Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Từ khách sạn Bình Ninh Xích đi ra Lâm Mạc đánh cái ngáp, hắn xoa khóe mắt đang tràn ra nước mắt sinh lí, mang cái túi, đẩy cửa tiến vào trong tiệm điểm tâm.

"Một chén tào phớ, hai cái bánh quẩy, hai cái bánh bao thịt."

Hắn còn có chút buồn ngủ, mang theo giọng mũi mềm mại, thuận tiện loảng xoảng một tiếng, đem túi đặt ở bên cạnh.

Ông chủ Kinh doanh cửa hàng điểm tâm là một đôi vợ chông trung niên, bà chủ bớt thời giờ hỏi: "Vẫn cứ là tào phớ nhiều tương vừng thêm rau thơm, bánh bao thịt mang đi?"

"Ân." Lâm Mạc gật gật đầu.

Chờ bữa sáng bưng lên, hắn nghi hoặc: "Ta không gọi dưa muối và trứng luộc nước trà."

Bà chủ cười nói, "Nhìn ngươi mỗi ngày tới trong tiệm ta ăn sáng, tặng miễn phí."

Lâm Mạc cười lộ ra lúm đồng tiền: "Cảm ơn tỷ."

Bà chủ thấy thế cười đến càng thêm hiền từ, nói lại câu không cần cảm ơn, xoay người bận việc tiếp.

Lâm Mạc ăn bánh quẩy cùng tào phớ thơm ngọt, nghe bà chủ cùng ông chủ ngồi ở trước bàn nhỏ giọng nói chuyện.

"Nhân thịt dùng hết rồi, lát nữa đi đến chỗ lão Tôn mua thêm mấy cân, thuận tiện bắt con cá, đã lâu không ăn cá."

"Dưa chua muối vẫn còn, buổi tối làm cá hầm cải chua đi."

"Được, lại xào thêm đậu phộng ăn sáng ......"

Đàm luận chút việc nhà, bà chủ thở dài, "Đứa nhỏ Hạnh Giai kia lại không trở về, ngươi làm đại ca như thế nào cũng không thèm hỏi xem, cả ngày chỉ biết uống rượu."

Ông chủ: "Hạnh Giai không phải đi đến nhà bạn học nàng sao, còn hỏi cái gì."

Bà chủ lải nhải nói chuyện: "Kia cũng nên quản đứa nhỏ, Hạnh Giai đã mấy ngày không nhìn thấy bóng, tuy rằng tạm thời nghỉ học, nhưng việc học cũng không thể bỏ......"

Có người đẩy cửa tiến vào, bà chủ thuận thế ngừng lời nói, tiến lên tiếp đón, "Vị khách này muốn gọi cái gì?"

"Hai phân sữa đậu nành, bốn căn bánh quẩy, mang đi ăn." Vu Trú nói.

Trong quá trình chờ đợi, ánh mắt hắn lơ đãng liếc hướng Lâm Mạc rồi lại thu hồi, trong chốc lát mang theo bữa sáng rời đi.

Ra cửa rẻ trái, ngồi vào một chiếc Minibus.

Lý Việt Minh tiếp nhận một ly sữa đậu nành hưng phấn hỏi: "Thế nào, có phải hay không không thay đổi? Một chén tào phớ, hai căn bánh quẩy, hai cái bánh bao thịt."

Đem bữa sáng Lâm Mạc gọi nói một lần.

Vu Trú đắc ý nói: "Thay đổi, nhiều thêm một cái trứng luộc nước trà một đĩa dưa muối, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đưa tiền."

"Hôm nay như thế nào lại gọi nhiều hơn?"

Lý Việt Minh suy sụp hạ mặt, không tình nguyện từ trong túi móc ra mười đồng tiền chụp trên tay, thở dài, "Nam nhân a, hắn đột nhiên thay đổi không kịp phòng ngừa."

Thật không biết bà chủ hảo tâm tặng đồ đã làm một người thua trận đánh cuộc, Lâm Mạc ăn xong bữa sáng liền vác túi lên đi đến nhà xưởng Tiểu Thiết để chế tác.

Lý Việt Minh thấy thế, vội vàng hai ba hớp uống xong sữa đậu nành, khởi động Minibus không xa không gần theo ở phía sau.

Vu Trú viết báo cáo nói: "Hắn mỗi ngày làm việc đều thực có quy luật, đến nhà xưởng Tiểu Thiết làm chế tác hai giờ, lúc sau không phải đi phố đông mua đồ ăn thì chính là đi phố tây đi dạo, mấy ngày sau đó đều là như thế, Lưu ca còn muốn chúng ta lại cùng đi theo?"

"Không có biện pháp, đường đội hạ mệnh lệnh, chứng minh trên người hắn còn có hiềm nghi." Lý Việt Minh nói.

"Lại nói, hắn truyền bá tư tưởng phong kiến mê tín, lừa người ta 5000 đồng, điểm này cần thiết phải giáo dục lại."

Tay chân đầy đủ, công việc đàng hoàng không tìm, lại ở bên đường đoán mệnh lừa tiền, nếu không phải phía trên có lệnh không thể rút dây động rừng, hắn đã sớm đi ra ngoài ngăn trở.

Vu Trú chần chờ: "Nhưng ta xem hắn đều nói đúng, vợ của người nọ mang song thai cũng có thể biết trước, lúc ấy ngươi cũng nghe mà, thanh niên đoán mệnh trước đó cũng không cảm kích, sau gọi điện thoại mới............"

"Đây là một loại mánh khoé bịp người cao minh."

Lý Việt Minh nói: "Giả danh lừa bịp nói như thế nào cũng phải có điểm bản lĩnh, có những người mỗi ngày nhìn chằm chằm người khác, đã sớm luyện ra một đôi mắt, ngoài xem tuổi người, giới tính, ăn mặc, trang sức, thậm chí còn xem khí sắc người ta, ngữ khí nói chuyện ......"

"Ví dụ như,người thành công, đầy đủ,đắc ý cùng người hoàn toàn không có gì liền nhìn rõ ràng là hai loại trạng thái."

"Lại tỷ như, đoán mệnh phụ nữ trước xem tuổi, lớn tuổi đơn giản chính là hỏi nam nhân hoặc con cái, trừ bỏ gia đình chính là sự nghiệp, ngươi xem nàng khí sắc trạng thái liền biết nên nói theo phương diện nào."

"Này đó tự xưng là đoán mệnh đại sư thần côn, đầu tiên muốn tự tin, đoán đâu trúng đó, nói đến chính mình cũng tin, người khác mới sẽ không hoài nghi, tiếp theo chính là xem đồ trên đĩa, lời nói khách sáo ứng phó."

"Mặt khác chính là dựa vào bố cục tỉ mỉ, lựa chọn sử dụng một mục tiêu, trước đó điều tra, ngươi hướng hắn nói phương diện hắn không biết, lại có chứng thực,vậy còn không phải là biết trước sao?"

Vu Trú bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, thật là nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm a, bội phục bội phục."

Lý Việt Minh vươn một bàn tay qua đi.

Vu Trú: "Làm gì? Có ý tứ gì?"

Lý Việt Minh: "Phí nói chuyện, mười đồng, cảm ơn chiếu cố hân hạnh."

"......"

Vu Trú một cái tát đem hắn tay chụp đi, đang muốn nói cái gì, lại thấy Lâm Mạc trước tiên từ trong xưởng thiết nhỏ ra tới.

"Sao lại thế này? Này còn không đến hai giờ đâu."

Lý Việt Minh nhìn thời gian, phát hiện Lâm Mạc sau khi ra tới trực tiếp đi đến phố tây.

"Hắn có phải hay không đi miếu Tây Duyệt?" Vu Trú nói: "Đi, theo sau."

Lâm Mạc xác thật đi miếu Tây Duyệt cúng bái, ở bên trong hơn nửa giờ, sau khi ra tới lại đi qua phố đông, mua món ăn cùng vật dụng hàng ngày, lại đi vào cửa hàng thịt của lão Tôn.

"Có xương sườn không?" Lâm Mạc hỏi.

Trong tiệm tràn đầy mùi tanh của cá và thịt, hai thứ mùi hỗn tạp trộn lẫn vào nhau, làm người một giây cũng không nghĩ ở lâu, cũng may mặt tiền cửa hàng còn tính sạch sẽ.

Lão Tôn làm người chất phác, trầm mặc ít lời, nhưng bán thịt giá tốt lại chính xác, không ít người nguyện ý tới đây mua.

Khi Lâm Mạc hỏi, hắn đang cúi đầu đem thịt cắt thành mảnh nhỏ để vào cân, phần lưng có chút lam lũ, hai bên tóc mai đã trắng, nhìn hơi tang thương.

"Có xương sườn, lấy bao nhiêu cân?" Lão Tôn ngẩng đầu nói.

Hắn lông mày thô nặng, đuôi mi rủ xuống, trên mặt hình hẹp hạ khoan, cánh mũi lược hậu, khuôn mặt nhìn qua hàm hậu thành thật.

"Hai cân." Lâm Mạc đến gần nói.

Lão Tôn gật đầu, vốn định xoay người, ánh mắt dừng ở trên cổ Lâm Mạc lại đột nhiên dừng lại, "Ngươi, vòng cổ này của ngươi ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro