ở đây" Cô khoác vào chiếc áo tắm, liền bế Đan Ny từ sàn nhà lạnh lẽo đi ra ngoài, bên trong như hàng vạn con kiến đang gặm lấy cả người của Đan Ny, làm sao cô không biết em đã muốn đến như thế nào.

"Em chết mất..." Nàng như một kẻ nghiện nếu như không có thuốc nhất định không thể qua khỏi đêm nay, cả người đã dường như trong Hỏa Diệm Sơn mà cô còn đem đi đâu thế này. Không chịu được nữa, khó chịu quá Kha à...

Cô bế Đan Ny từ trong phòng tắm ra, đi vào trong phòng của mình, trên đoạn đường đi nhìn thấy nét mặt của Đan Ny mà không khỏi rùng mình, sao lại có thể sinh ra tiểu yêu nghiệt này, em không thể khiến người ta bớt ham muốn sao. Ánh mắt bình thường đã như đem người ta nhốt lại, bây giờ còn lờ đờ loạn tình như vậy, em muốn chết rồi Trần Đan Ny.

Trần Kha mặc kệ Đan Ny vùng vẫy trên người mình như thế nào vẫn một mực bế đi, trong lúc vô tình nhìn vô thùng rác thấy có vỏ một loại thuốc không thể nào không biết - thì ra Lực Phi vào đó chính là mua thứ này cho Sam Sam, sau đó trên đường ra phòng khách thấy ly nước của mình pha vẫn còn nguyên, cuối cùng cũng có thể xác định được Đan Ny ra nông nổi này là tại ai. Coi bộ hôm nay Lực Phi bỏ tiền ra thật là lỗ vốn rồi, em nói phải không - mèo con hậu đậu.

"Kha...ưm" Nàng rên càng ngày càng lớn hơn, chịu không nổi gặm nhắm lên chiếc cổ trắng ngần của người ta, trong lòng tràn đầy ủy khuất.

"Đan Ny, trong nhà không có ai cả, em muốn làm gì người ta" Cô xấu xa buông lời trêu ghẹo, lúc này đã chính thức bước vào phòng của cả hai. Nhấn công tắc lên chọn một màu đèn huyền ảo.

"Đừng mà, đừng ức hiếp em nữa..." Nàng đột nhiên bấu vào người cô mà không khỏi rơi vài ba giọt nước mắt.

"Sao phải khóc, nói đi em muốn gì, chị nhất định sẽ làm cho em" Nhìn thấy Đan Ny như vậy cô làm sao không thương, nhưng thương thì thương chứ không thể nào tha thứ cho cái việc dám bơ đẹp người ta 5 ngày liên tiếp. Em không biết người yêu của em thù dai sao, không đòi thì thôi đến khi đòi chỉ sợ em không còn sức đâu mà trả.

"Em muốn chị vào trong em..." Một lời nói ra liền lập tức từ trên người Trần Kha tiếp xuống giường, cô như thể hổ đói vồ mồi, chỉ cần nghe được câu này đã ngoan ngoãn ghì chặt người đó ở dưới thân.

Bờ môi dày cắn chặt lấy cánh môi cong, từng hơi thở ám dục lần lượt thở hắc ra. Trần Kha à...hôn thôi là chưa đủ. Con mèo nhỏ nếu như bình thường đều thụ động như chính biệt danh Kỳ Kỳ thường gọi, thì hôm nay lại vô cùng một bước hóa mèo tinh. Nàng không cho cô buông bỏ mình, mặc dù hơi thở dần như sắp cạn đi vì không ngừng bị hút lấy.

"Kha..ưm" Đan Ny ghì chặt lấy cổ cô, khi cô vừa ngước lên đón ấy không khí chưa tới 5 giây.

Vốn dĩ Đan Ny đã yếu hơn Trần Kha, lực tác động vào cô chẳng xi nhê gì cả, Trần Kha sau khi hít đầy đủ không khí thoáng đãng xung quanh tiếp tục vùi đầu vào thân thể đang kêu gào. Bờ môi đó đã sớm không còn nguyên vẹn nữa, nó sưng lên càng vô cùng kích thích, nếu như tiếp tục chắc phải có máu chảy ra. Vùng địa phương từ cổ đến xương quai xanh chính là một trong những nơi kích tình nhất của Đan Ny, mỗi lần ân ái đều ở đó lưu lại từng vết từng vết ái ân. Cô mút mạnh vào cô của Đan Ny, con người nằm dưới chỉ biết rên lên đầy thỏa mãn. Vùng trắng ngần bị cô làm cho mọc lên từng dấu vết hòa lẫn nhiều màu sắc với nhau.

Trần Kha tạm thời để cho nó được dưỡng thương, di dời xuống dưới đôi tuyết lê ẩn hiện trong lớp áo hững hờ. Cô thích nhìn thấy Đan Ny như vậy, chút ẩn chút hiện, không tất tần tật phô bày ra bên ngoài nhưng lại vô cùng kích tình không thể nào khống chế. Cô vùi đầu vào cuộc vui ngậm lấy hai khỏa đầy đặn của Đan Ny, nếu như bình thường sẽ mút cả ngọn đồi đó, nhưng hôm nay cô chỉ nhắm vào hai hạt đậu nhỏ ở phía trên, chỉ dùng lưỡi của mình đẩy nó đung đưa qua lại thấm đượm những giọt nước long lanh, cô thích nó rồi cô muốn trêu đùa nó nhiều hơn nữa, Trần Kha ngậm lấy nó kéo dài khi còn có thể, mỗi lần như vậy đều làm cho Đan Ny ở bên dưới sắp không còn nổi.

"Ưm..." Nàng ưỡn người theo từng tác động của cô, sung sướng quá cảm giác này nàng chưa từng có, Trần Kha chị muốn giết em có phải không?

"Um...um..." Từng âm thanh phát ra khi cô liên tục mút lên hai ngọn thiên sơn - đã sớm bị tác động làm cho nó to lớn hơn.

Thật là đau đớn, không biết Lực Phi mua trúng thuốc gì - càng làm càng cảm thấy chịu không nổi. Đan Ny so với lúc nãy còn kích động hơn, cả người hoàn toàn bị kích động, càng sung sướng càng cào lấy tấm lưng của cô đến nổi gướm máu. Trần Kha cảm thấy vô cùng rát đành phải giải quyết hai cái tay của Đan Ny. Cô buông nàng ra đi đến cái tủ lúc nãy mua đồ đem bỏ vào, bởi vì đồ không mấy gì đàng hoàng nên phải khóa lại, bây giờ tìm nát cũng không thấy chìa khóa ở đâu nữa. Trong lúc quay trở lại giường thì ở phía dưới chân đá cái gì đó. Một cọng dây, trời không phụ lòng người, chắc lúc nãy nó vô tình rơi ra.

"Aa...thả em ra" Nàng đang nằm quằn quại vì Trần Kha bỏ dỡ giữa chừng, đột nhiên vừa thấy cô quay lại đã không hiểu lý do gì bị trói chặt cả hai tay vào đầu giường.

"Không thả...ai mượn cào muốn tróc da người ta" Cô nói xong tiếp tục công việc đang dang dở của mình, mặc kệ người nằm dưới không ngừng la hét.

"Thả em ra, Trần Kha, thả em ra...ưm...ưm" Thử hỏi là sao lại không khó chịu đây, bên trong bị thuốc bức điên người, bên ngoài bị Trần Kha ăn chậm rãi, chỉ còn có hai tay quơ quào thôi cũng hong cho, Trần Kha chị đáng ghét.

Trần Kha dùng tay cởi đi chiếc dây cột áo ngủ của Đan Ny, từng làn da lần lượt hiện lên, cô không hôn lên vùng bụng đó nữa mà trực tiếp dùng lưỡi để nâng niu, chiếc lưỡi nhẹ nhàng kéo lê từ nơi dưới ngực đến vùng cấm địa của Đan Ny, nó di chuyển đến đâu cả người nàng đều run lên đến đó, lông tơ cũng không thể nào nằm im nữa. Cô dùng bàn tay ma thuật cả mình lần mò xuống dưới cho đến khi đụng vào:

"Tiểu yêu quái à, em hư quá" Chiếc quần ren ở bên dưới có tìm chỗ nào khô ráo đúng là mỏi mắt đi, nó đã ướt như thể chưa phơi khô em đã lấy mặc vào.

"Em chết mất..." Từng hơi thở dồn dập khi cô dùng tay xuyên qua lớp ren ấn vào đó kéo lê lên, đôi tay ở trên chỉ còn biết bấu chặt lấy thành giường mà không ngừng cào cấu.

Trần Kha mỉm cười gian tà, xé rách thứ cản trở xung quanh, nâng lấy một chân của Đan Ny vòng qua cổ mình, vùng đùi trong đầy mê loạn càng ngày càng không thể ngừng kích thích thêm một giây, cô hôn rải rác lên đôi chân dài miên man của nàng, mà lúc này chỉ hận "Đan Ny à, em cao vậy để làm gì, thật là làm chậm đi tiến độ chạm đến mục tiêu nha". Cuối cùng cũng có thể tiến đến thêm một khu vực mà Trần Kha không thể chối từ, cô hôn thật lâu vào phần đùi trong đó, để lại vô số những vết tím đó chẳng khác gì khu vực phía trên. Hương thơm bên cạnh liên tục xông vào như thể đang kích tình, bây giờ người không chịu nổi không phải là Đan Ny mà chính xác là Trần Kha. Đóa hoa không còn e ấp nữa, liên tục ở dưới thân mình nở rộ thử hỏi làm sao có thể không nuốt sạch nó đây.

"Ưm..." Nàng vặn cả người trên giường, gương mặt vô cùng sung sướng, đôi mắt liên tục hờ hững rồi có lúc nhắm chặt vào, miệng không ngừng thở dốc khi chị đã vùi đầu vào giữa hai chân.

Từng âm thanh nhóp nhép phát ra làm cho Đan Ny như thể cùng chị xuống địa ngục rồi, nàng sung sướng đến mức muốn chết đi. Chiếc lưỡi ấm nóng liên tục đảo lên xuống từng cánh hoa, đem từng dòng mật ngọt của em lần lượt nuốt sạch đi. Nó đi sâu vào nơi tăm tối nhất trong cơ thể em khuấy động, khi ở bên ngoài không còn thứ gì chảy xuống làm cho nó thỏa mãn nữa rồi - chiếc lưỡi ấm nóng kia.

"Sao hả mèo con...em đang vô cùng sung sướng?" Cô đi ra ngoài lấy thêm luồng không khí, tiện thể nâng lấy gương mặt vô cùng thỏa mãn kia mà vui đùa trêu chọc.

"Nhanh một chút..." Đúng là khi con người nhiễm xuân dược nhất định sẽ bạo dạng hơn bình thường, hơn nữa lại là người từ trong sâu thẳm nàng rất yêu, nàng không thể khống chế ham muốn được thỏa mãn của mình.

"Muốn chị tiếp tục là phải tiếp tục sao, trong khi em lại rất không nghe lời" Cô cười một nụ cười ma mị, dùng một ngón tay tiến vào tiểu Ny Ny không ngừng kích thích.

"Em nghe lời, em nghe lời mà" Nàng vội vàng khẳng định, ngoan ngoãn trưng cầu sự giúp đỡ từ Trần Kha. Mèo con à, giờ phút này em mới thật sự đáng yêu đây.

"Vậy sao, nói cho chị biết là từ nay em đồng ý mọi yêu cầu của chị, em nói đi" Cô lại càng nhấp vào bên trong, nhưng vô cùng rời rạc dứt khoát ức hiếp tiểu Ny Ny.

"Em đồng ý...ưm...đồng ý" Nàng không cần biết cô nói cái gì đều nhất mực nghe theo.

"Là đồng ý bị ăn mỗi đêm, chấp nhận mỗi một lần đều triền miên không dứt" Cô ghé sát lên mặt của Đan Ny đưa ra lời dụ dỗ, tay vẫn đặt ở bên trong mà không còn động đậy.

"Đồng ý bị ăn mỗi đêm, mỗi lần đều triền miên không dứt..." Nàng rên rỉ vô cùng thống khổ lập tức nhắc lại câu nói của Trần Kha, cũng không cần biết câu đó là câu gì nữa rồi.

"Đan Ny ngoan lắm, tiểu Ny Ny cũng rất ngoan.

Cô cười một nụ cười vui cẻ với biểu hiện bây giờ của Đan Ny, sau khi tỉnh dậy mà biết tự chính miệng mình nói ra mấy câu này chắc sẽ tự đào hố chôn. Trần Kha không muốn hành hạ người ta nữa, lập tức đem hai ngón tay còn lại tiến thẳng vào bên trong.

"Aa...Kha..." Nàng giật mình sợi dây đang ghì chặt lấy tay mình, sung sướng la hét thật to, cả thân mình theo tác động của cô không ngừng dao động.

"Chết mất..." Cả chiếc giường đều bị Đan Ny làm cho phát ra từng tiếng động cót két liên hồi, nước mắt từ khóe mi trào ra bên ngoài vô cùng thỏa mãn.

Trần Kha vì không muốn tiếng hét của Đan Ny làm cho mấy người đi ngang qua đó phải báo công an, đành phải dùng môi ấn chặt vào nơi từ lúc nãy đã sưng lên, đem tất cả âm thanh cuốn hết vào cổ họng, chỉ còn văng vẳng tiếng ư ử bên trong.

Ở phía dưới không biết là tiểu Ny Ny bây giờ chảy bao nhiêu mật ngọt nữa rồi, nhưng cô vẫn cứ liên tục đẩy mạnh vào trong, cho dù nơi vách động đó thật sự đã muốn siết đến hư những ngón tay của cô.

"Aa..."

Trong hang sâu thăm thẳm truyền lên từng cơn địa chấn muốn nổ tung thứ gì xâm nhập, một dòng "nham thạch" tựa trong lòng núi lửa dường như muốn thiêu đốt cả hai, cô lại tham lam vùi vào đó một lần nữa, hứng trọn hương vị đê mê. Đan Ny bị Trần Kha làm cho trải qua từng cơn từng cơn kích thích, tuy vừa trải qua tuyệt đỉnh của ái ân, nhưng nàng vẫn chưa thể ngưng âm thanh kêu la thảm thiết vang khắp phòng.

Chị ấy đang ở dưới thân của nàng hết lòng chiều chuộng, mọi giác quan trên cơ thể đều cùng lúc dâng trào trong từng hơi thở dồn dập, nhưng âm thanh chị từ nơi đó rút ra, em không thể nào chịu được nữa rồi, Kha à...có phải muốn giết em không?

Đan Ny dùng chân của mình kẹp lấy cổ cô xoay qua một bên, gương mặt của Trần Kha vẫn chung thủy ở giữa hai chân nàng, nhưng không còn trong tư thế lúc ban đầu, mà ở một tư thế kích tình hơn, đóa hoa nở rộ vào ban đêm mang theo mùi hương kích loạn đó đang ở trên gương mặt của cô không ngừng đưa đẩy.

"Mèo con à...em hư đốn" Cô nở một nụ cười thỏa mãn cắn vào cánh hoa đó thay cho một lời cảnh cáo cho kẻ ở phía trên đang không ngừng rên rỉ.

"Em rất khó chịu, em không dừng lại được" Nàng đôi mắt dường như đã nhắm chặt, nhưng nơi hạ thể lại vô cùng hướng về phía Trần Kha mà đòi hỏi không ngừng, cứ liên tục ấn vào gương mặt của kẻ đang nở một nụ cười chính xác của ác ma.

Hỏi Trần Kha có thích không, dĩ nhiên là cô thích. Cô thích một Đan Ny e ấp không dám nhìn mặt cô mỗi khi hoan ái, cô cũng thích Đan Ny bạo dạng phóng túng ở trên giường.

Từng tiếng van xin của nàng, cô làm sao không đáp ứng, nếu như Đan Ny ở bên trên không ngừng nhấp vào môi của cô, Trần Kha ở bên dưới lại vô cùng kích thích, cô dùng cả hai tay ấn vào đùi của nàng, sau đó di chuyển hai ngón cái ấn vào cánh bướm đang vỗ mình của mèo con, tách hai phiến hồng nhạt đang cựa mình đung đưa ngậm lấy nó, nút thật chặt làm cho Đan Ny sung sướng đến muốn chết đi, từ sâu trong cơ thể dòng suối khô cạn lại tiếp tục ngập lụt như được tiếp nước bởi những cơn mưa, con rắn nhỏ trong khuôn miệng đảo quanh, nuốt sạch thứ mật dịch tiếp tục phủ ướt cả cánh hoa, từng âm thanh gợi dục hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ thỏa mãn dục vọng khắp nơi vẫn chưa hề dừng lại, màn đêm này có phải cũng dung túng không?

Nơi hang động phủ kín đám rêu phong, hai cánh bướm cùng nhau uốn lượn vòng.





To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro