Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

Tối hôm đó, Tóc Tiên đưa Minh Hằng về căn nhà của chúng tôi, tôi đi phía sau vừa bước vào cửa Minh Hằng đã liếc nhìn tôi một cái. Cô ta đung đưa tay Tóc Tiên mĩm cười nói.

"Tiên này, ngày mai bảo cô Thy này dọn đi nhé, hôm nay trễ rồi con gái ở ngoài không an toàn đâu"
Cô ta sốt ruột muốn đuổi tôi đi, tôi cười nhạt với Minh Hằng ngay sau đó rút súng ra dí thẳng vào đầu cô ta bình tĩnh nói.

"Ở đây không đến lượt cô lên tiếng"

Minh Hằng tái mặt sợ hãi nhìn về phía Tóc Tiên cầu cứu. Tóc Tiên châm một điếu thuốc cắn giữa môi, khóe miệng cong lên cười nhạt chị đưa tay đè khẩu súng xuống xoa rối tóc tôi, lười biếng nói

"Tôi dạy em dùng súng để phòng thân, không phải để khoe uy trước mặt tôi. Mau về phòng đi"   

Chị nắm tay Minh Hằng bước vào nhà bỏ lại tôi đứng trơ trọi ngoài cửa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi nên quay lưng bỏ đi ngay lúc đó nhưng không được.

Tôi phải cưới Tóc Tiên.

Tôi phải ngoan, phải nghe lời, phải không biết xấu hổ và cứ mãi yêu chị.

Tôi đứng trước cửa một lúc, nuốt hết mọi cảm xúc rồi tự mình bước vào nhà.

Minh Hằng đã thay đồ ngủ, là chiếc váy dài của tôi mặc trên người cô ta thì vừa khít. Cô ta lại gần cười nói xin lỗi tôi  

"Xin lỗi nhé Thy Ngọc, vừa rồi tôi không có ý đuổi cô đi đâu. Nghe Tiên nói cô từng cứu mạng em ấy, em ấy là người trọng tình nghĩa tôi cũng vậy. Yên tâm đi sau này cứ ở đây thoải mái, chúng tôi coi cô như em gái nuôi cô cả đời" Cô ta chỉ đại một căn phòng bảo tôi

"Cô ở phòng đó đi coi đây như nhà mình đừng ngại ngùng"

Tôi thấy nực cười, cười nhạt rồi nhìn cô ta liền vung tay cho cô ta một cái tát, lạnh lùng nói

"Cái thứ gì cũng dám định đoạt tôi à" Tôi đẩy Minh Hằng ra đi thẳng về phòng ngủ chính đóng cửa rầm một tiếng.

•••

Nửa đêm Tóc Tiên đẩy cửa bước vào, tôi nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ giọng hỏi chị

"Sao thế? đến đây thay Minh Hằng chút giận à?"

Chị không nói gì túm lấy cổ áo tôi kéo tôi dậy một cách thô bạo, tôi trừng mắt nhìn chị định nói với chị rằng tôi cũng có giới hạn của mình. Nhưng chị lại khẽ cười cuối đầu hôn lên môi tôi nhẹ nhàng nói

"Tôi đến để dỗ vợ mình"

Nước mắt tôi lập tức trào ra, tôi cắn mạnh môi chị làm rách cả da mùi tanh ngọt lập tức lan tràn giữa môi và răng chúng tôi. Tôi bị chị hôn đến mềm nhũn, lúc cuồng nhiệt nhất chị ghé sát tai tôi nhẹ giọng dỗ

"Đi xin lỗi Minh Hằng đi, tôi không thích cô ấy cứ khóc mãi. Không tốt cho mắt, Thy Ngọc ngoan ngoãn chút đi lúc tôi còn đang vui vẻ, đừng khiến tôi khó xử. " Tôi cười nhạt im lặng một lúc rồi khẽ đáp

"Được"

Chuyện Tóc Tiên bắt tôi đi xin lỗi Minh Hằng rất nhanh đã lan khắp khu Bắc. Chị mua cho cô ta một căn hộ, nuôi cô ta ở bên ngoài, ai cũng nói chị sắp không cần tôi nữa, tôi giả vờ như không nghe thấy chỉ cố gắng đóng vai một cô vợ chưa cưới ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro