Ngoại truyện 5
Trần Kha tỉnh dậy sau một đêm dài không mộng mị, điều đầu tiên cô làm chính là quay sang nhìn người con gái đang ôm eo mình cứng ngắt, "phì phò" say giấc nồng bên cạnh. Đan Ny ngủ rất ngoan, rất ít khi động đậy trở mình, tối nằm như thế nào sáng dậy vẫn là như thế ấy quy củ, không thay đổi.
Khuôn mặt lúc này của Đan Ny phải nói là vô cùng đáng yêu, môi mỏng hồng nhuận mím lại. Đôi mắt im lìm nhắm chặt, lông mi cong dài hơi run run. Sắc thái bớt đi mấy phần cứng rắn, khôn khéo, thay vào đó là diện mạo thanh thuần tựa thiếu nữ đôi mươi. Nhìn như thế nào Đan Ny cũng giống một tiểu cô nương vừa ngốc nghếch vừa mềm mỏng yếu thế.
Ngực Đan Ny phập phồng lên xuống được chăn bông che chắn, ngay ngắn ngủ say như một nàng công chúa nhỏ chờ đợi hoàng tử đến hôn tỉnh.
Đó là trong truyện cổ tích thôi, còn nàng công chúa này không cần hoàng tử đến đánh thức!
Cửa sổ hé mở, gió xuân lay động rèm cửa bay phấp phới, tia nắng sớm ấm áp tràn qua khe hở, dừng lại ở trên sàn nhà. Không khí thoáng đãng, trong lành phảng phất tâm trạng thư thả thoải mái của các nàng hiện tại.
Qua hồi lâu, Đan Ny trằn trọc khó chịu thân người ti hí mở mắt ra. Vừa lúc thấy được "tên sắc lang" trêu đùa nàng đêm qua đang cúi đầu trộm ăn đào của mình. Đan Ny cắn môi, than nhẹ, đẩy đầu Trần Kha ra: "Trần Kha! Chị ăn còn chưa đủ?"
Trần Kha nghe thấy tông giọng Đan Ny nghiêm trọng, biết chắc rằng mình không chọc nổi cái nóc nhà to bự này. Gãi gãi đầu diện lí do: "Chị chỉ muốn tiếp chút năng lượng cho ngày hôm nay a."
Đan Ny vỗ vỗ lên vai Trần Kha, đẩy ra khoảng cách. "Chị thì hay rồi, năng lượng tràn đầy, còn em đây là kiệt quệ! Mau xuống, hôm nay không được vạ giường."
"Tuân lệnh vợ yêu!" Trần Kha làm động tác đưa tay lên trán hệt mấy sĩ quan quân đội. Như nhớ ra cái gì lại lên tiếng: "Sáng nay em muốn đi chơi đâu không? Vì chiều chị dự định sẽ đưa cả nhà đến thủy cung."
Đan Ny một tay ôm ngực, thò chân ra khỏi chăn, xuống giường: "Hmm để em nghĩ đã, sau bữa sáng rồi quyết định."
Trần Kha soạn đồ trong vali, quay sang gật đầu: "Được."
Đan Ny rời giường, cầm lên áo choàng tắm dưới sàn, bước chân không được tự nhiên đi vào nhà vệ sinh. Trần Kha ở một bên đóng vali lại, vắt trên tay hai cái khăn tắm, len lén theo sau.
Phải mất hơn nửa giờ các nàng mới thành thật đi ra. Trên mặt Đan Ny ửng hồng một mảng, khập khiễng được Trần Kha đỡ tay ra ngoài. Ánh mắt âm dương quái khí, trừng trừng Trần Kha, mà Trần Kha giống như tiểu hài tử sợ bị mắng, nheo nheo mắt, hạ thấp người hối lỗi.
Thời điểm ăn sáng, cả nhóm đồng loạt tập trung ánh mắt nghiên cứu các nàng. Tần Tử Kỳ mỉm cười thích thú, ở trên bàn ăn ẩn ý chọc ghẹo Trần Kha một phen: "Trần tổng a, bề ngoài cao lãnh nghiêm túc như vậy, không nghĩ đến ở phương diện kia lại nhiệt tình đến thế nha."
Đêm qua Trần Kha hóa thân thành một nhà thám hiểm, đem từng ngóc ngách trên thân thể Đan Ny ra tỉ mẩn quan sát, kỹ lưỡng khám phá. Cũng vì như vậy, buổi sáng khi tỉnh lại, đâu đâu trên da thịt trắng ngần của Đan Ny cũng để lại "dấu chân" Trần Kha đã đi qua. Vô số dấu tích nhỏ vụn ẩn hiện trên người Đan Ny đẹp mắt. Tần Tử Kỳ nói Trần Kha ở khoảng đó nhiệt tình quả thật không có sai.
Ăn sáng xong Đan Ny đề nghị đi ra vịnh, lặn xem san hô. Trần Kha nghe xong giật giật môi, người toát ra một tầng mồ hôi.
Đến bến neo đậu Trần Kha đưa mắt nhìn nhìn xa xăm, cảm giác không quá dễ chịu chực chờ trong lồng ngực từ từ dâng lên.
Tần Tử Kỳ biết rõ mối bận tâm trong lòng Trần Kha, mới nói: "Hay là thôi đi, chúng ta chơi cái khác."
Dưới cái nắng không quá thân thiện với làn da, Trần Kha khoác ngoài chiếc áo sơ mi màu xanh trời rộng rãi, ngoài cười nhưng trong không cười, xua tay, lắc lắc đầu ý nói không sao, chuyến đi này vẫn sẽ tiếp tục.
Trần Kha không muốn vì mình mà mọi người phải mất hứng, đặc biệt là Đan Ny. Cho nên mới bấm bụng thuê một chiếc du thuyền, đưa tất cả ra biển vui chơi.
Nếu không phải vì Đan Ny muốn ra biển lặn, Trần Kha cũng quên mất chính mình có nổi sợ này. Cô thích biển nhưng là loại thích chiêm ngưỡng vẻ đẹp tự do phóng khoáng của nó, chứ không thích ngâm mình dưới đại dương mênh mông, huyền bí. Cô muốn ở trên mặt đất nhìn ngắm chứ không phải lênh đênh, trôi nổi như thế này, xung quanh chỉ toàn nước là nước.
Trần Kha mắc chứng sợ biển sâu thalassophobia. Cảm giác lo âu bồn chồn bất cứ lúc nào cũng có thể xâm lấn suy nghĩ mỗi khi Trần Kha liên tưởng về nó. Một loại rối loạn sức khỏe tâm thần, gây cảm giác lo lắng, hồi hộp và sợ hãi.
Những người mắc chứng sợ biển sâu luôn tin rằng chính mình sẽ chết đuối kể cả khi họ có bơi giỏi như thế nào. Hoặc họ sẽ nghĩ bản thân sẽ bị một sinh vật ghê rợn hung hãn nào đó nuốt chửng. Đại loại như cá mập thậm chí là cá voi, bạch tuộc khổng lồ và vô vàng những loại quái thai kì dị khác. Mặc dù biết xác suất xảy ra những vụ con người bị sinh vật biển tấn công là rất thấp, nhưng nổi sợ đó vẫn không vì như vậy mà vơi đi.
Nếu chỉ nhìn vào bề nổi, ám ảnh sợ biển thalassophobia chỉ là chứng sợ nước, nhưng trên thực tế rối loạn này không đơn giản như vậy. Người mắc chứng sợ biển sâu sẽ không sợ nước trong tất cả tình huống, mà họ chỉ cảm thấy sợ hãi chủ yếu xung quanh các vùng nước lớn hoặc sâu. Đại dương là ví dụ điển hình nhất.
Gió biển từng đợt man mát lướt qua, Trần Kha ngồi trên du thuyền, áo phao mặc vào chắc chắn, tay vịn thành ghế ngồi, thở nặng. Đan Ny từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát biểu tình trên gương mặt Trần Kha. Trong lòng không biết tại sao có loại cảm xúc vi diệu.
Trần Kha là kiểu người không thích ở ngoài mặt trưng lên quá nhiều cảm xúc, buồn bã hay vui sướng gì đều sẽ được bảo trì rất tốt phía sau gương mặt điềm đạm, tinh sảo của chị. Vậy mà hiện tại, cái thái độ bồn chồn, hồi hộp hiển nhiên xuất hiện trên mặt. Còn chẳng thèm che giấu, biểu hiện đến thực sự rõ ràng.
Đan Ny không biết Trần Kha mắc chứng thalassophobia, bởi lẽ trước giờ các nàng chưa có dịp cùng nhau du ngoạn trên biển. Trần Kha cũng chưa từng đề cập tới vấn đề này với nàng. Vì thế nhận định ban đầu của Đan Ny khi thấy Trần Kha có biểu hiện lạ như vậy, là cho rằng chị đang say sóng.
Đi được hai mươi phút, đến gần một vùng nước không quá sâu, cũng không cạn đến mức có thể nhìn thấy đáy. Ngay bên cạnh là cái hoang đảo nhỏ, du thuyền cập gần bờ, thả neo.
Hai cậu hướng dẫn viên đứng trong khu vực treo thiết bị lặn, lôi ra bốn năm bình dưỡng khí oxy. Sau đó một người đứng ra hướng dẫn rõ ràng chi tiết cách vận hành của thiết bị, còn lưu ý thêm trong trường hợp bình dưỡng khí gặp vấn đề thì nên xử lý như thế nào. Mặc dù rất khó xảy ra chuyện bất cập ngoài ý muốn, nhưng họ vẫn tường tận hướng dẫn kỹ càng.
Linh Nhi nắm tay Trần Kha đun đưa, ngón tay chỉ chỉ mặt nước biển, nơi Đan Ny vừa nhảy xuống, ngạc nhiên lên tiếng: "Waaa!! Mama nhìn mẹ Đan Ny bơi kìa, thích thật! Con cũng muốn!"
Trần Kha nghiêng đầu, không rời mắt khỏi Đan Ny, vuốt tóc Linh Nhi nói: "Không được, con còn nhỏ."
Đan Ny lặn càng ngày càng sâu, bóng dáng dần mờ nhạt dưới dòng biển xanh thẳm ấy. Trần Kha nhìn những bọt khí từ dưới biển nổi lên, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Sóng nhẹ đánh vào mạn thuyền "ào ào", con thuyền cũng vì thế chông chênh lắc lư.
Cảm giác có hơi loạng choạng, mất thăng bằng, Trần Kha toát hết mồ hôi lạnh, mặc dù sợ hãi trong lòng mỗi lúc một gia tăng nhưng cô vẫn kiên quyết đứng trên boong tàu, tay nắm chặt lan can, theo dõi Đan Ny.
Thời gian dưới nước của mỗi người là mười đến mười lăm phút, nếu lặn lâu hơn, bình dưỡng khí có thể bất cứ lúc nào hết oxy. Trong trường hợp đó, nếu người lặn ở cách xa mặt biển sẽ rất nguy hiểm. Vì thế du khách trước khi xuống biển, sẽ được nhân viên bảo hộ đeo lên tay một chiếc đồng hồ hẹn giờ đặc biệt. Thời gian được thiết lập là mười phút kể từ khi bình dưỡng khí được sử dụng. Mười phút qua đi, đồng hồ sẽ tự động nhấp nháy ánh sánh nhiều màu báo hiệu cho du khách trở về thuyền.
Vừa vặn đến giờ, Trương Trúc Hàn và Vương Yến Như ngoi lên mặt nước, vẫy vẫy tay với mọi người trên thuyền. Mà Đan Ny thì không thấy đâu, cả cái bóng mờ nhạt cũng chẳng có. Đáng ra khi đồng hồ phát tín hiện kết thúc thời gian lặn biển, Đan Ny phải bơi lên rồi chứ? Như thế nào hiện tại Trương Trúc Hàn và cả Vương Yến Như đều lên hết trên thuyền mà Đan Ny thì vẫn không thấy đâu.
Bất quá bọt biển ở xa xa vẫn đều đặn nổi lên, mọi người đoán là Đan Ny chưa muốn lên, như vậy cho thấy nàng vẫn còn ở nơi đó ngắm san hô?
Không đúng, bọt biển nổi lên càng ngày càng ít đi, không giống lúc đầu.
Đợi một lúc, không thấy động tĩnh, Trần Kha nhăn mày, ngữ khí nghiêm trọng, lời nói đột nhiên phóng đại: "Mau xuống kiểm tra cho tôi !!!"
Bọn người trên thuyền tay chân luống cuống, hai ba thanh niên cầm lấy thiết bị lặn gấp gáp đeo vào. Mà Trần Kha nhìn động thái chậm chạp của bọn họ lòng càng thêm nôn nóng. Trực tiếp giao phó Linh Nhi cho Trương Trúc Hàn, cởi bỏ áo phao trên người, hành động dứt khoát không suy nghĩ nhảy xuống biển.
Đối mặt với nổi sợ hãi ám ảnh bên trong con người mình và sự sống còn của người mình yêu thương. Cho dù có phải trải qua bất kể loại hoảng loạn, sợ hãi gì, Trần Kha tuyệt đối sẽ không chậm trễ, không chần chừ cũng chẳng cần đắn đo. Trực tiếp gieo mình vào cái hố sâu ghê rợn này, bằng mọi giá mang Đan Ny trở lại.
Trần Kha biết bơi, ít nhất là khi rớt xuống nước cô có thể tự cứu lấy mình. "Ầm" một tiếng, nước văng tung tóe, thân thể tiếp xúc với mặt nước lành lạnh, Trần Kha rùng mình, không phải vì lạnh mà là đang hoảng sợ. Ở trên mặt nước Trần Kha cố gắng hít vào một hơi thật sâu, sau đó lao nhanh xuống biển.
Tần Tử Kỳ thấy vậy cũng lao xuống theo, phòng bị trường hợp xấu nhất xảy ra, anh có thể lôi bọn họ lên. Mấy tên thuyền viên trên tàu còn chưa mặc được một nửa thiết bị lặn vào người, đứng ở trên rối rắm nhìn xuống.
Mắt ở trong nước mở to, cảm giác rát rạt bắt đầu tìm đến. Trần Kha cố gắng giữ khí dưới bụng, từng hơi nhỏ từ từ thở ra. Trần Kha không dám nhìn cảnh vật xung quanh, vì cô sợ nhỡ đâu nhìn trúng thứ gì kì quái, bản thân sẽ trở nên kích động, mất kiểm soát.
Lặn xuống một chút, Trần Kha thấp thoáng thấy thân thể Đan Ny đang cố rướn người bơi lên chỗ mình. Bình dưỡng khí có vẻ không thể dùng được nữa, Trần Kha ra hiệu kêu Đan Ny tháo bỏ nó ra, như vậy trọng lượng sẽ được giảm bớt.
Trần Kha xoay chuyển tầm mắt đến phía sau Đan Ny, nhìn thấy nơi đó có một cái vách đá lớn. Bên dưới vách đá là một cái hang hốc đen tối, được rong rêu bao phủ xung quanh, nương theo dòng nước uốn éo qua lại. Não bộ Trần Kha bắt đầu nảy ra mấy cảnh tượng kì dị, nhịp tim tăng dần, toàn thân đều muốn run rẩy, nổi da gà.
Đầu óc không khống chế tưởng tượng đến mấy thứ rùng rợn, Trần Kha giật mình, "khặc" một cái, toàn bộ oxy bị đẩy ra ngoài, trạng thái cực kỳ rối loạn.
Vừa lúc Đan Ny cũng bơi tới, Trần Kha quơ tay hướng lên, ý bảo Đan Ny đi trước. Từ đây lên đến mặt nước còn chưa đến ba mét, không tính là xa, nhưng oxy đã không còn, cảm giác ngột ngạt đè nén không thể giải tỏa, lồng ngực khó chịu vô cùng. Trần Kha cũng không nghĩ nhiều, dùng toàn bộ sức lực còn lại bơi lên.
Đan Ny không có khả năng trụ được lâu thêm, nàng bơi ở phía trước, vừa bơi vừa ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy động tác quạt tay, đập chân của Trần Kha dần dần yếu đi, không có sức lực. Đan Ny lập tức hoảng hốt, dự định quay lại, nắm tay chị kéo lên.
Trần Kha hiểu rõ ý định của Đan Ny, cô nhăn mặt, cắn chặt răng, lắc lắc đầu, trừng mắt với Đan Ny. Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Kha có biểu hiện cộc cằn với Đan Ny như vậy. Cũng không trách được, tình thế này nếu như Đan Ny quay lại, khẳng định cả hai sẽ bị biển cả nuốt chửng. Trần Kha biết giá nào cũng sẽ có người đến ứng cứu, nhưng cô là không muốn Đan Ny cùng mình mạo hiểm. Ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh, chậm một khắc thôi cũng đủ cướp đi mạng sống của một con người rồi.
Trong một khắc đó, Đan Ny cảm nhận rất rõ được sự thăm thẳm quằn quại trong trái tim mình. Nàng không buồn tủi khi Trần Kha có biểu hiện giận dữ đó, nàng chỉ hận bản thân không thể giúp chị thoát khỏi nguy hiểm. Môi mỏng mím chặt, dường như nước mắt cũng ứa ra rồi, bất quá trong cái đại dương mênh mông ngập nước này, cho dù nàng có gào khóc thảm thiết cách mấy cũng sẽ không một ai nghe thấy.
Dòng nước bên cạnh động mạnh, Tần Tử Kỳ đúng lúc bơi tới, vụt qua người Đan Ny. Yên tâm phần nào đã được củng cố, Đan Ny nhìn thân người Trần Kha dần buông xuôi, đầu ngẩng lên cao từ từ cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm khép lại, tim nàng chợt thắt, nhói đau không nói thành lời.
Đan Ny chịu đựng đau lòng, xoay người bơi lên mặt nước, bởi lẽ nàng có ở lại cũng không giúp ích được gì, mà lượng khí oxy trong người cũng không còn được bao nhiêu.
Đan Ny vừa quạt tay vừa nhớ lại cảnh tượng khi nãy. Ám ảnh nhất vẫn là đôi mắt tuyệt vọng pha chút luyến tiếc của Trần Kha lúc đó. Đôi mắt ấy hun hút sâu hơn cả đại dương này, đẹp đẽ hơn cả một bầu trời lấp lánh ánh sao. Ôn nhu mỗi lúc nhìn nàng, kiên định khi bảo vệ nàng, ấm áp khi nói những câu mật ngọt với nàng. Suýt chút nữa nàng đã không còn cơ hội chiêm ngưỡng nó.
Dẫu biết sẽ không có gì quá mức nghiêm trọng diễn ra với Trần Kha, nhưng sao lòng nàng lại trĩu nặng như vậy? Nghĩ đến cái viễn cảnh Tần Tử Kỳ không đến kịp, nàng bắt buộc phải chọn lựa giữa ở lại và rời đi. Liệu rằng quyết định sau cùng của nàng sẽ là thế nào đây?
Nàng sẽ đành lòng để mặc Trần Kha bị đại dương rộng lớn này bao trọn bắt đi? Hay sẽ nhẫn tâm bỏ lại tất cả cùng chị đi đến nơi sâu thẳm, vĩnh hằng?
Quá trình cứu hộ cả hai người các nàng chỉ vỏn vẹn chưa đầy hai phút. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này lại chính là khoảng thời gian dày đặc, khắc khoải nhất mà Đan Ny từng trải qua. Nàng vĩnh viễn cũng không thể nào xóa nhòa nó được.
Trần Kha bị ngạt nước cho nên chỉ cần làm vài biện pháp cứu hộ đơn giản liền tỉnh lại. Có điều trạng thái không quá tốt, mặt mày lúc thì trắng bệch lúc lại xanh mét, tay chân phồng rộp, "khụ khụ" ngồi dậy.
Mọi người xung quanh có chút ái ngại, chỉ dám đứng ở xa xa quan sát. Trộm giương mắt nhìn nhìn rồi nhanh chóng cúi xuống.
Trần Kha đầu óc "Ong ong" quay vòng, bên tai nghe tiếng Linh Nhi khóc đến lợi hại, con bé ngồi dụi dụi mắt, lầm bầm trong miệng. "Huhu hai người không được bỏ con, con hứa sau này sẽ ngoan hơn, không được bỏ con lại nữa,.."
Đan Ny đau xót ôm Linh Nhi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy của con bé: "Không bỏ, không bỏ. Mẹ xin lỗi con, là mẹ đáng trách."
Trần Kha tựa người trên thân chiếc thuyền, đỡ tay Đan Ny, kéo nàng lại, tay trái vòng qua cổ Đan Ny ôm nàng cứng ngắc. Linh Nhi nhìn thấy Trần Kha đã tỉnh, lao nhanh vào trong lồng ngực mama nó ôm lấy.
Tuy rằng nguy hiểm đã qua đi, nhưng Trần Kha hiện tại là có chút mất bình tĩnh, tâm trạng rối loạn đến đáng sợ. Cô cố khắc chế nổi ám ảnh bên trong tiềm thức, giấu đi nổi sợ của bản thân, tập trung xoa dịu hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Đan Ny run rẩy nắm chặt quần áo Trần Kha, cơ thể ướt sũng bị gió thổi lạnh buốt. Vùi đầu vào trong hõm vai Trần Kha, nức nở nghẹn ngào. "Trần Kha, em xin lỗi, chút nữa đã hại chị mất mạng. Lẽ ra em không nên đề nghị ra biển, là lỗi ở em, xin lỗi chị."
Trần Kha nghe trong lời nói Đan Ny toàn là tự trách, mới vuốt vuốt mái tóc của nàng an ủi. "Đừng tự trách mình, em nói xem vì sao ở dưới lâu như vậy?"
Đan Ny ngồi thẳng dậy, hốc mắt đỏ âu, cúi thấp đầu, nàng nói với giọng mũi đặc nghẹt. "Đồng hồ hẹn giờ của em có vẻ không có hoạt động, vì thế em không biết bình dưỡng khí sắp hết oxy."
Trần Kha tâm tình trầm thấp, bình tĩnh lắng nghe, tâm trạng là lạnh như băng từ từ chiếm lĩnh con người cô. Trực tiếp quay sang trừng mắt mấy tên nhân viên hỗ trợ trên thuyền. Lệ khí bộc phát, đem toàn bộ con người có mặt trên du thuyền lúc này dọa sợ. "Các người dùng cái đồng hồ hỏng này để bảo vệ vợ tôi?"
Không ai dám lên tiếng trả lời, bọn họ bộ dạng khúm núm xụ mặt sợ hãi. Hôm qua vẫn cho khách lặn biển bình thường, cho nên bọn họ cũng không có để ý kiểm tra lại. Chế độ hẹn giờ không có vấn đề vậy chắc chắn là đèn tín hiệu gặp trục trặc? Dù là gì đi nữa thì họ cũng không có lý do nào để biện giải cho cái rắc rối này cả.
Đan Ny ở ngay bên cạnh nâng lên bàn tay lạnh ngắt, phồng rộp do tiếp xúc với nước lâu, nắm lấy cánh tay Trần Kha xoa dịu. Trần Kha nghiêng đầu biểu tình lập tức thay đổi, dịu xuống, ánh nhìn săn sóc lo lắng quan sát Đan Ny. Nhận biết ý tứ của Đan Ny, biết nàng là đang cầu tình giúp mấy người kia, trong lòng rõ ràng vẫn còn nóng giận nhưng nhìn Đan Ny như vậy, Trần Kha không nỡ.
Tần Tử Kỳ đứng tựa người trên lan can, sắc lẹm ánh mắt ngó nghiêng, chỉ chờ tín hiệu của Trần Kha, anh liền cho bọn người này một bài học thích đáng ngay tức khắc. Chẳng qua tín hiệu phát tới lại là Trương Trúc Hàn, Trương Trúc Hàn gật đầu hiểu ý. Ấn gọi cảnh sát khu vực đến lập biên bản, giải quyết hình sự, xem như là cảnh cáo bọn họ.
Vẫn may cho bọn thuyền viên trên tàu, khi Trần Kha đã nhân từ giao nhiệm vụ giải quyết vụ này cho Trương Trúc Hàn. Đổi lại người nhận được cái ánh mắt ám thị của Trần Kha là Tần Tử Kỳ, thì cả cái du thuyền này ngoại trừ bảy người các nàng ra, toàn bộ những người khác đều sẽ được đấm tay của Tần Tử Kỳ nhẹ nhàng chăm sóc.
Đầu giờ chiều, mọi người bần thần trở về khách sạn, dự tính ban đầu đều bị hoãn hết lại. Cả dự án ngày kỉ niệm cũng vì sự cố lặn biển mà hủy bỏ.
Trong gian phòng rộng lớn, Trần Kha mệt mỏi nằm nghiêng người ở trên giường, ngang tầm mắt nhìn Đan Ny ở phía đối diện. Đan Ny cũng đồng dạng mềm mại ánh mắt quan sát Trần Kha.
Linh Nhi nằm ở chính giữa ngủ say, Trần Kha cảm nhận hơi thở Linh Nhi đều đều ổn định, mới từ từ ngồi dậy. Đan Ny hiểu ý, xuống giường chờ đợi hành động của Trần Kha.
Bé con bị đẩy ra rìa, Đan Ny nhẹ nhàng leo lên giường nằm xuống, dựa sát vào lồng ngực Trần Kha, hấp thu hơi ấm từ chị.
Chăn êm khoác lên hông, Trần Kha tựa cằm lên đỉnh đầu Đan Ny tâm sự: "Mặc dù biết mình sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chị thực sự đã nghĩ mình sẽ mất em."
Đan Ny nghe xong, trái tim lại nhói lên, vùi sâu vào trong ngực Trần Kha, vòng tay ôm eo chị càng chặt chẽ hơn, như là sợ nới lỏng một chút đối phương sẽ lập tức biến mất. Đan Ny không muốn nói gì, làm gì tại thời điểm này, chỉ đơn giản là ôm ấp như vậy thôi.
Chưa bao giờ Đan Ny nghĩ sẽ có một ngày nàng lưu luyến một cái ôm đến vậy. Xúc cảm mà nó mang lại không còn đơn thuần là sự thoải mái, thỏa mãn thông thường. Hỗn độn cảm xúc đan xen trộn lẫn, không quá rõ ràng, cũng chẳng thế nói rõ. Cái ôm này giống như một sợi dây buộc chặt nàng và Trần Kha lại. Sợ rằng buông tay sẽ mất đi đối phương, sợ rằng cái sự ấm áp này sẽ vĩnh viễn không còn thuộc về mình nữa.
Chính là loại cảm giác sợ bị bỏ rơi.
Trần Kha là một nửa thế giới của nàng, là linh hồn, là cuộc sống, là tất cả những gì nàng ao ước có được. Nếu như Trần Kha thực sự không còn nữa, Đan Ny không biết bản thân nàng sẽ như thế nào đối mặt với thực tại? Như thế nào sửa đổi lại những thói quen thân thuộc? Như thế nào trở về với cuộc sống trước đây? Hẳn là điên mất !!
Hơi thở ấm nóng phả ở trước ngực, Trần Kha vuốt ve sống lưng Đan Ny, cô có thể dễ dàng nhận thấy nỗi lo trong lòng nàng. Lần này Đan Ny bị đả kích không nhỏ, chắc hẳn sẽ ám ảnh một thời gian dài, khó lòng mà nguôi ngoai ngay được.
Đan Ny nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem hết thảy phiền muộn trong lòng vứt sang một bên, tập trung tận hưởng mỗi phút giây ở bên cạnh Trần Kha lúc này. Cơn buồn ngủ vừa lúc đánh ập tới, mí mắt không có biện pháp chóng cự, càng ngày càng nặng.
Tiếng hô hấp đều đều phả vào không gian yên tĩnh, gối đầu êm ái trong vòng tay của người mình yêu. Tiếng gió lả lướt ngoài cửa sổ, đung đưa hàng cây xanh sừng sững giữa trời xuân bát ngát. Ngày kỉ niệm sóng gió cứ như vậy yên ả chậm rãi trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro