Chương 26: Ngày Thứ Năm
Mạn Nhu đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia nhiệt tình bắt chuyện: "Bác Lưu đã lâu không gặp ạ."
"Mạn Nhu đấy à, tới chơi với bạn sao?"
"Đúng vậy ạ! Bác Lưu nghe nói bác đang tìm người ạ?"
"Ừ." Người đàn ông trung niên kia gật đầu: "Cháu quen à?"
"Đương nhiên là quen ạ!" Mạn Nhu nói xong lại chỉ về phía Đan Ny: "Chính là cô gái bên cạnh Trần Kha đó ạ, bác thấy không? "
"Cô gái nhỏ kia sao?" Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm rồi mở miệng: "Cô bé kia bao tuổi? Làm nghề gì? Có phải đang đi học không? Gia đình cô ấy làm gì?"
Khóe môi Mạn Nhu hơi co lại "À, dạ...cô ấy đã có chủ rồi ạ. Cô ấy chính là người yêu của Trần Kha"
Người đàn ông kia như nghĩ đến điều gì đó, sau đó lại mở miệng: "Mạn Nhu, cháu đi dò xem, hỏi cô bé kia một chút xem cô ấy có muốn nhập ngũ không."
"Phụt~" Mạn Nhu suýt thì phun cả nước miếng ra.
Thì ra chủ ý của ông ấy là như thế! Nhưng chủ ý này lại càng không được...
Mạn Nhu bèn vội vàng nói: "Bác Lưu, bác đừng mong ngóng nữa, Trần Kha yêu chiều cô ấy còn hơn cục vàng, đi bộ còn sợ cô ấy mỏi chân phải ôm, cưỡi ngựa thì sợ cô ấy ngã"
"Muốn cô ấy nhập ngũ ấy à, sao mà được! Mặc dù hôm nay người ta mặc đồ nhìn có vẻ nhỏ tuổi thôi nhưng người ta đã tốt nghiệp đại học rồi, bây giờ đang làm diễn viên! Bởi thế việc nhập ngũ ấy à... việc này hoàn toàn không có khả năng."
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì khuôn mặt liền lộ vẻ tiếc hận: "Thật đáng tiếc..."
Ngay lúc cả hai đang nói chuyện, chỉ thấy Đan Ny đã cầm súng lên lần nữa.
Vì vậy, Lưu Tinh Húc liền sáng mắt nhìn về phía nàng
"Đoàng!" Vòng số 6.
"Đoàng!" Vòng số 3.
"Đoàng!" Vòng số 3.
"Đoàng!" Vòng số 2.
"Ơ ơ ơ..."
Mạn Nhu nhìn Đan Ny bắn liền mấy phát, mắt cũng sắp lọt tròng mất rồi: "Bác à, cháu không có lừa bác đâu, vừa rồi là cô gái ấy bắn sáu phát liên tiếp 10 điểm thật mà! Có thể là... Có thể là cô ấy phát huy không được ổn định!"
Mẹ kiếp! Cô gái này chơi mình đấy à?
Làm trò mèo gì thế hả?
Nhưng mà, Lưu Tinh Húc lại như không hề để ý, ngược lại đôi mắt theo dõi Đan Ny lại càng lúc càng sáng, sau đó bật cười ha hả: "Thú vị thật! Cô gái nhỏ này thú vị thật đấy!"
Mạn Nhu lại không hiểu, gì thế? Thú vị chỗ nào? Sao mình không thấy?
Nhìn qua bên kia lại thấy Đan Ny bắn xong thì từ từ tới bên cạnh Trần Kha, vẻ mặt nịnh nọt, còn giơ tay lên chắp thành hình trái tim nói với Trần Kha: "Em biết lỗi rồi mà, thả tim nè, yêu yêu Boss đại nhân~"
"Ôi má tôi! Là hình trái tim!" Có người nhìn chằm chằm vào bia mà Đan Ny vừa bắn rồi hoảng hốt hô to lên.
Mạn Nhu cũng nhìn về phía cái bia kia, kết quả là cũng chửi một tiếng "mẹ nó", mấy phát súng vừa rồi quả thật tạo thành hình trái tim!
Chẳng trách Trần Kha lại mê mẩn cô ấy như điếu đổ!
Khuôn mặt Lục Hy Tuyết đầy nghiêm trọng, xem ra đã xem thường cô gái kia rồi.
Mạn Nhu cũng lẳng lặng quan sát vẻ mặt của Hy Tuyết, ánh mắt không ngừng thay đổi, cuối cùng mới đưa tay kéo cô vào một góc.
"Có việc?" Hy Tuyết chau mày.
Mạn Nhu một tay chống eo, một tay đỡ trán: "Chị hỏi em! Rốt cuộc em làm sao thế? Biểu hiện hôm nay của em thật kì lạ! Em có ý gì?"
"Chị cảm thấy em có ý gì?"
"Chẳng lẽ em đối với Trần Kha..." Mạn Nhu bất giác xiết chặt nắm tay: "Không phải em luôn xem Trần Kha như là bạn bè thôi sao?"
"Đó là vì trước đây thời cơ còn chưa chín muồi."
"Nói vậy em thật sự thích Trần Kha?" Sắc mặt Mạn Nhu thay đổi trong chớp mắt, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị: "Nhưng bây giờ Trần Kha đã có bạn gái, rốt cuộc là em muốn làm gì? Chẳng lẽ em muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào sao?"
"Bạn gái thôi mà, em có quyền cạnh tranh công bằng."
"Em điên rồi..." Trong chớp mắt, Mạn Nhu có cảm giác như mình không hề quen biết người trước mắt này.
Vẻ mặt Hy Tuyết không hề biến sắc: "Em chỉ lấy lại thứ vốn nên thuộc về em mà thôi."
Từ lúc cô bắt đầu có kí ức, trong mắt cô cũng chỉ có một người mà thôi.
Người đó chính là Trần Kha.
Hai người họ đều là người thông mình lại có chung sở thích, gia thế cũng tương đương... tất cả các điều kiện đều cho thấy bọn họ là một cặp đôi được trời đất tác thành.
Bởi thế nên cô vẫn không có gì lo lắng, cô cho rằng bọn họ ăn ý như thế chắc chắn sẽ ở bên nhau.
Cho nên dù đã xa cách nhiều năm như vậy nhưng cô chưa hề nghi ngờ việc này...
Chỉ là không ngờ...
Vừa về nước, việc cô vốn đã nắm chắc vậy mà nay lại xảy ra biến cố như thế này.
Nhưng không sao, cô sẽ đảo ngược chuyện ngoài ý muốn này lại.
......
Sau khi rời khỏi sân bắn, Trần Kha dẫn Đan Ny tới một nơi ngập tuyết trắng xóa.
Ừm, bị làm phiền lâu thế, cuối cùng cũng có được thế giới riêng của hai người rồi.
Cách đó không xa có thể thấy một căn nhà nhỏ có mái vòm bằng kính, phía sau nhà kính nhỏ là một rừng tùng phủ đầy tuyết, trên con đường cạnh căn nhà có những chú Alaska đáng yêu đang kéo xe tuyết chạy vút qua...
Xuống xe, nhìn thấy cảnh này, Đan Ny lập tức kinh ngạc: "Oa, chỗ này đẹp quá! Như trong thế giới cổ tích vậy!"
Khu resort này có cấu trúc thiết kế như ở Phần Lan.
Lúc này, trên trời đã bắt đầu có tuyết rơi, Trần Kha dùng tấm chăn dày gói cả người nàng lại, sau đó bế nàng đi về phía căn nhà.
Vào cửa rồi, Trần Kha mới cẩn thận đặt nàng xuống.
Chỉ thấy trong phòng bày một tấm thảm nhung thiên nga vừa lớn vừa trắng, trước mặt là lò sưởi đang tỏa nhiệt ấm áp.
Trên chiếc thảm đối diện lò sưởi có bày một chiếc bàn thấp, trên bàn đã có đủ thức ăn ngon nóng hổi, có salat thịt cua, bánh tart chanh, thịt bò nướng sốt lê... Bày đầy cả một bàn.
Đi chơi cả một ngày, Đan Ny lập tức bị bàn thức ăn này hấp dẫn muốn ăn ngay lập tức. Nhưng, không biết Trần Kha lại lôi đâu ra một bó tường vi màu đỏ đưa cho nàng: "Tặng em này."
Đan Ny chợt nghĩ tới ý nghĩa của tường vi đỏ.
Tường vi đỏ hình như là đại diện cho tình yêu cuồng nhiệt thì phải...
Trần Kha lẳng lặng nhìn cô gái đang ôm bó tường vi: "Thích không?"
Đan Ny gật đầu lia lịa rồi theo phản xạ mà ngẩng lên nhìn mái nhà bằng thủy tinh, nhìn ra bầu trời tuyết trắng bên ngoài: "Thích, lãng mạn quá! Hôm nay sao tự dưng lại long trọng thế?"
Khiến nàng ngẩn hết cả ra!
"Hôm nay là kỉ niệm ngày thứ năm mình yêu nhau." Trần Kha đáp.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái đã gần một tuần trôi qua, chỉ còn lại hai ngày nữa thôi.
"Ủa, sao lại là ngày thứ năm? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?" Đan Ny không hiểu suy nghĩ của Trần Kha cho lắm.
Chẳng phải mọi người thường kỉ niệm những ngày kiểu như 100 ngày, một năm, ba năm sao? Ngày thứ năm có nghĩa là gì?
Trần Kha: "Đối với Kha mà nói, mỗi ngày được quen em đều là ngày đặc biệt."
Đan Ny: "..."
Được rồi, Bà thánh của tôi! Ván này Kha thắng!
..........
Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ học.
Trần Kha cúi đầu nhìn con trai, thản nhiên nói: "Hôm nay mommy đưa con tới chỗ ông bà nội, hôm nay cô Đan Ny có việc bận."
Mặt bánh bao nhỏ tức thì ngớ ra.
Lúc này, Trần Kha mới nói thêm một câu: "Mai là chủ nhật, cô Đan Ny của con sẽ cùng tới."
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Tiểu Ân lập tức lại đầy sức sống trở lại.
Thế nên Trần Kha mới thuận lợi đưa được Tiểu Ân ra ngoài còn có Hi Văn đi về cùng.
Trước lúc ba người lên xe, Trần Kha bỗng dừng lại nói với lão quản gia: "Chú Trương mang con gấu của Tiểu Ân qua đây cho tôi."
Cuối cùng, dưới mệnh lệnh của Trần Kha, lão quản gia và hai người hầu khác cẩn thận buộc con gấu mà Tiểu Ân tham gia hoạt động lúc trước thắng được lên nóc xe.
....
Tại Trần gia.
"Hừ, hai đứa con, không gọi điện giục thì sẽ không nghĩ tới chuyện về nhà có đúng không?"
Trong phòng khách, Ông Trần nhìn thấy hai đứa con trở về lúc đầu còn tỏ ra tức giận, nhưng sau khi thấy Trần Kha dắt Tiểu Ân theo, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng, ôn hòa đi rất nhiều:
"Tiểu Ân tới rồi đấy à!"
Bà Trần hoàn toàn không hề đoái hoài tới ba cha con, chạy thẳng tới chỗ cháu cưng.
"Tiểu Ân à, lâu lắm không gặp, con có nhớ bà nội không?"
"Ông nội thì sao? Con có nhớ ông nội không?" Ông Trần không chịu yếu thế hỏi.
Từ lần Tiểu Ân bị sốt cao ấy, họ đồng ý giao cháu cho Trần Kha và trong khoảng thời gian đó không hề gặp cháu, lúc này sớm đã nhớ đến không chịu nổi nữa rồi.
Tiểu Ân nhìn ông nội rồi lại nhìn bà nội mới cúi đầu viết hai chữ "Nhớ".
Hai ông bà nhìn chữ "nhớ" của Tiểu Ân, bỗng cảm thấy thật vui sướng, thậm chí còn có tác dụng hơn cả ăn cả thuốc tiên.
Trên bàn ăn, hai ông bà thay nhau gắp đồ ăn cho Tiểu Ân, bát ăn của nhóc chất thành một ngọn núi nhỏ.
Ăn xong, hai ông bà để Hi Văn đưa Tiểu Ân ra vườn chơi, giữ mình Trần Kha lại.
Trông sắc mặt hai người rất kém, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị hỏi tội rồi.
Bà Trần tỏ ra thất vọng nói: "Trần Kha, nếu không phải tối qua Lộ Lộ gọi điện cho ba mẹ, con còn định giấu ba mẹ tới khi nào đây?"
"Đáng ra lúc đó tôi không nên mềm lòng để chúng nó đưa Tiểu Ân đi, giờ thì hay rồi đấy!" Trần lão gia oán giận.
Chắc chắn khoảng thời gian này cô gái kia đã dùng mọi cách lợi dụng Tiểu Ân để tiếp cận Trần Kha nên hai người mới phát triển nhanh như vậy...
Lúc hai người đang đấu võ mồm nhiệt liệt thì thấy Tiểu Ân chạy tới, ngoài ra, bên cạnh còn có một con gấu bằng nhung to đùng nữa.
Hi Văn ở phía sau gấu bông thở hồng hộc thò đầu ra: "Má ơi, nặng quá, mệt chết tôi mất thôi!"
"Đây là..." Hai ông bà Trần đưa mắt nhìn nhau.
"Tiểu Ân lần đầu tham gia hoạt động gia đình giành được giải nhất, rất có ý nghĩa kỉ niệm nên muốn mang tới cho ông bà nội xem." Trần Kha chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, vẻ mặt lúc nãy của hai ông bà liền biết mất đưa tay đón Tiểu Ân: "Thật thế à! Tiểu Ân của ông bà giỏi quá!"
"Còn cố tình muốn mang tới cho ông bà xem nữa..."
Bị Trần Kha "phá đám", hai người đều chìm đắm trong niềm vui Tiểu Ân thích ứng được với môi trường trường học mà quên luôn cả chuyện chính.
Sau khi cả ba đi rồi, bà Trần vội la lên: "Hai đứa nó đã phát triển đến mức này rồi, giờ phải làm sao đây? Hay tôi đi tìm cô gái kia nhé?"
"Đấy là kế sách cuối cùng, bà cũng biết tính cách con bà rồi đấy, động vào cô gái đó là cách vạn bất đắc dĩ, cách tốt nhất là để Trần Kha tự đổi ý thôi!"
"Thế chẳng lẽ cứ nhìn mà không làm gì cả à? Tôi còn tưởng cô gái này là người hiểu chuyện! Ai ngờ tôi nhìn lầm người rồi! Nếu thật sự không có ý đồ gì, vậy sao còn phát triển với Trần Kha đến mức này..."
"Bà hoảng cái gì, chẳng phải chỉ là quan hệ yêu đương thôi sao? Bà nghĩ mối quan hệ như vậy thì bền vững được bao lâu? Nói không chừng sau khi ở bên nhau rồi cảm giác mới mẻ qua đi, tự nó sẽ tách ra thôi. Huống hồ, Hy Tuyết về nước rồi, Trần Kha cũng đâu phải là mù, nó không biết chọn thế nào chắc?" Ông Trần tỏ ra rất thoải mái.
"Phải... Hy Tuyết! Còn Hy Tuyết nữa mà! Tôi hồ đồ quá đi mất!"
"Aiz, lần này nếu có thể thành, vậy đúng là đã giải quyết được một mối bận tâm lớn rồi..."
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro