Chương 36: Lòng Chị Bao La
Đêm khuya, tại phòng quan hệ công chúng của công ty J&S.
Lâm Vũ Tư đang bị scandal uống rượu lái xe đâm người của Lạc Vân làm cho sứt đầu bể trán thì di động cá nhân đột nhiên vang lên.
Anh vốn định tiện tay ném đi, nhưng khi nhìn thấy rõ tên người gọi tới là ai thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lập tức xoay người ngồi thẳng, luốn cuống tay chân nhận điện thoại -----
"Alo, Trần tổng, thật xin lỗi! Chuyện này chúng tôi đang xử lí, chậm nhất là đến tối mai là có thể giải quyết!"
"Chuyện gì?" Đầu bên kia di động vang tới thanh âm hời hợt của một người phụ nữ.
"À thì? Chính là chuyện Lạc Vân uống rượu... không phải ngài tìm tôi vì chuyện này sao?" Đầu óc Lâm Vĩ Tư mơ hồ, chẳng lẽ nửa đêm đại Boss gọi tới không phải để hỏi tội sao?
"Không phải."
Lâm Vũ Tư nhất thời thở phào nhẹ nhõm, anh bận đến ngu người rồi, Trần Tổng thường không nhúng tay vào công việc của J&S, cho dù lần này có liên quan đến Lạc Vân thì trong mắt bọn họ là chuyện lớn nhưng trong mắt Trần Kha chỉ sợ còn không để ý tới.
Cho nên, lúc này đại Boss đích thân gọi điện tìm là có chuyện gì?
Lâm Vũ Tư ngày càng bất an: "Vậy ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Trong 24 giờ, khiến Nhã Tịnh cút ra giới giải trí." Trần Kha trực tiếp hạ một mệnh lệnh.
"Nhã Tịnh? Trần tổng, xin hỏi là Nhã Tịnh nào?"
"Event."
Đầu bên kia di động vừa dứt lời, Vũ Tư kinh ngạc, chính là Nhã Tịnh vẻ ngoài dung tục nhưng lại được Event buff lên thành "Đệ nhất mỹ nữ giới giải trí - Nhã Tịnh sao?
Thế mà ông còn tưởng đại nhân vật nào!
Vũ Tư lấy làm khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều thêm một chữ, chỉ đáp: "Vâng thưa Trần tổng, tôi đã biết! Theo tôi biết thì gần đây Nhã Tịnh cùng với Event đang chèn ép một nữ nghệ sĩ, đối phương cũng không phải người hiền lành, trong tay nắm không ít chuyện xấu của Nhã Tịnh, thậm chí còn biết mượn dao giết người, giao bằng chứng cho "đoàn đội bát quái" của công ty chúng ta. Bình thường Nhã Tịnh lại đắc tội quá nhiều người, scandal lần này xem chừng cô ta cũng khó thoát thân, nhưng muốn ép cô ta rời giới giải trí thì còn cần thêm một cây đuốc!"
"Tôi không cần biết quá trình, âm thầm làm việc." Trần Kha dặn dò.
"Dạ, Trần tổng yên tâm!"
Cúp di động, Vũ Tư lập tức đem mọi chuyện trong tay giao cho Phó tổng, sau đó tự mình giải quyết công việc Trần tổng giao cho.
Chuyện này thật ra cũng không có gì khó khăn, để anh đích thân ra tay thì chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu. Trước mắt thì nghệ sĩ bị Nhã Tịnh chèn ép đã hoàn thành 80% công việc rồi, anh chỉ cần kích thêm một mồi nữa là được.
Chỉ có điều là một nghệ sĩ hạng hai như cô ta đã làm cái gì để khiến đại Boss đích thân hạ lệnh phong sát?
Vũ Tư có muốn đoán kiểu gì cũng không đoán được. Mục đích thật sự của Trần Kha không phải là SeoJi mà là một người so với Nhã Tịnh còn không có danh tiếng bằng, người mà đến tên anh cũng không nhớ được --- diễn viên mới Trịnh Đan Ny...
Buổi sáng hôm sau...
Sau khi tỉnh dậy, Đan Ny có chút ngẩn ra, sao nàng lại nằm ở Trần gia?
Rõ ràng hôm qua nàng với Tiểu Ân chơi game liên tục hai tiếng đồng hồ, sau đó mệt quá liền ngủ luôn trên ghế sofa nhà Kỳ Kỳ mà...
Đang mơ màng, cửa sổ đầu giường đột nhiên bị đập "Ầm" một cái.
Nàng sợ hết hồn, vội vàng bò dậy xem chuyện gì xảy ra.
Đẩy cửa sổ ra sau đó thấy một cái đầu vàng rực rỡ phía dưới...
Đan Ny đầu đầy hắc tuyến: "Kỳ Kỳ, ông làm cái trò gì vậy?"
Một Kỳ Kỳ luôn luôn chú trọng hình tượng thì giờ phút này lại vẫn mặc bộ quần áo tối qua, giờ đang nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc tai cũng rối tung, nóng nảy nói: "Đan Ny, bà xuống đây cho tôi! Tôi có chuyện tìm bà! Mau lên!"
Đan Ny nhức đầu, thở dài biết ngay mà "con hàng" này mà biết nàng ở đây là y như rằng có chuyện xảy ra, mới sáng sớm đã chạy đến đập cửa sổ rồi...
"Nhảy thẳng xuống đây, mau! Còn giả bộ thùy mị cái mẹ gì!" Kỳ Kỳ gấp như lửa cháy tới mông rồi.
Đan Ny không nói gì, nhếch mép một cái, tay chống lên bệ cửa sổ, tung người nhảy một cái.
(ui là trời hình tượng cục Đản ới)
Kỳ Kỳ lập tức giơ tay kéo nàng xoay xoay mấy vòng chắc chắn nàng không có dấu vết mập mờ gì sau đó mới dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn : "Tối qua có xảy ra chuyện gì không?"
Nàng thiếu chút nữa bị anh ta xoay cho ngất luôn, tức giận nói: "Kỳ Kỳ, mới sáng sớm ông đã lên cơn rồi à? Ngoài việc ngủ ngon ra thì tôi có chuyện gì để làm nữa đây?"
Gân xanh trên trán Kỳ Kỳ giật giật: "Đan Ny! Bà là heo sao? Đừng nói tối qua bà không biết làm sao bà về đây được!"
"Tôi đương nhiên là không biết rồi!" Đan Ny vô tội nói.
Kỳ Kỳ hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo lại được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngu như thế tại sao còn chưa bị bán đi hả? Tối qua là Trần Kha đích thân bế bà về đấy!"
Đan Ny nghe vậy thì sợ run người, sau đó làm bộ khinh thường nói: "Vậy thì sao? Nhất định là Tiểu Ân không muốn đánh thức tôi nên mới cầu xin mommy nó bế tôi về!"
Bởi vì lần trước ở quán bar cũng vậy, trừ Trần Kha, Tiểu Ân tuyệt đối không để bất kì ai đụng vào nàng, cho nên nàng mới không thấy việc này có vấn đề gì.
Kỳ Kỳ sắp tức chết rồi: "Não bà hoạt động dùm tôi có được không, rõ ràng là Trần Kha có ý với bà đó"
Đan Ny thở dài một tiếng, sau đó đặt tay lên vai Kỳ Kỳ thành khẩn nói, "Người anh em, tâm hồn chị đây rộng như biển khơi, sẽ không vì bất cứ một bông hoa ngọn cỏ nào trên đường mà dừng lại, cho nên dẫu em có quỳ xuống cầu chị đây làm mợ em thì cũng không có cơ hội này đâu OK? Kính nhờ em đừng kéo chị đây vào cái chứng vọng tưởng của em, về tắm rồi ngủ đi!"
Kỳ Kỳ nghe vậy thì tâm tình phức tạp vô cùng, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn chằm chằm nàng: "Chẳng lẽ bà tính cả đời không kết hôn? Nhỡ đâu gặp được người mình thích thì sao? Trịnh Đan Ny, cái ý nghĩ này rất nguy hiểm đấy bà có biết không? Tôi nói bà nghe, dù sự nghiệp là trọng yếu nhưng với một người đàn bà mà nói thì hôn nhân mới là... A---------"
Nàng không nhịn được mà thẳng chân đạp tới: "Kỳ Kỳ, ông chán sống rồi đúng không? Cố tình tìm chuyện cho tôi? Tối thấy ông lâu lắm rồi không bị ăn đòn nên ngứa người hả!"
"Hôm trước bà vừa mới đánh tôi mà!"
"Lần trước hiển nhiên là không đủ, ngày hôm nay chị đây phải đem ông khuất phục, xem ông còn dám gợi đòn nữa không!" Đan Ny vén tay áo chuẩn bị động thủ.
Kỳ Kỳ chạy trối chết, đột nhiên nhìn sau lưng nàng hô: "Cô hai..."
Nàng cười nhạt: "Cứu? Hôm nay ông có kêu rát cổ họng cũng không ai cứu nổi ông!"
Một giây trước khi ma trảo của Đan Ny rơi xuống, Kỳ Kỳ hô to: "Không phải... là cô tôi!"
Sống lưng Đan Ny cứng đờ, máy móc nghiêng đầu sang, sau đó liền thấy Trần Kha đang mặc quần áo thể thao đứng ngược nắng ở đó, mồ hôi đang lăn trên mặt, bộ dạng như vừa đi chạy bộ buổi sáng về.
Đánh cháu người ta còn bị người ta bắt quả tang, đôi mắt Đan Ny lập tức đảo một vòng, chỉ Kỳ Kỳ nói: "Ngài Trần, "con hàng" này sáng sớm đã muốn đập cửa sổ nhà chị, kết quả bị tôi phát hiện, tôi đang chuẩn bị giúp chị đánh tên này một trận!"
Kỳ Kỳ trừng nàng: "Vô sỉ..."
"Ông dám nói là ông không đập!" Đan Ny chính nghĩa nói.
Trần Kha đưa tay lấy một cọng cỏ trên tóc nàng xuống, sau đó cực kì tự nhiên mà xoa xoa đầu nàng, "Không cho phép đánh nhau, đi rửa mặt đi, có thể ăn sáng rồi."
"A, được!" Đan Ny đắc ý làm mặt quỷ với Kỳ Kỳ, bạch bạch chạy đi.
Thời khắc này, Kỳ Kỳ hận không thể nắm cổ Đan Ny mà lắc điên cuồng: "Một lần! Hai lần! Ba lần! Biểu hiện của Trần Kha rõ ràng ngọt như thế rồi, chả lẽ mắt chó hợp kim của bà bị mù sao?
----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro