Chương 22
" Ai đã đánh nó ??? " Vương Vũ Phi ngồi bên giường bệnh, đau lòng nhìn con gái đang ngủ, cả khuôn mặt bị che lại bởi lớp băng dày.
" Dạ Vương lão gia, người đó tên là Trần Vương Kha, làm việc tại một văn phòng trang trí nhỏ " Người thuộc hạ đứng sau cung kính trả lời, liếc nhìn người trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên cậu ta bị đánh đến tời bời như thế này, cô ta từng học võ phòng thân, nhưng hơn hết với thân thế Vương tam tiểu thư được cưng chiều, rất ít người gây hấn với cô ta.
"Trần Vương Kha ???" Vương Vũ Phi nhíu mày, họ Trần ư, hôm qua ông nghe nói người của Lưu gia đã đem con gái ông đến bệnh viện, còn nói mọi vấn đề đều đến tìm Hạ Vũ nói chuyện, nhưng thuộc hạ đi điều tra báo cáo lại là do người khác đánh, bây giờ mới tra ra cái tên Trần Kha.
" Có liên quan gì đến nhà họ Trần không ?" Vương Vũ Phi hỏi, nếu cô ta là người nhà họ Trần, thì hơi phiền phức, nhưng, cũng chỉ có người Trần gia mới dám bỏ qua thân phận con gái ông mà đánh nó.
" Vương lão gia, chúng tôi đã điều tra rất kĩ lưỡng, là con gái riêng của Trần Tuấn Chương, mới đi du học về và sống riêng "
Con gái riêng, xưa nay ông chỉ biết Nam Thiến và Nhã Tịnh, thảo nào, nhưng mối quan hệ của cái tên Trần Vương Kha đó với nhà họ Trần là thế nào ?? ông xử cô ta có ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà không, dù sao chính con gái ông sai trước, chạm vào vợ người ta thì bị đánh cũng đúng ... nhìn đứa con gái cao lớn nằm trên giường, cái thói đào hoa đã hại nó, nhưng, ông nghiến răng, ông còn chưa bao giờ đánh nó, cũng chưa từng một ai dám đánh nó, trong trường, khoản tiền hàng năm ông tài trợ thừa sức để cả thầy hiệu trưởng cũng phải nể, vậy mà hôm nay nó bị đánh thành ra thế này, suýt chút nữa là động đến não bộ.
" Cho người dạy dỗ nó, phải làm cho nó sống không bằng chết mới được " Vương Vũ Phi vì đau lòng con mà giận điên lên, nghiến răng nói với người đứng sau lưng mình, đi dạy dỗ Trần Kha, ông biết Trần gia bao nhiêu năm, chưa nghe qua đứa con này của Trần Tuấn Chương, lại sống riêng, trước mắt cứ giải quyết nó hả giận cho con gái ông.
"Vâng ..." Người đứng sau lạnh giọng tuân mệnh, chưa kịp nói xong đã nghe sau lưng có giọng nói
" Cô chủ nhà chúng tôi đã bảo có chuyện gì Vương lão gia cứ đến tìm, sao lại hành động như thế này, hóa ra Vương lão gia không nể mặt cô chủ chúng tôi sao" Tiếng nói vừa dứt, Vương Vũ Phi liền đứng dậy nhìn ra đằng sau, thấy người đang đứng ở cửa, liền nhíu mày, lạnh giọng, nhưng giọng nói không dám nữa phần đắc tội
" Hóa ra là người của cô chủ Lưu, nhưng giang hồ có quy tắc của giang hồ, ai làm nấy chịu, sao chúng tôi có thể đến tìm cô chủ Lưu đây " Trần Vương Kha này với Hạ Vũ là quan hệ gì, sao cứ bảo vệ cô ta ??
" Ai làm nấy chịu, nói hay lắm, ha ha, vậy Vương tiểu thư chọc ghẹo vợ của người khác, há chẳng phải tự gây nghiệt tự chịu sao ?? Sao Vương lão gia bây giờ lại oán thán ??" Người đứng ở đó giọng lưỡi sắc bén, anh ta đã theo cả hai đời cha con Hạ Vũ gần 20 năm trời, là thuộc hạ thân tín nhất, đương nhiên am hiểu mấy chuyện như thế này, vả lại...
" Thuộc hạ của ta báo cáo con gái ta chưa hề đụng tới một sợi tóc của cô gái kia, nó không đáng bị đánh như thế này ..." Vương Vũ Phi khó chịu, nhưng vẫn kiềm chế được, ông không đủ khả năng mạo phạm Lưu gia, nhưng ông cũng không phải là người dễ chịu nhục
" Chưa đụng ?? Vậy Vương lão gia đợi Vương tiểu thư đụng đến cô gái đó rồi mới để bị đánh sao ??? Ha ha ..." Cười khẽ một tiếng, người đứng ở cửa lắc đầu nhìn khuôn mặt nhăn lại của Vương Vũ Phi mà nghiêm túc nói từng chữ " Tôi khuyên ông một câu, người ông sắp đụng đến là bạn thân của Lưu Hạ Vũ nhà tôi, nếu hôm qua người tới trước là tôi, thấy vợ bạn mình bị ức hiếp như vậy, con gái ông không còn nằm ở đây mà có khi giờ cỏ đã xanh mộ rồi "
" Các người ... " Vương Vũ Phi nghẹn họng trân trối
" Còn nữa, chắc ông cũng đã biết thân phận cậu Trần Vương Kha, vậy ông cũng nên biết cô gái mà con gái ông trêu chọc là cháu dâu được Trần đại lão gia yêu thương nhất, ông không tin không sao, nhưng đến khi gặp chuyện không hay, đừng trách chúng tôi không báo trước " Nói xong hừ một tiếng khinh thường, đưa cho tên thuộc hạ Vương Vũ Phi một tập hồ sơ rồi nói lời cuối
" Cô chủ Lưu nể tình con gái ông bị thương nặng nên mới tận tâm lo lắng cho ông thế này, đây mới là lí do để ông coi chừng lại hành động của mình, cuối cùng, đừng đến tìm cô Trần Kha để xin lỗi, mọi chuyện kể từ bây giờ coi như chưa từng xảy ra" Nói xong thì quay bước, không hề một lời cáo biệt.
"Vương lão gia .... " Người thuộc hạ đứng sau khẽ gọi Vương Vũ Phi một tiếng, nãy giờ Vương Vũ Phi cứ trầm ngâm nhìn vào mấy tờ giấy mà thuộc hạ Hạ Vũ đưa cho, không biết đang nghĩ gì, anh ta đang cần có lệnh của ông
" Anh ở lại đây trông chừng Gia Nhi cho ta, ta phải ra ngoài có chuyện gấp " Lúc này Vương Vũ Phi mới sực nhớ là có người bên cạnh, gấp gáp đứng lên đi ra ngoài, vừa ra tới cửa lại xoay người " Nếu Gia Nhi tỉnh dậy, bảo nó ăn năn hối lỗi cho ta, còn nữa, không cho phép bất cứ ai tìm đến cái người tên Trần Vương Kha đó gây chuyện, ai tìm cô ta gây sự thì đừng trách ta " Nói xong liền đi ngay, để lại tên thuộc hạ chớp mắt ngơ ngác.
----------------------------------------------------------
" Cảm ơn cậu " Trần Kha đưa chai rượu cho bạn, còn mình thì tự nâng ly của mình mà uống
" Cậu... " Hạ Vũ nhìn chai rượu trên tay mà trân trối " Cậu cảm ơn tôi mà không rót cho tôi được một ly sao ... hừ ... " Hạ Vũ nói thì nói nhưng vẫn tự rót rượu cho mình, thản nhiên uống
" Như chúng ta lúc xưa " Trần Kha ngữa người dựa vào lưng ghế, tay đưa ly rượu lên ngắm nhìn, mĩm cười nói
" Còn nhớ sao, cũng phải, cậu vốn nhớ dai, mà có muốn quên chúng ta cũng không quên được .. ha ha " Hạ Vũ cũng đã nhớ lại chuyện ngày xưa, bật cười
Ngày đó cả hai đánh nhau một trận thì đều bị thương nằm vật ra đất, nhưng lúc đó là ở sau sân trường, lại đã tan học nên không một ai biết, cuối cùng cả hai tự lồm cồm bò dậy nhìn nhau, chính Trần Kha đã đứng lên trước kéo tay Hạ Vũ đứng dậy, sau đó cả hai vào một quán nhỏ, lần đầu tiên uống rượu, một chai rượu, người này cầm chai rót một ly, người kia đợi rót xong lại cầm lấy cái chai kia tự rót cho mình. Hai thằng nhóc mới lớp 10 mình mẩy bị bầm tím, một chai rượu, tự rót tự uống, trở thành một màn kì quái ở trong quán. Nhưng từ đó về sau hai người là đôi bạn thân, thân nhau hơn anh em ruột thịt.
" Chú Trí Nguyên oán thán cậu ghê lắm, chú ấy bận rộn không đi đâu được, vậy mà cậu còn không sang thăm chú ấy " Hạ Vũ đang chìm trong kí ức bỗng nhớ tới chuyện cần nói
" Tiểu Ny chưa đi xa được, ai bảo chú ấy không chịu sang đây " Trần Kha hững hờ nói
" Cậu thừa biết chú ấy không muốn sang đây mà " Vì mộ của mẹ Trần Kha ở đây, Trí Nguyên không có chuyện bất đắc dĩ sẽ không sang đây, ông sợ cái cảm giác cô đơn bên này
" Vậy thì phải chờ đợi thôi " Trí Nguyên đúng là nhiều chuyện, ba ngày trước cũng gọi điện thoại kêu khổ với cô, hôm nay cũng kêu khổ với Hạ Vũ nữa.
" Chú Trí Nguyên thật đáng thương mà, aiz " Hạ Vũ lắc đầu cảm thán " Chú ấy nói rất nóng lòng muốn biết cô cháu dâu của mình là người như thế nào để Trần Kha cậu lại ra tay đánh người ta đến như vậy đấy ... ha ha " Nên nhớ Trần Kha là người khống chế bản thân rất tốt a
" Là vợ của tôi " Trần Kha nhớ đến Đan Ny thì mĩm cười yêu thương
" Trần Kha ..."
Trần Kha nghe Hạ Vũ gọi liền nâng mắt nhìn về phía bạn
" Sao tôi chưa có vợ? " Hạ Vũ thở dài, lại nâng ly rượu uống sạch
"... " Trần Kha lười cả thở, đương nhiên vì cậu kén chọn rồi.
" Hạ Vũ, cứ để người của cậu ở lại đây ít ngày, tôi không muốn phiền đến người của ông nội " Trần Kha nhíu mày mở miệng
" Không hề gì, tôi cũng nghĩ vậy, tôi đảm bảo lão Vương đó giờ đã đi Anh rồi ấy chứ, nhưng dù sao an toàn là trên hết " Hạ Vũ gật đầu. Trần Kha không muốn làm đến cùng mọi chuyện, người nhà họ Vương kia cho dù không đáng ngại nhưng Đan Ny vốn ngây ngô, Trần Kha không thể mỗi giây mỗi phút canh chừng cho nàng được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra bất ngờ. Dùng gia thế Hạ Vũ và Trần lão chỉ để cho những người biết e sợ, nhưng nếu đó là những kẻ liều mạng thì không ăn thua, phải đề phòng trường hợp này, cuối cùng Hạ Vũ cho người điều tra Vương Vũ Phi, biết công ty ông ta đang tham gia giành quyền đại lí cho một tập đoàn dầu mỏ có ông chủ người Anh, Hạ Vũ nhếch miệng, dầu mỏ, người Anh, ai ngoài Trí Nguyên đây.
" Trùng hợp thật, Trí Nguyên nói Vương Vũ Phi rất muốn hợp đồng lần này, nghe nói công ty lão ta hiện đang trên bờ phá sản cơ đấy " Hạ Vũ lắc đầu mỉa mai, đó cũng chính là điều cô lo lắng, những kẻ đã không còn gì thì máu liều vô hạn, cứu ông ta chính là cứu thế giới bình yên cho Trần Kha, diệt ông ta mà diệt không hết chỉ sợ phiền toái thêm, nên nhớ gia đình ông ta đông vô cùng a.
Trần Kha gật đầu, cô mà sống một mình, cô thừa sức đối phó với những người kia, nhưng bên cạnh cô giờ có thêm cô vợ ngốc, cô không cần mạng của cô nhưng cô cần mạng của nàng.
" Những thứ tôi đưa cậu đã xem chưa " Trần Kha đưa mắt nhìn bạn nói
" Đã xem, nhưng tiền thì tôi nhận, còn mấy cái quả đồi núi kia thì tôi không làm, có người có thể làm mà ... " Hạ Vũ " nhắc nhở " bạn
" Với tôi ai làm cũng được " Trần Kha lơ đãng trả lời, sự thật đúng là như vậy, cô đưa cho Hạ Vũ xem xét, nếu cậu ta làm được thì cho cậu ta, còn không làm được thì tính sau, đó là những thứ của cha Đan Ny để lại, tiền thì hàng năm phải đi nhập lãi, cô mệt cần đưa cho Hạ Vũ làm vốn. Còn mấy miếng đất, cậu ta không muốn đụng tới ư .... Trần Kha thở dài ... muốn nói sang chuyện khác thì có tiếng Đan Ny sau lưng
" Kha Tử, con Gấu nó làm hư rồi a " Đan Ny mếu máo từ phòng ngủ đi ra, mới ngủ trưa dậy nên tóc tai còn rối, trên tay là con gấu nhỏ mà Trần Kha làm cho bị con Gấu cắn rách cái váy.
" Đưa đây chị xem " Trần Kha bỏ ly rượu xuống bàn bước vội đến chỗ vợ, một tay cầm lấy con gấu, một tay vuốt lại mái tóc cho Đan Ny " Ngốc, vào rửa mặt đi, chị làm lại cho em "
Đan Ny vừa tỉnh dậy đã thấy con gấu bông bị cắn rách váy liền biết thủ phạm là con Gấu, mấy lần nó đã cắn rách nhiều thứ của nàng rồi, Kha Tử bảo là nó ngứa răng a, sau mỗi lần như vậy nàng lại đi mè nheo Trần Kha làm lại.
" Tiểu Ny, khỏe chưa? " Hạ Vũ nhìn một màn vợ chồng nồng thắm, hừ mũi khinh thường, nhưng vẫn niềm nở chào hỏi Đan Ny
" Hạ Vũ a, lại đến uống rượu sao " Hạ Vũ đã đến đây thêm mấy lần rồi, lần nào gặp Đan Ny cũng nói là " Chị đến uống rượu với chồng em đây " Nên giờ Đan Ny mới hỏi vậy
" Ha ha, đúng, chị đến uống rượu với chồng em đây " Hạ Vũ cười vì câu nói của Đan Ny, lại hỏi " Đã khỏe hẳn chưa cô bé ?" Đối với Hạ Vũ, cô bé này như em gái
" Cô ấy khỏe rồi, được rồi, em vào rửa mặt đi " Trần Kha trả lời dùm Đan Ny rồi không quan tâm Hạ Vũ, dắt Đan Ny đi vào phòng
" Hừ, cậu không khoe khoang không được sao, tưởng có vợ là ngon lắm sao " Hạ Vũ nhìn lưng Trần Kha, buồn bực lại uống rượu tiếp, cô muốn có vợ a.
Reeeng reeeng ... Hạ Vũ đang buồn bực thì có điện thoại gọi đến
" Cô chủ, có một cô gái đang muốn gặp cô, chúng tôi nói cô chủ đã đến nhà bạn nhưng cô ấy vẫn muốn chờ, phải làm sao đây ạ?"
Cái gì ?? Cô mới than vãn mà ông trời đã mang đến cô rồi sao, Hạ Vũ cười mỉa cho cái suy nghĩ quỷ quái của mình, nhàn nhạt nói
" Hỏi cô ấy tên gì ? " Cô đang uống rượu với bạn a, chưa muốn về nhà
" Cô ấy chỉ nói là bạn của cô chủ, còn nói là nếu cô ấy đợi trong vòng nữa tiếng nữa mà không thấy cô chủ về thì lần sau gặp lại cô ấy sẽ đánh cô ... " Giọng người gọi đến nén cười
" Hừ, cô ta là ai, không nói tên thì thôi đi, mặc cô ta đợi ... " Hạ Vũ bực mình, dám cao ngạo với cô sao, mặc dù cũng hơi chột dạ, có khi nào là cô ta, bên kia điện thoại đã thay đổi người nói, một giọng nữ kiêu ngạo vang lên
" Hạ Vũ, chị dám bắt tôi đợi ư, có về ngay không thì bảo "
Hạ Vũ choáng váng, cuống cuồng mà ngắt máy, đúng là cô ta a, bà la sát, Hạ Vũ khóc ròng.
Trần Kha đợi Đan Ny rửa mặt rồi thay áo quần cho nàng xong đi ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Vũ, cô nhíu mày, mới có mấy phút mà đợi không nổi rồi à, cô nghe cậu ta nói tối nay đi dự tiệc, nhưng phải 7h tối cơ mà, bây giờ mới 5h. Trần Kha lắc đầu không hiểu nổi đi nấu ăn, mặc kệ cậu ta, ở đây với cô thì không thể nào có vợ được a.
--------------------------------------------------
Khách sạn Center của Từ gia, đúng như cái tên của nó, nằm ở trung tâm thành phố, khách sạn 5 sao hạng nhất, bế thế và sang trọng, là nơi hàng năm đón tiếp không biết bao nhiêu lãnh đạo cao cấp, hôm nay là nơi tổ chức buổi tiệc, lấy danh nghĩa là chiêu đãi bạn bè, nhưng đây chính là buổi tiệc xã giao quan trọng của giới doanh nhân, cũng là nơi để các phu nhân, tiểu thư phô bày.
Bãi đỗ xe lớn đang nhiều xe dần, buổi tiệc sắp bắt đầu. Một chiếc Cadilac đen bóng từ từ tiến vào gần đại sảnh, những người bước xuống hẳn chính là những người quan trọng nhất buổi tiếc ngày hôm nay, cũng chỉ có hai gia đình mới có thể có quyền dừng xe gần đại sảnh, Trần gia và Lưu Gia.
Quả vậy, khi người tài xế cung kính mở cửa xe, Nhã Tịnh từ trên xe bước xuống, dáng người cao lớn nổi bật thu hút mọi ánh nhìn quanh đó, cô xuống xe, quay mặt lại đưa tay ra tư thế mời tao nhã. Một bàn tay trắng mảnh khảnh xinh đẹp đặt lên bàn tay anh, sau đó là một bàn chân trắng nõn mang chiếc giày cao gót đính kim cương xa hoa đưa ra, mọi người dường như cùng xuýt xoa khi Phong Hi bước ra khỏi xe - kiều diễm vô cùng. Mọi thứ trên người đều dùng chữ tiền để nhắc đến, tóc bối cao sau đầu, vài sợi tóc mai thả xuống quyến rũ, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp mê người, đêm nay, cô thật rạng ngời.
Phong Hi bước xuống xe, e lệ nắm lấy cánh tay Nhã Tịnh đi vào trước ánh mắt của bao người nhưng không dấu nổi vẻ hãnh diện trong đôi mắt. Đên gần cánh cửa lớn của đại sảnh, Phong Hi ngẩng đầu, đôi mắt tăng thêm vẻ kiêu ngạo khi thấy một người, chị gái cô, Tạ Ngọc Trân, đây chính là giây phút mà cô đợi chờ.
" Nhã Tịnh, cảm ơn cô đã đến buổi tiệc ngày hôm nay của Từ gia chúng tôi " Từ Viễn Long vui vẻ bắt tay chào hỏi Nhã Tịnh, lại quay sang Phong Hi lên tiếng " Hôm nay em thật xinh đẹp, Phong Hi"
" Đừng khách sao như vậy, tôi nên cảm ơn anh đã mời ấy chứ " Nhã Tịnh cũng vui vẻ đáp lời, xã giao luôn là vậy.
Phong Hi nhàn nhạt liếc khuôn mặt không biểu tình của Ngọc Trân đang đứng sau lưng Viễn Long, hơi rũ mắt nhưng nghe chủ nhà chào mình liền nhanh chóng nở nụ cười, đáp lại dịu dàng
" Cảm ơn, anh rể " Sau đó cũng im lặng ôm cánh tay Nhã Tịnh
" Ha ha, tôi nghe vợ tôi nói em gái cô ấy cưới chồng, lại là Nhã Tịnh cô, vậy mà hôm đính hôn tôi không thể đến, hôm nay tôi nhất định tạ tội với cả hai người " Viễn Long ôm eo kéo vợ lên đứng cạnh mình, giọng điệu có lỗi
" Không có gì " Nhã Tịnh vẫn khách sáo mà đáp lại, cô nghe sau lưng có khách đang tới, đang muốn dừng màn chào hỏi để vào đại sảnh, thì trước mặt Viễn Long cũng đã thấy khách, hướng cô nói " Nhã Tịnh, vào trong trước, tôi sẽ tiếp cô dài dài "
Nhã Tịnh đi vào thì nghe thấy tiếng chào hỏi sau lưng mình, một người nữa cũng có thể dừng xe trước đại sảnh,
" Hạ Vũ, cảm ơn cậu đã nhận lời mời của chúng tôi, ha ha .... ai đây hả ? cậu có người yêu từ khi nào đây ... " Giọng Viễn Long văng vẳng, làm cho người đang đi vào đại sảnh là Nhã Tịnh thoáng dừng một chút, nếu bất cứ ai có thể nhìn chăm chú khuôn mặt của cô bây giờ, có thể nhận ra được một nụ cười nửa miệng rất ảo.
Tiệc đã bắt đầu, mọi người bắt đầu vào màn khai vị, một góc phòng, Hạ Vũ ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đen kit, tay cầm đĩa trái cây cho một cô gái bên cạnh ăn. Mọi người lại có chuyện để bàn tán, cô gái đi theo Lưu tiểu thư không kém Trần thiếu phu nhân hôm nay a, còn có phần hơn hẳn, không đằm thắm, thùy mị mà bốc lửa, kiêu ngạo. Diện một thân đỏ nổi bật, mũ phớt đỏ, váy ôm sát thân đỏ, giày nạm đá quý đỏ, môi đỏ chót, a, thật chơi nổi mà.
" Tôi còn phải cầm như thế này đến bao giờ " Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, mắt bừng bừng lửa liếc nhìn cô gái chơi nổi bên cạnh, cô muốn giết cô ta
" No rồi, lấy rượu tới đây " Cô gái tao nhã ăn, nhưng động tác vứt nĩa lên cái đĩa rất lưu manh, thản nhiên sai khiến
" Cô, Lộ Tuyết, cô đừng quá đáng, đây là bữa tiệc xã giao đấy, cô không cho tôi mặt mũi ư "
Lộ Tuyết lười biếng liếc nhìn Hạ Vũ, đổi chân đang gác chéo, một tay chống thành ghế bên cạnh, một tay đưa lên vuốt mái tóc ngắn ngủn ngang cổ, nói giọng mệt mỏi " Làm việc đi, tôi đang giúp chị đấy, mấy cô gái đang nhìn người phụ nữ ga lăng là chị rất thèm thuồng mà, nói nhiều quá, khát rồi " Lộ Tuyết đưa mặt sang hất cằm ra hiệu hướng người bồi bàn
"Cô, được rồi, hứ " Hạ Vũ nghẹn giọng, nghiến răng ken két rồi đi lấy rượu, ai bảo cô nợ cô ta, ai bảo cô ta biết điểm yếu của cô, nhưng mấy năm nay, cô tránh cô ta như tránh tà, cô ta ở thẳng bên Mỹ cũng không chịu về nước, sao bây giờ lại có mặt ở đây hành hạ cô chứ, aizzzz, Hạ Vũ mặt mày khổ sở đi lấy rượu, thì nghe một tiếng nói bên tai
"Chị Hạ Vũ, lâu quá không gặp "
Hạ Vũ tò mò nhìn quanh, thì thấy Nhã Tịnh đang đi về phía mình
" Là cô à, đúng là lâu quá, ha ha " Hạ Vũ cũng đã nhìn thấy Phong Hi bên cạnh
" Chị dạo này thế nào " Nhã Tịnh làm như không thấy cái đầu đang cúi xuống của Phong Hi, tiếp tục nói chuyện, lại đưa ly rượu lên cụng
Hạ Vũ nhìn ly rượu mới lấy cho Lộ Tuyết, đưa lên cụng với Nhã Tịnh, sau đó ngoắc bồi bàn lấy ly khác, cầm trên tay cho cô ta cho chắc ăn, rồi trả lời Nhã Tịnh
" Cô nói xem chị thế nào, nhìn khỏe mạnh thế này thôi chứ bên trong rệu rã già cả rồi " Cô quen thói trêu đùa, dù mối quan hệ mấy chị em Trần Kha hơi kì lạ, nhưng với Nam Thiến và Nhã Tịnh, cô vẫn đối xử như bạn bè bình thường, không để ý chuyện đó
Nhã Tịnh nhìn hành động của Hạ Vũ chỉ rũ mắt xuống, sau đó lại tươi cười
" Chị vẫn hài hước như xưa, à, chị Trần Kha và chị dâu có khỏe không, lần trước gặp cũng cách đây mấy tháng rồi, em thì bận rộn không đến nhà thăm chị ấy được, mà chị Trần Kha thì không về nhà chính a " Nhã Tịnh nói là "chị dâu", đương nhiên chính là Đan Ny
Hạ Vũ nhíu mày, nhớ tới Trần Kha lại ai oán, không nhìn một cái Phong Hi đang hơi ngẩng đầu nghe ngóng
" Đừng nhắc đến cô ta, có vợ là chỉ biết đến vợ mà thôi, hôm nay chị vừa đến thăm hai người nhà cô ta, hai người đó ở trong phòng ân ái bắt chị ngồi ngoài chờ đấy, hứ " Chính cô là người về mà không chào a
Nhã Tịnh nhếch miệng cười
" Vậy sao, không biết chị ấy có trở về Anh lại không, em nghe nói chị ấy về đây chỉ là thăm ông nội, nhưng giờ lại có vợ ở đây, không biết thế nào " Phong Hi nghe vậy hơi sửng sốt, Trần Kha quay về Anh làm gì, không phải chỉ sang đó du học thôi sao, vậy nếu chị ấy qua đó sinh sống, vậy cô...
" Đừng nói chuyện này, Trí Nguyên đang điên lên kia kìa, cậu ta không chịu thừa kế chú ấy, cũng không xác định sẽ ở đâu, thật đúng là kẻ dửng dửng " Hạ Vũ nhớ lại Trí Nguyên gọi điện thoại rầu rĩ, tiện miệng kể ra, Trần gia cũng biết chuyện Trí Nguyên để quyền thừa kế cho Trần Kha từ lâu rồi, nên cô cũng không ngại mà nói với Nhã Tịnh.
" Chị ấy không thích kinh doanh mà " Nhã Tịnh cũng thở dài mà cười
" Đúng a, cậu ta là loại người lười biếng, Trí Nguyên đem cái gia tài khổng lồ đó giao cậu ta chắc cậu ta cũng chỉ để dành mà ăn dần qua nhiều đời thôi " Hạ Vũ chế giễu, nhìn xem, gia tài cha Đan Ny để lại cậu ta cũng không cần, quẳng cho cô như vứt vào đống rác.
" Tôi phải đi thăm chị ấy mới được " Nhã Tịnh đáp lời, mắt hướng về một đôi mắt rực lửa đang chiếu vào mình, miệng nở nụ cười, nhắc nhở Hạ Vũ
"Chị Hạ Vũ, cô gái đi cùng chị hình như đang rất tức giận "
" A ... tôi quên mất, tạm biệt cậu, khi khác có dịp đi uống với tôi một ly" Hạ Vũ sực nhận ra mình ham buôn chuyện mà quên mất một người, cầm ly rượu cẩn thận bước nhanh chân, cô ta sao nhìn mình ghê vậy, chỉ mới nói chuyện có vài câu a......
" Em về trước đi " Nhã Tịnh quay đầu nhìn Phong Hi đang sững sờ bên cạnh nhàn nhạt nói, khóe miệng khẽ nhếch lên không biết đang biểu đạt điều gì
"Sao ??? " Phong Hi hết sững sờ thì đến ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Nhã Tịnh khó hiểu
" Tôi bận việc, em về với tài xế đi " Nhã Tịnh nhắc lại, rồi lại nhếch miệng nói tiếp " Không thôi em cứ ở lại đây với chị gái em, vậy nhé " Nói xong, không đợi Phong Hi kịp phản ứng, đã rút tay ra khỏi tay cô rồi đi mất.
Giọng điệu Nhã Tịnh rất kì lạ ???
Đúng, là hờ hững, Phong Hi run sợ, tại sao đột nhiên lại như vậy, hay do ... mặt Phong Hi đông cứng lại. Chuyện Trần Kha và cô, Trần gia không một ai biết, chính cô khi vào cửa Trần gia mới biết Trần Kha là chị chồng của mình mà, nên hồi nãy gặp Hạ Vũ cô đã cố gắng im lặng lãng tránh, cô sợ Nhã Tịnh biết chuyện cô và Trần Kha, rõ ràng là cô thấy Hạ Vũ làm như không quen biết cô mà, sao Nhã Tịnh biết được.
Nhưng, chuyện quan trọng nhất bây giờ, là chuyện cô mới nghe được, tại sao, tại sao Trần Kha luôn luôn có nhiều điều mà cô không biết đến như vậy, cô không biết chị là con gái Trần Tuấn Chương đã đành, sao cô cũng không biết chị có quan hệ với một người giàu có, thì ra là vậy, chị không phải là một kiến trúc sư nghèo nàn, chị có cả một gia tài ư ??? Chuyện này là thật sao ???
Khuôn mặt Phong Hi nhíu lại lộ rõ nghi ngờ, cuối cùng nhìn theo hướng Nhã Tịnh rời đi, cô không còn đường quay về, cô phải đi tới thôi, cô, không được đánh mất Nhã Tịnh. Phong Hi nhìn xung quanh, không thấy ai để ý, vội đi về phía trước
Hạ Vũ nhếch miệng nhìn Phong Hi đi theo hướng Nhã Tịnh, lắc đầu thở dài, Phong Hi ơi là Phong Hi, dù cô xứng đáng trả giá cho lòng tham của mình, nhưng cô cũng thật là đáng thương, đụng ai không đụng, lại đụng đến Nhã Tịnh hắc ám đó, lại còn Hạ Vũ liếc nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, thoải mái sảng khoái mà nâng ly rượu của người vừa rời đi mà uống, Lộ Tuyết à Lộ Tuyết, cô tưởng cô kiêu ngạo mãi sao, người như cô ấy mà cũng phải làm ra việc đuổi theo người khác thế này, thật làm cô hứng khởi, ha ha.
-------------------------------------------------------------
" Buông ra " Một tiếng hét nhỏ sau vườn hoa, giọng cô gái cao ngạo nhưng tiếng " buông" như đang giận dỗi
" Là ai theo tôi đến đây, cô bé, đừng nói em sang đây đi du lịch " Nhã Tịnh càng ôm chặt bờ eo Lộ Tuyết, đôi môi lại tìm đến môi cô mà hôn mạnh mẽ
" ... ưm.... buông ... ưm đồ... khốn... " Lộ Tuyết quay mặt lung tung tránh nụ hôn cưỡng ép, nhưng không thể nào tránh khỏi, đanh bất lực để đôi môi kia ngấu nghiến môi mình.
Một màn này khiến cho một người tê tái run rẫy. Phong Hi đứng nhìn hai thân hình đang dán chặt vào nhau say sưa hôn, lặng lẽ rơi nước mắt, chuyện gì đang xảy ra thế này ????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro