Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Trùng Sinh Thần

Cảnh quay bắt đầu.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của một thiếu nữ, Cẩn Y mừng rỡ kéo cô ôm vào lòng.

Bội Sam không ngờ Cẩn Y từ trước đến giờ luôn bảo thủ cổ hủ lại có thể làm ra hành động như vậy, nhất thời cả người cứng đờ.....

Tiếp theo đó là cảnh Bội Sam chủ động hôn thần y Cẩn Y các fan đứng phía xa xem cực kì kích động, nín thở chờ đợi, thở mạnh một cái cũng không dám. Nụ hôn đầu tiên của hai người trên phim, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là tuyệt vời đến mức nào!

Cùng lúc đó, cũng có một người nín thở theo, đó chính là Hi Văn.

Hi Văn thu mình lại, dính chặt lấy cửa xe, cố gắng cách xa Trần Kha nhiều nhất có thể, thậm chí còn sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại không dám mở ra.

Cô tuyệt đối không tin bà chị nhà mình sẽ chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm mà không làm gì. Mới có cảnh nắm tay với ôm nhau thôi mà trong xe đã chẳng khác gì Bắc Cực rồi. Nếu như hôn thật thì còn như thế nào đây? Thật không dám tưởng tưởng.

Hi Văn nghĩ nát óc cũng không biết chị mình sẽ dùng cách gì để ngăn cản cảnh quay này mà lại không đắc tội với Đan Ny...

Hi Văn cẩn thận nhìn qua kẽ ngón tay lần nữa, chỉ thấy Đan Ny từ từ tháo mặt nạ ra, sau đó nhìn Kỳ Kỳ với ánh mắt thắm thiết, tiếp đó nàng giơ tay choàng lên cổ Kỳ Kỳ.......

Thôi xong rồi, xong rồi! Sắp có án mạng rồi.......

Hi Văn đang thầm than trời thì đột nhiên nhìn thấy đèn lồng xung quanh lần lượt bị dập tắt, chả khác gì sát khí của Trần Kha mò tới đó vậy.

"Ah, mưa rồi!!!" Từ trong đám người vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

Đan Ny đang chuẩn bị hôn cũng vì sự cố đột nhiên này mà tạm ngừng, nàng theo bản năng dùng tay che trên đỉnh đầu: "Sao tự nhiên lại mưa thế nhỉ? Ôi má ơi, đau quá! Mưa đá à!

Đang căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập đến nơi đột nhiên bị phanh két lại một cái, hậu quả là Kỳ Kỳ suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ: "Quỷ tha ma bắt, không phải báo đây là mùa khô hạn hả? Tự nhiên có mưa đá là thế nào?"

Trần Kha ở trong xe vẻ mặt đờ đẫn.

Mưa? Đang yên đang lành sao lại có mưa? ụa.... Nghe tiếng đập trên mui xe hình như còn là mưa đá nữa nha.....

Đúng lúc này, trong não Hi Văn loé lên một ý nghĩ, khoé miệng co rúm nhìn bà chị đang ngồi bất động như núi, vẻ mặt điềm nhiên như không, thật đúng là sa mạc cmn lời: "Ngay cả mưa nhân tạo chị cũng "mời" đến được hả..... chị muốn chống thiên ý à! Nhưng mà, hình như hơi mạnh tay rồi đấy, mưa đá rồi kìa!"

Tận mắt thấy cảnh quay bị bỏ dở nửa chừng, áp suất thấp chung quanh Trần Kha mới từ từ rút đi, đôi môi mỏng lạnh bật ra hai chữ: "Đi thôi."

"Vâng thưa cô chủ." Tài xế nổ máy rời đi không một tiếng động trong màn đêm.

Đạo diễn cũng không ngờ được sẽ xảy ra tình huống này, ngồi tiếc lên tiếc xuống, cảnh lúc nãy mà quay tiếp được thì chắc chắn sẽ là một cảnh vô cùng hoàn mĩ.

"Ài, thôi, thôi, có gian nan thì mới có thành công! Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi! Nhưng mọi người đừng có về vội, chúng ta đi liên hoan một bữa! Lần trước đã không tiếp đãi được Kỳ Kỳ, hôm nay nhất định phải bổ sung": đạo diễn nói lớn với mọi người.

Gần đây đoàn làm phim gặp nhiều chuyện không thuận lợi, giờ làm bữa liên hoan để mọi người xích lại với nhau hơn.

Vốn đang buồn bực vì thời tiết đột nhiên thay đổi, nhân viên đoàn làm phim thoắt cái đã vui lên, toàn bộ đều vui vẻ hoan hô.

Kỳ Kỳ chẳng có tâm trạng gì ậm ừ một tiếng, rõ ràng là đang không vui.

Đan Ny quẳng cho anh ta một cái khăn mặt: "Vẻ mặt này của ông là sao đấy? Thất vọng vì không được tôi cưỡng hôn à?"

"Thúi lắm, đấy là tôi không thích phải diễn lại với bà lần nữa thì có!" Kỳ Kỳ lườm nàng một cái, sau đó lên giọng cảnh cáo: "Tối nay, bà chắc không có chuyện gì đấy chứ?"

"Không có! Tôi thì có chuyện gì!" Đan Ny vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Trần Kha thông báo một tiếng.

Đan Ny lười phải gõ chữ thế là gửi một tin nhắn thoại đi: "Ngài Trần, tối nay đoàn làm phim tổ chức liên hoan, cảm phiền ngài nhắn lại với Tiểu Ân không cần chờ tôi về ăn cơm nhé."

Rất nhanh, Trần Kha cũng gửi một tin nhắn thoại trả lời lại.

Nàng ấn mở điện thoại truyền ra tiếng nói lạnh nhạt nhưng vẫn chứa ân cần của Trần Kha: "Được, đi chơi vui vẻ."

"Trịnh Đan Ny...." Kỳ Kỳ u ám gọi tên nàng.

"Sao?"

"Bà không chỉ mù, mà còn bị điếc luôn nữa đó? Bà không cảm thấy giọng điệu của bà cô tôi nói chuyện với bà nó lạ à?"

"Kỳ Kỳ, có phải ông lại ngứa đòn rồi đúng không?"

"........."  Kỳ Kỳ đành phải ngậm miệng lại. Trịnh Đan Ny, bà cứ chờ đấy, muộn nhất là tối nay, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ khiến bà tâm phục khẩu phục! Tâm - phục - khẩu - phục!

Khách sạn cao cấp BLACK.

Buổi liên hoan này hầu hết mọi người trong đoàn đều đến đông đủ, Trịnh Giai Nhi và những người không có cảnh ngày hôm nay cũng đến đúng giờ.

Mọi người sôi nổi tỏ ra hoan nghênh Kỳ Kỳ, bầu không khí trong phòng bao trở nên náo nhiệt.

Qua ba tuần rượu, một người chị đột nhiên bưng ly rượu đứng bật dậy: "Đan Ny, ly rượu này chị muốn kính em, coi như xin lỗi những chuyện trước kia và cũng là để cảm ơn em!"

"Chị khách sáo quá rồi!" Đan Ny cạn sạch rượu trong chén.

Mọi người cũng nhao nhao reo hò theo, sau đó không ít người cũng đến mời rượu nàng, Đan Ny không từ chối một ai, coi như lấy rượu giải quyết mọi khúc mắc.

Thấy Đan Ny hòa nhập được với người trong đoàn, Trịnh Giai Nhi nở nụ cười vui vẻ: "Tôi đã bảo Tiểu sư muội không thể nào là loại người đó rồi mà!"

Vào lúc buổi liên hoan chuẩn bị đi vào hồi kết, bỗng có một bóng người cao gầy gõ cửa đi vào.

"Ồ, An thiếu!"

"Vũ Phong đến rồi!"

"Vũ Phong, sao anh lại tới đây?" Trịnh Giai Nhi vui vẻ chạy ra đón.

Trong góc phòng, Kỳ Kỳ đang say khướt bỗng tỉnh táo lại, đôi mắt sáng như đuốc nhìn trừng trừng về phía người đàn ông khí chất nho nhã mặc vest trắng kia.

An Vũ Phong!

Gã chính là Vũ Phong?

Là người đàn ông duy nhất mà Trịnh Đan Ny từng yêu trong truyền thuyết?

An Vũ Phong- Người bạn trai hoàn mỹ lúc nào cũng xuất hiện vào lúc Trịnh Giai Nhi cần có chống lưng - lúc này đang được cô ta khoác tay, vẻ mặt ôn hòa chào hỏi mọi người: "Tôi có hẹn gặp bạn ăn cơm ở đây thì thấy Giai Nhi bảo mọi người cũng tới nên qua xem, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, bữa cơm này tôi mời!"

Tất cả đồng loạt reo hò:

"Oa! An Thiếu giàu quá rồi đấy!"

"Sao lần nào cũng có cảm giác chúng ta được hưởng phúc từ Trịnh lão sư thế nhỉ!"

"Vậy chúng tôi không khách sáo đâu nhé!"

Lúc này, trong góc truyền ra một tiếng "hừ" lạnh: "Tiệc tẩy trần của tôi, dựa vào cái gì để anh trả tiền? Bữa này tôi trả!"

Chắc gặp lại bạn trai cũ nên đỏ mắt, Vũ Phong vừa xuất hiện, Kỳ Kỳ đã không hề che giấu địch ý của mình.

Vũ Phong tuy cảm thấy Kỳ Kỳ có thái độ không tốt với mình, nhưng vẫn cười ôn hòa, không nhanh không chậm nói: "Nếu là tiệc tẩy trần của anh Kỳ Kỳ đây, về tình về lý thì cũng không nên là anh tự mình trả mới đúng chứ."

"Phải đấy, bữa này để chúng tôi mời đi! Xem như chúng tôi là địa chủ khoản đãi." Giai Nhi phụ họa.

Địa chủ khoản đãi cái shit, ông mày sinh ra và lớn lên ở thành phố này nhé? Cần cô phải tỏ ra địa với chả chủ chắc!

Kỳ Kỳ mượn hơi rượu phát tác, Đan Ny ở bên âm thầm ấn vai anh ta xuống từ phía sau, nói thầm vào tai anh ta: "Ông não tàn hả, có người muốn tiêu tiền như rác còn muốn tranh! Cứ để anh ta trả!"

Kỳ Kỳ nghe vậy sắc mặt càng kém: "Hừ, bà chắc chắn đây không phải là nói giúp cho hắn đấy chứ? Đây là người tình cũ của bà đấy!"

Đan Ny cau mày: "Ông chẳng phải cũng là người tình cũ của tôi sao?"

Kỳ Kỳ rốt cuộc không nói nữa.

"Anh thích trả thì đi mà trả!" anh ta đáp lại với Vũ Phong.

Vũ Phong thấy Đan Ny vừa rồi không ngừng thì thầm vào tai Kỳ Kỳ, lông mày không thể không cau lại, là ảo giác sao? Gã luôn có một cảm giác giữa Đan Ny và Kỳ Kỳ không chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp....

Thấy Vũ Phong thất thần nhìn về phía Đan Ny, Trịnh Giai Nhi lắc lắc tay kéo sự chú ý của gã về, dịu dàng nói: "Anh, đồ em nhờ anh mang đến đã mang chưa?"

Vũ Phong định thần lại: "Mang tới rồi đây."

Nói rồi, gã đưa cho cô ta một tệp thiệp mời, sau đó nói với mọi người: "Ngày mai là sinh nhật Giai Nhi, hi vọng tối mai mọi người có thể đến dự buổi tiệc sinh nhật của cô ấy!"

"Ah! Mai là sinh nhật Trịnh tiểu thư à!"

"Vậy nhất định là phải đến rồi!"

"Tiệc sinh nhật của Trịnh tiểu thư chắc chắn là rất sang trọng, chúng tôi phải đến để mở rộng tầm mắt chứ!"

Trịnh Giai Nhi mỉm cười ngọt ngào, đưa thiệp mời cho từng người, lúc phát cho Đan Ny còn không quên dặn thêm một câu: "Đan Ny nhất định phải đến đấy nhé!"

Đan Ny lắc lắc ly rượu, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm tấm thiệt đỏ kia.

Lúc đưa tới chỗ Kỳ Kỳ, anh ta chẳng thèm nhúc nhích: "Không cần đưa tôi, tôi không đi."

Trịnh Giai Nhi nghe thấy vậy mặt liền cứng đờ lại, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng quan tâm hỏi: "Kỳ Kỳ mai có việc gì à? Có thể tạm thời đổi ngày khác được không? Tôi rất mong cậu có thể tới dự! Xin cậu đấy!

Cô ta đã đồng ý với mấy cô bạn thân hâm mộ Kỳ Kỳ là nhất định sẽ mời được cậu ta đến.

Được đại mỹ nữ dùng ngữ khí này để cầu xin, sợ là bất kể là người đàn ông nào cũng sẽ không thể kháng cự được.

Có điều, Kỳ Kỳ không nằm trong danh sách này, thậm chí trong mắt còn mang chút khinh thường, bực bội nói: "Không đổi được, mai cũng là sinh nhật của bạn tôi!"

Nói rồi đưa mắt nhìn về phía Đan Ny.

Đan Ny nhấp rượu, không nói gì.

"Ưm... Trùng hợp vậy sao? Không ngờ bạn cậu là trùng ngày sinh nhật với tôi! Chắc là một người bạn rất quan trọng với cậu nhỉ? Vậy thật là tiếc quá! Nếu bên bạn cậu kết thúc, cậu có thể chạy tới chỗ tôi thì tốt quá, party của chúng tôi thâu đêm luôn mà!" Trịnh Giai Nhi tỏ ra hiểu chuyện nói.

Hừ, không mời được Kỳ Kỳ, chẳng phải sẽ khiến cô ta mất mặt trước hội chị em sao?

Người bạn kia của Kỳ Kỳ rốt cuộc là ai, không những trùng ngày sinh với cô ta, còn quan trọng đến mức có thể khiến anh ta từ chối lời mời của cô trước mặt bao người như vậy!

Đợi đã, ngày mai cũng là sinh nhật của......

Trịnh Giai Nhi kinh ngạc, không ngừng nghi ngờ nhìn về phía Đan Ny.

Cô ta bỗng nhớ ra, sinh nhật của Đan Ny cũng trùng ngày với cô ta!

Người bạn mà Kỳ Kỳ nhắc tới chắc không phải là Đan Ny chứ?

Đúng lúc này, cô ta chợt nhớ ra một chuyện, biên kịch đã công bố người đầu tư thêm chính là Hi Văn, mà ba cô ta lại nói với cô ta, đối phương đã âm thầm chỉ định với đạo diễn là để Đan Ny đóng nữ thứ, tại sao nhị chủ của J&S lại chỉ định Đan Ny đóng vai nữ thứ?

Nếu như cô ta đoán không lầm, mối quan hệ giữa Đan Ny và Kỳ Kỳ không hề đơn giản.

Như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể thông được rồi.......

Chẳng lẽ Đan Ny lại cám dỗ được Kỳ Kỳ?

Sau khi Vũ Phong đi rồi, Kỳ Kỳ mắt mũi trợn ngược, liếc Đan Ny "hừ" lạnh Kỳ Kỳ hồi lâu sau mới nguôi giận, giọng ồm ồm hỏi: " Bà đánh giá cho tôi mấy điểm?"

Đan Ny ngạc nhiên sờ cằm, thấy Kỳ Kỳ bắt đầu sốt ruột mới đáp: "9.9 điểm đi! Chỉ dựa vào mặt của ông thôi cũng đủ bấy nhiêu điểm rồi!"

Kỳ Kỳ nghe thế liền vui vẻ anh đây dù sao cũng dùng mặt để kiếm cơm mà? Có điều, còn 0.1 điểm trừ vào đâu vậy?

Đan Ny nhìn anh chàng như nhìn một thằng ngốc: "Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là trừ vào IQ rồi!"

Kỳ Kỳ: "........"

Được rồi, thôi bỏ đi, nể tình được chấm 9.9 điểm, không thèm so đo với con nhỏ chết tiệt này nữa.

Mắt Kỳ Kỳ sáng lên, không nhịn được hỏi: "Vậy... Trần Kha thì sao? Bà chấm cho chị ta bao nhiêu điểm? Trong lòng bà, chị ta thuộc mẫu người thế nào?"

"Trần Kha ấy à..."

Câu hỏi này, Đan Ny quả thật có chút khó trả lời, nàng nghĩ một lúc lâu mới đáp: "Tôi không dám chấm điểm cho tên Nữ ma vương đó đâu, nếu nói thuộc kiểu người nào, nếu chỉ dùng một câu để hình dung thì đó chính là kiểu người chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dây vào."

"Nhìn thì có vẻ yên lặng như mặt biển, nhưng ông sẽ không bao giờ biết được những cơn sóng ngầm ở biển sâu nó đáng sợ thế nào đâu, lỡ như tới quá gần, nói không chừng sẽ bị dìm xuống tận đáy biển mất!"

Kỳ Kỳ nghe vậy sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: "Hừ, coi như bà vẫn còn thông minh!"

"Thế nhưng..." Đan Ny lại trầm ngâm.

"Nhưng gì?" Kỳ Kỳ sốt sắng.

Đan Ny chống cằm, khóe miệng nhếch lên: "Nhưng, được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà!"

"Đệch! Trịnh Đan Ny!"

"Ha ha ha đùa thôi, đùa thôi, ông không cần kích động vậy đâu!"

Kỳ Kỳ suýt nữa bị tức chết: "Tôi thấy có mà bà đang mượn rượu nói thật thì có! Ngay từ đầu tôi đã nghi bà có ý đồ gì với Trần Kha rồi! Bà muốn lên giường với chị ta có đúng không?"

"Cả cái nước này có người phụ nữ nào không muốn lên giường với Trần Kha không?" Đan Ny vặn lại.

"Thế phụ nữ cả nước này đều muốn ngủ với tôi, sao bà lại không thế?" Kỳ Kỳ buột miệng nói.

Đan Ny giương giọng chất vấn: "Sao ông biết là tôi chưa từng muốn?"

Kỳ Kỳ ngẩn ra, sau đó mặt đỏ tận mang tai.

Đan Ny thấy vậy bật cười "khà khà, bị lừa rồi cậu em".

Kỳ Kỳ lúc này mới biết mình lại bị chơi, thẹn quá hóa giận: "Trịnh Đan Ny! Bà cứ chờ đấy! Tôi chưa xong chuyện với bà đâu!"

Nếu không phải vì kiêng kị trong phòng còn người, anh ta đã sớm xông vào liều mạng với nàng luôn rồi.

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đảnxác