Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

117. Không dạy được em, có phí công làm chồng?

Khi mọi người vẫn còn say trong những giấc mộng muôn màu muôn vẻ, ở ngoài vườn vẫn có hai bóng hình in lên bờ tường phía sau bởi ánh trăng chiếu rọi. Đan Ny không phải ngoan ngoãn ở trong vòng tay của cô, mà chính xác là ba hồn bảy vía của nàng đều không còn trong thân xác. Một lúc sau đó đến khi cô bế nàng vào lại nhà, mới giật mình từ trong người cô nhảy cẩng ra.

"Chị làm gì vậy?" Sắc màu trên gương mặt khả ái của nàng vẫn chưa thể nào dịu lại, hô hấp rõ ràng vô cùng khó khăn.

"Chị mới phải hỏi em làm gì vậy đó. Vợ bé nhỏ, em bớt hù chị một chút chị sẽ sống thọ hơn" Lúc cô đem nàng vào đây mà nàng không "tỉnh" lại nữa chắc cô phải gọi cứu thương, cũng rất may mắn bây giờ đã có thể ở trước mặt cô la lớn.

"Tôi không tin đâu, mấy cái đó là chị ghép vào hoặc cô gái đó không phải tôi, nhất định là vậy"

"Cái gì vậy? Em dám chơi không dám chịu hả? Được, nếu như không phải em thì chị đăng lên cho của ai người đó ra nhận"

Ở đâu ra đổ thừa được thì đổ thừa vậy, có điều Trần Kha không phải là người cứ chối với cô là được. Gương mặt ma mãnh nhìn một lượt vào biểu hiện lo lắng của Đan Ny, trực tiếp cầm điện thoại lên giả vờ vài động tác như thể muốn làm chuyện kinh khủng đó.

"Đừng mà, tôi xin chị" Ba năm ở Pháp chỉ dạy cho Đan Ny như thế nào là băng lãnh, chứ không thể dạy cho nàng làm sao cho da mặt mới có thể dày lên một chút. Vừa mới thoát ra khỏi vòng tay của cô đã muốn lao vào, nhưng là lao vào để giành lấy chiếc điện thoại kia.

"Không phải em mà? Chị đăng clip vợ chồng chị, em có quyền lên tiếng hả?"

"Chị đừng có làm như đăng lên chị sẽ vinh quang lắm nha"

"Có sao đâu, biết đâu một đêm nổi tiếng được săn lùng còn hơn sao hạng A của showbiz"

"Trần Kha, một giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa cho chị" Mấy tình huống như vậy trên phim thấy cũng đâu có ít, nói tới nói lui cũng chỉ là dùng tiền đều có thể giải quyết.

"Em nói kiểu như em có tiền, đừng có quên cái vali gì đó của em biến mất đem theo tất cả tiền mặt và thẻ của em bay theo rồi" Đan Ny bây giờ không còn một xu dính túi, cô có vô lại đến mức đòi tiền chuộc cũng không có đâu mà trả. Huống chi cô lại chẳng cần tiền.

"Tôi sẽ nhờ..."

"AI?"

Rõ ràng thái độ của cô đang vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe nàng định nhắc đến một người nào đó làm cho một đám mây mù lặp tức giăng trước mắt của cô. Kể từ lúc nào Đan Ny có chuyện nhờ vả đã không phải là cô nữa?

Lại nói đến nàng định nói sẽ nhờ ba của mình trả cho cô, nhưng nếu như để ông ấy biết nàng đang vi vu đến Trung Quốc nhất định sẽ bắt nàng về. Đó là còn chưa tính đến trường hợp có vẻ như ba của nàng rất ghét Trần Kha, nếu không sẽ không lừa nàng bao nhiêu năm nói rằng cô đã chết. Nếu để cho ông ấy biết Trần Kha dùng thủ đoạn như vậy ức hiếp con gái của ông ấy, không biết sẽ lại có chuyện long trời lở đất gì xảy ra nữa. Duy nhất chỉ còn một người là Aron có thể nhờ vả được, nhưng mà tại sao đột nhiên Trần Kha lại trở nên hung dữ như vậy.

"Chị hỏi em người đó là ai?"

"Là ai cũng được, chỉ cần trả tiền cho chị là được"

"Được, em nhất định phải tàn nhẫn như vậy có đúng không? Tiền chứ gì? Kêu hắn trực tiếp đến gặp tôi, lúc đó tôi sẽ đưa ra số tiền mà các người cần phải chuộc"

Tôi - cũng chỉ là một đại từ danh xưng bình thường trong giao tiếp, nàng cũng dùng nó để xưng hô với cô. Nhưng không hiểu sao cô cũng sử dụng nó lại làm cho Đan Ny dưới lồng ngực bên trái đột nhiên lại nhói lên một nhịp. Tại sao chị ấy lại có thể nhanh chóng dẫn đến sự tức giận vô cớ đến như vậy.

"Trần Kha"

"Ngủ đi, ngày mai còn phải về sớm"

Lúc nàng gọi tên cô cũng không biết mang theo một phần cầu xin hay một phần biết lỗi lại vô cùng da diết, nhưng cô không muốn tiếp tục đối diện với nàng nữa, trực tiếp cất bước đi về phòng của Linh Đan sau khi bỏ lại một câu nói.

Thật tình Đan Ny không thể hiểu nổi nàng có lỗi gì, làm cho cô đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Sao vậy? Chị ta lạnh nhạt càng tốt, chị ta sẽ không cứ một chút sẽ lẩn quẩn bên mình, mình cũng không cần phải tìm cách né tránh chị ta. Nhưng mà...cảm giác này?

Cả buổi tối hôm đó trong căn nhà nọ chỉ có hai đứa trẻ là vẫn ngủ ngon lành, có hai người nào đó vẫn cứ nằm trằn trọc, lòng nặng nề như một tảng đá chắn ngang.

------------

Sáng hôm sau nàng là người thức dậy trễ nhất. Đến lúc từ trong phòng tắm bước ra bên ngoài đã nhìn thấy Linh Đan đến lay tay áo của nàng chỉ vào bàn ăn.

"Mẹ ơi, mẹ ăn mau lên chúng ta sắp phải đi rồi" Linh Đan quần áo tươm tất còn đeo sẵn một cái balo nhỏ xíu ở sau lưng, nó vừa nhìn thấy Đan Ny đã kéo nàng ngồi xuống bàn ăn. Lúc nãy nó đã định đánh thức mẹ dậy ăn cùng nhưng ba lại bắt nó ngồi xuống không cho đi.

"Con ăn chưa?" Đan Ny nhìn vào thức ăn trên bàn dường như không còn nhiều lắm, nếu Linh Đan chưa ăn nàng sẽ nhường cho nó.

"Linh Đan ăn rồi"

"Vậy còn?"

"Kỳ Kỳ hả mẹ? Kỳ Kỳ ở ngoài sân cùng hai dì rồi"

Nói nàng vô tình cũng được, nhưng lúc này nàng không phải hỏi bé con đó. Người nàng muốn hỏi chính là người làm cho nàng cả đêm qua trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được. Đan Ny cũng không có tâm trạng gì để ăn nhưng Linh Đan cứ liên tục lấy cho nàng, sợ con bỏng nên cũng tự mình ngồi ăn được một ít món súp ở trên bàn.

"Chị..." Đan Ny không bao lâu sau bế Linh Đan ra ngoài, hôm nay bộ quần áo cô chuẩn bị cho nàng cũng thoải mái hơn, nhìn thấy Trần Kha ở bên ngoài chiếc xe sắp xếp cho gọn số hành lý liền tỏ ý muốn giúp một tay.

"Em vào xe trước đi, chị đi khoá cửa lại"

Đan Ny tâm trạng đỡ một chút căng thẳng khi nghe Trần Kha xưng hô "thân mật" với nàng hơn tối hôm qua. Nhưng thái độ cũng không tính là thiện cảm cho lắm, thậm chí ánh mắt có vẻ như còn né tránh nàng một chút. Thì ra cảm giác bị người ta không thèm đếm xỉa tới là như vậy.

Chiếc xe đậu cách đó không xa chính là xe của Lực Phi, cả nhà ba người họ đã yên ổn ngồi trên đó nhìn lấy nàng. Nàng bắt gặp ánh mắt của một người con gái có phần điềm đạm hơn gật đầu một cái, sau đó cũng ngoan ngoãn mở cửa xe ra ngồi lên ghế trước để Linh Đan ngồi trên chân của mình. Trần Kha sau khi khoá nhà lại cẩn thận cũng ra hiệu cho Lực Phi lái xe đi.

Kể từ lúc cô bước lên xe thắt dây an toàn lại, cho đến lúc lái đi được một khoảng đường vẫn không nói chuyện với Đan Ny. Linh Đan chỉ được mười mấy phút đầu vẫn còn tỉnh táo nhìn ra cửa kính chỉ mẹ của nó cái này cái kia, nhưng không biết có phải nó nhìn quá đến nổi chóng mặt hay không lại ngủ luôn ở trong vòng tay của Đan Ny. Kể từ lúc nó ngủ thiếp đi trên xe cũng chỉ còn tiếng động cơ, ngoài ra tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.

"Tại sao lại giận tôi? Chị quay những thứ đó uy hiếp tôi, người nên giận là tôi mới phải" Thật không nghĩ ra được nàng lại có thể mở miệng nói chuyện với cô trước, cứ cho rằng mất mặt một chút nhưng sẽ đỡ cảm giác căng thẳng này hơn.

"Chị không có giận em" Cô trả lời Đan Ny trong khi đôi mắt vẫn nhìn về con đường phía trước. Cả gương mặt trầm tĩnh của cô thật sự không nhìn ra được cô đang suy nghĩ điều gì?

"Không giận tại sao lại như vậy?"

"Như vậy là thế nào? Em thích mà?"

"Tôi..."

"Chị không giận, nhưng lại rất buồn em, em mất trí nhớ cũng đánh mất đi cảm xúc của mình rồi có phải không?"

"Không phải..."

"Thôi đi, có gì về nhà rồi nói, chị muốn tập trung lái xe"

Chiếc xe vẫn đều đặn chạy trên làn đường cho phép, cái gọi là tập trung lái xe cũng chỉ là một hình thức, không ít lần cô bị Lực Phi nhắc nhở vì vô tình tăng tốc độ không hề kiểm soát. Cũng từ lúc đó Đan Ny cũng không nói thêm câu nào nữa, cho đến khi họ dừng chân tại một quán ăn sau những tiếng đồng hồ chạy liên tục. Chiếc xe cũng đã dừng lại, cô định nói với Đan Ny vào quán nghỉ ngơi một chút thì nhìn thấy nàng đã ngủ kể từ lúc nào rồi, tuy vậy vòng tay đỡ lấy thân hình xiêu vẹo của Linh Đan vẫn không hề nới lỏng.

Cô đưa tay đỡ lấy Linh Đan từ trong người của Đan Ny ra để nàng có thể thoái mái hơn, Đan Ny ở trong vô thức dường như có cảnh giác cũng nhíu chặt đôi chân mày lại giữ lấy thứ trong tay mình.

"Vợ bé nhỏ, chị muốn nhu với em không được thì em sẽ rất mệt đấy"

Cũng không rõ cô nói với Đan Ny hay nói với chính mình, đưa tay xoa dịu đôi chân mày nhíu chặt, vươn người đặt vào môi nàng một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước mà bất giác còn sợ lay động đến Đan Ny.

Một lúc sau đó Đan Ny tỉnh lại đã không còn nhìn thấy Linh Đan ở đâu nữa, nàng hoảng loạn chạy ra bên ngoài lại bắt gặp một hình ảnh thật là "đầm ấm". Trần Kha bế con đặt lên chân của mình đút cho nó ăn, ba người ngồi theo hướng đối diện cười cười nói nói, bỏ mặc nàng ở trong xe một mình, có nhầm lẫn không vậy?

"A mẹ thức rồi, lại đây ngồi ăn đi mẹ" Linh Đan vừa nhìn thấy Đan Ny đi đến đã cất tiếng gọi to, không ngờ lại bị ba của nó đặt xuống chiếc ghế bên cạnh mà không hiểu tại sao?

"Em dâu, ngồi xuống ăn cùng đi" Lúc nãy Lực Phi có hỏi Trần Kha sao không kêu Đan Ny xuống ăn cùng, cô có trả lời để cho nàng ngủ thêm một chút, cô đút Linh Đan ăn trước sẽ gọi Đan Ny xuống ăn cùng mình. Nhưng bây giờ rõ ràng là trở mặt?

"Hết ghế rồi, đi qua bàn bên cạnh"

"Tôi không muốn ăn"

"Không muốn ăn thì leo lại lên xe"

Quả thật trong cuộc đời "ba năm" của Đan Ny chưa từng chứng kiến loại người nói lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay. Rõ ràng lúc nãy khi nói chuyện với nàng tuy không thèm nhìn nàng, nhưng âm giọng cũng rất nhỏ nhẹ, bây giờ ở giữa quán xa đông người thật sự không để cho nàng chút mặt mũi.

Buổi sáng nàng chỉ ăn một ít súp để không làm chậm trễ tiến độ, rõ ràng dạ dày nhỏ bé bên trong cơ thể nàng liên tục biểu tình. Nhưng cục tức đã chắn ngay cổ họng rồi không ăn được gì nữa. Không phải nghe lời cô mà không muốn nhìn bản mặt khó ưa của cô nữa nên lao thẳng ra xe.

"Mẹ, mẹ, ba kỳ cục" Linh Đan rõ ràng nhìn thấy mẹ của nó rất đáng thương, muốn chạy theo mẹ nhưng bị ba của nó giữ lại.

"Phải đó Kha, có tức giận chuyện gì cũng phải để Ny nó ăn một bữa chứ" Sam Sam dĩ nhiên cảm thấy khó hiểu thái độ của Trần Kha, ba năm qua chị ấy cũng là người chứng kiến không ít sự đau đớn khi mất đi Đan Ny của cô. Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?

"Chị nhất định phải dạy lại Đan Ny, nếu không chị còn có thể làm chồng của người ta hay sao?"

"Mày dạy sao thì dạy, mày làm quá con nhỏ chịu không nổi bỏ đi thì đừng có ở đó khóc lóc với bạn mày" Lực Phi dĩ nhiên không quan tâm lắm tới mấy cặp "vợ chồng son" hờn dỗi kiểu trẻ con này. Chỉ tốt bụng đưa ra một vài lời nhắc nhở.

"Phải rồi, Soái Soái như vậy là quá đáng lắm luôn á"

"Linh Đan ăn xong đi qua xe của hai dì"

"Con không chịu, con muốn ngồi với mẹ"

"Nếu như con muốn mẹ bỏ đi một lần nữa thì cứ việc bướng đi"

Điểm yếu nhất của Linh Đan cũng bị cô đem ra hù doạ, nó dĩ nhiên phải nghe lời của cô. Mặc dù không biết ba đang làm cái gì, nhưng ba thương mẹ lắm chắc sẽ không làm gì quá đáng lắm đâu.

Trần Kha sau đó kêu nhân viên trong quán ăn làm một chiếc bánh bao và một hộp cơm mang về. Đưa Linh Đan vào xe của Lực Phi ngồi cùng với Kỳ Kỳ còn thắt dây an toàn cho chúng. Sau đó cầm trên tay túi thức ăn vừa được nhân viên đem đến, quay trở lại xe của mình mở cửa bước vào ngồi trên ghế lái nhìn trộm Đan Ny. Con mèo nhỏ của cô thật sự giận đến mức đỏ mặt tía tai, không hiểu sao nhìn thấy Đan Ny như vậy cô lại có một chút mềm lòng rồi. Không được, nhất định phải cứng rắn lên...

"Ăn đi, không ăn một lát nữa đói chết cho coi"

"Chị tự mình ăn đi, mặc xác tôi"

"Ừ"

Vô tình thì phải vô tình cho tới, cô đưa tay đặt hộp cơm đó lên bệ sau đó một tay để lên vô lăng, một tay cầm lấy cái bánh bao, phía dưới đạp vào chân ga lao xe đi.

Chỉ tội nghiệp cho Đan Ny, không biết sỉ diện có làm no bụng được không? Bây giờ nàng thật sự rất đói, lại còn nhìn thấy tên đó cầm theo cái bánh bao nhai nhóp nhép, cái thứ dân ăn như heo, lúc nãy ăn ở quán chưa đã hay sao bây giờ lại còn mua ăn dọc đường nữa chứ. Nhưng thật sự Đan Ny không biết được rằng cô là vẫn chưa ăn gì, lúc nãy cô chỉ gọi cho Linh Đan rồi ngồi đó đút nó ăn thôi.

"Ăn đi, không có đòi tiền đâu mà sợ"

Sỉ diện của Đan Ny vẫn ngự trị cho đến hơn một tiếng sau, cuối cùng chịu không nổi đành phải không biết xấu hổ lấy hộp cơm đó lên ăn trong khô khốc.

"Nước suối ở trong hộc, tự lấy uống đi, lúc nãy ăn thì còn nóng hổi rồi, đúng là không nghe lời tự mình chuốc lấy"

"Chị..." Đan Ny muốn phản bác lại tên đáng ghét này, nhưng đã nói ăn cơm thì lo tập trung ăn đi, vừa mới sơ ý đã tự cắn trúng lưỡi của mình mà chân mày đều nhíu lại.

"Có muốn chị giao lại cho em đoạn clip đó hay không?"

"Chị muốn sao mới chịu giao nó lại cho tôi"

"Giống như hôm qua đã nói, em đưa cái tên chết tiệt đưa em đi ba năm ra đây gặp chị, lúc đó chị sẽ giao không cho em luôn không cần tiền nữa"

"Không đời nào" Rõ ràng người đó là ba của nàng, tên xấu xa này lại muốn chửi là chửi, không tức giận mới là lạ.

"Vẫn còn cách thứ hai" Mặc dù nhận thấy thái độ của Đan Ny có vẻ như bảo vệ cho người đó, cô thật sự đã muốn ngay lập tức vật nàng ra "hiếp trước giết sau" luôn cho rồi. Nhưng vẫn cố gắng lấy lại sự bình tĩnh tiếp tục ra điều kiện với nàng.

"Cái gì?"

"Chúng ta hẹn hò"

"Dẹp..."

"Trong vòng một tháng thôi. Sau một tháng em có thể đi, chị còn đưa cho em một số tiền nữa, điều quan trọng nhất chính là tất cả giấy tờ tuỳ thân của em"

Thật ra lúc ở Pháp nàng từng hỏi ba của nàng giấy tờ của nàng đâu, ông ấy nói không biết, lúc đó nàng cho rằng ông ấy cố tình nói như vậy. Nhưng quả thật lúc ông ấy đi ra nước ngoài, trước khi Aron đến dẫn nàng đi thì nàng có lục tìm khắp nơi vẫn không thấy. Bây giờ tên này nói như vậy, có phải giấy tờ của nàng đều do chị ta giữ hay không?

"Tôi làm sao có thể tin chị, lỡ như sau một tháng chị không đưa nó cho tôi thì chẳng phải tôi rất ngu ngốc sao?"

"Ủa bộ bây giờ em còn cách nào khác hả? Em có ngon thì cứ chạy trốn đi, chị không đánh gãy chân em thì cũng mua dây về xích em như xích cún"

"Chị đừng có tưởng tôi không dám đánh chị nha, tôi...tôi không phải mấy thể loại con gái chân yếu tay mềm đâu à" Hăm doạ nàng hả? Dù gì nàng cũng có võ mà, không đưa cái điện thoại đó ra nàng cũng có thể đánh người cướp của vậy.

"Ồ, muốn đánh thì cứ việc đánh, nhưng cũng nên nghe chị nói điều này. Thật ra đoạn clip đó đã được đưa lên web vào tối hôm qua, nhưng có điều vẫn còn cài thời gian chạy ngược mới chính thức được tung lên, nếu lỡ như em đánh chị chết rồi, đến ngày hôm đó không ai gỡ nó xuống thì đừng có trách"

"Tiểu nhân"

"Trong vòng một tháng em nhất định phải làm tròn bổn phận của người vợ, nấu ăn cho chị, ngủ chung một phòng, ăn nói phải dịu dàng lịch sự, chị nói bất cứ thứ gì cũng phải nghe theo"

"Đồ điên, chị muốn tôi làm mấy thứ biến thái giống trong clip đó tôi cũng phải làm sao?"

"Chị sẽ không ép em làm nếu như em không muốn, nhưng có khi là em ngủ chung với người ta tự dưng em muốn thì không có trách chị được đâu nha"

Đan Ny đem tất cả trái tim cùng lý trí ra đấu tranh nội tâm xem có nên nghe theo lời cô hay không? Thật ra tên này có đôi khi hơi khó ưa một chút chứ cũng không phải đại gian đại ác gì, ở có một tháng thôi có phải là chết đâu. Hơn nữa khi về nhà của chị ta rồi có thể lén lén đi tìm giấy tờ của mình cũng được mà. Nàng rất hận tại sao mình lại không nhớ được số điện thoại của Aron, nếu không cho dù có mất luôn điện thoại vẫn có thể đợi đến lúc cô không để ý lấy điện thoại bàn nhà cô để gọi.

Thật tình là bây giờ nàng là cá nằm trên thớt rồi, tiền bạc không có cũng chẳng quen ai, giấy tờ không có một tấm lận lưng có liều mạng chạy trốn cũng không biết làm gì nữa.

"Sao hả? Vợ bé nhỏ, em làm gì suy nghĩ lâu vậy?"

"Tôi..."

"Yên tâm đi, chị không có lừa em đâu mà, sau một tháng nhất định giao lại cái clip đó cho em. Không phải em rất tin lời thề sao? Để chị cho em biết như thế nào là thề độc: Nếu như chị không làm đúng theo những gì đã hứa, chị sẽ bị người ta rủa tới chết, ngay cả con gái của chị cũng không thèm nhìn mặt chị nữa được chưa?"

"Chị mà lừa tôi, tôi có chết cũng lôi chị theo"

Thoả thuận cuối cùng cũng đã được thông qua, có một bạn họ Trần nào đó cảm thấy vô cùng tức cười. Người ta nói lửa gần gơm lâu ngày cũng cháy. Ăn chung ngủ chung, một tháng sắp tới để chống mắt lên chờ xem em cứng được bao lâu.





To be continued...

p/s: để tui coi 👺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro