Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Nhưng ngoài mặt Kiều Sở Sinh không để lộ thanh sắc: "Vậy nếu như cô gặp lại hắn, có thể nhận ra hắn không?"
"Đương nhiên có thể, trước đây tôi từng gặp người này trong phòng làm việc của chị tôi, hắn là cận vệ gần gũi của Bạch lão đại, tự xưng là Lục ca. Anh hẳn là rất quen thuộc với người này nhỉ."
"Đúng vậy, có điều như thế thì sao chứ. Còn chứng cứ gì khác không?"
"Có, nếu tiện, xin hãy cùng tôi về nhà một chuyến."
Lúc Lộ Nghiêu vào cửa phát hiện, Trâu Tĩnh đi trước đang đổi dép lê, thay ra một đôi giày cao gót màu đỏ.
Đôi mắt anh đảo qua, đôi giày Trâu Tĩnh thay ra là một đôi giày cao gót màu đỏ, nhưng rõ ràng hôm qua cô mang một đôi giày cao gót màu đen. Lộ Nghiêu hai mắt mở to, một suy đoán không thể tin được nảy ra trong lòng.
Anh lại giở giọng giễu cợt: "Có tiền thích thật nhỉ, giày da đỏ làm thủ công đặt riêng từ Ý. Cả Thượng Hải này không tìm được đôi thứ hai."

"Nếu anh thích thì cứ lấy mà đi." Lộ Nghiêu vẫn luôn châm chọc mỉa mai, Trâu Tĩnh tính tình cũng nóng lên.
Lộ Nghiêu cùng cô bước vào nhà, ngữ điệu hơi nâng lên tiếp tục nói: "Cô dám cho thì tôi cũng dám đi."
Mắt thấy hai người này sắp cãi nhau, Kiều Sở Sinh vội vàng ở bên cạnh khuyên can: "Được rồi, đừng đùa nữa. Chúng ta tới đây để tra án, không phải hiện trường học sinh tiểu học cãi nhau, đừng náo loạn nữa."
Trâu Tĩnh dù sao cũng là một cô gái, vừa mới thất thố đã là ngoài ý muốn, hiện tại trước mặt người khác, cô tự nhiên không thể nói gì nữa. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Lộ Nghiêu một cái, sau đó trên mặt lại lần nữa treo lên nụ cười, tiếp đón Kiều Sở Sinh: "Ngại quá, người làm đều đi chuẩn bị hậu sự rồi, mong anh thông cảm. Mời ngồi, tôi đi đun nước, anh muốn uống trà hay cà phê."
"Không cần khách sáo." Kiều Sở Sinh liên tục xua tay: "Không cần phiền thế, chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính đi."
Nhưng là Trâu Tĩnh mắt điếc tai ngơ, lập tức đi đun nước. Kiều Sở Sinh chỉ có thể ngồi ở trên sô pha chờ Trâu Tĩnh lại đây, trong lòng có chút khó chịu.
Trâu Tĩnh. Kiều Sở Sinh lặng lẽ lặp lại tên cô trong đầu, ánh mắt cố định vào người Lộ Nghiêu.
Hóa ra cậu ấy thích cô gái như vậy sao?
Lời nói ưu nhã, cử chỉ đoan trang, mỹ lệ hào phóng, cũng chỉ có ở trước mặt cô ấy, Lộ Nghiêu mới có thể lộ ra nét mặt tương đối ấu trĩ.
Lộ Nghiêu ngồi trên sô pha bên cạnh, sắc mặt cực kỳ u ám.
Nhìn sắc mặt Lộ Nghiêu, Kiều Sở Sinh nội tâm yên tâm một chút. Được rồi, những điều đó đều đã là quá khứ, nắm chắc hiện tại mới là quan trọng nhất.
Kiều Sở Sinh lại gần, ngồi xuống bên cạnh Lộ Nghiêu. Nhẹ nhàng đẩy đẩy chân Lộ Nghiêu bằng đùi của mình, ánh mắt sâu thẳm, nhẹ giọng nói bên tai anh: " Anh ngồi đây làm gì, đi tìm manh mối đi."
"Không có hứng, không tìm được." Lộ Nghiêu hai tay đặt trên sô pha, chán chết nhìn chằm chằm trần nhà.
"Hôm nay anh sao thế?"
"Không có việc gì, chỉ là tâm trạng không tốt lắm. Có chút phiền thôi, tôi không muốn gặp cô ấy, tôi nói anh không nên đồng ý tới đây rồi."
"Được rồi, không phải cô ta nói có manh mối sao? Chúng ta cũng không thể lơ là được." Kiều Sở Sinh trấn an Lộ Nghiêu, mọi ảm đạm trong lòng lập tức biến thành nắng sáng rực rỡ.
Dựa vào tình hình hiện tại, xem ra là Trâu Tĩnh không còn cơ hội nữa, vậy mình có thể an tâm rồi, không uổng công đến đây một chuyến, vẫn là có thu hoạch tốt.
Mặc dù hiện tại vụ án rối ren, lại liên quan đến Bạch lão đại, chị gái Lộ Nghiêu- Lộ Miểu còn ở một bên trông chừng như hổ rình mồi, nhưng tất cả điều này đều không thể che giấu tâm trạng rất tươi đẹp của hắn lúc này.
"Anh nghĩ, cô ta thật sự có chứng cứ à? Chứng cứ chính là có liên quan với Bạch lão đại, nếu cô ta thật sự manh mối, không sợ anh giết người diệt khẩu hả?"
Trâu Tĩnh phong tình vạn chủng tựa vào cửa, hiển nhiên đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người: "Việc giết một cô gái vô tội, anh ấy không làm được đâu. Danh tiếng Kiều tứ gia vang dội khắp bến Thượng Hải, có được như hôm nay là dựa vào là nghĩa khí của anh ấy, chứ không phải tàn nhẫn độc ác."
Tuy rằng xem cô như nửa tình địch, nhưng nghe được lời khen từ cô khiến hắn có chút vui vẻ: "Cũng hiểu tôi đấy."
Kiều Sở Sinh bên này cao hứng, Lộ Nghiêu càng thêm khó chịu. Cũng không biết vì cái gì, trái tim anh bỗng cảm thấy chua xót, lẩm bẩm: "Nói gì cũng được, nhưng đừng có nịnh nọt."
Bây giờ anh nhìn Trâu Tĩnh, trong ánh mắt đều mang theo địch ý.
Trâu Tĩnh đi đến bên cạnh Kiều Sở Sinh ngồi xổm xuống, từ thùng rác lục ra một cái bật lửa, để lên bàn, có chút xấu hổ giải thích: "Dạo này thời tiết ẩm, diêm quẹt không lên."
Lộ Nghiêu nhìn những que diêm cô ấy lấy ra từ thùng rác, trong lòng hiện lên một tia quái dị.
Chẳng bao lâu sau, Trâu Tĩnh lại từ trong phòng bếp đi ra, mang ra hai ly nước: "Các anh không nói muốn uống cái gì, cho nên tôi liền rót nước cho hai người."
Kiều Sở Sinh cũng không muốn tiếp tục nói vô nghĩa với cô nữa, trực tiếp hỏi: "Chứng cứ đâu? Lấy ra đây đi."
"Tôi có thể đưa chứng cứ cho anh, nhưng sao tôi dám đảm bảo, anh lấy được chứng cứ xong sẽ không tiêu hủy nó đi chứ."
Kiều Sở Sinh không suy nghĩ buột miệng thốt ra: "Chuyện này đúng là tôi không thể bảo đảm được."
"Vậy sao tôi phải đưa cho anh?" Trâu Tĩnh hỏi ngược lại.
Kiều Sở Sinh trong lòng bỗng khựng lại, không phải cô tự chủ động nói có chứng cứ, yêu cầu chúng tôi tới đây sao? Thật là khó xử.
Tuy nhiên, hiện tại tâm trạng hắn đang rất tốt, cho nên vẫn rất vui lòng kiên nhẫn giải thích: "Chắc cô cũng biết quan hệ của tôi cùng lão gia. Tất cả những gì gây bất lợi cho lão gia, tôi sẽ không bao giờ làm. Nhưng nếu thực sự có người muốn giết cô, tôi có thể cho cô thời gian một ngày để chạy trốn."
"Tôi không dám tin lời anh nói." Ngụ ý chính là cô chỉ tin tưởng vào lời đảm bảo của Lộ Nghiêu.
Kiều Sở Sinh nghe ra ý tứ trong lời nói, nhìn thoáng qua hướng Lộ Nghiêu rời đi, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy tôi cho cô biết một sự thật. Nếu chuyện này đúng là do lão gia chỉ đạo, tôi dốc hết sức lực cũng chỉ có thể giữ mạng sống cho cô. Những chuyện khác tôi thật sự không thể bảo đảm được."
"Nói vậy là chị tôi chết oan uổng rồi?" Trâu Tĩnh trong mắt đã tràn đầy nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro