Chap 3
Hơn một tháng sau đó Trần Kha cùng Đan Ny tổ chức một cái hôn lễ nhỏ ở Trần gia. Buổi lễ chỉ có đúng gia đình hai bên cùng một số gia nhân thân cận. Vì Đan Ny chỉ vừa debut được hơn một tháng nếu thực sự để mọi người biết nàng kết hôn sẽ không tốt chút nào.
Từ dạo đó đến nay cũng được hơn một năm, cả hai bình bình lặng lặng sống cùng với nhau ở Trần gia. Trần Kha chiều vợ thứ hai không ai dám đứng nhất. Từ việc ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt hằng ngày, Đan Ny không cần làm gì. Không phải nàng không biết mà là Trần Kha một mực không cho.
Chuyến này Đan Ny bận ra nước ngoài làm việc, là chuyến lưu diễn đầu tiên của nàng. Phải mất cả tháng trời mới có thể hoàn thành. Đủ biết Trần Kha mong nhớ đến cỡ nào. Đêm đến mới có thể gọi video cho nhau dặn dò thăm hỏi.
Đôi khi chỉ cần nhìn thấy nhau thôi cũng đã quá đủ rồi. Tình cảm của hai người nhìn thì đơn thuần như thế nhưng lại mãnh liệt vô cùng. Mỗi ngày trôi qua Trần Kha lại cảm thấy yêu nàng thêm một chút, Đan Ny cũng như thế. Nhiều lần Trần Kha nghe nàng khóc qua điện thoại cô thực rất đau lòng. Tâm trạng cũng vì đó mà trở nên nặng nề ít nhiều.
"Em nhớ chị, ngủ một mình rất khó chịu"
Trần Kha cứ để trong lòng mấy lời đó của Đan Ny. Vừa nhớ vừa thương, nếu Đan Ny không ngăn có lẽ giờ này Trần Kha đã bay qua đó với nàng rồi. Nghe vậy, Đan Ny bắt đầu lau nước mắt cau mày với cô nói nếu cô qua mình sẽ giận. Cứ việc ở nhà chăm sóc ba, vài ngày lại ra sân bay đón nàng.
Vừa vặn hôm nay là ngày Đan Ny trở về. Trần Kha dậy rất sớm, cô xốc chăn rời khỏi giường vào nhà vệ sinh rửa mặt. Không mất nhiều thời gian cô đến cạnh tủ quần áo. Lấy ra một áo sơ mi và một quần âu xám trắng. Xong xuôi, liền leo lên xe hướng sân bay Z mà chạy.
Đến nơi cũng đã sát giờ máy bay hạ cánh, Trần Kha ngồi trên hàng ghế dài nhìn vào bên trong. Bình thường sân bay sẽ rất đông, không hiểu sao hôm nay lại thưa thớt đến vậy. Nhìn thấy đợt người đi ra Trần Kha liền đứng dậy đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Thấy rồi.
Nàng mặc một chiếc hoodie màu vàng phối với quần jean xanh đen đơn giản. Khăn choàng màu xám quấn kín cổ cùng kính đen che hết mắt. Kéo vali thong dong bước đi.
Ánh mắt cả hai bắt gặp nhau, tuy bề ngoài thần bí như vậy nhưng Trần Kha biết Đan Ny là đang nhìn mình. Cô lại nhiệt tình vẫy tay với nàng. Đan Ny cũng phối hợp theo mà vui vẻ đáp lại.
Thành thực mà nói hai người lúc này nhìn chẳng khác nào đôi bạn nhỏ lâu ngày không gặp vậy...
Mà đúng là lâu ngày không gặp thật!
Trần Kha tiếng tới một bước, cười rộ lên dang rộng vòng tay. Đan Ny không chần chừ thêm một giây nào trực tiếp nhào vào lòng chị.
Trần Kha vuốt ve lên tóc mái của Đan Ny, ôm nàng vào lòng. "Lại khóc?"
"Em nhớ chị" Đan Ny bĩu môi làm nũng. Cái ôm của Trần Kha rất chặt, nhưng là không hề cảm thấy đau hay khó chịu một chút nào.
"Được rồi, chúng ta về nhà" Trần Kha cười cười, nâng tay nhéo lấy cái mũi cao thẳng của nàng.
Về nhà.
Đúng vậy, cái nơi mà Đan Ny cùng Trần Kha chung sống suốt hơn một năm qua. Nơi đem đến cho nàng nhiều xúc cảm mãnh liệt, nơi nàng cùng người mình thương yêu chăn gối hằng đêm, người ấy là vợ nàng. Là của một mình Đan Ny nàng mà thôi.
Băng qua ba bốn con đường, năm bảy dãy phố, dừng ở mấy cái chốt đèn giao thông, cuối cùng cũng đến.
Nhà hàng Pháp LG.
Một nhà hàng lâu đời nổi tiếng nhất nhì thành phố X. Được nhiều người biết đến với những món ăn phổ biến trời Pháp. Từ những món thanh đạm thơm ngon cho đến những món đậm đà hương vị. Lôi kéo đến đây không ít thực khách, trung bình mỗi ngày nhà hàng đón tiếp đến cả ngàn người.
QB cũng từng có một số lần hợp tác với bên nhà hàng này. Chủ yếu là chọn một vài gương mặt trong công ty để quản bá cho nhà hàng.
Con xe màu vàng sáng bóng tiến vào. Trần Kha xuống trước rồi nhanh nhẹn vòng qua mở cửa cho Đan Ny. Nàng hiện tại đã gỡ bỏ khăn choàng thay vào đó là khẩu trang được mang lên, mắt kính vẫn giữ.
Bàn tay Trần Kha đưa đến trước mặt, Đan Ny hơi lúng túng nhưng rồi cũng bắt lấy. Nàng chính là sợ bị nhìn thấy. Nơi đây là trung tâm thành phố, tấp nập người qua lại, nếu để bị phát hiện e là sẽ lớn chuyện.
Trần Kha cười với Đan Ny một cái, vuốt mấy cọng tóc đang bị gió thổi bay tán loạn trên mặt nàng. Thổi vào tai một cái nhỏ nhẹ. "Tựa vào tay chị, sẽ không sao".
Đan Ny không nói gì liền theo lời Trần Kha mà làm. Gương mặt có mấy phần ửng đỏ.
Trần Kha vừa trêu chọc mình sao?
Còn dám ở nơi đông đúc làm ra loại hành động ái muội này. Thổi vào tai aaaa~ đáng ghét !!
Nội tâm Đan Ny thầm mắng Trần Kha. Chỉ tiếc không thể véo má chị một cái cho biết mặt.
Đến cửa hai cô nhân viên trẻ tuổi nhiệt tình chào đón. Tiếp đó là quản lý nhà hàng đích thân phục vụ. "Chào Trần tiểu thư, tôi là quản lý nhà hàng LG, cô có yêu cầu về chỗ ngồi không ạ?"
"Riêng tư, thoải mái là được." Trần Kha đơn giản yêu cầu.
Bọn họ làm sao không nhìn ra người trước mặt mình là ai, có điều mọi hồ nghi đều đặt vào Đan Ny. Có nhìn nhưng không quá ba giây, lại dời sang xem sắc mặt Trần Kha.
Cô vẫn vậy ánh mắt sâu thẳm nhìn đến cậu quản lý.
"Vậy mời hai vị theo tôi ạ." Người này liền rùng mình cúi đầu, mang một chút e ngại tiếp tục cất giọng.
Người quản lý cứ như vậy cung kính hỏi tiếp: "Chẳng hay cô có muốn gọi thức ăn ngay không?".
"Được" Trần Kha ngắn gọn trả lời.
Gọi món xong còn dặn dò trong lúc ăn tuyệt đối không được làm phiền đến. Đan Ny bên cạnh vẫn im lặng quan sát, từ đầu đến giờ nàng chưa hề mở miệng câu nào. Chỉ ngồi đó, tay vẫn đan chặt vào tay Trần Kha.
Cuối cùng thức ăn cũng lên, sau khi cửa "cạch" một tiếng đóng lại Đan Ny mới từ từ tháo khẩu trang và kính xuống.
Thực sự nóng muốn chết.
"Ăn nhiều một chút, đều là món em thích nhất."
Trần Kha cắt cho Đan Ny một miếng thịt bò, trực tiếp đút cho nàng.
"Um."
Về đến nhà cũng đã quá trưa. Ông Trần nghe tiếng nói cười dưới sảnh mới từ thư phòng bước ra.
"Trần Kha con đi đón con dâu của ta về rồi à?"
Ánh mắt ông liền rạng rỡ, môi nở nụ cười tươi rói.
"Thưa ba con mới về, con có mua cho ba mấy gói trà ngon cùng hộp sâm để tẩm bổ." Đan Ny bước tới, lấy chiếc túi màu đỏ có hoa văn trên đó trông rất đẹp mắt đưa đến cho ông Trần.
"Vẫn là con chu đáo." Ông Trần cười tươi xán lạn rất thưởng thức mà nhận lấy món quà của Đan Ny.
•••
_18:20pm_
Ba người cùng nhau dùng bữa tối, bàn ăn hôm nay nhìn cứ như cho mười người ăn, đủ loại món được bày ra. Nào là cơm chiên dứa, canh gà hầm, súp rau củ, đậu phụ xào cay, miến trộn chua ngọt...
Đan Ny không giấu được phấn khích mà đặc biệt ăn rất nhiều. Nàng tuy làm idol nhưng sức ăn rất khỏe, chẳng kiêng cữ gì. Chính là ăn mãi chẳng thấy béo ra, thứ mà hàng triệu triệu cô gái mơ ước.
Trần Kha cùng ông Trần thấy vậy cũng không kém cạnh gì. Ba người hì hục ăn, đến lúc nhìn nhau ai cũng cười muốn té ngửa.
"Ây da hai con xem, ăn uống kiểu gì để dính hết lên mép thế kia." Ông Trần chỉ chỉ Đan Ny và Trần Kha chọc ghẹo.
-Ahaaha... Ba ba à nhìn này. -Trần Kha vừa cười vừa chồm lên phía trước. Đưa điện thoại đã được mở camera lên đến trước mặt ông Trần.
Α...!!
Hahaa....
Bữa ăn nào mà cứ có mặt đầy đủ thế này cũng đều rôm rả như thế. Hết người này chọc người kia rồi lại đến người kia chọc lại người nọ.
Thật ra trước khi Đan Ny lấy Trần Kha thì ở Trần gia ít khi có dịp vui vẻ như thế. Chủ tịch Trần thì lo trăm công nghìn việc ở QB. Trần Kha lại ra nước ngoài học tập khi vừa trở về nhà sau khoảng thời gian sống tự lập bên ngoài. Ông Trần vui nhưng cũng là niềm vui ở trong lòng, vui vì con mình ngoan ngoãn nên người, vui vì con bé thông minh tài giỏi, lại rất có lòng hiếu thuận với ông.
Từ khi Trần Kha và Đan Ny đến với nhau. Trần Kha liền không ra nước ngoài nữa nhưng cô vẫn không ngừng nghiên cứu học hỏi về chuyện kinh doanh của gia đình. Đan Ny thì đầu quân cho QB. Từ một cô gái chập chững vào nghề sau hơn một năm nổ lực không ngừng, bây giờ đã có cho mình một lượng fan không nhỏ, độ nhận diện công chúng cũng rất cao.
Ông Trần chính là vô cùng hài lòng về hai đứa con của mình.
"Các con tính khi nào sinh cháu cho ta đây." Sau khi đã cười đùa đến mỏi miệng, ông Trần lại nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.
"Dạ năm tới, sau khi chúng con công khai mối quan hệ. Liền tính đến chuyện mang thai."
Đan Ny dừng lại mọi động tác, nghiêm túc trả lời.
"Lên kế hoạch như vậy rất tốt, ta không muốn gây sức ép cho hai đứa. Chỉ là ta nôn nóng có cháu a, hai đến ba năm nữa cũng được." Nói đến đây hai mắt ông sáng hoắt, có thể nhìn ra được sự trông đợi nhiều vô kể bên trong ấy.
"Dạ ba." Trần Kha cùng Đan Ny đồng thanh đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro