Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


6h sáng, Trần Kha vội vã kéo vali đến nhà họ Trịnh, vừa mở cổng bước vào cô đã đụng phải 1 thứ lòe loẹt, đỏ đỏ trắng trắng nằm sõng soài trên nền đất

"Yaaa, có thấy đường không hả???"

Trần Kha phũi bụi đứng dậy, sao mà nghe cái giọng này vừa lạ lại vừa quen. Đưa mắt nhìn xuống cái thứ lòe loẹt kia cô không khỏi ngạc nhiên

"À ... ra là con bé đanh đá! Đúng là trời có mắt, lại cho tôi gặp cô rồi..."

"Nè cái đồ vô học đạo đức giả, nói ai là con bé đanh đá hả?"

Tức chết đi mà, Trần Kha ghét nhất ai phỉ báng cô mà nhất là nói cô vô học. Cảm giác bị sỉ nhục làm cô không kiềm chế cơn giận được, giương cổ cãi lại.

"Còn không đanh đá chứ là gì? Ăn mặc thì lòe loẹt, người đã xấu tính cũng xấu..."

"Yaaa, cái cô kia nói ai xấu xí hả?" - Trịnh Đan Ny cực kì căm ghét người nào phê phán cô, như chọc phải ổ kiến lửa Trịnh Đan Ny bừng bừng nhào tới đánh túi bụi vào người Trần Kha, Trần Kha cũng không vừa...cô kèm chặt 2 cánh tay Trịnh Đan Ny khóa lại trước ngực mình. Cuộc chiến cứ như vậy mà giằng co mãi đến lúc dì Lâm nghe tiếng ồn ào chạy ra ngoài can ngăn mới thôi.

"Trịnh tiểu thư, Trần quản gia...2 người làm trò gì thế?"

Bàng hoàng nge dì Lâm gọi tên của đối phương, cả 2 dừng lại trố mắt nhìn nhau cùng đồng thanh hỏi ngược lại dì Lâm.

"Trần quản gia?"

"Trịnh tiểu thư?"

Dì Lâm ôn tồn quay sang nói với Trịnh Đan Ny.

"Hai người chào hỏi nhau đi. Tiểu thư, đây là Trần quản gia từ nay sẽ đảm nhận vai trò của tôi."

"Tại sao phải thay thế? Dì đi đâu sao?"

"Tôi cũng lớn tuổi rồi, không lo được cho tiểu thư nữa với lại chủ tịch sức khỏe ngày càng yếu đi nhà cũng chẳng còn ai nên tôi phải chăm sóc cho chủ tịch."

Dì Lâm tiếp tục nói

" Trần quản gia, từ nay mong cô chăm sóc tốt cho tiểu thư."

Tuy trong lòng rất hậm hực nhưng Trần Kha lại tỏ ra vui vẻ thỏa hiệp với dì Lâm.

" Dì đừng lo, tôi sẽ cố gắng để mắt tới tiểu thư."

Trịnh Đan Ny liếc nhìn Trần Kha rồi "hứ" 1 cái bỏ đi. Cô thật không ngờ kẻ cô ghét nhất lại thành quản gia của cô, điều này làm cô bực bội vô cùng, nhất định phải kiến nghị với ông mới được. Nhưng mà không hiểu cái tên đạo đức giả kia bỏ bùa mê gì cho ông mà dù cô nói thế nào ông cũng không chịu thay người khác, Trịnh Đan Ny đã giở đủ mọi chiêu trò nhưng cuối cùng vẫn không làm ông thay đổi quyết định. Không phục rời đi, Trịnh Đan Ny quyết định sẽ làm loạn lên ắt ông sẽ nghe theo mình....nghĩ vậy mấy ngày sau cô xách vali ra sân bay mà không 1 tiếng chào hỏi ai.

"Đi đâu đây ta, hay là làm 1 chuyến du lịch Thành Đô nhỉ..."

Thế là 1 thân 1 mình thẳng tiến đến Thành Đô hưởng thụ, cô gái trẻ nào có biết đã khiến cho ông mình nổi giận đùng đùng mà cắt hết mọi thẻ tín dụng cô đang xài, thõa sức mua sắm rồi phát hiện thẻ đã bị ngưng lúc nào không hay cô đành lủi thủi về khách sạn. Trớ trêu thay ngày thuê kháck sạn cũng vừa hết, tiền không có biết phải đi đâu đây...

Kéo cái vali vào lề đường, ngồi bệch xuống nghĩ cách...bụng thì đói meo, thầm oán trách biết vậy đã không đến nơi xa thế này bây giờ chẳng thể nào về, cô sẽ mất mặt lắm. Không thể thế này được, Trịnh Đan Ny đường đường là tiểu thư của Trịnh gia không thể chịu cảnh không nhà không cửa không thực phẩm như này được...Cô quyết định vào quán bên kia đường kêu 1 phần Tokbokki, 1 canh rong biển, 1 phần hải sản ngập cả bàn, ăn đến độ no căng bụng mới thôi. Đến lúc tính tiền nhìn lại không có tiền, khi nãy vì đói quá nên liều mạng bây giờ nghĩ lại nên giao dịch 1 chút với chủ quán là tốt nhất.

"Chủ quán...đến đây."

"Có gì không thưa cô?"

"Tôi ăn xong rồi, đồ ăn ở quán đây rất ngon..."

"Cảm ơn cô đã khen, sau này hãy ghé thường xuyên nhé."

"Tôi sẽ ghé lần nữa nếu cô đồng ý với tôi việc này."

"Vâng, cô cứ nói đi ạ. Chúng tôi có gì sai sót hay cô không vừa lòng cứ nói quán chúng tôi sẽ khắc phục."

"Là thế này, tôi là Trịnh Đan Ny, là cháu gái của tập đoàn Trịnh gia. Hiện tại tôi không có tiền mặt trong người mà thẻ tín dụng vẫn chưa rút được, cô có thể nào cho tôi nợ bữa ăn này không? Sau này ghé tôi sẽ trả gấp đôi."

"...."

"Cô không tin tôi sao? Tôi là tiểu thư của Trịnh gia, tập đoàn lớn nhất nhì Trung Quốc này..."

"...."

Bỗng nhiên có 1 người khách lạ vẫy tay nói với chủ quán

"Dì à, bữa ăn đó cứ tính vào phần của tôi luôn nha."

Chủ quán vui mừng gật đầu rồi quay sang nói với Trịnh Đan Ny.

"Cô gái này, may cho cô là có chàng trai kia trả thay. Sau này không có tiền thì đừng liều lĩnh như vậy, còn bịa ra cái gì mà Trịnh gia này kia chứ, aigoooo...."

Trịnh Đan Ny tức tối cãi lại

"Nè, tôi nói thật mà sao không tin...cô sau này sẽ hối hận đó. Trịnh Hà Tân là ông nội của tôi, tôi là Trịnh Đan Ny là đại tiểu thư duy nhất của Trịnh gia cô nghe rõ chưa!!!"

Chủ quán lắc đầu bỏ đi, dường như không ai chịu tin cô...họ cho rằng cô ảo tưởng số phận. Duy chỉ có 1 người đến bên cô chào hỏi và cũng chỉ có người này tin cô. Thôi cũng được, ít ra có còn hơn không.

"Trịnh tiểu thư, ăn như vậy có vừa miệng cô không? Có cần gọi thêm không tôi mời."

"Không cần, sau này gặp lại tôi sẽ trả tiền cho anh. Đến Trịnh gia gặp tôi, chắc anh biết chứ?"

"Trịnh gia nổi tiếng như vậy làm sao có thể không biết. Nhưng mà cô không cần trả, tôi thật sự muốn mời cô 1 bữa."

"Trước giờ tôi không thích mang nợ ai, cứ vậy đi tôi đi trước."

Trịnh Đan Ny kéo vali bước ra khỏi quán, đêm cũng dần trở lạnh bản thân cũng chẵng biết đi đâu. Cùng lúc đó có 1 người từ phía sau đi đến thấp giọng hỏi

"Cô mệt chưa?"

Trịnh Đan Ny giật mình quay sang, là cái tên đáng ghét đạo đức giả đây mà. Tại sao cô ta lại ở đây, là ông cho người theo dõi cô sao...

"Không trả lời à? Tiểu thư nhà họ Trịnh xinh đẹp nhưng bị câm sao?"

Không nhịn được Trịnh Đan Ny đá vào chân Trần Kha 1 phát rõ đau rồi gằn giọng nói

"Này thì câm...tên chết tiệt tránh xa tôi ra."

"Cô là người hay là gì thế, đánh đau muốn chết..."

"Đánh không đau thì đánh làm gì, thật ngu ngốc!"

"Đình chiến 1 chút, tôi muốn thỏa hiệp với cô...điều này sẽ có lợi cho cô đó."

"Muốn cái gì?"

"Cô rất ghét tôi đúng không?"

"Tất nhiên, hỏi thừa..."

"Tôi cũng vậy, thành thật mà nói tôi không hề biết cô là tiểu thư của nhà họ Trịnh, nếu tôi biết tôi sẽ không nhận công việc này."

"Đã quá trễ...ông nội sẽ không dễ dàng cho cô nghỉ việc."

"Tôi biết, vì thế mà mới thỏa hiệp với cô. Cô nên chịu hợp tác với tôi, nghe lời tôi 1 chút chỉ trong 1 tháng thấy cô có thay đổi tốt chủ tịch sẽ xem xét lại, tôi nghĩ lúc đó chắc chủ tịch không cần đến tôi nữa và tôi sẽ nghĩ việc theo ý cô muốn."

Trịnh Đan Ny ngẫm nghĩ 1 lát thấy cô ta nói cũng đúng liền đồng ý thõa hiệp

"Vậy thì được, nhất định trong vòng 1 tháng thôi đó. Sau đó cô phải nghĩ việc cho tôi."

"ừhm...chắc chắn là vậy, cô không cần nói tôi cũng sẽ tự nguyện nghĩ."

"Được rồi, vậy tôi sẽ hợp tác với cô 1 tháng."

"Tốt, bây giờ thì tiểu thư à...chúng ta nên kiếm chỗ nghĩ ngơi, tôi đã theo cô cả ngày rồi...rất mệt cô có biết không hả?"

"Ai mướn cô theo tôi chứ!!! Xí..."

"Được rồi, bắt đầu bây giờ cô phải nghe theo tôi...chúng ta nên tìm nhà nghĩ qua đêm, ngày mai về Quảng Đông sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro