Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Trên trời rơi xuống

Như đã nói đến kì trước

Vào một ngày đẹp trời, bộ ba sát thủ 3S rủ nhau đi resort, trong khi Nhất Nhất và Kỳ Kỳ bận tán gái, cụ thể là bé Châu Châu, thì ở chỗ xó xỉnh nào đó, nàng Trứng Đản - idol của giới trẻ đang gặp nạn.

Phải gọi là đại nạn thì đúng hơn.

Môi chạm môi, mắt chạm mắt

Dù trong tình cảnh vô cùng éo le ấy, nàng phải công nhận.

Môi ai mà vừa mềm vừa ngọt, thích thế không biết!

Nhưng Sana sớm tỉnh ngộ.

- Érh~~~~~~~~~~~~~~~~~- Tiếng hét cá heo của nàng cất lên, chim chóc trong vườn rụng như lá mùa thu. So với tiếng hét ban nãy thì tiếng nàng đúng là ở một đẳng cấp vượt trội khác.

Không thương tiếc, nàng dùng hết sức bình sinh đẩy cái vật có đôi môi ngọt ngào kia ra.

Và nàng bật dậy, tiện chân đạp tới tấp vào cái vật vẫn chình ình vừa phát ra tiếng "Ui da!" kia. Miệng nàng thì không ngừng sỉ vả:

- Đồ dê xồm, đồ mất nết, đồ abc xyz @#$%%^^^&!!!

- Ái!!! điên hả!!!!

Hoàn hồn, bình tĩnh sau vài giây kích động, Đan Ny trở về với thực tại.

Không phải là vật, mà là người, vật thì làm gì có chạm môi cái làm nàng giật điện và biết kêu đau đâu

- Gì mà đánh dữ vậy! Từ từ xem nào!- "Cái vật lạ" phát tiếng lần nữa. Lúc này, Sana mới có dịp nhìn rõ cái vật đó.

*

*

*

*

*

Đẹp vật vã ý!!!

Đan Ny suýt soa một mình. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên nàng thấy có người nào xứng được coi là đẹp không hơn thì cũng phải xêm xêm ngang ngửa nàng.

- Ngươi....Ngươi biết nói hả?!- Câu hỏi ngây thơ nhất quả đất của Ny Ny.

- Tôi câm hồi nào mà biết với không biết! - Cái vật....à cái con người đó lồm cồm bò dậy, phủi phủi bộ quần áo trắng muốt, tay thì vò đầu bứt tóc nhăn nhó.

Đan Ny ngồi ngẩn ra nhìn.

Tên này dáng người cao ráo, tóc nâu dài, mặt mũi đâu ra đấy, mắt to. Nói chung là đẹp!

Đẹp đến mức làm một người như nàng phải ngẩn ngơ thì hiểu thế nào rồi đấy.

Chỉ tiếc một điều là gu thời trang quá thảm bại. Cô ta đóng kịch ra à mà mặc cái bộ từ thời đại nào rồi. Cơ mà.....

Ở đâu chui ra mà trắng thế không biết! Còn trắng hơn con milu nhà mình (chết yểu với chị mất ^).

Nàng thầm nghĩ rồi cười khúc khích.

*Ngó đông ngó tây*

- Ê...Ăn trộm hay sao mà lấm la lấm lét! – Đan Ny nhăn mũi.

Nhưng cái người đó có vẻ không để ý lời của nàng:

- Này, đây là đâu? Là thời đại nào!???- Người cất tiếng hỏi dồn nàng.

*Nhìn*

- Này, cô đơ hả!- Người quất cho câu làm nàng xây xẩm cả mặt mày, tỉnh rụi khỏi việc ngắm nghía, nàng trở lại với con người thường ngày của mình.

- Chuyện gì? Nói ai đơ?!- Nàng quất mạnh hơn, mặt lạnh te.

*Rợn tóc gáy*

- Ơ...có nói ai đâu....- (Chưa gì đã cụp đuôi rồi =.=. Nhục quá chị ơi)

*Liếc từ đầu tới chân*

- Nom sáng sủa đấy nhỉ!- Nàng khoanh tay, đứng dậy lấy uy. Gì chứ, vênh là nghề của nàng mà.

*Hãi mà vẫn cố làm càn*

- Ơ....C...Cái cô này hay nhỉ! -Người cũng vênh chả kém. - Cô biết ta đây là ai không hả!!?

- Là ai?! Vậy cô biết tôi là ai không hả?!

- Ai cần quan tâm cô là ai. Ta là ai mà cô không biết sao ? Ái chà, to gan gớm....

*Vẫn tiếp tục lải nhải*

- Nói cho cô biết, ta là Trần Kha ! Hoàng thân thứ bảy dõi bán tiên nhân của dòng tộc họ Trần đấy !

*Nhìn*

*Nín thở*

- Ahahahahahahaha- Đan Ny rũ ra cười như được mùa, mặc cho tên ngốc trước mặt mình mặt đỏ ***, ngượng ngùng quát:

- Cô cười cái gì mà cười!!!! Aishhhhh.....

- Này, đằng ấy ơi! Điên hả, có cần đây cho tiền đi khám không? (sỉ nhục a vãi ý chị ạ )

Nàng vẫn không nhịn cười, đúng là lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ nàng cười nhiều và nói nhiều chữ đến thế. Mặc dù bình thường, cái tội cưỡng hôn nàng là một, đè nàng là hai, hỗn xược với nàng là ba là đáng cho chu di cửu cửu tộc rồi đấy. Nhưng vì làm nàng cười nên nàng tạm tha, tạm thôi đấy nhé.

- Cái gì cơ? Cô có biết cô vừa xúc phạm ta không?!- Trần Kha nổi quạu, đầu óc vẫn mông lung và chưa tiêu hóa được chuyện gì đang diễn ra.

Chợt.

"Bụp!" Một thiên sứ beo béo mũm mĩm xuất hiện, trông rất xì tin với từ đầu đến chân là toàn quần áo hàng hiệu LV, D&G, Lacoste,......Hai vai thì có hai cái cánh trắng bé tí xíu.

- Kha Kha, đừng có đứng đây ăn nói linh tinh nữa!- Thiên thần hộ mệnh- Thẩm Mộng Dao lên tiếng và quát thầm bên tai Trần Kha.

- Mộng...Dao???? Sao chị lại ở đây? Này, mau nói cho cái con người láo xược kia em là ai đi! Nó dám cười em!- Trần Kha thấy Mộng Dao thì mừng như bắt được vàng, kéo áo kéo tay Dao Dao lại.

"Bốp!" Dao Dao cốc cho cái vào đầu.

- Ui da! Sao chị đánh em!

- Đồ điên, cô ta đâu có nhìn thấy chị khi chị có cánh!- Mộng Dao khịt mũi.

- Không....Không nhìn thấy???- Trần Kha sửng sốt, ngó qua Đan Ny.

Đan Ny đang nhìn Trần Kha với ánh mắt kì thị vô cùng.

Đúng là thần kinh có vấn đề, đứng nói chuyện một mình .

Trần Kha thừa hiểu cô ta đang thầm sỉ vả mình trong thâm tâm đây mà cứng họng không biết làm gì ngoài việc cứ đứng múa tay múa chân loạn xạ.

Vừa hay, hai chữ S còn lại cũng đến

- Đan Ny!! Cậu chết ở cái xó xỉnh nào vậy!!- Kỳ Kỳ từ đâu tò tò đi ra, mặt nhăn nhó. - Biết bọn mình tìm cậu nãy giờ không?

Cả Trần Kha và Đan Ny đều giật mình vì tiếng gọi của Viên Nhất Kỳ . Mộng Dao khịt khịt mũi, não ngay lập tức phân tích sắp có một dây thần kinh không được ổn định cho lắm xuất hiện, ý, không phải một mà là hai lận.

Hai đứa thêm cái bà chằn tóc nâu kia nữa thì mình với Kha Kha sao trụ được !

Nghĩ là làm, cô liền giục Trần Kha :

- Này, rời khỏi đây mau! Nhanh! Để ai nhìn thấy em trong bộ dạng này không ổn đâu!

- Ơ...Ờ..Ờ..- Trần Kha gật đầu lia lịa, lại tiếp tục loay hoay.

- Cơ mà chạy đâu giờ- Bạn Kha khổ sở.

- Ngốc, trèo tường đi!- Dao Dao giục, bay bay qua bờ tường rồi kéo tay Trần Kha đang chật vật lên.

- Á à!! Thì ra đúng là ăn trộm rồi!!!!- Đan Ny thấy Trần Kha đang trèo lên tường thì đổ tội luôn.

Cũng phải, tự dưng không đâu mò vào vườn nhà ngươi ta, cưỡng hôn con gái nhà lành rồi trèo tường đi ra. Không phải trộm thì cũng là đại tặc......

- Vớ vẩn, cô ăn nói cho cẩn thận đấy! Ai ăn trộm!- Trần Kha quay đầu lại vặc Đan Ny.

Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch bước lại chỗ Đan Ny thì thấy cảnh một tên đang tìm cách trèo ra, tất nhiên hai bạn ấy cũng không thể thấy Mộng Dao khi cô có cánh rồi, còn tại sao thì...hồi sau sẽ rõ ^^

- AAAAAAA!! Có trộm!!- (Đúng là bạn bè với nàng có khác =.=)

- Nhanh lên!! Còn nhìn à!!- Dao Dao quát trong khi vẫn đang cố kéo Trần Kha lên.

Trần Kha luống cuống che mặt mình đi rồi dùng hết sức bình sinh, lao mình qua bờ tường.

"Oạch"

Cả thân thể vàng ngọc của Trần Kha rơi xuống bụi chuối bờ bên kia.

- Chết, rách áo rồi!

- Chạy!!!!- Mộng Dao hô hào.

- Đừng có đứng đó la lối, chị bay được chứ em có bay được đâu!- Trần Kha suýt soa rồi cà nhắc bỏ chạy, quần áo thì rách tả tơi.

- Này!! Đứng lại!!!!- Viên Nhất Kỳ vừa quát vừa chạy lại bờ tường nhưng Trần Kha đã nhảy xuống bên kia, đang cao hứng vì tưởng có cơ hội thể hiện với người đẹp Thi Vũ, còn gì bằng khi lần hai đến nhà nàng là bắt trộm cho nàng? Thế mà....tức quá Kỳ Kỳ quay sang trách Đan Ny.

- Ya! ĐAN NY ! Thấy có trộm sao cậu còn đứng đó mà tạo dáng được!

- Ờ thì sao?- Nàng hỏi, thái độ với nàng á???? Nàng còn đang bận nhớ lại nụ hôn khi nãy mà dám phá vỡ mạch cảm xúc. Chán sống rồi đây.

- Ờ thì...thì...Không sao cả...Nhưng cậu cũng phải biết mà giữ nó lại cho mình chứ! – Viên Nhất Kỳ đành câm nín.

- Mà sao cái tên đó chui vào đây được? Chưa nhìn mặt mà nhìn cái dáng là biết biến thái rồi! Mặc cái đồ gì không biết!- Vương Dịch phán xét.

- Ai biết, tự dưng rơi xuống.

- Cái gì rơi xuống???

- Thì đấy!

- Đấy là cái gì! *Phát điên* - Người chứ có phải sung đâu mà rơi với rụng.

Sana không thèm trả lời hai tên ngố kia nữa.

Giờ nàng còn có một việc rất quan trọng phải làm.

Đi ngủ.

-----------------------o.0----------------------

Và....227 ngày phiêu lưu của bạn Trần Kha bắt đầu từ ngày hôm ấy

Cái hôm đẹp trời đó

Ngày thứ 1

- Dao Dao à, em mệt lắm rồi, nghỉ tí đi!- Trần Kha thờ không ra hơi lăn vật xuống con đường vắng gần đó.

Thẩm Mộng Dao bay qua bay lại để chắc chắn không còn nguy hiểm nữa, cô đáp xuống đất, hiện nguyên hình hoàn toàn như một người bình thường, giấu đôi cánh tí xíu đi, giờ thì ai cũng có thể nhìn thấy cô rồi.

Trần Kha ngước nhìn Mộng Dao, ngơ ngác:

- Dao Dao, đây là đâu vậy??!! Mà này, từ lần sau, chị nhớ bảo sư phụ, chọn chỗ nào cho em hạ cánh an toàn tí nhé! Không đâu xui ớn!

- Xui hay may? Rơi trúng con nhà người ta còn được hưởng xá cái hôn, đòi hỏi vậy!

Trần Kha ngẩn ra, ừ nhỉ, tí thì quên lúc nãy cô vừa có màn kiss lãng mạn không kém với một bà chằn. Nhưng là một bà chằn rất xinh đẹp, điều đó làm cho Trần Kha không khỏi thích thú, nụ hôn ban nãy quả thực.....có gì đó rất khác với những nụ hôn trước đó của cô. Trần Kha cười thầm trong lòng, ngoài mặt thì nhăn nhăn nhó
nhó:

- Cô ta dữ thí mồ! Đánh em xém chết!

Thẩm Mộng Dao chép miệng, lấy đồng hồ ra xem, Trần Kha ngước lên nhìn chiếc đồng hồ như vật thể lạ, mắt hấp háy :

- Dao Dao, cái gì hay vậy ?

- Đồng hồ, dùng để xem giờ.

- Sao nó không giống cái đồng hồ vua cha tặng em

- Thế mới gọi là thời đại kĩ thuật số ! - Thẩm Mộng Dao lẩm bẩm. - Hôm nay là ngày 22 tháng 7 năm 2017, nghĩa là cách chúng ta ngót nghét mấy trăm năm! Không xa lắm!

Bạn Trần Kha.

*Sững sờ*

*Rụng rời*

- Những mấy trăm năm!!!!!! Vậy mà kêu gần sao!!! Phạt gì cũng vừa vừa thôi chớ! Thế này sao em sống nổi!- Trần Kha vò đầu bứt tóc, nhảy cẫng lên.

- Này, em la lối với chị ích gì! Trách thì trách em gây ra bao tai hại để giờ chị cũng được thơm lây đấy! Nghĩ tui sung sướng lắm hả!- Mộng Dao kiễng chân lên phun cả tràng với Trần Kha.

- Ơ...thì...ừ nhỉ, sao chị lại ở đây?- Trần Kha vẫn ngây thơ vô (số) tội.

*Quắc mắt*

- Còn hỏi được à! TRẦN KHA ! Nếu không phải vì hoàng tộc và sư phụ lo cho cái mạng em thì chị cũng chả thèm mất công đến đây đâu! Đáng lẽ giờ này được đi shopping rồi thì phải lẽo đẽo theo em!!- Mộng Dao tiếp tục kể tội Trần Kha.

- Shopping là cái gì?- Trần Kha nhớ đã nghe từ này ở đâu rồi mà không tài nào nhớ nổi.

- Là đi mua sắm, giống như đi chợ ấy!- Mộng Dao khoanh tay, Trần Kha gật gù lúc rồi lại bệt xuống, tiu ngỉu.

Mộng Dao tuy có tức vụ hụt shopping, nhưng thấy Trần Kha như vậy bỏ thì thương vương thì tội liền ngồi xuống, lựa lời an ủi:

- Thôi, đừng buồn nữa, sư phụ và hoàng hậu nương nương rất lo cho em, ở đây sẽ gặp nhiều bỡ ngỡ nên bảo chị đi theo em. Dù gì chị cũng là thần hộ mệnh của em.

Trần Kha thở dài, miên man với những suy nghĩ về chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

*

*

*

*
Ngày xửa ngày xưa, trong vũ trụ bao la thiên hà rộng lớn trái đất to tướng châu Á to nhất có một đất nước ở gần biển cũng to to, đó là tiền thân của Trung Hoa Dân Quốc.

Triều đại họ Trần, năm 1705, có một vương triều nọ do vua Trần đứng đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro