Chương 49
Một lần tất nhiên không đủ cho Trần Kha, đợi Đan Ny nghỉ ngơi xong, lại thêm một lần nữa.
Dù sao đang ở nhà, không dám làm càn, mơ mơ màng màng Đan Ny vẫn kịp lấy tay che miệng lại, sau đó có lẽ Trần Kha hiểu được ý nghĩ của nàng, chờ nàng kìm lòng không đậu sẽ tiến lên hôn nàng.
Không giờ, từng tiếng pháo hoa vang lên bên ngoài, qua năm mới, trong sự hạnh phúc còn kèm theo sự ẩm ướt mềm mại, coi như là một kỉ niệm.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Đan Ny thật sự mệt mỏi và buồn ngủ.
Giường ở nhà Đa Ny không lớn, chỉ có một mét năm, tuy họ nằm không chật, nhưng đã quen với chiếc giường hai mét, bỗng như vậy, Đan Ny không quá quen thuộc.
Lặng lẽ đi tắm rửa, ba mẹ ở bên ngoài đã tắt tivi trở về phòng của mình.
Tiếng pháo trong khu nhà dần dần biến mất, Đan Ny nhận ly nước từ Trần Kha uống một hớp, vén chăn lên nằm xuống.
Dang tay đụng phải Trần Kha, Đan Ny miễn cưỡng nhích ra ngoài một chút.
"Vợ ơi." Trần Kha bỗng gọi nàng.
Đan Ny dạ một tiếng, quay mặt về phía Trần Kha: "Sao vậy?"
"Hôm nay lúc rời công ty, chị dặn dò cấp dưới, buổi chiều cái rút thăm Dư Niên Sơ sẽ rút năm mươi mốt người."
Đầu tiên Đan Ny ừ một tiếng, mấy giây sau chợt hiểu ra, mở mắt ra: "Cái gì? Chị định làm hắc mạc* em?"
*Hắc mạc: Bí mật đáng sợ không thể cho ai biết.
"Đúng vậy." Trần Kha thành thật thừa nhận.
"Chị bé ơi chị nghiêm túc quá."
Cô trầm giọng, nói: "Em nói, nếu em trúng thưởng, em sẽ đồng ý một nguyện vọng của chị."
Nàng cảm thấy hưng phấn: "Chị có nguyện vọng à? Nói nhanh nói nhanh."
Nàng nhích vài cái, nhích đến cạnh Trần Kha, Trần Kha nhân cơ hội đưa tay vòng ra sau gáy Đan Ny, ôm nàng vào lòng.
"Có nguyện vọng." Trần Kha hôn lên trán Đan Ny: "Tối chị muốn ôm em ngủ."
Đan Ny dừng một giây, bị tán tỉnh phát khóc.
Nếu là Đan Ny, nếu muốn điều gì đó, không chừng chính là sờ ngực sờ mông muốn làm công.
So sánh như thế, Đan Ny cảm thấy mình thật là lưu manh.
Trần Kha đã nói đến thế, cái gì quen hay không quen, cái gì chân tay không dang được đều biến thành sự nhảm nhí, lòng nàng rất ngọt ngào, gật đầu đồng ý: "Dạ."
Để không làm Đan Ny khó chịu, Trần Kha cho nàng không gian để điều chỉnh, đợi nàng tìm được tư thế thoải mái nhất, cô vươn tay khoác lên lưng nàng ôm lấy nàng.
"Gối lên như vậy, tay chị không bị tê chứ?" Đan Ny hơi nhấc đầu hỏi.
"Không có." Cô vỗ vỗ đầu Đan Ny: "Vợ ngủ đi nào."
Một giấc ngủ, Đan Ny thật sự đã ngủ rất say, vòng tay của Trần Kha rất ấm, ấm áp mãi đến rạng sáng.
Nàng dậy trước, phát hiện mình vẫn đang ôm Trần Kha ở tư thế giống như đêm qua, cười cười.
Ngay cả cái thói xấu ngủ thích lộn xộn của nàng Trần Kha cũng trị được.
Nàng nhớ nàng từng thề với bạn bè, lúc đó bị ảo tưởng sức mạnh nặng, nói đời này nàng sẽ không bao giờ ngủ chung với người khác.
Khi đó nàng nghĩ, quá khó để chấp nhận chuyện ngủ chung một giường với người khác, ban đêm đụng phải tay người khác, đáng sợ không?
Xin lỗi.
Không đáng sợ.
Rất thoải mái.
Rất thơm.
Đan Ny chui vào, hôn nhẹ lên nốt ruồi trên xương quai xanh của Trần Kha, lại ngủ thiếp đi.
Mùng một đầu năm phải dậy sớm, chẳng bao lâu sau, Trần Kha thức dậy, cô rất không nể nang đánh thức Đan Ny, Đan Ny rất buồn ngủ, được hầu hạ mặc quần áo, được bế lên đẩy vào phòng tắm.
Thấy Trần Kha muốn giúp nàng nặn kem đánh răng, rốt cuộc Đan Ny mới chịu vươn tay ngăn lại, nàng dựa đầu vào Trần Kha, buổi sáng giọng nói vẫn hơi khàn.
"Để em làm cho."
Trần Kha cười đưa bàn chải đánh răng cho nàng.
Đan Ny đánh răng, Trần Kha đứng ở cửa nhìn nàng đánh răng, tỉnh táo một chút, nhìn nàng rửa mặt, lại tỉnh táo hơn.
"Sao lúc nào chị cũng duy trì được trạng thái tốt như vậy vậy?" Đan Ny rửa mặt xong, nàng ôm lấy tay Trần Kha hỏi.
Rõ ràng hôm qua ngủ muộn như vậy.
"Tinh thần em không tốt sao?"
"Tất nhiên là tốt."
Thời gian buổi sáng trôi qua thật dễ dàng, cơm nước xong lại bị mẹ đuổi xuống lầu.
Đêm giao thừa Đan Ny sẽ không ra khỏi nhà, bạn bè đều biết nên tối qua sẽ không ai hẹn nàng.
Vừa ăn sáng xong, điện thoại của Đan Ny liên tục đổ chuông, chúc năm mới và lì xì chiếm hơn một nửa, còn lại là trong nhóm, mọi người đang thảo luận xem buổi tối nên đi đâu chơi.
Tán gẫu vài câu, Đan Ny thấy có người tag tên nàng, nàng dứt khoát trả lời: Không đi, ở nhà với vợ.
Sau khi quan hệ giữa nàng với Trần Kha tốt lên, Đan Ny thật sự đã ổn định hơn rất nhiều, thời gian rảnh của Trần Kha không nhiều lắm, nếu có thời gian ở nhà buổi tối, Đan Ny thường sẽ không ra ngoài, ở nhà đợi, nếu phải đi ra ngoài nàng cũng sẽ không về quá trễ.
Nàng không ngờ khi đã lập gia đình rồi, chính nàng mới là người hồi tâm.
Bạn một: Dẫn đi chung.
Bạn hai: Chủ đề buổi tối, cám ơn Dư Niên Sơ của ba Trần.
Bạn ba: Dư Niên Sơ đẹp quá, mẫu mã quá tuyệt.
Bạn bốn: Đúng vậy! Mùi cũng thơm, phải chiêu đãi lại.
Bạn năm: Nhất định phải gặp để cám ơn.
Đan Ny: ...
Đan Ny: Rồi rồi.
Đan Ny: Bọn mình đi là được chứ gì.
Vì thế, buổi tối Trần Kha lại được Đan Ny dẫn đi gặp bạn bè.
Trần Kha có trí nhớ tốt, lần trước đã gặp, hay những người mà Đan Ny đã từng nhắc đến, Trần Kha đều nhớ hết. Khi đến, cô chào hỏi rất suôn sẻ, không mất nhiều thời gian để trở thành người quen, hơn nữa mọi người có ấn tượng với cô rất tốt, hòa mình vào vô cùng tự nhiên.
Không phải đi làm, mọi người chơi đùa ca hát phóng túng, Đan Ny hào hứng bị rót rất nhiều rượu, Trần Kha giúp nàng uống một ít, nàng không để ý lại uống một chút, trên đường về nhà choáng váng vô cùng.
Bắt đầu nói lung tung.
"Trần Kha, có phải em hơi nặng không?"
Trần Kha nắm tay nàng, một vấn đề bất thình lình như vậy, cô không suy nghĩ đã trả lời: "Không có, em không hề nặng tí nào."
"Không nặng tại sao chị không cõng em?"
Trần Kha bật cười: "Ừ, để chị cõng em."
Đan Ny vui vẻ, nhảy lên lưng Trần Kha, được cô cõng về.
"Trần Vương Kha."
"Sao?"
"Vợ ơi."
"Ơi?"
"Cục cưng của em ơi."
"Chị nghe"
"Chị biết tên của em xuất phát từ đâu không?"
"Không."
"Em là Trịnh Đan Ny, tại sao là Trịnh? Vì ba của em họ Trịnh."
Trần Kha khẽ cười: "Ừ, vậy Đan Ny thì sao?"
"Đan Ny à." Đan Ny tựa đầu lên vai Trần Kha: "Đan" nghĩa là chân thành còn " Ny " chỉ người mềm mại, thông minh trên nhiều phương diện."
Trần Kha cười: "Tên em rất hay và ý nghĩa ."
"Trần Kha, tại sao chị lại tên là Trần Vương Kha?"
"Chị chưa bao giờ hỏi ba mẹ."
"Tên của chị rất hay." Nàng thở dài, vùi vào cổ Trần Kha: "Em vẫn chưa có viết thơ đâu, vẫn chưa có cảm hứng, cũng không biết phải viết cái gì."
Nàng ngẩng đầu, suýt chút nữa ngã khỏi người Trần Kha: "Em không có trình độ, a, không viết ra được."
Trần Kha lùi lại mấy bước, đỡ lấy nàng.
"Quá hên, tại sao em lại gặp được một báu vật như chị thế?"
"Em mới là báu vật."
Đan Ny chọc chọc cằm Trần Kha: "Kêu em là Tiểu Đản cục cưng."
"Tiểu Đản cục cưng."
"Giỏi quá, chị bé ngoan lắm."
Một lúc sau: "Trần Vương Kha, hình như em hơi say, bắt đầu nói xàm, tại sao em lại uống nhiều như vậy, về sẽ bị ba mẹ mắng."
"Không đâu."
"Hồi nhỏ ba em uống say về, rất khó giải quyết, còn ói, ba nặng như vậy, lắc từ bên này qua bên kia, mẹ em không hầu hạ được, lại tức giận." Đan Ny ôm cổ Trần Kha: "Chị có giận em không?"
"Chị không giận em."
"Sau này em không uống nhiều như vậy nữa."
Trần Kha ừ, nhỏ giọng hỏi: "Em sợ chị giận à?"
"Sợ, sao mà không sợ." Đan Ny gật đầu, hỏi: "Còn chị? Chị sợ em giận không?"
"Sợ."
"Chị ngoan vậy, sao em giận chị được." Nàng bỗng lớn tiếng: "Em hư lắm đó."
"Em còn biết mình hư sao."
Đan Ny dở khóc dở cười: "Trần Vương Kha, em chóng mặt lắm."
Đây có lẽ là đầu tiên trong ấn tượng của Đan Ny, lần đầu tiên nàng uống đến choáng như vậy, quanh quẩn giữa biên giới say và không say.
"Tại chị, tại có chị, em mới uống buông thả như vậy."
"Ừ, tại chị."
Đan Ny nấc lên một cái: "Thả em xuống đây đi, tự em đi."
Nói xong, trước khi Trần Kha hành động, Đan Ny đẩy ra, tuột xuống khỏi lưng Trần Kha.
Dọc theo đường về, Đan Ny luôn nói chuyện, nói đủ thứ chuyện, thấy cây cối hoa lá cũng vẫy tay chào, chào xong lại cảm thấy mình quá ngốc nghếch.
Đêm đã khuya, ba mẹ đã ngủ, cảnh bị mắng trong tưởng tượng của Đan Ny không xuất hiện.
Bị Trần Kha đẩy vào phòng tắm tắm rửa một trận, Đan Ny chiếm lấy chiếc giường đẩy ngã Trần Kha, dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn người dưới thân.
Trần Kha đặt tay lên eo nàng, nhìn người dưới ánh đèn mờ, nhìn nàng cong môi, hỏi: "Sao vậy?"
"Vợ à, mình uống thêm một ly đi." Khi nói những lời này, nàng như một con mèo ăn vụng.
Trần Kha sờ đầu Đan Ny: "Tiểu Đản ngoan, không uống nữa, mình đi ngủ."
"Em không ngủ được."
Nàng đến gần hơn, cũng không biết tỉnh hay là say, lấy mũi cà cà lên cổ Trần Kha, nghe tiếng thở của Trần Kha trở nên nặng nề, nàng cười khúc khích.
Không có gì nhiều, chỉ một nụ hôn nhẹ, Đan Ny ngẩng đầu lên, nàng nhìn Trần Kha mấy giây rồi vươn tay, vô cùng quý trọng nâng khuôn mặt của Trần Kha lên, dịu dàng nhỏ giọng nói: "Cho em lấy lưỡi thay rượu, kính vợ yêu một ly."
Không chờ Trần Kha phản ứng, Đan Ny đã hôn lên.
Một nụ hôn triền triền miên miên, hôn đến Trần Kha thất điên bát đảo, câu nói "lấy lưỡi thay rượu" của Đan Ny văng vẳng bên tai cô.
Chỉ tiếc, Đan Ny hôn xong rồi, người lệch sang một bên, ngủ mất.
Một đêm không mộng mị cho đến khi thức dậy vào ngày hôm sau.
Đầu còn đau, nàng thì vùi trong lòng Trần Kha.
Đan Ny nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sáng sớm nàng không nhịn được cười phá lên.
Trần Kha bị đánh thức, giật mình mở mắt.
"Trần Kha, hôm qua em có làm chuyện gì mất mặt không?"
Trần Kha xoa xoa đầu nàng: "Không có."
Không có cái con khỉ!
Nàng còn nhớ nàng chỉ vào máy bay trên trời, bảo Trần Kha mua lại, san bằng khu đô thị của thành phố A, xây một cái sân bay cho nàng, máy bay đậu ở đó, nàng thích đi đâu thì bay tới đó.
Nàng còn hái cọng cỏ, thấy cọng cỏ đáng yêu, cắm lên đầu mình.
Nàng còn...
Đan Ny sắp khóc.
"Trần Kha, em có nôn không?"
Trần Kha gật đầu: "Em có nôn."
Đan Ny cản thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, ba mẹ đi ngủ hết, không sao."
Đan Ny gào một tiếng thật dài, nàng lại thề thốt: "Lần sau em mà uống như vậy nữa, em sẽ..."
Nàng chỉ vào Trần Kha: "Chị nói đi, sẽ bị gì, tàn nhẫn vào!"
"Sẽ làm thụ cả đời."
Đan Ny: "..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, Trần Vương Kha tại sao chị lại như vậy! Chị không phải là sắt T thật à?"
Trần Kha bị chọc cười, vò đầu nàng: "Chị giỡn thôi."
Đan Ny có cảm giác, nàng đã làm Trần Kha chạy chệch hướng.
Cô xoa xoa thái dương cho Đan Ny: "Đúng là nên bớt uống rượu lại, sau này nếu em còn uống như vậy, vậy thì..." Cô suy nghĩ: "Nghỉ việc."
Đan Ny sững sờ ngừng lại: "Cái gì vậy?" Nàng cười cười: "Chị không hài lòng về công việc của em à?"
"Không, không có, chỉ hi vọng em là người rảnh rỗi thôi."
Ôi, sếp lớn còn có ước mơ được nuôi vợ à? Rất tuyệt.
"Nhưng em rất thích công việc của mình." Nàng búng tay: "Không mệt, có rất nhiều lúc thú vị còn vui nữa."
"Vậy lấy cái này làm điều kiện, được chứ?"
"Được."
Nàng cọ cọ trong lòng Trần Kha.
Ai nói Trần Vương Kha không biết gì.
Biết quá nhiều, cái gì cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro