Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Đại Tiểu Thư Trịnh Gia

Hi Văn trào lệ nhìn dãy số trên tờ giấy rồi mở miệng nói: "Lần này Trần tổng của các cô rút trúng con số: 1102! Xin mời cô gái có số may mắn này lên sân khấu nào!"

Vừa dứt lời các ống kính đã thi nhau chuyển hướng khắp đám người xem người mang số 1102 là ai...

Tiểu Ngọc cao hứng đến phát điên: "A A A A! Chị Đan Ny trâu bò quá đi! Rút trúng chị rồi kìa!"

Đan Ny nhướng mày, nhất định là Hi Văn lại động tay động chân làm mấy cái phép ảo thuật nữa rồi.

Khi ống kính máy quay lia đến tấm thẻ in số 1102 trong tay Đan Ny, mọi người đều ồ lên những tiếng kinh ngạc và hâm mộ.

"Ôi trời! Là Đan Ny đó!"

"Mặc dù tôi không được bốc trúng cơ mà người trúng lại là Đan Ny thì chả hiểu sao tôi cứ có cảm giác cực kỳ hả dạ sao á, khoái hơn là tôi được bốc trúng nữa?"

Dưới giọng điệu mời mọc phấn khích của Hi Văn, Đan Ny đứng lên chỉnh lại váy áo rồi bước từng bước lên sân khấu.

Lạc Vân nhìn chằm chằm Đan Ny móng tay siết chặt lưu lại từng vệt máu trong lòng bàn tay:

Dưới ánh mắt nóng bỏng của toàn trường, Trần Kha đứng trên sân khấu đột nhiên sửa lại hai ống tay áo rồi nhấc đôi chân thon dài bước từng bước đi xuống phía dưới, hướng thẳng về hướng của Đan Ny.

Cuối cùng khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn có hai bước chân, hai người dừng lại.

Tất cả mọi người nín thở nhìn Trần Kha đứng trước mặt Đan Ny rồi chậm rãi đưa tay làm một động tác mời về phía nàng.

Đan Ny nhìn người có khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, suýt nữa thì bị sắc đẹp của Trần Kha làm cho choáng váng. Nàng sững người một chút mới hoàn hồn lại được nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay của Trần Kha.

Tiếng nhạc du dương vang lên, Trần Kha dắt tay Đan Ny bước tới giữa sàn. Một tay đỡ lấy tay nàng còn một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo yêu kiều rồi bắt đầu cất bước trong tiếng nhạc.

Hi Văn bị bỏ quên sau lưng: "........" ---Hừm, tôi đã phải kì công chuẩn bị một bài diễn văn làm sống động hâm nóng bầu không khí đó, sao hai người chẳng nói chẳng rằng cứ thế nhảy luôn là thế nào?

Đan Ny cũng đinh ninh là còn có một đoạn diễn văn để làm nóng bầu không khí các kiểu, không ngờ Trần Kha lại cứ thê dắt tay nàng nhảy luôn

Dưới ánh sáng lung linh của chiếc đèn chùm thủy tinh, Trần Kha và Đan Ny trông cứ như đang mặc đồ tình nhân vậy, vô cùng xứng đôi.

Đêm khuya.

Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, Trần Kha với Đan Ny người trước kẻ sau cùng trở lại Bạch Kim Đế Cung.

"Tiểu Ân đã ngủ chưa?"

"Rồi."

"Chuyện nước ngoài đã xử lý xong hết rồi à?" Đan Ny có chút đau lòng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Kha, vừa xuống máy bay đã phải chạy tới bữa tiệc, đoán chừng là lại tăng ca để có thể kịp chạy về rồi.

"Ừm" Cũng chẳng biết Trần Kha có nghe thấy gì không, hoặc là có nghe nhưng chẳng để trong đầu mà chỉ tập trung rải những nụ hôn ngắn lên đôi mắt đôi môi của Đan Ny...

Đan Ny bị hôn thì có chút nhột liền cười khẽ một tiêng: "Đúng rồi Kha, vừa nãy em đã định hỏi là lúc bốc thăm có phải Kha bảo Hi Văn giở trò đúng không? Là Hi Văn đổi thành số của em? Hay là chính Kha đổi?"

Trần Kha rũ mắt nhìn nàng một cái: "Không có, chính là em."

"Hửm? Ý vậy là sao?" Nàng khó hiểu.

Trần Kha: "Số rút được là số của em."

Đan Ny trợn to mắt: "Cái gì! Không thể nào! Thật hay giả vậy?"

"Thật."

" Aww, đúng là định mệnh mà! Honey ơi, hai chúng ta quả nhiên là một đôi được ông trời tác hợp mà!"

---------

Sau khi việc dự xong lễ kỷ niệm, Đan Ny đang định tính liên lạc với cô Thanh Giang thì cô cả đã chủ động gọi điện thoại qua trước.

"Tiểu Đản, bây giờ cháu có rảnh không?" Bên kia đầu dây là giọng nói ôn hòa của Trịnh Thanh Giang

"Có ạ, đúng lúc cháu đang muốn gọi cho cô! Cháu có chút việc muốn thương lượng với cô..." Đan Ny mở miệng nói.

"Vậy thì qua chỗ cô đi rồi nói, tại phòng tiệc của khách sạn BP." Bà Thanh Giang liền bảo.

Đan Ny liền đồng ý "Được ạ."

....

Một lát sau, xe của Đan Ny dừng trước cửa ra vào của khách sạn BP.

Nhân viên đứng ở cửa trông thấy Đan Ny đeo khẩu trang và kính râm đến thì liền khách khí nói: "Thưa cô, cô có thiếp mời không ạ?"

"Tôi tới tìm bà Trịnh Thanh Giang." Nàng đáp.

Nhân viên nghe vậy liền nhiệt tình nói: "Xin mời cô đi theo tôi, bà ấy đang đợi cô."

Sau khi người nhân viên kia dẫn nàng tới trước cửa phòng tổng thống thì liền lập tức rời đi.

Nàng nhấn chuông cửa, bà Thanh Giang mặc một bộ váy lễ phục màu vàng kim cao quý trang nhã ra mở cửa: "Tiểu Đản đến rồi đó à, mau vào đi!"

"Mau lại đây thay quần áo đi." Bà Thanh Giang hào hứng để nàng xem bộ lễ phục lộng lẫy trên giường cùng với các món trang sức hoàn hảo đã được chuẩn bị sẵn để phối hợp.

"Cô cả, đây là..." Đan Ny lấy làm khó hiểu.

Trịnh Thanh Giang kéo tay nàng rồi nói: "Hôm nay những người đến bữa tiệc này đều là nhân vật có tiêng, người bình thường không có cơ hội tham gia đâu, đợi lát nữa cô dẫn cháu đi làm quen một chút! Như thế mới có lợi với cháu!"

Đan Ny khẽ ho một tiếng: "Cô ơi, cái này thì không cần đâu ạ..."

"Bất kể thế nào thì hôm nay cháu cũng phải tham gia bữa tiệc này, hôm nay cô đã khoe với biết bao nhiêu người là phải dẫn cô cháu gái xinh đẹp tài giỏi nhà mình tới đây rồi!" Thái độ của bà Thanh Giang vô cùng kiên quyết

Đan Ny cũng không tiện từ chối nữa: "Vậy cháu cảm ơn cô."

Một lát sau, Đan Ny thay đồ xong bước ra ngoài, trên người là bộ lễ phục màu xanh lam. Đôi bông tai dài cùng màu, đôi giày cao gót nhọn màu bạc đính hoa như càng tăng thêm vẻ lỗng lẫy của nàng.

Nàng vừa mới bước ra, hai mắt bà Thanh Giang liền sáng lên: "Đẹp! Rất đẹp!"

"Đều là do cô có mắt thẩm mỹ thôi ạ!" Nàng cười nói.

Cùng lúc đó, tại sảnh diễn ra tiệc, mọi người đang nói chuyện phiếm, uống rượu gia tăng tình cảm, không chỉ nói chuyện làm ăn mà còn cả làm mai mối cho con cháu trong nhà, không khí vô cùng sôi nổi.

Khuôn mặt bà Trịnh đầy tự hào dắt Trịnh Giai Nhi đi xã giao khắp nơi, cho dù là tới chỗ nào thì tất cả mọi người đều tỏ vẻ lấy lòng, ra sức khen ngợi.

Cả phòng tiệc vốn đang nói cười ồn ào bỗng chợt im lặng hẳn.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía cửa ra vào của phòng tiệc.

Chỉ thấy một vị phu nhân mặc bộ váy dài màu vàng kim, bên cạnh bà là một cô gái tuyệt đẹp, hai người đang từ từ tiến vào...

Từ khi Trịnh Thanh Giang về nước thì đã có không ít người trong giới chú ý tới, người muốn nịnh bợ bà, tìm bà để mời hợp tác kinh doanh không hề thiếu.

Vì thế đương nhiên là có nhiều người nhận ra bà, chỉ là không hề biết cô gái xinh đẹp cao quý bên cạnh bà là ai?

Hình như trong giới chưa từng thấy cô tiểu thư con nhà quyền quý nào có khí chất như thế!

Chẳng lẽ là con gái nuôi của Trịnh Thanh Giang?

Trong lúc, mọi người ồn ào suy đoán xem rốt cuộc cô gái đi cạnh bà Thanh Giang có thân phận thế nào, thì sắc mặt bà Trịnh vô cùng khó coi, bà ta bèn lập tức đi tìm ông Trịnh: "Kỳ Sơn! Cô em gái này của ông là có ý gì? Cô ta dẫn Đan Ny tới đây để làm cái gì?"

Trịnh Giai Nhi ở bên cạnh dường như cũng sợ đến chết đứng, Trịnh Thanh Giang, chết tiệt! Cái con mụ già thích xen vào việc của người khác này.

Ông Trịnh lúng túng nói: "Tôi làm sao mà biết, nó chẳng nói gì với tôi cả! Có điều cũng chỉ là dẫn Đan Ny tới tham gia một bữa tiệc rượu thôi mà, bà cũng đừng có nhạy cảm quá! Để lát nữa tôi tìm nó nói chuyện, bảo nó đừng nhúng tay vào chuyện nhà ta là được thôi mà!"

"Ối chà, Trịnh tổng, cuối cùng cũng gặp được bà rồi, lần trước hẹn lúc nào bà cũng không rảnh cả, muốn gặp bà một lần cũng thật chẳng dễ gì!" Có người quen biết với bà Thanh Giang, vội vàng bước tới tạo mối quan hệ.

"Vừa về nước, phải xử lý nhiều chuyện, quả thật là có hơi bận, mong Lệ tổng rộng lượng tha thứ!" Bà Thanh Giang thuần thục đáp lời.

"Trịnh tổng, không biết cô gái xinh đẹp đứng cạnh bà nãy giờ là...?"

Bà Thanh Giang dùng ánh mắt yêu thương nhìn Đan Ny đứng bên cạnh mình, mở miệng đáp lời: "Lệ tổng, để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là cháu gái tôi, Trịnh Đan Ny!"

"Ah..." Lệ tổng kia nghe vậy liền sững sờ: "Cháu... Cháu gái?"

Ông vừa nói vừa vô thức nhìn về phía bà Trịnh và Trịnh Giai Nhi, thầm nghĩ cháu gái của Trịnh Thanh Giang không phải là Trịnh Giai Nhi sao? Người tên Trịnh Đan Ny là ai vậy?

Bà Trịnh đứng ở cách đó nghe bà Thanh Giang càng nói càng quá trớn, câu chuyện đang dần có chiều hướng nguy hiểm.

Lúc này bà bèn sải bước đi tới: "Thanh Giang, em cũng tới rồi à!"

Bà Thanh Giang lạnh lùng nói: "Sao, tôi không thể tới đây sao?"

Bà Trịnh cố nén cơn giận mở miệng nói: "Trịnh Thanh Giang, việc xấu trong nhà kị nhất là bêu ra bên ngoài, cô làm như thế có lợi gì cho cô hả? Cô đang muốn bắt cả nhà họ Trịnh chúng ta mất mặt vì con bé này sao! Sức khỏe ba không được tốt, lỡ như việc này khiến ông ấy tức giận thì sao, cô tự mà suy xét tốt xấu đi!"

Con ngươi bà Thanh Giang khẽ híp lại: "Chị dâu, không biết anh họ tôi có nói với chị rằng tôi là kiểu người ghét nhất bị người khác uy hiếp hay không?"

"Cô..." Bà Trịnh bị uy hiếp thì sắc mặt liền trở nên khó coi, không muốn chọc giận Thanh Giang nên chỉ đành ôm cục tức bỏ đi. Xem ra phải tìm cơ hội để giải quyết đám cổ phần kia, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Mấy năm qua... rốt cuộc là cháu trải qua thế nào đây?" bà Thanh Giang nhìn Đan Ny mà hai chân mày cau chặt lại.

Nàng cười đáp: "Cũng không tệ lắm đâu ạ, ngoại trừ năm trở về nhà họ ra thì còn lại vẫn rất tốt ạ."

Bà Thanh Giang nghe vậy thì trái tim khẽ nhói đau, bà hít sâu một hơi, kéo Đan Ny tới làm quen mấy nhân vật có tiếng ở gần đó, giới thiệu cho nàng những nhân vật nào đáng để kết giao.

Trịnh Giai Nhi đứng đó trơ mắt nhìn bà Thanh Giang, cô cả của mình... lại đang ra mặt giúp đỡ Trịnh Đan Ny, cô tức đến nỗi mặt mày trắng bệch.

--------
Mn mình hỏi xíu, mn thích thể loại futa hay nam hoá??? Cmt cho mình biết nha, mình sẽ lấy ý kiến của mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đảnxác