Chương 92: Nắm Tay Em Dưới Gầm Bàn
Trong phòng khách kiểu cách cổ, các loại thức ăn phong phú đã được bày đầy lên bàn.
Chỉ là ăn sáng thôi có cần phải khoa trương hơn mở tiệc thế này không.
Nhưng, Đan Ny vẫn mơ hồ ngồi xuống trước bàn ăn.
Ngồi đối diện là hai ông bà nhà họ Trần và tiểu Ân.
Bên phía nàng có Hi Văn và Trần Kha.
Hết cách, nàng đành phải chủ động mở miệng tự cứu mình: "Thật sự rất cảm ơn lời mời thịnh tình của phu nhân, nhưng cháu đã ăn rồi ạ." --- Cháu đã ăn rồi! Nên giờ hãy thả cho cháu đi đi!
Cùng một lúc mà phải đối diện với Trần Kha và cả ba mẹ của Trần Kha nữa, áp lực thật sự quá lớn mà!
"Ăn rồi à? Vậy là Tiểu Ân cũng ăn rồi?" Trần lão phu nhân lập tức hỏi.
"Vâng." Nàng dè dặt trả lời
"Sáng nay Tiểu Ân ăn những gì rồi?"
"Tiểu Ân ăn một bát phở lớn với mấy cái bánh bao ạ."
"À à, thế thì ăn cũng no đấy chứ!" Trần lão phu nhân gật đầu, lại thân thiết hỏi: "Thế thằng bé có bị nôn ra không?"
Nàng lắc đầu: "Không ạ."
Hai ông bà cùng thở phào.
Lúc này, ông Đình Lân khẽ ho một tiếng, ông liếc mắt nhìn vợ của mình.
Lão phu nhân hiểu ngay, lại mở miệng nói: "Cô Trịnh, thấy bảo tối qua cô đưa Tiểu Ân của chúng tôi ra ngoài chơi à?"
Cuối cùng cũng tới rồi!!!!
Nàng căng cứng dây thần kinh, "Cháu xin lỗi, cháu không..."
Đan Ny vốn định nhận tội vì chưa có sự đồng ý của hai người đã tự ý đưa Tiểu Ân ra ngoài...
Nhưng đúng lúc này, bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của nàng bỗng được một bàn tay ấm áp che phủ, hơn nữa còn nắm lấy, như một kiểu ra hiệu và nhắc nhở.
Vì quá bất ngờ, Đan Ny giật mình hoảng sợ, suýt nữa thì nhảy bật lên, bị nghẹn thức ăn, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ..."
Trần Kha bình thản đưa cho nàng một cốc nước, sau đó động tác không gì có thể tự nhiên hơn, đưa nước tới tận miệng nàng.
Đan Ny nào dám uống nước trong tay Trần Kha ở trước mặt mọi người nên tự đỡ lấy cốc nước
Nhìn thấy con mình và cô gái trước mặt có những hành động qua lại như vậy, thân làm mẹ như Trần lão phu nhân nào có chuyện không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, tay Trần Kha vẫn chưa buông ra, hơn nữa còn mở bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của nàng ra, viết lên tay nàng một chữ "Tôi".
Sau khi nhận ra được chữ đấy, Đan Ny nhanh chóng hiểu được ý của Trần Kha.
Đây là Trần Kha đang bảo nàng đừng nhận tội, cứ đẩy hết mọi trách nhiệm cho Trần Kha sao.
Nhưng, như vậy hình như không tốt lắm?
Đan Ny cũng không dám chần chừ thêm nữa, vội mở miệng nói theo ý của Trần Kha: "Tối qua Trần tổng bỗng gọi điện cho cháu nói gần đây tình trạng của Tiểu Ân không được tốt lắm, mong cháu có thể ở bên thằng bé cho nó khuây khỏa, nên cháu liền chạy tới!!!"
Trần lão phu nhân để lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy", sau đó liền hỏi tới vấn đề mà bà quan tâm nhất: "Không biết cô Trịnh đã đưa Tiểu Ân đi đâu chơi cho nó giải tỏa tâm trạng nhỉ? Mà giải tỏa thế nào?"
Nếu có thể biết được bí quyết, vậy chẳng phải là ngày nào cũng có thể được cháu nội bảo bối hôn rồi sao?
Đối diện với ánh mắt tha thiết của hai người, Đan Ny ho nhẹ một tiếng, đáp: "Thật ra cũng không đi đâu, cháu chỉ lái xe đưa Tiểu Ân đi chơi một vòng quanh thành phố thôi ạ."
Sau khi hai ông bà nghe thấy đáp án bình thường này, rõ ràng có tỏ ra hơi thất vọng.
Chỉ ra ngoài hóng gió thôi mà có thể khiến một đứa bé từ nhỏ đã không thích gần người khác như Tiểu Ân chủ động hôn ông bà sao?
Trần lão gia từ ái nhìn đứa cháu nhỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa mỉm cười vừa hôn mình của Tiểu Ân thật khiến ông có cảm giác vui vẻ, có khiến ông phải dùng bất cứ điều gì để đánh đổi ông cũng sẽ không hề do dự.
Ban nãy, vẫn luôn là vợ mình dò hỏi, lúc này, ông không nhịn nổi nữa tự mình mở miệng: "Theo tôi biết, cô Trịnh giờ đang làm diễn viên nhỉ?"
Đan Ny gật đầu: "Vâng ạ."
"Không biết hiện tại thu nhập của cô Trịnh đây là bao nhiêu." ông Đình Lân lại hỏi.
Tuy Đan Ny không rõ ý của Trần lão gia, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Công việc của cháu giờ mới bắt đầu khởi sắc, thu nhập không cao, bộ phim đầu tay là do ông chủ nhận giúp cháu, trừ đi phần chia cho công ty, cháu nhận được 4 triệu tệ."
Ông Đình Lân gật đầu hỏi tiếp: "Vậy, không biết cô Trịnh đây có hứng thú chuyển qua nghề khác không?"
"Chuyển nghề?" Nàng nhíu mày.
"Không sai, tôi mong có thể mời cô Trịnh đây đến Trần gia, làm gia sư riêng cho Tiểu Ân. Còn về tiền nong, tuyết đối có thể khiến cô hài lòng. Tôi có thể đảm bảo, nghệ sĩ có thu nhập cao nhất trong làng giải trí cũng không có thu nhập cao bằng công việc này của cô đâu." Lúc Trần lão gia nói lời này, ông như đã dự tính trước được mọi việc.
Vì ông tin chắc rằng với điều kiện như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Ông không tin nàng có thể chống đỡ lại được sự cám dỗ này!
Thấy Trần lão gia nói vậy, Đan Ny giật giật khóe miệng, đáy mắt hiện lên một tia cương quyết.
Nàng cố gắng dùng cách ôn hòa nhất để trả lời ông: "Thật xin lỗi Trần chủ tịch, ai cũng có chí hướng riêng của mình."
Câu trả lời của Đan Ny hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông.
Trần lão gia liền tỏ ra không vui, trầm giọng nói: "Cô Trịnh đây là chê điều kiện mà ta đưa ra không đủ cao sao?"
Đan Ny: "Trần chủ tịch, cháu không có ý này, nếu ý của ngài là hi vọng cháu có thể ở bên cạnh Tiểu Ân nhiều hơn, thật ra cháu có thể thường xuyên tới chơi với thân phận là một người bạn của Tiểu Ân."
"Vậy là cô đang từ chối tôi?" Sắc mặt ông Đình Lân u ám.
Cũng không biết có phải vì có Trần Kha ở bên cạnh nàng hay không, dưới sự uy áp đáng sợ như vậy của chủ tịch Trần Đan Ny vẫn kiên định nói: "Vâng."
"Hỗn xược!" ông Đình Lân liền nổi trận lôi đình.
Trần Kha không nói gì, ung dung khoác tay lên lưng ghế Đan Ny, chỉ vậy thôi cũng đã đủ bày ra dáng vẻ của một người bảo hộ.
Khoảnh khắc hơi thở của Trần Kha tiến sát lại, Đan Ny vốn đang căng cứng người vì căng thẳng lúc này không hiểu sao lại thả lỏng ra.
Trong bầu không khí giằng co căng thẳng, Hi Văn rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Con nói ba chứ, logic của ba ở đâu vậy? Tiểu Đản chỉ cần nói với chị con một tiếng YES, I DO thôi thì cả Trần gia này đã là của cô ấy rồi, ngay đến việc làm chị dâu con cô ấy còn chẳng muốn, cô ấy sẽ để tâm tới chút tiền đó của ba chắc?"
Trần lão gia suýt nữa thì tức hộc máu, ông vỗ "bộp" một cái lên bàn: "Bọn bây muốn ép tao phải dùng tới gia pháp đúng không!"
"Thật là, lần nào nói không lại người ta cũng lôi gia pháp ra dọa..." Hi Văn yếu ớt càu nhàu.
Thấy hai đứa con đưa tay ra giúp người ngoài, ông Đình Lân tức điên lên, khi cơn giận sắp không kiềm chế được nữa, ông bỗng cảm thấy một vật thể mềm mại vỗ lên lưng mình.
Ngoảnh lại ông liền thấy Tiểu Ân bảo bối đang vỗ nhẹ lên lưng ông bằng bàn tay nhỏ bé của mình, như thể đang an ủi ông đừng tức giận, tránh hại đến thân thể.
Bình chữa cháy cấp thần đã ra tay thì còn có ngọn lửa nào là không dập được?
Trần lão gia bỗng thấy cả người thư thái, quả thật còn có tác dụng hơn cả ăn linh đan thần dược, mềm giọng nói: "Bé ngoan, con đang thương ông phải không?"
Hi Văn thấy thái độ dịu dàng vô cùng của ba mình với cháu trai liền cảm thấy hết sức chua xót, "Sao con chưa thấy ba nhẹ nhàng với con như thế bao giờ? Lúc nào cũng hung dữ với con cả! Tại sao trong cả cái nhà này địa vị của con lại thấp nhất? Rốt cuộc con có phải là con của ba không thế hả!"
Trần lão gia hừ một tiếng, tức giận nói: "Đợi khi nào con kết hôn rồi cho ba thêm cháu gái cháu trai nữa thì hãy bàn tới chuyện địa vị !"
Hi Văn hơ hơ cười: "Bái bai~ Thôi con vẫn cứ ở tầng thấp nhất cho xong!"
Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Đan Ny vội lấy điện thoại trong túi ra, là Tiểu Ngọc gọi tới.
Nàng vội thấp giọng nghe điện thoại: "Alo, Tiểu Ngọc à..."
"Alo, chị Đan Ny à, sao chị vẫn chưa đến? Mọi người trong đoàn đã bắt đầu rồi, đạo diễn đang giục kìa! Em tới phòng tìm chị nhưng không có ai mở cửa cả! Chị đi đâu thế?"
"Ờ, chị có việc phải xử lí nên phải nán lại, em giúp chị giải thích với đạo diễn rồi xin lỗi hộ chị chút nhé!"
Sau khi dập diện thoại, Đan Ny chỉ có thể đứng dậy cáo từ: "Cảm ơn sự tiếp đãi của hai vị, hôm nay cháu còn việc phải làm, cháu xin phép về trước ạ."
Nói rồi, nàng lưu luyến nhìn về phía bánh bao nhỏ ngồi ở đối diện.
--------
Sau khi Đan Ny đi, Trần Kha sang xem Tiểu Ân.
Cậu nhóc đang chống cằm ngây người nằm bò trước bệ cửa sổ, trên gương mặt nhỏ bé là sự vui vẻ pha lẫn với mất mát.
Trần Kha đi đến bên cạnh con trai dịu dàng xoa đầu thằng bé: "Con làm tốt lắm."
Tiểu Ân quay lại, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngây ra nhìn Trần Kha.
"Sao thế?" Trần Kha hỏi.
Bàn tay nhỏ bé của nhóc giật giật góc áo Trần Kha ý bảo cô cúi thấp xuống một chút.
Ngay sau đó, một cái thơm mềm mềm rơi trên má Trần Kha.
Một Trần Kha luôn luôn bày mưu nghĩ kế, khống chế tất cả trong lòng bàn tay, giờ phút này cũng phải sững sờ...
Phải mất mấy giây sau, Trần Kha mới phản ứng lại được, nhưng hình như cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào khẽ ho một tiếng, nói một câu: "Ngoan lắm."
Đúng lúc này điện thoại của Trần Kha reo lên, là điện thoại của Trương quản gia.
Vừa nhấc máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói đầy kích động của Lão quản gia: "A lô, cô chủ, Đan Ny tiểu thư về rồi ạ!"
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro