Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37: Sự Thật

Nhất Kỳ đứng cũng không ổn mà ngồi cũng không yên, cứ bước tới bước lui, chốc chốc lại ngó xung quanh, dè chừng xem có ai không, rồi lại nhìn về phía Trần Kha và Gia Bội đang đứng trong góc khuất của công viên.

Nhanh nào Trần Kha 11 giờ rưỡi rồi đấy Nhất Kỳ ngẫm một hồi, liền lén lút tiến lại gần, gắng vểnh tai lên, cùng nghe cuộc nói chuyện.

- Tôi không cần biết tại sao chị lại làm như vậy, cởi chiếc vòng này ra. – Giọng nói Trần Kha vang lên, khiến Nhất Kỳ cũng phải sững sờ trong giây lát, chính xác là từ trước đến nay, Kỳ chưa bao giờ được nghe thấy ngữ khí lạnh lùng đến vậy của cậu ấy. Nín thở, Nhất Kỳ lại tiếp tục công cuộc nghe lén.

- Em giận đến mức thay đổi luôn cả cách xưng hô với chị sao? – Gia Bội cắn cắn môi nhìn Trần Kha, trong lòng càng thấy tức giận hơn, đáp – Không tháo được. Em đừng có cố gắng vô ích.

- Chị đã lừa tôi. Chị có biết mình đang làm gì không hả? – Trần Kha cao giọng hơn, ánh mắt rực lửa, quyết không buông tha cho Gia Bội.

- Phải, chị lừa em. Vậy thì sao? Chị làm vậy vì chị yêu em, và muốn em quay trở về với chị. – Gia Bội giọng nhỏ dần, bước gần hơn tới Trần Kha một chút, rồi đưa tay lên định chạm vào má người đối diện. Nhưng Trần Kha chỉ lạnh lùng hất mặt ra, gằn từng chữ:

- Không được phép đụng vào người tôi...

- Trần Kha... - Khóe mắt Gia Bội bắt đầu ươn ướt, nàng dịu giọng – Trần Kha, chẳng lẽ em thật sự không còn chút tình cảm nào với chị? Em biết mình dù thế nào cũng sẽ phải rời xa cô ta, vậy sao không chọn chị? Đan Ny và em không hợp nhau đâu, chỉ có chị và em, chúng ta mới môn đăng hộ đối, mới có thể hạnh phúc lâu dài...

- Chị im đi. – Trần Kha khó khăn nói, dù trong lòng một mảnh tức giận, nhưng không phủ nhận, mình cũng không nỡ khi nhìn thấy người mà mình từng yêu quý như chị ruột lại khóc ở ngay trước mặt. Trần Kha cũng là con người, không phải sắt đá, không nỡ chà đạp lên tình cảm mà người khác dành cho mình, cho dù thứ tình cảm ấy đã trở nên mù quáng và biến thành mối đe dọa cho chính mình và Đan Ny. Trần Kha hít một hơi dài, nói tiếp – Tháo chiếc vòng này ra, và hủy ngay hôn ước. Tôi sẽ coi như không có chuyện gì, và bỏ qua tất cả.

Sắc mặt Gia Bội càng tệ hơn, gương mặt tối sầm lại, nàng cố nén đau thương, lạnh lẽo đáp:

- Không.

- Coi như...tôi xin chị... - Lần này là đến lượt Trần Kha khẩn khiết van xin, giờ đây, trong suy nghĩ của Trần Kha, có duy nhất một ý nghĩ: Ở bên Đan Ny. – Chỉ có chị, Gia Bội , chỉ có chị mới có thể thay đổi chuyện này. Nhị vương gia làm vậy là vì thương yêu chị, hãy nói với người, rằng tôi không xứng đáng với chị....

Khóe môi Lâm Gia Bội nhếch lên, nở một nụ cười cay đắng, nước mắt cũng đã tuôn ra. Nhưng nàng quyết không mềm lòng, hít một hơi, nàng dứt khoát nói:

- Em càng như vậy...Chị càng không thể để tuột mất em. Trần Kha, em đã đeo chiếc vòng ấy, thì em đã đồng ý cưới chị rồi. Chiếc vòng ấy chính là vật giao ước giữa Hoàng thượng và phụ thân, trừ khi một ngày chị tự nguyện cởi chiếc vòng của chị ra – Gia Bội giơ cổ tay phải mình lên, chỉ cho Trần Kha thấy một chiếc vòng y hệt cũng đang đeo ở cổ tay – Thì em chỉ có chặt tay đi mà thoát khỏi thôi ! Mọi người giờ đây cũng đều biết em đã đồng ý, và chuẩn bị cho lễ cưới rồi... Em nên từ biệt cô công chúa nhỏ của mình đi.

Trần Kha không thể nói nên lời được nữa, chỉ biết đứng trơ ra như một bức tượng đá, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay Gia Bội ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

- Em định để cha mình rơi vào thảm cảnh Tam Đại Vương Gia quay lưng chống lại triều đình ư? Em biết....phụ thân của chị có sức ảnh hưởng như thế nào rồi chứ? – Gia Bội vẫn tiếp tục dùng những lời lẽ công kích, giáng mạnh từng đòn vào trái tim đang thoi thóp của Trần Kha, mím chặt môi, hai tay vặn lại thành nắm đấm, nhưng lại không nói một lời nào. Nhất Kỳ đứng ở đằng sau, cũng đang cố gắng kiềm chế để không xông ra và cho Lâm Gia Bội một bài học. Viên thiếu gia hối hận vô vô cùng tận, khi ngày xưa đã từng ngưỡng mộ sắc đẹp và đức tính của chị ta. Giờ đây trong mắt Nhất Kỳ, Lâm Gia Bội chính là "con rắn độc" đang hủy hoại hạnh phúc bạn mình.

- Em sẽ đồng ý phải không, Trần Kha? – Gia Bội mỉm cười khi tưởng mình đã là người chiến thắng. Nhưng đáp lại chỉ là ba từ bật phát ra từ khóe miệng Trần Kha:

- Không....bao giờ.

- ......

- Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không cưới chị....Trừ khi một ngày, Đan Ny không cần đến tôi, chúng tôi không còn ở bên nhau nữa.

Nói hay lắm, Trần Kha

Nhất Kỳ khẽ cười thầm, nhìn bờ vai Gia Bội run lên.

- Vậy em hãy chờ đấy. Để chị xem em còn kháng cự được đến bao giờ.


--------------o.0------------


Sau khi rời khỏi chỗ nói chuyện với Gia Bội, Nhất Kỳ không dám hỏi gì nhiều, chỉ bước đi bên cạnh Trần Kha. May sao, cả hai nhanh chóng tìm lại được đám Đan Ny và vẫn kịp xem pháo hoa, đón năm mới. Những tiếng pháo hoa nổ liên tiếp đầy hân hoan, tiếng hò reo của mọi người, đâu đó xung quanh, những lời nói cứ văng vẳng bên tai Trần Kha.

- Kha à, nhìn kìa. – Đan Ny cười tươi, kéo kéo tay Trần Kha và chỉ về phía những chùm pháo hoa đang bắn rực rỡ trên bầu trời. Trần Kha nhìn nụ cười ấm áp của nàng, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, nói:

- Đẹp lắm..

Đan Ny mải vui, không để ý đến biểu cảm trên gương mặt người yêu mình, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Nàng nhón một chân lên hôn nhẹ nhàng vào má Trần Kha, hai gò má nàng ửng hồng, tựa đầu lên vai, nàng hỏi:

- Năm nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau đi xem pháo hoa như thế này, được chứ?

- ....Được.

Một năm mới bắt đầu, và Trần Kha chỉ còn 25 ngày nữa.

Năm nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau đi xem pháo hoa, được chứ?

Được

-----------o.0-----------

Ngày thứ 140

Gửi hoàng thân Trần Kha

Giờ có lẽ ta có thể xưng hô ta, con với người được rồi chứ?

Ta rất vui mừng khi nghe tin con đã được giảm bản án và sẽ trở lại Jojin vào cuối tháng này.

Ở đây hoàng thượng và ta cũng đã bàn bạc và chuẩn bị mọi thứ, sẵn sàng đợi con và ái nữ của ta trở về, làm lễ thành thân.

Ta cũng đã nghe qua về phản ứng của con, ta không lấy đó làm điều bận tâm, và cũng đã giúp con an ủi Hoàng thượng. Nhưng ta hy vọng, con hiểu rằng, những người cao quý như chúng ta, rất trọng chữ tín. Bội tín, con biết hai từ đó nghiêm trọng thế nào rồi chứ?

Và ta tin con cũng là một người như thế. Đừng để ta và Hoàng thượng phải thất vọng.

Hoàng thượng sẽ cử người đích thân đón con và Gia Bội vào ngày đã hẹn.
Nhị vương gia

- Rõ ràng là một bức thư đe dọa chúng ta. Phụ Hoàng bị sao thế ? Sao lại có thể để ông ta làm vậy ? – Tằng Ngải Giai không nhịn được mà đập bàn, gương mặt vô cùng khó coi.

- Chị đừng trách vội, chắc chắn phụ hoàng cũng đang rất khó xử. – Lực Phi bình tĩnh phân tích – Em đoán, tình hình căng thẳng chẳng kém chỗ chúng ta là bao nhiêu. Hơn nữa, phụ hoàng không hề biết chuyện của Trần Kha và...

- Thôi đi Lực Phi. – Mộng Dao vội lên tiếng nhắc nhở Lực Phi, không muốn để Trần Kha nghe thấy.

Trần Kha run rẩy nhìn những dòng chữ trên bức thư vừa được gửi đến. Trong căn phòng nhỏ, cả Ngải Giai, Lực Phi, Di Hân và Mộng Dao không ai dám nói một lời nào nữa. Đột nhiên,Trần Kha vùng dậy, lao vào phòng bếp rồi lục tung các ngăn như một kẻ điên, rút ra một con dao. Cả đám kinh hãi khi thấy cảnh Trần Kha nhìn chằm chằm vào con dao trên tay, khẽ đưa bàn tay trái với chiếc vòng ra, như chuẩn bị tự chặt đứt tay mình. Lực Phi liền hét lên, cùng Ngải Giai chạy tới và giữ lấy tay Trần Kha:

- Em điên à Trần Kha?

- Bỏ em ra. – Trần Kha nhếch môi cười, ánh mắt như ngây dại, từng giọt nước mắt chỉ trong giây lát đã thi nhau chảy ra, khiến cho người khác cũng phải rùng mình.

- Dừng lại đi, em định tự biến mình thành kẻ tàn phế sao? – Ngải Giai nói lớn, ôm lấy hai vai Trần Kha trong khi Lực Phi giật lấy con dao trên tay.

- Bỏ em ra! – Trần Kha gầm lên – Đây là cách duy nhất....là cách duy nhất....

- Ai nói với em như vậy?! Ai nói với em đây là cách duy nhất chứ? Ngu xuẩn! – Lực Phi hất cả người Trần Kha mềm như sợi bún ngã vào lòng Ngải Giai, giận giữ quát em mình là vậy, nhưng đáy mắt cũng dần trở nên ướt át.

- Trần Kha à.....Đừng như vậy, đừng làm chị sợ.... – Di Hân khóc không thành tiếng, nàng quỳ xuống, run run nắm lấy bàn tay lạnh toát của Trần Kha.

- Chị ta đã nói...trừ khi em chặt tay...thì không tháo được, không có cách nào tháo được...

- Em có chặt tay, có tháo được vòng đi chăng nữa, thì Gia Bội và nhị vương gia sẽ buông tha cho em sao? Bản hôn ước vẫn còn đấy, em làm vậy có nghĩ Đan Ny sẽ đau lòng thế nào không?

Nhắc đến cái tên Đan Ny, Trần Kha như thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, dần lấy lại bình tĩnh, nhưng lại không làm thế nào để ngăn mình ngừng khóc. Trần Kha ôm chặt lấy Ngải Giai, gục đầu vào bờ vai chị gái mình, vừa khóc vừa nức nở:

- Em...Em phải làm thế nào...Nói nhất định sẽ không rời xa cô ấy, chết cũng không rời xa...Nhưng thực tế em chẳng làm được gì cả... Em chẳng có cách nào cả...chẳng có cách nào cả....

Ngải Giai cắn chặt môi, một tay đỡ lấy Trần Kha, một tay xoa lưng em ấy, tựa như có thể làm dịu bớt nỗi đau trong tim em mình, rồi nói:

- Nói với Đan Ny đi, đừng chịu đựng một mình nữa. Dù có làm tổn thương, cũng hãy nói cho cậu ấy.... Dù có rời xa, cũng phải nói, ở lại, cũng phải nói. Em hiểu chứ?

- Chỉ còn 15 ngày nữa, làm sao Đan Ny chịu được?

- Vậy nếu như chỉ còn ngày mai, cậu ấy vẫn không hay biết gì, thì em nghĩ cậu ấy có chịu được không? – Ngải Giai kéo Trần Kha nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt nâu buồn bã đến thê lương. – Trần Kha, ngay hôm nay, hãy nói cho Đan Ny.

- .......

- Bọn chị sẽ để em ở một mình, được chứ? – Lực Phi lên tiếng, Trần Kha khẽ gật đầu, chỉ có vậy, Ngải Giai Lực Phi Di Hân Mộng Dao liền rời khỏi phòng bếp, để lại mình Trần Kha trầm mặc, run run lấy điện thoại ra và soạn tin nhắn

-----------------o.0---------------

- Tiểu thư, cô có cần...

- Được rồi, đi ra đi. – Đan Ny vừa cầm điện thoại, vừa ngồi xuống ghế của mình. Nàng chậm rãi đọc tin nhắn của Trần Kha, tên ngốc đó sao bỗng dưng lại dở chứng, bảo có chuyện cần nói với nàng, dặn nàng về sớm. Đan Ny tủm tỉm cười, không biết Kha của nàng lại bày trò gì đây? Nghĩ đến Trần Kha lòng nàng lại thấy ấm áp lạ thường, muốn khẩn trương trở về nhà, nàng liền ra lệnh cho người hầu:

- Bảo lái xe đến đón tôi, ngay bây giờ.

Người kia vâng vâng dạ dạ, rồi nhanh chóng liên lạc bằng micro. Nàng đứng dậy, bước thẳng ra ngoài cổng phim trường, vừa lúc chiếc xe li mô dừng lại. Cửa xe đã mở sẵn, chỉ đợi nàng lên xe, thì chợt có tiếng ai đó gọi:

- Đan Ny.

Nàng ngẩng lên, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Chị ta làm cái gì ở đây?"

- Chúng ta nói chuyện một lúc được chứ? – Gia Bội trong chiếc váy đen bó sát, khoác trên mình chiếc áo lông chồn trắng vô cùng quyến rũ và gợi cảm, đứng trước công chúa cũng chẳng kém là bao. Đan Ny trong lòng muôn phần chán ghét, lạnh lùng đáp:

- Tôi không rảnh.

- Chỉ phí một vài phút để biết một số thứ mà tôi nghĩ cô nên biết, có đáng không? – Gia Bội vẫn hướng vẻ mặt ngạo nghễ đến Đan Ny. Nàng cố tỏ thái độ dửng dưng, dù trong lòng đã bắt đầu thấy bất an:

- Tôi không có gì để nói với chị hết. – Nói rồi toan bước thẳng lên xe, nhưng Gia Bội lại công kích:

- Có thật không? Chuyện của Trần Kha, cũng không liên quan đến cô sao?
Đan Ny dừng toàn bộ hoạt động lại. Chuyện của Trần Kha, phải rồi, ngoài những chuyện liên quan đến Kha, thì nàng và Gia Bội có dính líu gì đến nhau đâu. Chị ta tìm nàng, chắc chắn là về Kha, nàng nửa muốn biết, nửa lại không muốn. Gia Bội vốn luôn tìm cách cướp Kha của nàng, khiến nàng đường đường là một công chúa, chưa bao giờ nhường nhịn ai cái gì cũng phải lo sợ. Nay lại tìm nàng, mục đích xấu hay đẹp, nàng vẫn không biết.

- Chuyện gì? Nói luôn ở đây đi.

- Ở đây...có vẻ không tiện lắm. –Gia Bội vừa mỉm cười, vừa nhìn xung quanh, có vài phóng viên đã bắt đầu tập trung sự chú ý vào hai người. – Không phải cô cần giữ hình ảnh cho mình sao?

- ........Vậy ở đâu?

- Tôi có thể đi nhờ xe được chứ?
Nàng im lặng một lúc, rồi gật đầu.


----------o.0-------------

Đan Ny theo Gia Bội bước xuống xe, địa điểm nói chuyện là cạnh một cái hồ lớn. Ngoài trời, gió thổi từng cơn giá buốt, lạnh lẽo đến ghê người, xung quanh cũng chẳng có mấy ai qua lại. Gia Bội bước tới cạnh hồ, vẫn không nói gì, chỉ đứng quay lưng về phía nàng. Đan Ny đứng im một lúc, mất bình tĩnh, liền lên tiếng:

- Có gì chị mau nói đi. Tôi không có nhiều thời gian.

- Cô có biết thân thế của Trần Kha chứ? – Gia Bội chậm rãi hỏi.

- Có xem qua. – Nàng đáp.

- Như thế nào?

- Nếu chị gọi tôi đến đây chỉ để nói mấy thứ vô nghĩa này thì tôi....

- Cô tin những điều đấy là sự thật? – Gia Bội đột ngột hỏi tiếp, chặn câu nói dang dở của nàng. Công chúa nhíu mày, thực sự vẫn chưa hiểu ý muốn của Gia Bội là gì. Nàng ta quay người lại, mặt đối mặt với nàng, nói:

- Cô có biết Trần Kha, Tằng Ngải Giai, Lưu Lực Phi , Chu Di Hân và Thẩm Mộng Dao thật sự là người như thế nào, từ đâu đến không?

- .....Ý chị là gì?

- Đan Ny, cô nghĩ người yêu cô thật lòng toàn tâm toàn ý với cô sao? Cô nghĩ Trần Kha chân thật không giấu giếm cô chuyện gì? – Gia Bội mỉm cười đến run sợ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm, bám chặt lấy Đan Ny. Nàng thực sự đã bị những lời của Gia Bội làm dao động, những ngón tay của nàng lén lút bấu chặt vào chiếc áo khoác lông, khóe môi run run nói:

- Tôi...tin Kha.

- Đan Ny bé nhỏ ngốc nghếch. – Gia Bội bật cười, nhìn gương mặt đang biến sắc của công chúa, từ tốn nói :

- Xem ra Trần Kha chẳng hề nói cho cô biết một tí gì về chuyện đang xảy ra.... Vậy thì để tôi nói hộ em ấy. Tất cả chúng tôi, đều không thuộc về thế giới của cô, không thuộc về thời đại này.....

-----------o.0------------------

- Và tôi sẽ là người thành thân với Trần Kha. Trần Kha đã chọn tôi, chứ không phải cô. – Gia Bội kết thúc câu chuyện dài của mình bằng một câu nói đầy đe dọa, thỏa mãn nhìn nàng công chúa càng lúc càng trở nên nhỏ bé, giống như một cô công chúa bị mụ phù thủy dùng những lời lẽ cay nghiệt để đánh bại trong các câu chuyện cổ tích. Nàng thấy tai mình ù đi, trái tim tựa như pha lê vỡ ra thành trăm mảnh.

Trần Kha là người của quá khứ, và em ấy đến đây đều vì miễn cưỡng, không hề tự nguyện.

Hết 227 ngày, Trần Kha sẽ phải trở về thế giới của mình.

Nhưng nhờ cuộc hôn nhân với tôi, mà chỉ cần 15 ngày nữa, Trần Kha sẽ trở lại làm hoàng thân của họ Trần, không cần phải làm thuê cho cô nữa. Cô nghĩ Trần Kha sẽ bỏ lỡ cơ hội được trở về sớm như thế này ư ?

Cha của Trần Kha, là một hoàng đế, và với thân phận đấy, cô nghĩ triều đình sẽ để Trần Kha ở lại đây với cô, làm đảo lộn trật tự tương lai và quá khứ sao ?

- Tôi biết cô sẽ nghĩ tôi bịa chuyện, nhưng hãy thử tin tôi một lần, và hỏi Trần Kha về những gì tôi đã nói. Tôi nghĩ cô nên tin tôi hơn là tin người mà cô toàn tâm toàn ý, nhưng lại giấu cô từ đầu đến cuối. – Gia Bội còn định nói nữa, nhưng Đan Ny đã lạnh lùng lên tiếng :

- Chị im đi được rồi. – Nàng ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân tỏa ra một thứ ngạo khí, lạnh như băng khiến cho người đối diện phải kiêng sợ, dè chừng. Gia Bội cũng không phải ngoại lệ, nhưng nàng ta vẫn cố nói :

- Không có gì để nói sao ?

- ........

- Trần Kha vẫn còn thương hại cô, nên mới chưa nói cho cô biết. Xem ra mấy ngày qua, em ấy chắc hẳn phải tự dằn vặt mình, không biết làm thế nào để dứt khoát với cô.

- TÔI NÓI CHỊ CÂM ĐI CƠ MÀ ! – Đan Ny hét lên, hai tay nắm chặt lại thành nắm, nàng kiêu ngạo ngẩng lên, tuyệt đối không cho phép mình rơi nước mắt, từ cánh môi run run nói :

- Chị tự về

Gia Bội không nói gì nữa, hoàn toàn bất động, nàng ta không nghĩ rằng, những lời lẽ của mình cay nghiệt, đau đớn đến như vậy, mà đối phương lại chẳng hề rơi lấy một giọt nước mắt. Gia Bội thầm cười trong lòng, xem ra trên thế giới này, vẫn còn kẻ băng giá hơn cả nàng ư ?

- Tôi phục cô đấy Đan Ny. – Gia Bội khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhìn bóng lưng vẫn kiêu ngạo như cũ, bước về phía chiếc xe sang trọng.

Nhưng Gia Bội không biết mình đã hoàn toàn sai lầm.

Nếu như có một kẻ yếu đuối nhất trên thế giới này, thì đó chính là Trịnh Đan Ny.

Từng đợt gió Bắc buốt giá thổi sát bên tai, những bông tuyết đẹp đẽ mà lạnh giá chạm vào da thịt, khiến trái tim cũng trở nên lạnh lẽo theo.

Kể từ giây phút quay lưng lại với Gia Bội, khóe mắt của nàng, một giọt lệ đã tuôn rơi. Hai giọt, ba giọt, tựa như đóng băng trên mi mắt. Nàng mím chặt môi, tự nhủ chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước chị ta nữa, và để mặc cho chúng tự do rơi xuống.

Khi đóng cửa xe lại, thì đã bật thành tiếng nức nở.

Trần Kha, chẳng lẽ chưa bao giờ chân thật với nàng ư ?

Chẳng lẽ ngay từ những giây phút đầu tiên, đã chỉ toàn giả dối ?

Đan Ny, mẹ không còn ở đây nữa, chỉ còn ta, con và bà thôi.

Vì sao? Có phải mẹ đã mất rồi không ?

Là mẹ đã bỏ con ở lại, vì một vài lý do, mà có lẽ lớn lên con mới hiểu được. Và con không cần quan tâm đến điều đó.

Nói dối.

Mẹ chưa bao giờ bỏ nàng ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro