
Chương 35
Kiều Sở Sinh khâu xong vết thương cũng không ở lại bệnh viện, lập tức mặc quần áo, làm như không có việc gì định rời đi.
Ngay cả bác sĩ cũng thở dài: "Tứ gia, anh đúng là nam nhân chân chính. Bị thương nặng như vậy, còn mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, tôi chưa thấy qua người mãnh như vậy."
"Được rồi, đừng than nữa. Vết thương này còn phải làm gì? Anh nói rõ một lần, tôi sẽ làm theo." Kiều Sở Sinh rõ ràng đang có chút sốt ruột.
Bác sĩ cũng là người thức thời, nhìn vẻ mặt hắn như vậy liền biết hắn thật sự sốt ruột, vì thế cũng không nói nhảm nữa: "Được rồi, thuốc đây, mỗi ngày đều cần thay đổi. Trong khoảng thời gian này không vận động quá mạnh, tránh miệng vết thương lại rách ra. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nửa tháng sau tới tôi cắt chỉ là xong."
"Được, tôi biết rồi." Kiều Sở Sinh lấy đồ từ tay bác sĩ rồi rời đi.
Kiều Sở Sinh vội vàng chạy về chung cư. Đến khi mở cửa ra thấy Lộ Nghiêu đang nằm yên ổn ở trên giường, tinh thần hắn mới thật sự lơi lỏng xuống.
Kiều Sở Sinh chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, ánh mắt cẩn thận quan sát khuôn mặt của người đang nằm trong chăn. Trong ánh mắt mang theo yêu thương, cùng với ý vị xâm lược.
"Tôi cứu anh từ tay Tưởng Chí Khanh ra, cũng chính là gián tiếp đắc tội cha mẹ anh, những chuyện này tôi đều có thể chịu được, nhưng là tôi không thể chịu nổi nếu anh rời khỏi tôi. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, nếu anh dám nói muốn đi, tôi không biết đến lúc đó tôi sẽ làm ra cái gì." Kiều Sở Sinh lời nói ra nhẹ nhàng, nhưng trong từng câu chữ lại mang theo ý tàn nhẫn.
"Bỏ đi, tôi vẫn là không đành lòng làm như vậy với anh. Nếu anh thật sự muốn rời đi, thì tôi cũng chỉ có thể..." Kiều Sở Sinh không nói thêm nữa, bởi vì mí mắt Lộ Nghiêu đã bắt đầu nhíu lại, có vẻ như anh sắp tỉnh dậy.
Kiều Sở Sinh lập tức lùi lại, đứng dậy khỏi giường Lộ Nghiêu, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, sau đó cầm một quyển sách lên giả bộ đang đọc.
Thực tế ánh mắt hắn vẫn luôn dao động, vẫn luôn liếc nhìn động tĩnh của Lộ Nghiêu.
Quả nhiên, Kiều Sở Sinh đoán không sai. Lộ Nghiêu sau khi trải qua một phen giãy giụa, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, anh cảm giác ngày hôm qua hết thảy đều như một giấc mơ.
Tối qua, chẳng phải mình đã bị dính thuốc mê sao? Sao lại về nhà rồi, mà sau đó hình như mình đã thấy Kiều Sở Sinh? Rốt cuộc đến tột cùng chuyện là như thế nào đây?
Lộ Nghiêu trong lòng đang tràn ngập câu hỏi. "Khụ khụ" Kiều Sở Sinh ho khan một tiếng, thu hút ánh nhìn của Lộ Nghiêu, vân đạm phong khinh nói: "Anh tỉnh rồi sao, tỉnh rồi dậy ăn chút gì đi."
"Anh vẫn luôn ở đây à?"
"Không thì ở đâu cơ?" Kiều Sở Sinh hỏi ngược lại.
"Tối qua? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Lộ Nghiêu vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch chưa tỉnh hẳn.
"Anh không nhớ gì sao? Anh chỉ là bị hôn mê bất tỉnh, không phải mất trí nhớ, trước khi hôn mê vẫn phải biết có chuyện gì đã xảy ra chứ."
Lúc này ký ức của Lộ Nghiêu mới bắt đầu quay trở lại, anh cảm động không cầm được, lúc này lại phát hiện ra một chuyện hài hước: "Anh đọc ngược sách kìa." Anh mặt vô cảm chỉ tay.
Kiều Sở Sinh nhìn kỹ lại, thật đúng là cầm ngược, thất sách rồi.
Hắn lập tức ném sách lên trên bàn, nói sang chuyện khác: "Đầu anh còn đau không? Bác sĩ kiểm tra qua, đó chỉ là thuốc mê bình thường, không tổn hại cho cơ thể, chỉ là hôm sau đầu sẽ đau."
"Anh không nói tôi còn không cảm thấy, đầu thật đúng là có chút đau. Là anh tối qua đã cứu tôi về?" Lộ Nghiêu thăm dò hỏi.
"Đúng rồi, tôi vừa về liền phát hiện người nào đó mất tích, sau đó nhờ các huynh đệ đi kiểm tra. Tưởng Chí Khanh tối hôm qua rời Thượng Hải, tôi đoán anh sắp bị người ta mang đi, liền đi tìm anh, sau đó mang anh về đây."
Kiều Sở Sinh tuy rằng nói ngắn gọn, tựa hồ chuyện này rất dễ dàng, nhưng Lộ Nghiêu biết sự tình cũng không có đơn giản như vậy. Tối hôm qua tuy anh bị trúng thuốc mê, nhưng giữa chừng có chút thanh tỉnh, anh mơ hồ nhìn thấy Kiều Sở Sinh một người đánh nhau cùng nhiều người như vậy, còn bị thương nữa.
Nghĩ đến đây, Lộ Nghiêu lập tức nhảy dựng lên, nhào vào người Kiều Sở Sinh: "Anh bị thương đúng không?"
Kiều Sở Sinh bị anh đụng vào người kêu lên một tiếng, Lộ Nghiêu lập tức khẩn trương, định cởi quần áo hắn nhưng tay lại bị Kiều Sở Sinh đè lại: "Sao vậy, muốn chiếm tiện nghi của tôi? Anh vừa mới tỉnh lại, không tốt lắm."
Lộ Nghiêu trừng hắn một cái: "Đừng đùa nữa, mau cho tôi xem vết thương của anh chút."
Kiều Sở Sinh buông tay ra, tùy ý để Lộ Nghiêu cởi áo hắn ra. Quả nhiên, toàn bộ ngực đều quấn băng vải, có chút máu bên trong thấm ra, cái này làm cho anh đau lòng không thôi.
"Người anh em, đừng nói gì nữa. Vì tôi mà anh bị thương, khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc cho anh." Lộ Nghiêu vỗ ngực bảo đảm.
Kiều Sở Sinh hoài nghi nhìn anh: "Anh? Anh có làm được không? Anh biết chăm sóc người khác phải làm những gì không?"
"Đương nhiên là biết, mỗi ngày tôi sẽ thay băng cho anh, nấu cơm, còn giúp anh phá án miễn phí, như vậy đủ thành ý chưa?"
"Không tồi, không tồi, nhưng anh còn thiếu một thứ."
"Cái gì nữa?"
"Đương nhiên là tắm rửa. Giờ tôi thành cái dạng này, cũng không thể tự mình tắm rửa như bình thường được."
"Không được, vết thương của anh bây giờ không thể dính nước." Lộ Nghiêu một ngụm từ chối.
"Vậy cũng phải lau lau một chút chứ, nếu không tôi sẽ không chịu nổi."
"Cứ thế đi, đến lúc đó tôi cũng sẽ lau cho anh, nhất định hầu hạ anh thoải mái dễ chịu."
"Đại khái như vậy đi." Kiều Sở Sinh giờ đã hài lòng mỉm cười.
Bụng của Lộ Nghiêu bắt đầu lộc cộc lộc cộc kêu lên, anh có chút ngượng ngùng ôm bụng: "Trong nhà còn gì để ăn không?"
"Có, để sẵn trên bàn đấy, còn có bánh bao anh thích nhất."
"Thật sao." Lộ Nghiêu gấp không chờ nổi đi vào phòng bếp.
Kiều Sở Sinh theo sau, nhìn bóng lưng nhảy nhót hưng phấn của anh, lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Tiểu tử ngốc này, như vậy bị người khác bán đi còn muốn giúp người đếm tiền, xem ra mình phải trông chừng cẩn thận hơn mới được."
Giọng của Lộ Nghiêu vang lên từ phòng bếp: "Lão kiều, anh thật tốt quá đi, đều là món tôi thích. Mau tới cùng ăn nào."
Hắn buồn cười lắc đầu, hướng phòng bếp đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro