Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03


Đám cưới của tôi và Tóc Tiên được định vào tháng 5 năm sau, mỗi ngày tôi đều đếm ngược, chị chơi với mái tóc tôi nhẹ giọng hỏi

"Muốn lấy tôi đến vậy sao?"

Tôi ôm cổ chị, ghé tai chị nói

"Đây là mong ước cả đời của em"

Chị cười không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của tôi, chị lười biếng nói

"Sinh nhật vui vẻ, vợ chưa cưới của tôi"

Hôm nay là sinh nhật tôi, Tóc Tiên bận việc không thể ở bên tôi nhưng món quà chị tặng đủ khiến tôi vui rất lâu. Chị đặt chỗ ở nhà hàng trên hồ hẹn vài người bạn đi chơi cùng tôi khi tôi đến nơi tôi lại nhìn thấy Minh Hằng cũng ở đó, cô ta nhìn thấy tôi mỉm cười bước tới giọng ngọt ngào hỏi

"Thy Ngọc, tôi đến đây cô không giận chứ. Lần trước Tóc Tiên ép cô xin lỗi tôi, rõ ràng tôi đã bảo không cần. Nhưng em ấy nói em ấy không nỡ để tôi chịu thiệt. Đều tại em ấy khiến cô buồn."

"Thật ra tôi rất thích cô, cũng muốn làm bạn với cô.
Cô đừng ghét tôi có được không."

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta không nói gì chỉ đưa tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa bên tai. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh phản chiếu ánh nắng, Minh Hằng đứng sững lại, mắt đỏ hoe khẽ hỏi

"Tóc Tiên tặng cô nhẫn sao?"

Tôi mỉm cười hỏi lại "Tôi là vợ chị ấy, chị ấy không tặng nhẫn cho tôi chẳng lẽ lại tặng cô sao?"

Mọi người xung quanh kéo tới rôm rả bàn tán.

"Chị dâu thật tuyệt vời, bao nhiêu năm qua chị theo bà chủ Tiên vào sinh ra tử, chị ấy nhất định ghi nhớ trong lòng ."

"Chiếc nhẫn này tôi từng thấy ở buổi đấu giá, phải mấy trăm triệu đô đấy, bà chủ thật sự rất cưng chị"

"Chị dâu, chị có thể tháo nhẫn ra cho bọn em xem kĩ một chút được không."

Sắc mặt Minh Hằng ngày càng khó coi, tôi tháo nhẫn ra định đưa cho họ xem nhưng cô ta đột ngột đẩy mạnh tôi một cái, tôi ngã xuống đất chiếc nhẫn trên tay cũng bị hất văng ra rơi thẳng xuống mặt hồ phẳng lặng. Cú ngã đau đến nhói tôi vừa đứng dậy thì bụng lại đau nhói một cái.

Minh Hằng giả vờ hoảng loạn vừa khóc vừa xin lỗi tôi.

"Xin lỗi Thy Ngọc tại tôi bất cẩn, cô đừng lo tôi sẽ nói với Tóc Tiên bảo em ấy mua cho tôi chiếc nhẫn khác lớn hơn để đền bù cho cô. Em ấy luôn rộng rãi với tôi, tôi muốn gì em ấy cũng mua."

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta bình thản nói

"Không cần cô phiền phức vậy, đồ cô làm rơi cô tự đi nhặt lại là được." Nói rồi tôi túm lấy tóc cô ta ấn mạnh xuống nước.

Minh Hằng hét lên cầu cứu, khung cảnh lập tức náo loạn đột nhiên có người hét lớn  

"Mọi người đang làm gì trước mặt bà chủ thế này" Nghe thấy tên Tóc Tiên tất cả lập tức dừng lại. Chị bước tới trên tay ôm một bó hoa hồng có lẽ định tạo bất ngờ cho tôi.

Minh Hằng mạnh mẽ đẩy tôi ra nhào vào lòng Tóc Tiên khóc lóc tố cáo "Tóc Tiên, cô ta ném mất sợi dây chuyền của chị, sợi dây chuyền mẹ chị để lại"

Sợi dây chuyền của Minh Hằng, có lẽ do vừa rồi hơi hỗn loạn rơi vào đám cỏ gần đó. Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu và da cố nén cơn đau ở bụng nhẹ nhàng nói "Tôi không động vào sợi dây chuyền của cô ta, nhưng cô ta đã ném chiếc nhẫn cưới của chúng ta xuống hồ."

" Tóc Tiên chiếc nhẫn chị tặng tôi, tôi không tìm lại được nữa rồi." Tôi chưa kịp nói hết câu Tóc Tiên đã lạnh lùng ngắt lời

"Một chiếc nhẫn quan trọng đến vậy sao?"

"Tóc Tiên chiếc nhẫn cưới chị tặng tôi không quan trọng sao?" Tôi sững sờ rồi bật cười hỏi lại chị.

Chị nhìn tôi chằm chằm từng chữ lạnh như băng.
"Lê Thy Ngọc, sợi dây chuyền của Minh Hằng là di vật mẹ cô ấy để lại, nhẫn có thể mua lại. Di vật thì sao?" 

Tóc Tiên ném bó hoa hồng định tặng tôi vào thùng rác, trầm giọng nói "Lê Thy Ngọc đồ cô làm mất tự đi tìm về."

Có người lên tiếng bênh vực tôi "Bà chủ hình như chị dâu không khỏe".

Minh Hằng cắt ngang giả vờ khuyên nhủ
"Thôi đi Tóc Tiên, tôi biết Thy Ngọc ghét tôi chỉ cần cô ấy bớt giận là được. Di vật của mẹ tôi, dù là cô ấy làm mất tôi cũng không trách" ."Tôi tự tìm là được, em đừng vì tôi mà làm cô ấy đau lòng."

Tóc Tiên không đáp lời cô ta nhưng ánh mắt nhìn tôi đã dịu lại, chị hỏi tôi "Không khỏe ở đâu?".
Tôi nhếch môi cười nhẹ khẽ lắc đầu bảo "Không sao"

Sau đó quay người bước về phía đám cỏ ngập trong nước hồ. Đầu thu trời thật lạnh, lúc 2 giờ sáng tôi tìm được dây chuyền của Minh Hằng và mang đến căn hộ của cô ta.

Cánh cửa vừa mở tôi thấy Tóc Tiên mặc một chiếc áo choàng tắm trên xương quai xanh còn vương những giọt nước. Minh Hằng mặc đồ ngủ mỏng manh cười ngọt ngào nói "Tôi và Tiên vừa tập thể dục,  ra nhiều mồ hôi nên mới đi tắm."

"Thy Ngọc cô đừng hiểu lầm cũng đừng giận Tóc Tiên nữa được không. Em ấy chỉ không muốn tôi buồn chứ không cố ý làm khó cô đâu."

Tóc Tiên ngước mắt nhìn tôi thấy quần áo tôi ướt sũng đứng trước cửa bị gió thổi lạnh đến mức răng va lập cập. Chị nhíu mày bước tới kéo tôi vào lòng dùng hơi ấm của mình sưởi cho tôi, chị cau có trách

"Nói với tôi một câu thôi cũng mệt vậy sao, bình thường láu lỉnh, làm nũng đâu cả rồi"

Tôi nhẹ nhàng đẩy chị ra đưa dây chuyền của Minh Hằng về phía cô ta. Chiếc ngọc phật ước đẫm nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, tôi bật cười tự giễu nói 

"Tôi  không muốn làm nũng với chị nữa đâu, Tóc Tiên. Tim chị cứng như băng, tôi sưởi không ấm cũng không muốn sưởi nữa. "

"Tôi biết chị xót Minh Hằng, không nỡ để cô ấy khóc, đây trả chị dây chuyền của cô ấy tôi tìm được rồi. Chị đi dỗ cô ấy vui đi"

"Chị cũng đừng để cô ấy ở đây nữa như một người thứ ba vậy, thiệt thòi cho cô ấy quá. Chị cho tôi 2 ngày, tôi sẽ nhanh chóng dọn ra khỏi biệt thự của chị"

Tôi quay người định đi Tóc Tiên lập tức túm lấy cổ tay tôi giọng lạnh đến đáng sợ, chị hỏi
"Không kết hôn nữa?"   

Mắt tôi đỏ hoe cố nén tiếng khóc, cười đáp chị
"Chị không muốn cưới tôi, tôi cũng không muốn gả cho chị nữa, vậy là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro