Chương 42
Đan Ny trở về văn phòng sau khi chuẩn bị máy móc ở chỗ sếp, mọi người bận từ sáng sớm, hiện giờ ăn đồ ăn nàng gọi, uống nước nàng mời. Qua buổi trưa, mặt trời ngã về Tây, văn phòng kéo rèm cửa sổ, mọi người kéo giường gấp ra, buồn ngủ.
Đan Ny cũng buồn ngủ, nàng kéo cái giường từ dưới gầm bàn ra, nằm xuống ngủ thiếp đi. Nhưng giấc ngủ này nàng ngủ không ngon, nàng mơ thấy Trần Kha.
Mơ về đoạn nàng gọi điện thoại cho Trần Kha khi đang trên đường đến trung tâm điện máy.
Nàng vẫn là một phóng viên, ném từng câu một cho Trần Kha, khi đến câu tại sao phải cướp về để kết hôn, Trần Kha vẫn im hơi lặng tiếng.
Im lặng thật lâu, lâu đến mức Đan Ny đã quên mình đang gọi điện thoại, chẳng lâu sau, nàng đứng ở Cục Dân chính.
Hình ảnh chuyển đến ngày hai người đăng kí kết hôn, dưới sự dẫn dắt của mẹ mình, nàng thấy Trần Kha đang đứng bên cửa kính.
Trần Kha hỏi nàng: "Em có bằng lòng không?"
Đan Ny còn chưa trả lời, mẹ nàng đã đẩy mạnh nàng vào cửa, liên tục trả lời: "Bằng lòng bằng lòng, Trịnh Đan Ny bằng lòng."
Trần Kha kéo tay Đan Ny, kéo nàng ra ngoài, trịnh trọng hỏi: "Em có bằng lòng không?"
Mẹ Đan Ny vẫn như cũ: "Bằng lòng bằng lòng."
"Chị hỏi em." Trần Kha lặng lẽ nhìn Đan Ny.
Đan Ny nuốt nước bọt, thật ra nàng rất muốn nói bằng lòng, nhưng không biết tại sao, nàng không thể mở miệng hay phát ra âm thanh được.
Trần Kha đang chờ nàng, mẹ nàng đang chờ nàng, ba cũng đang chờ nàng, nàng đứng trước mặt ba người, cuống cuồng nhưng lại bất lực.
Cuối cùng, nàng thấy vẻ mặt buồn bã của Trần Kha, sau đó Trần Kha buông tay nàng, trầm giọng nói: "Em không muốn."
Tiếp đó Trần Kha biến mất.
Đan Ny tỉnh dậy.
Nàng bị giật mình, mò lấy điện thoại liếc nhìn, mới ngủ không được nửa tiếng đồng hồ.
Văn phòng vẫn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ngáy của Tiểu Thái.
Đan Ny nhớ lại, khi nàng hỏi chi tiết về việc kết hôn với Trần Kha, Trần Kha đã ở trong trạng thái miễn cưỡng.
Nhìn Đan Ny sống vô tâm vô tư, nhưng nếu khi nàng cẩn thận tỉ mỉ sẽ khá kinh khủng. Nàng tùy ý suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến vài thái độ trước đây của Trần Kha đối với chuyện này, nàng chợt hiểu ra.
Trần Kha đang mâu thuẫn với chính bản thân cô.
Trần Kha luôn muốn dành cho Đan Ny những điều tốt đẹp nhất, nói lời yêu thương rất lãng mạn và tuyệt vời. Mỗi lần ở bên nhau, Trần Kha sẽ không để nàng hít thở bầu không khí bình thường mà là mang nàng vào những cuốn sách, để nàng cảm nhận được chất giấy kraft cũ với sự dẻo dai, hoặc là kéo nàng vào ảo tưởng được bao phủ bởi các bộ kính lọc, để nàng trải nghiệm quan niệm nghệ thuật về ánh sáng mặt trời xuyên qua sương mù dày đặc, chỉ chiếu rọi lên hai người.
Người như vậy, nếu để cô ấy nhớ lại vợ mình là do cô cướp được từ quan hệ lợi ích của công ty, khi cướp, lòng vợ mình còn có người khác.
Trần Kha có chấp nhận được không?
Không thể.
Cho dù là thật, cô cũng không sẵn lòng nhắc đến.
Thêm việc giặt đồ lót làm Trần Kha tổn thương lúc sáng, trái tim Đan Ny thắt lại.
Có cớ để tán tỉnh rồi.
Nàng động đậy, càng nghĩ càng hưng phấn, càng không ngủ được. Nghĩ lại thì việc này vẫn rất thú vị, nàng là cô dâu đã bị Trần Kha cướp, suy cho cùng thì nàng được coi như là một nạn nhân.
Bây giờ nạn nhân phải hao tốn tâm tư để an ủi người gây án.
Thật là thú vị.
Đan Ny nhắm mắt lại, tưởng tượng Trần Kha sắp bị nàng đè lên, nghe nàng nói từng câu ngả ngớn, Trần Kha chớp mắt nghẹn lời, hình ảnh này, Đan Ny bỗng thấy nóng lên.
Vì lẽ đó, buổi chiều Đan Ny làm việc còn hiệu quả hơn. Vốn không có việc gì phải làm, nàng còn tích cực hoàn thành phần còn lại trong vòng một tiếng.
Chân trước vừa gửi mail cho sếp, chân sau đã gõ cửa phòng làm việc của sếp. Nàng bước vào với dáng vẻ "xem đi xem đi tôi cũng không vội đâu", nhìn chằm chằm bảo sếp kiểm tra công việc của nàng đầu tiên.
"Ok, tan ca đi."
Sếp vô cùng hiểu người học trò này của mình, đóng mail lại, lập tức đuổi người.
Đan Ny híp mắt bật nhảy tại chỗ, bàn tay nhỏ nện lên vai sếp một cái: "Cám ơn sếp."
Sếp ruồng bỏ liếc Đan Ny: "Đi đi đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi."
"Vâng."
Nàng rời khỏi văn phòng ngay, về chỗ ngồi xách túi đi xuống lầu.
Trái tim bức thiết muốn gặp Trần Kha, thật sự là từng giây từng phút đều cấp bách.
Khi lên xe nàng đã nghĩ, hóa ra yêu đương là thế này sao? Rõ ràng người ta không làm gì, tại sao chỉ vì nàng tự nghĩ đến, bản thân đã tự cảm thấy ngọt ngào, rốt cuộc là ngọt cái gì đây?
Cái suy nghĩ này thật vô dụng!
Nàng thấy ngọt! Thì làm sao!
Trái tim cứ lơ lửng như vậy, trôi dạt đến văn phòng của Trần Kha.
Người nàng muốn gặp, đương nhiên không biết nàng lại đột ngột đến, cô đang xem kế hoạch tổ chức sự kiện Tết âm lịch trong máy tính, nghe có người gõ cửa, như mọi khi, cô thờ ơ trả lời: "Vào đi."
Liếc nhìn, người bước vào là Tiểu Vân, Trần Kha lại nhìn máy tính.
Tiểu Vân vừa vào, Đan Ny cũng khom lưng đi vào theo, nhẹ tay nhẹ chân lượn qua nửa vòng văn phòng, tránh khỏi tầm nhìn của Trần Kha, đi vòng qua phía sau cô.
Tiểu Vân đưa một tách trà cho Trần Kha rồi ra ngoài, vì Đan Ny đã dặn dò, Tiểu Vân phối hợp diễn, thậm chí không nhìn Đan Ny lấy một lần, như trong văn phòng không có Đan Ny, rất chuyên nghiệp.
Đan Ny thành công đứng sau lưng Trần Kha, nhìn cô làm việc.
Mang kính gọng đen, hiện giờ Trần Kha không có biểu cảm gì, cả người cũng lạnh đi vài phần, nếu gần đây Đan Ny không thân thuộc với cô như vậy, nàng thật sự không dám đến gần người trước mặt.
Trong máy tính có chữ có hình ảnh, Trần Kha nhìn màn hình, Đan Ny nhìn Trần Kha, nàng không muốn để Trần Kha phát hiện nàng, cách xa hơn một chút, thỉnh thoảng nghe Trần Kha gọi điện thoại, thỉnh thoảng nhìn Trần Kha gõ bàn phím, làm việc rất chăm chỉ.
Trần Kha vốn rất im lặng, làm việc thì càng lặng im hơn. Nhưng thời khắc này, Đan Ny nhìn không đủ, Trần Kha như thế này rất hiếm thấy, nàng thưởng thức như xem một bộ phim điện ảnh.
Từng khung hình, nếu lấy điện thoại chụp, hình ảnh nào cũng có thể làm hình nền, được xếp vào thể loại danh nhân thành đạt.
Đan Ny đứng không vững, không để ý khiến nàng lảo đảo vấp chân một cái.
Tạo ra tiếng động, Trần Kha nghe thấy, tay trên chuột dừng lại, lập tức quay đầu nhìn.
Thấy là một người, lúc đầu Trần Kha đã rất sốc, khi thấy đó là Đan Ny, Trần Kha lại sửng sốt, một giây sau cô mới vui vẻ.
"Em đứng ở đây từ khi nào?" Trần Kha xoay ghế, đối diện với Đan Ny.
Đan Ny không giấu giếm: "Đi vào cùng lúc với Tiểu Vân."
Trần Kha nhoẻn môi cười, nghĩ đến cũng gần nửa tiếng đồng hồ.
"Em vẫn đứng?"
Đan Ny gật đầu, rất ngoan: "Em vẫn đứng."
"Đứng làm gì?"
"Nhìn chị bé đó." Đan Ny nói ngọt, cũng là sự thật, đôi chân nhỏ bước lên phía trước: "Chị bé khi làm việc, thật quyến rũ."
Trần Kha bật cười, không trả lời nàng: "Em tan việc rồi?"
"Tan việc."
"Nhưng mà một lát chị phải đi ăn với khách."
Đan Ny lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Em chỉ đến nói mấy câu với chị."
"Nói gì?"
Nếu đã tách đề tài, Đan Ny không thể nào không ngả ngớn.
Nàng vẫn luôn ôm sự phóng túng ngả ngớn này trong lòng, bây giờ văn phòng không ai, cơ hội tốt như vậy, nàng không nghĩ nhiều mà bùng lên tất cả.
Đầu tiên, dang chân, ngồi lên người Trần Kha.
Thứ hai, môi mềm, người mềm, Đan Ny phải dựa vào người của Trần Kha, ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Cục cưng ơi, em làm sai rồi."
Giọng nói của Đan Ny có vẻ uất ức, lòng Trần Kha như mềm nhũn, cô an ủi vỗ lưng Đan Ny, xoa xoa đầu nàng, nhỏ giọng: "Sao vậy? Chuyện công việc sao?"
"Hưm." Đan Ny phát ra tiếng phủ định.
"Là chuyện của chị."
Trần Kha thoáng khựng lại, tiếp tục vỗ lưng Đan Ny, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì của chị cơ?"
Đan Ny lại ghé sát vào, mút cổ Trần Kha một chút.
Mùi nước hoa quen thuộc, dù đã nhạt rất nhiều, nhưng Đan Ny vẫn rất nhạy cảm.
"Buổi sáng em làm cục cưng không vui."
Trần Kha mỉm cười, không để ý: "Chính là việc này?"
"Ừm." Đan Ny lại mềm nhũn phát ra một tiếng khẳng định: "Là việc này, hôm nay suy nghĩ cả ngày, tan việc em vội đến xin lỗi chị."
Trần Kha không vỗ Đan Ny nữa, hai tay cô vòng lấy eo Đan Ny: "Không cần xin lỗi, chị không sao."
Đan Ny lấy chóp mũi cà cà lên cổ Trần Kha, Trần Kha bị nàng làm ngứa ngáy, cô lại ôm eo nàng chặt hơn.
"Trần Vương Kha, mình hiện giờ là quan hệ gì?"
"Em là vợ chị."
"Đúng vậy, vậy thì tại sao em có thể đối xử với chị như vậy, chúng mình là người thân mật nhất, vì một cái quần lót em đẩy chị ra một trăm mét."
Trần Kha khẽ cười.
Nếu người khác nói lời này, không chừng Trần Kha sẽ rất ghét bỏ, còn cảm thấy ghê tởm, nhưng đây là điều Đan Ny nói, nàng nói về chuyện buổi sáng, trái tim Trần Kha bỗng ấm hơn một chút.
Buổi sáng quả thật cô không vui, cô cũng nói sự không vui này với Đan Ny, nhưng sau đó cô thoát khỏi cảm xúc của mình, cảm thấy mình cũng rất vô lý, có chút chuyện nhỏ lại không biết xấu hổ để trong lòng.
Trước mặt Đan Ny, Trần Kha từng bước xét lại hành vi của mình, dần nhường ba phần, mặc kệ có vấn đề gì, trước tiên hãy phân tích lỗi của mình.
Sau nhiều lần phân tích, tiếp đó phân tích trạng thái tâm lý của Đan Ny, cuối cùng Trần Kha nghĩ mình đã sai rồi.
Cho nên khi Đan Ny yếu lòng đến cầu xin tha thứ, cô mừng rỡ mất phương hướng.
"Sau này em sẽ không như vậy với chị bé nữa, thật sự đó." Nàng vừa nói vừa động đậy, tiếp tục: "Vợ tha thứ cho em thì ôm em chặt hơn."
Trần Kha đáp lại bằng cách ôm chặt lấy nàng.
Đan Ny hài lòng.
"Còn một việc nữa." Đầu nàng rời khỏi vai Trần Kha, nghiêm túc nhìn cô.
"Em nói đi."
Nếu nói về quần đề quần lót thì nửa là mâu thuẫn nửa là dỗ dành, vấn đề tiếp theo phải nghiêm túc.
"Hình như chị rất để ý việc mình đã kết hôn như thế nào?"
Trần Kha khựng lại, không nói lời nào.
Đan Ny nhướng mày: "Chị thật sự để ý."
Trần Kha chớp mắt, nửa buổi mới nói: "Ừ, chị thật sự để ý."
Đan Ny khẽ hừ một cái, vô cùng công nâng lấy cằm Trần Kha, nghiêm túc: "Chị nghĩ kĩ lại đi, thật ra mình cũng lãng mạn lắm, tuy em không biết tình cảm của chị đối với em xuất phát từ đâu, nhưng cách em gần gũi với chị, chị đã chứng kiến từng bước, chị hưởng thụ quá trình này, phải không?"
"Ừm."
"Em nói thật cho chị biết, đối với lần đầu mình gặp mặt, thật ra em cũng cảm thấy khó nói, nên hôm nay khi em biết, chị không thích lần mình nhau gặp ở Cục Dân chính, em khá hài lòng."
Trần Kha nghiêng đầu nhìn Đan Ny, đôi mắt chứa nghi hoặc, cũng chứa tò mò.
"Mọi người cứ nói rằng tình cảm không cần sự công bằng, nhưng nếu nó thật sự công bằng, ai mà không thích? Em có lần đầu gặp không muốn nhớ lại, chị có lần nhận giấy đăng kí kết hôn không muốn nhắc đến, nghĩ lại thì, cũng là một sự công bằng."
Ngón tay Đan Ny lại nâng lên, Trần Kha ngước mắt nhìn nàng: "Vậy Trần Vương Kha, chuyện này không lãng mạn sao?"
Trần Kha dừng mấy giây, mở miệng: "Em đang dỗ chị?"
"Em luôn dỗ chị." Nàng lệch đầu: "Vậy chị đã bị em dỗ chưa?"
Trong lòng Trần Kha có, nhưng thấy Đan Ny vẫn nâng tay, mím môi lắc đầu: "Chưa."
Ok, Đan Ny không nghĩ nhiều, tiếp tục trúng kế.
"Em không muốn chị nhớ đến chuyện này với tâm trạng không vui, chị cũng không muốn em sẽ khó chịu mỗi khi nhớ đến chuyện này, đúng chứ?"
Trần Kha gật đầu.
"Mình hãy lùi lại một bước, làm một sự thay thế." Nàng đến gần hơn, mỉm cười nhìn Trần Kha: "Mình coi như, lần đầu tiên chị và em gặp mặt, em đã thật sự thích chị, muốn kết hôn với chị, vậy nên lần thứ hai."
Đan Ny cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Trần Kha, rồi rời đi: "Vậy nên lần thứ hai, mình gặp nhau ở Cục Dân chính, tâm đầu ý hợp, đăng kí kết hôn."
Nói xong Đan Ny hưng phấn lên, vỗ tay, chỉ vào Trần Kha: "Thế nào?"
Trần Kha bị chọc cười: "Được rồi."
"Vậy sau này, không được canh cánh trong lòng, cũng không thể vì chuyện này mà không vui, biết không?"
"Ừ, chị biết rồi vợ."
Nàng chớp mắt: "Bây giờ em sẽ hôn chị thật sâu, sau cái hôn này, tất cả những điều khó chịu trước đây của mình, sẽ biến thành vui vẻ."
Hai kẻ ngốc trong tình yêu, một người nguyện nói, một người nguyện nghe.
Đan Ny cúi đầu muốn cho Trần Kha một nụ hôn, lại bị Trần Kha lùi về phía sau tránh đi.
Đan Ny khó hiểu nhìn Trần Kha.
Trần Kha chợt nói: "Chị có một vấn đề muốn nói."
Đan Ny thẳng thắn vô tư: "Chị nói đi."
"Em thích chị không?"
Nàng sửng sốt: "Hả?"
Có lẽ không ngờ Trần Kha sẽ hỏi vấn đề này, khi Đan Ny nói, ngay cả nàng cũng không ý thức được, giọng nói của mình đầy sự vui đùa, thậm chí còn đẩy âm cuối cao lên.
Trần Kha chua xót, không muốn nghe nữa, không muốn nhìn nữa, cụp mắt rồi ngước mắt, khuôn mặt cô đã là mãn nguyện, giữ đầu Đan Ny, hôn lên bịt chặt môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro