Chap 43: Trở lại
Mùa đông năm thứ ba...
Một đêm không yên ắng tại Phủ Vương Gia.
"Rầm!!!"
Tiếng cửa gỗ bị xô mạnh vang lên khiến hơn trăm người đang đứng trong Thành Đô lãnh cung của Phủ đồng loạt quay lại. Tằng Ngải Giai, Chu Di Hân và Lưu Lực Phi cũng không tin nổi vào mắt mình, chăm chăm nhìn vào một thiên thần hộ mệnh với mái tóc màu vàng, đôi mắt ướt đẫm đầy phẫn nộ - người vừa bất chấp tất cả đánh bại đám thị vệ canh gác để xông thẳng vào phủ.
- To gan! Ngươi là ai mà dám xông vào phủ Nhị Vương gia?! – Một tên thái giám the thé chỉ thẳng mặt Thẩm Mộng Dao mà quát tháo. Nào ngờ, nàng không thèm đếm xỉa, chỉ hất mạnh gã ra đằng sau, rồi bay thẳng đến trước mặt Gia Bội và Nhị Vương Gia, hét lên:
- Trần Kha! Để tôi gặp Trần Kha! Trần Kha ở đâu !
- Cô....Cô.... – Nhị Vương gia trước khi Mộng Dao xông vào, mặt đã tái xanh vì chuyện giam giữ Trần Kha bại lộ, thánh chỉ trừng phạt đã giáng xuống, nay lại càng thêm phần hoảng hốt, quay sang cầu cứu Lực Phi. Lưu Lực Phi sau khi hết ngạc nhiên, liền bước tới, kéo Mộng Dao ra, nói lớn:
- Mộng Dao, bình tĩnh lại nào! Cậu làm gì vậy?
- Làm gì??? Đến tìm Trần Kha để hỏi tội nó chứ làm gì??? – Mộng Dao cười khinh bỉ đáp.
- Sao lại....
- Mộng Dao, hãy nghe tôi giải thích đã.... – Gia Bội cố giữ bình tĩnh, toan cất lời thì Mộng Dao đã dùng phép hất mạnh nàng ta ngã xuống đất, ánh mắt căm ghét muốn thiêu rụi cha con Nhị Vương Gia. Nước mắt giàn dụa, Mộng Dao run run nói trong xót xa:
- Im đi đồ rắn độc! Đan Ny chết rồi...Trịnh Đan Ny chết rồi, ai cần nghe cô giải thích....cô thỏa mãn chưa??! Có được Trần Kha, khiến Đan Ny ra nông nỗi này, cô thỏa mãn chưa?!
Lưu Lực Phi, Chu Di Hân, Tằng Ngải Giai và ngay cả Lâm Gia Bội đều sửng sốt nhìn nàng, không một ai dám tin vào điều mà Mộng Dao vừa nói....
Lực Phi cố giữ bình tĩnh, túm lấy hai vai Mộng Dao, gấp gáp hỏi:
- Cậu vừa nói gì Dao Dao? Đan Ny...cậu ấy thực sự....
- Phải, cậu ấy đi rồi.... – Mộng Dao đau đớn đáp – Cậu ấy đã đi mất rồi...
- Từ khi nào?
- Chiều hôm qua, là Đan Ny đã đợi Trần Kha, cậu ấy đã đợi Trần Kha! Vì đau khổ mà tâm bệnh đến chết! Tại sao nó không đến? Tại sao nhận được thư của cậu ấy mà lại không đến?! Tại sao lại để cậu ấy chờ lâu như vậy? Mình không thể tha thứ được cho Trần Kha! – Mộng Dao nói đến đây, lại vùng vẫy một hai đòi đi tìm Trần Kha tính sổ. Nhưng Lực Phi đã kéo nàng ngược trở lại, gào lên:
- Trần Kha bị giam! Mộng Dao, là Trần Kha bị giam! Em ấy bị giam hai năm nay rồi!
Mộng Dao sững người lại, trong khi Di Hân đã bắt đầu khóc, ôm chặt lấy Tằng Ngải Giai. Gia Bội cúi sập người dưới sàn nhà, bắt đầu lẩm bẩm gì đó, toàn thân run lên đến đáng sợ, sắc mặt tái xanh lại. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
- Mộng Dao, vì đòi từ hôn với Gia Bội mà Trần Kha bị Nhị Vương Gia bí mật giam lỏng cô độc ở biệt cung. Hai tháng trước, khi cậu đến tìm Trần Kha, bức thư em ấy đáp lại là bị ép buộc....Trần Kha đã chịu khổ lắm rồi.
- Cậu đừng nói nữa! – Mộng Dao hét lớn – Cho dù có như vậy, khi nhận được thư của Đan Ny, chẳng lẽ lại không thể liều mình trốn ra gặp cậu ấy lần cuối! Bệnh tình cậu ấy như vậy là vì ai? Đan Ny chịu oan ức là vì ai ??? Nào, cậu bênh em gái cậu đi!
- Mình.....
- Là tôi đã tráo thư....... Là tôi....Lẽ nào vì vậy mà Trần Kha không đọc được? – Gia Bội lúc này mới run rẩy lên tiếng, hai tay ôm lấy thái dương. Ngải Giai trừng mắt, lập tức xách cổ áo Gia Bội lên, quát lớn :
- Cô...Cô nói gì ??? Cô tráo thư ?
- Lúc đấy...là tôi... đã cho thư của Đan Ny vào bao khác rồi đề tên mình, rồi viết hai chữ Đoạn tuyệt, bỏ vào một bao thư nữa không đề tên........Vì tôi biết....Trần Kha sẽ không đọc thư của tôi gửi khi nhận được thư của Mộng Dao.....Nên...
"Chát!!! "
Tằng Ngải Giai không kiềm chế được, năm ngón tay hằn rõ trên gương mặt xinh đẹp của Gia Bội, rồi lại túm chặt lấy cổ áo nàng ta, Ngải Giai gần như gào đến khàn cổ :
- Cô điên à ?!! Sao cô dám làm như vậy ??!! Cô hại Đan Ny hai năm về trước chưa đủ thỏa mãn sao?!! Sao cô có thể ác độc đến thế? Nói!! Đồ đê tiện? Tôi phải giết cô!
- Tôi....không biết, tôi thực sự không biết.... – Gia Bội vừa lắc đầu vừa khóc ròng, cúi đầu hối hận – Tôi....xin lỗi...Nhưng...Nhưng Đan Ny thực sự không sao hết cái đêm ấy...
- Câm miệng! Giờ này người đã đi! Còn ai cần biết có chuyện gì năm ấy hay không? Xin lỗi? Cô tưởng xin lỗi là xong sao? Cô chết đi! Lũ bè phái Nhị Vương gia các người....
Lưu Lực Phi không biết nói thêm gì nữa, chỉ đứng ngây ra, trong khi Mộng Dao cũng thẫn thờ không biết phải làm gì, chợt, có tiếng một cung nữ vang lên thất thanh :
- Hoàng thân!
Hơn trăm người đồng loạt nhìn về hướng tiếng người kêu, một cung nữ đứng ở mép cửa bỏ chạy theo lối lên lầu cao. Lực Phi nhìn Mộng Dao, cả hai hoảng hốt, rồi vội vã chạy theo cung nữ ấy. Ngải Giai và Di Hân cũng nhanh chóng nối gót.
Khi tất cả ùa vào phòng đọc sách...
- Hoàng thân, dừng lại ! Người làm gì vậy ? – Cô người hầu khóc lóc kéo tay áo Trần Kha đang điên cuồng lật tung hết từng chồng sách trong phòng, đôi mắt ngây dại, hốt hoảng, miệng liên tục lẩm bẩm :
- Thư...Thư...Thư đâu rồi !? Thư của Ny Ny đâu rồi, thư đâu rồi ! – Trần Kha gần như gào lên, đáy mắt đã đỏ ngầu. Trần Kha tóm chặt hai vai cô người hầu mà lắc khiến cô bé vô cùng sợ hãi.
- Em...em không biết... - Cô run rẩy đáp, Trần Kha ngây ra rồi lại lao đến bàn đọc sách, hất tung hết tất cả mọi thứ xuống, những ngón tay gầy guộc lật từng quyển một. Cô muốn can ngăn, nhưng Lực Phi đã bước tới, kéo tay cô, khó khăn bảo:
- Không cần phải cản.....
Trần Kha vẫn chẳng để ý đến những chuyện xung quanh, trong đầu lúc này, chỉ lặp đi lặp lại những câu của Mộng dao vừa lúc nãy. Miệng vẫn liên tục tự hỏi :
- Đâu rồi? Thư đâu rồi? Đâu mất rồi !!! Không phải ở đây....không phải ở đây....
Đan Ny chết rồi....Trịnh Đan Ny chết rồi....Cậu ấy đi rồi !!! Các người thỏa mãn chưa?
- Không thể nào....Không thể nào...Không thể nào...- Trần Kha vừa cắn chặt môi, vừa quỳ rạp xuống sàn nhà mà khóc như một đứa trẻ. Trần Kha ngơ ngác, dường như không bỏ cuộc, lại tiếp tục xới tung cả căn phòng lên. Cuối cùng, bàn tay run run cầm một bao thư ló ra trong một quyển sách. Trần Kha vội vã xé toạc bìa thư có chữ Gia Bội, bên trong, là nét chữ quen thuộc, đề tên người gửi : Đan Ny.
- Đúng rồi....Là của Ny Ny....Là của Ny Ny...... - Trần Kha siết mạnh lá thư trong tay, lệ rơi nhòe chữ trên bao thư. Rồi sau đó, mới từ từ mở thư, mùi giấy thơm thoang thoảng, những nét mực đọng lại như chỉ vừa mới viết, trên thư tựa như vẫn còn hơi ấm của nàng....
Kha!
Trước kia, em vẫn luôn nghĩ, trên đời chẳng có gì là tồn tại mãi mãi, cũng chẳng có gì là không thể từ bỏ, chẳng có gì có thể giải thích, ngoại trừ hai chữ đúng sai. Thật buồn cười, em cũng từng nghĩ sẽ chẳng một ai có thể khiến Trịnh Đan Ny thay đổi, chẳng một ai có đủ tư cách để em mở rộng trái tim. Nhưng cho đến giờ phút này, ngồi dưới trời tuyết rơi, em mới nhận ra, hóa ra mọi chuyện không như mình vẫn tưởng.
Nếu như không có ngày ấy ba năm về trước, dưới bóng cây cổ thụ trong khu vườn ấy, có lẽ những lời này sẽ chẳng bao giờ được viết ra, có lẽ sẽ chẳng có người ấy xuất hiện trong cuộc đời của Trịnh Đan Ny. Lần đầu tiên, khi có một người đã trái lại lời em, thẳng thừng quay lưng bước đi không một tiếc nuối, em đã sợ hãi vô cùng vì biết trái tim mình đang dao động rất mạnh. Khi một người nói không được đi tìm Lưu Nhuận Tích, không được phép rời xa, trái tim em đã thực sự thuộc về người ấy. Khi người ấy vì em mà ngồi đợi dưới trời tuyết lạnh, không một câu oán trách, em biết mình đã không thể sống thiếu người ấy nữa rồi. Và khi người ấy lạnh lùng nói sẽ hận em suốt đời, em vẫn không thể nào từ bỏ, vẫn không thể nào ngừng nhớ nhung, vì hình bóng người ấy đã khắc sâu hơn em vẫn nghĩ.
Ai đúng ai sai, ai dối ai thật, không còn quan trọng nữa rồi. Vì trong tim em, chẳng có Hoàng thân cao quý, chẳng có một người đến từ quá khứ, chỉ có mình Trần Kha, mãi mãi chỉ có người ấy mà thôi.
Nói đến đây, liệu Kha có còn hận em vì chuyện với Nhuận Tích, có còn đến chết cũng sẽ không bao giờ quay lại tìm em nữa không? Liệu lúc này, ở nơi xa xăm đấy, Kha có nhớ đến Đan Ny này nữa hay không ?
Nếu còn vương vấn, nếu còn nhớ nhung, em sẽ ngồi đợi Kha cho đến khi gặp lại.
Trịnh Đan Ny.
Trần Kha như chết lặng, nước mắt thi nhau chảy xuống. Lá thư cũng rơi xuống đất, bên trong bao vẫn còn hai tờ giấy được gấp gọn. Trần Kha cố gắng để không ngã gục, lật đật mở tiếp.
Là hai bức chân dung. Người trong tranh, là một người con gái với mái tóc dài, đôi mắt sáng, long lanh như Nai. Và nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Trịnh Đan Ny đã vẽ tranh về Trần Kha, đã vẽ rất nhiều.
Mộng Dao đứng bên không nhịn được mà nói :
- Cho đến phút cuối cùng, cậu ấy vẫn ngỡ em đang ở bên, vẫn gọi tên em, vẫn nói nhớ em không nguôi....Giờ phút đấy, em đã ở đâu hả Trần Kha? Lúc Đan Ny đau đớn nhất em đã làm gì hả Trần Kha?
Trần Kha không đáp, chỉ nức nở khóc còn to hơn trước, cả người lảo đảo, ngỡ như mình vừa rơi xuống vực sâu, mãi mãi không bao giờ được cứu sống, rống lên :
- Đan Ny....Đan Ny......Đan Ny Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh !!!!!
Vì trong tim em, chẳng có Hoàng thân cao quý, chẳng có một người đến từ quá khứ, chỉ có mình Trần Kha mãi mãi chỉ có người ấy mà thôi.
Trời đất như tối sầm đi trước mắt, toàn thân ngã hẳn xuống sàn nhà, xung quanh Trần Kha như chỉ còn lại nỗi đau đớn đến chết đi sống lại.
-------------------o.0-------------
- Ny Ny dám lừa Kha hả?
- .....
- Có cái gì đáng cười không? Ny Ny giả vờ ngủ!
- Thì sao? – Nàng hếch mặt lên nhìn thích thú, hai đầu ngón tay nghịch nghịch má Trần Kha.
- Vui lắm hả? *Nhướn mắt*
- Ừ. – Đan Ny vẫn chưa dừng cười, nàng lấy ngón tay trỏ miết mạnh bờ môi Trần Kha, rồi nhìn chằm chằm vào nó. Mặt Đan Ny khẽ đỏ lên.
- Ái!
- ........
- Sao Kha cắn Ny Ny? – Đan Ny nhăn nhó nhìn đầu ngón tay mình đỏ ửng lên vì bị Trần Kha cắn, nàng há lớn miệng ra ngoạm cả một bên má Trần Kha.
- Ái ái ái! AAA đau đau! Đau quá Ny Ny! Đừng cắn mà!
Trần Kha ré lên,dùng lực đẩy mạnh nàng ra, nhưng nàng chỉ chịu nhả ra khi hai hàm răng đã in thành vệt rõ ràng trên gương mặt trắng trẻo của Trần Kha. Nàng gầm gừ:
- Cho chừa, chỉ có Ny Ny được cắn Kha thôi, Kha không được tùy tiện cắn Ny Ny.
Ny Ny, đi thật rồi sao? Trở vền bên Kha một lần nữa không thể sao?
Trần Kha biết nước mắt đã ướt đẫm lớp cỏ bên dưới, nhưng lại không dám mở mắt ra, chỉ sợ, khi mở mắt, sẽ phải dối diện với sự thật, rằng trên thế gian này, đã chỉ còn lại mình mình. Những kỉ niệm cứ như trêu ngươi, tự động ùa về, khiến trái tim càng tê tái. Một thân một mình rời bỏ hoàng cung, rời bỏ phủ Nhị Vương Gia, chẳng màng đến tước vị thân phận, chỉ cần một mình Đan Ny mà thôi. Tại sao đến lúc cuối cùng mới hối hận, tại sao chỉ vì hiểu lầm mà phải xa nhau mãi mãi. Rốt cuộc Trần Kha đã làm gì, để phải chịu những đau thương này. Rốt cuộc Trần Kha đã làm gì, để rồi mất đi người mình yêu thương.
Trên đỉnh núi cao vời vợi này, dưới chân trời đỏ thẫm này, là nơi Trần Kha bị đẩy xuống vực ba năm về trước, để gặp nàng lần đầu tiên.
- Người đã đi, có nằm đây khóc lóc, cũng chẳng thể cứu nổi đâu.
Giọng nói khản đặc vang bên tai, khiến Trần Kha giật mình mở mắt, đôi mắt ướt đẫm đau buồn. Chân mây kia còn chẳng thấu hiểu tâm trạng mình, cần gì người ngoài quan tâm. Trần Kha chỉ khẽ nhếch môi cười.
- .......Nếu biết con sâu nặng đến thế này, ta....đã không sai lầm đến vậy. – Sư phụ Châu chấu Hàn Nguyệt vuốt vuốt mái tóc bạc phơ, nhìn về hướng mây mù xa xăm, tiếc nuối nói. Thấy đồ đệ không phảu ứng lại, người đau buồn cất tiếng:
- Ta xin lỗi....
- ..... Có thể....cho con nhìn thấy cô ấy một lần nữa không? – Trần Kha đột ngột hỏi.
- Con nói gì??
- Có thể....thấy lại một lần nữa không?
- .....Sẽ rất đau Trần Kha à...
Trần Kha ngồi bật dậy, trong tay vẫn nắm chặt lá thư đã đầy lệ, run run nói :
- Con muốn được thấy.....
Sư phụ Châu chấu không đáp gì, chỉ khẽ thở dài.
Một lúc sau, Trần Kha nhìn khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, chẳng còn sư phụ đứng bên cạnh, dưới nền trời hoàng hôn đỏ thẫm, không còn là núi non hùng vĩ nữa, chỉ còn lại căn phòng gỗ nhỏ quen thuộc. Ảo ảnh mà lại chân thật đến đáng sợ, những hình thù đất sét bé nhỏ đầy bụi hiện lên xung quanh. Trần Kha vô thức đứng lên, bước đi chậm rãi, tựa như đang hóa thân vào bước đi của Đan Ny, lệ cứ rơi mỗi bước. Trần Kha đưa tay ra, muốn chạm vào, nhưng khi vừa chạm vào đầu ngón tay, tất cả lại tan biến. Phút chốc đã thấy đứng trong căn phòng riêng của mình trước kia ở nhà nàng, lại thấy hình ảnh mình và nàng đùa giỡn trong căn phòng, hai chân Trần Kha đã đứng không vững, mắt nhắm chặt hại, không muốn thấy. Mở mắt ra, đã chỉ thấy toàn cánh hoa rơi, và nàng đang ngồi ở đó, dưới gốc cây anh đào, chăm chú vẽ tranh, vừa vẽ, khóe môi mỏng yêu kiều lại khẽ tủm tỉm.
Trần Kha chạy đến bên nàng, nhưng rồi lại không thấy đâu. Hoảng sợ ngoảnh ra đằng sau, đã thấy tuyết rơi khắp trời. Và nàng, vẫn đang ở đó, dưới gốc cây anh đào. Tiếng Nhất Kỳ quát tháo văng vẳng bên tai, tiếng nàng ho như từng nhát đâm sâu vào ngực. Rồi nàng ngất đi.
Cảnh cứ lần lượt luân phiên đổi dời, mỗi lần định đưa tay với ra là lại tan biến. Căn phòng ấm áp màu vàng, và Trần Kha như nghe thấy tiếng nàng thì thầm :
Em....nhớ Kha rất nhiều .
- Không!!!!!!! – Trần Kha vô thức hét lên, không muốn nghe nữa, Trần Kha không muốn nghe tiếng khóc của Nhất Kỳ, không muốn nghe tiếng gọi đầy vô vọng của Mộng Dao nữa....
Cho đến cuối cùng, giữa không gian bao la rộng lớn, chỉ còn lại hình bóng công chúa đứng ngay trước mặt, nụ cười nàng rạng rỡ, đuôi mắt nheo nheo nhìn mình. Mái tóc xoăn dài của nàng nhẹ bay trong gió, cả người nàng gần gũi mà xa vời.
- Ny Ny......
Biết là ảo ảnh, mà sao vẫn không ngăn nổi bản thân lao đến ôm chầm lấy hình bóng đó vào lòng. Để rồi hình bóng đó tan vào hư vô, vĩnh viễn không quay lại. Trần Kha gục người xuống, thẫn thờ nhìn theo ảo ảnh Đan Ny tan dần, nhẹ bay theo gió. Dưới nền trời đỏ rực, bóng trần Kha cô độc, hai vai run lên đến tái tê.
Sư phụ Châu chấu lại hiện lên, người im lặng đứng bên cạnh. Trần Kha đột nhiên nắm lấy gấu áo người, van xin :
- Sư phụ, xin người hãy giúp Đan Ny, xin người hãy đưa nàng trở lại bên con...
- Ta không thể cứu người đã chết đi sống lại, quyền năng của ta cũng chỉ có giới hạn.... – Sư phụ châu chấu buồn bã đáp.
- Con....con hết cách rồi sao ? Con không thể sửa lại lỗi lầm mình gây ra sao? – Trần Kha đổ người vào gấu áo trắng muốt của sư phụ già:
- Sư phụ....Con phải làm sao? Là tại con đã quá đa nghi, là tại con mà Đan Ny mới phải chết. Nếu không quá yêu, nếu không quá hận, nếu bỏ qua tất cả, có lẽ đã không như vậy.... Làm sao con gặp lại nàng? Cho dù phải đánh đổi mạng sống, con cũng muốn được sửa sai......Con chưa được gặp nàng lần cuối...Con chưa được gặp mà....
Sư phụ Châu chấu nhắm chặt hai mắt, khẽ lẩm bẩm:
- Ôi...đứa trẻ si tình này..... – Gần tám mươi năm sống ở trên đời, người cũng chưa bao giờ gặp một ai lại lụy tình đến như vậy. Đồ đệ của bà, vì sao lại đến nước này. Người không đành lòng, cúi xuống, nắm lấy hai vai Trần Kha, chầm chậm nói:
- Trần Kha, ta không thể cứu nổi người chết, số mệnh đã an bài...ta...tuy ta có thể giúp con sửa sai. Nhưng đó là điều không thể, con...con không kham nổi đâu.
Trần Kha mở bừng hai mắt, vẫn có cách sao? Vẫn có cách để cứu vãn tất cả sao?? Dẹp tất cả mọi chuyện sang một bên, Trần Kha siết mạnh tay đôi bàn tay già nua của cô mình, hỏi gấp:
- Con có thể! Dù là chuyện gì đi nữa, nhưng chỉ cần thay đổi được tất cả, con sẽ làm....Chỉ cần là vì Đan Ny.....Con có thể....
- ....... – Sư phụ trầm ngâm nhìn vào mắt đứa trẻ khóc lóc trước mặt mình, người đáp:
- Thời gian đã qua đi, không thể tùy tiện lấy lại....Đồng hồ cát thời gian, sẽ chỉ chịu chảy ngược, nếu như có người sẵn sàng hy sinh cả cuộc sống của mình, chấp nhận đánh đổi tất cả.... Phải trải qua 227 năm lạnh giá trong núi băng kia, con mới có thể gặp lại người con yêu, con có làm được không?
227 năm....
- Trần Kha, không phải 227 ngày, cũng không phải 227 tháng, là 227 năm, là hai trăm năm, con có biết sự đáng sợ của núi băng lạnh lẽo, có biết nỗi cô đơn đó lớn đến mức nào không? Không một ai trò chuyện, không một ai bên cạnh, lúc nào cũng chỉ toàn băng tuyết lạnh giá và giấc ngủ như không bao giờ tỉnh lại. Làm sao con người có thể chịu nổi?
Mái tóc Trần Kha bay tung trong gió, đôi mắt nhìn về nơi xa xôi nào đó, hồi lâu mới mỉm cười, nước mắt chảy xuống, đáp nhẹ tênh:
- 227 năm....Nếu có thể khiến Đan Ny quay trở lại....Hoàn toàn xứng đáng. Nàng đã phải chịu khổ quá nhiều vì con, con cũng có thể chịu nỗi đau lớn gấp trăm lần như thế vì nàng...
- Nếu tỉnh dậy, gặp lại Đan Ny, cô ấy không nhớ con, không yêu con nữa thì sao?
- ....Cũng chẳng hề gì, chỉ cần mình con yêu Đan Ny là đủ, chỉ cần con vẫn luôn nhớ nàng đời đời kiếp kiếp. Chỉ cần...nàng không phải chờ đợi con trong vô vọng....Sư phụ, nếu người có thể giúp con, xin đừng cản con nữa.
- Con...Sẵn sàng đánh đổi tất cả chứ, 227 năm sau, ai có thể nói trước được điều gì? Con sẽ không gặp lại tất cả những người ở kiếp này nữa thì sao? Nếu giữa quãng thời gian đồng hồ cát chảy, con từ bỏ, con sẽ mất tất cả. Kể cả mạng sống của mình đấy Trần Kha!
- Sư phụ! Con đã quyết rồi.... – Trần Kha mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp đến xao động lòng người. Sư phụ già nhìn đồ đệ cứng đầu của mình, khẽ thở dài, rốt cuộc, cái thứ gọi là tình yêu là gì? Mà lại khiến con người ta hạnh phúc, rồi đau đớn, rồi sẵn sàng hy sinh cả một đời người cho 227 năm lạnh giá để gặp lại người mình yêu.
- Trần Kha....Vẫn còn một điều nữa, khi kết thúc 227 năm, ta chỉ chắc con sẽ gặp lại Sana, còn mọi chuyện xảy ra như thế nào, ta...không thể biết trước.
Trần Kha ngây người.
- Vì chưa một ai dám đánh đổi từng ấy thời gian cả, con hiểu chứ? Hãy suy nghĩ thật kĩ...
- Hãy để con chờ nàng, như nàng đã chờ con......
Ngày hôm ấy, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, một chiếc đồng hồ cát đã chảy hết về một phía, bất chợt quay ngược đầu lại, những hạt cát li ti lại bắt đầu chảy chầm chậm xuống....
Nếu có thể thay đổi được số mệnh, 227 năm lạnh giá, cũng chỉ giống như cơn gió thoảng qua bên tai, nhẹ nhàng giống như cánh hoa anh đào dưới gốc cây ngày đó. Liệu có còn quá muộn, liệu có thể sửa đổi được hay không?
Tháng ngày cứ chầm chậm trôi đi, xuân hạ thu đông luân phiên đổi dời. Mặt trời ngày ngày lên đỉnh, rồi lại lặn xuống, những ngôi sao đổi ngôi buồn bã trên trời cao. Chiếc đồng hồ cát vẫn chảy mãi, chảy mãi, chẳng biết đến bao giờ mới ngừng. Trong núi băng kia, một người vẫn chìm trong giấc ngủ tưởng như sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Mỗi năm qua đi, là càng thêm lạnh giá, từng ngày qua đi, những ký ức cứ ùa về hành hạ trái tim. Liệu còn có thể chịu đựng cơn ác mộng này đến bao giờ?
Nếu có thể được gặp lại người ấy, 227 năm lạnh giá đến thế nào, Trần Kha sẽ vẫn đợi....
Tháng ngày cứ chầm chậm trôi đi, xuân hạ thu đông luân phiên đổi dời.....
227 năm, cũng cứ thế trôi qua, giống như một giấc mộng. Cho đến một ngày, hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát rơi xuống.....
-----------o.0-------------
- 227 năm....Nếu có thể khiến Đan Ny quay trở lại....Hoàn toàn xứng đáng. Nàng đã phải chịu khổ quá nhiều vì con, con cũng có thể chịu nỗi đau lớn gấp trăm lần như thế vì nàng.
- Nếu tỉnh dậy, gặp lại Đan Ny, cô ấy không nhớ con, không yêu con nữa thì sao?
- ....Cũng chẳng hề gì, chỉ cần mình con yêu Đan Ny là đủ, chỉ cần con vẫn luôn nhớ nàng đời đời kiếp kiếp. Sư phụ, nếu người có thể giúp con, xin đừng cản con nữa.
- Con...Sẵn sàng đánh đổi tất cả chứ, 227 năm sau, ai có thể nói trước được điều gì? Con sẽ không gặp lại tất cả những người ở kiếp này nữa thì sao? Nếu giữa quãng thời gian đồng hồ cát chảy, con từ bỏ, con sẽ mất tất cả.....
- Hãy để con đợi nàng, như nàng đã từng đợi con....
Trần Kha, nhà ngươi chính là kẻ si tình cứng đầu nhất thế gian này. Vì yêu mà hận, vì yêu mà nhớ, vì yêu mà lụy tàn đến mức như ngươi, trời xanh cũng phải xiêu lòng mà thay đổi...
Mở mắt ra, và tất cả sẽ quay lại từ thời điểm ban đầu, khi sao chiếu mệnh của ngươi đổi ngôi.....
Tiếng chim hót? Ôi....Đã bao lâu rồi mình không được nghe...
Mùi của cây cỏ, đã bao lâu rồi, mình không được nằm trên lớp cỏ mềm mượt này
Chói quá....Ấm nữa....Ánh mặt trời?
Trần Kha từ từ mở mắt ra, ngỡ như mình đã ngủ một thời gian rất dài, rất dài....
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá, chiếu vào mắt, xung quanh ấm áp đến mức trái tim vốn quen lạnh giá muốn ngạt thở.
Khung cảnh này....
Khu vườn này.....
Mùi hương quen thuộc này....
- Ai~ da~...
Giọng nói này, mái tóc này....
Tất cả như chỉ một giấc mộng, như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, và hôm nay ta tỉnh giấc....
Trần Kha hồi lâu mới nhận ra, thực chất, phía trên mình, môi đang áp một bờ môi khác. Trái tim như ngừng đập. Người kia cũng vừa kịp hoảng hốt, liền đạp mạnh vào chân Trần Kha vội vã bật dậy, đánh thêm vài cái, hét lên:
- AAAAAA!!! Đồ biến thái!!!
Trần Kha chống một tay, quay đầu sang nhìn, ngỡ mình đang mơ. Dưới nắng, từng lọn tóc nâu xoăn dài, đôi mắt to tròn nhìn mình đầy khinh miệt, từng đường nét trên gương mặt nàng như không thay đổi....
- Cậu là ai? Biến thái ? Kẻ trộm ??
- .......
- Nhìn cái gì mà nhìn ? Bộ bị câm à ?? Hay chưa bao giờ được thấy người xinh đẹp nên như vậy ?
- ......
- Lại còn mặc cái gì kia ? Vừa từ gánh hát nào xổng ra à ?
- ......
- Này ! Tôi hỏi mà không thèm trả lời à ?! Đồ dê xồm...Á !
Chưa kịp để người đó nói hết câu, Trần Kha đã lao đến ôm chầm nàng vào lòng, cảm giác thân thể mềm mại ấm áp của nàng, mùi hương này, đúng là nàng rồi. Trần Kha hạnh phúc không thể nói nên lời, nước mắt cứ chảy xuống. Cho dù đây là mơ hay thật, thì Trần Kha cũng can tâm tình nguyện mãi mãi chìm trong giấc mơ này. Vì hạnh phúc mà tâm đang cảm nhận, là quá chân thật.
Đan Ny ngây người, trái tim bỗng đập mạnh, cảm giác quen thuộc ùa đến kì lạ...
- Bỏ ...bỏ ra ! Làm cái gì vậy ??!!
Mặc cho nàng dãy dụa, Trần Kha vẫn ôm chặt cứng, như thể sợ hãi nếu buông ra, sẽ không bao giờ thấy nàng nữa. Những ngón tay gầy guộc run rẩy chạm vào từng đường nét trên gương mặt nàng....
- Ny Ny...em không được phép rời xa Kha nữa...
Ny Ny....em không bao giờ được phép rời xa Kha nữa...
- Thần kinh à ? Lải nhải cái gì vậy ??!!!!!!! Muốn tôi gọi cảnh sát không ?!
'Bụp !'
- Trần Kha! Em đang làm cái trò gì vậy ?!! Giờ không phải lúc đi ôm gái đẹp đâu !
- Nhất Nhất! Đan Ny....Đan Ny đang ôm ai kia ??! Cậu ấy để cho người khác ôm mình kìa. Này, nhìn!
- Chụp! Chụp! Chụp mau lên!
Một câu chuyện mới được bắt đầu.....
----------------------
Tối nay mình sẽ đăng luôn chap cuối cùng của truyện. Mong mọi người đón xem ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro