Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Comet

[Rõ ràng em ấy là của tôi!]

[T: Tôi đang ở dưới lầu nhà anh]

[T: Gara]

Đánh răng rửa mặt cho Khương Nam Vũ xong, quấn người nọ vào chăn bông mềm mại, Liên Dự ấn mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Liên Tiêu.

Anh đặt điện thoại xuống với vẻ mặt không cảm xúc, cụp mắt lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Khương Nam Vũ.

Trên tủ đầu giường còn đặt những cuộn len ngay ngắn, giống như Khương Nam Vũ vậy, mềm mại như nhung, đáng yêu vô cùng.

Liên Dự nghiêng người, hôn lên khóe môi cậu.

Trong ga-ra có hơi mờ tối, Liên Tiêu không bật đèn pha, chỉ có một chiếc đèn cảm ứng, thỉnh thoảng sáng lên, rồi lại lập lòe dụi tắt.

Hắn tùy ý dựa vào đầu xe của chiếc việt dã, cúi đầu không nói gì.

Có tiếng bước chân ở cầu thang, đèn cảm ứng "tách" một tiếng, lại sáng lên.

Liên Tiêu nghiêng đầu nhìn sang, khuôn mặt khôi ngô bị khuất trong bóng tối, còn Liên Dự đang giẫm trên ánh đèn nóng sáng chói lòa, từng bước từng bước đi tới trước mặt hắn.

"Tìm anh à?"

Liên Tiêu liếm miệng vết thương cắn rách trên môi mình, đột nhiên nghiêng đầu cười.

Đôi mắt xám đen của Liên Dự ơ hờ bình tĩnh, không vén mở bất kỳ một cơn sóng dữ nào.

Trong chớp mắt, một nắm đấm cứng rắn lao như gió về phía trước, tàn nhẫn đấm bụp vào khóe miệng anh.

"Tôi bảo anh chăm sóc em ấy tốt một chút..." Đáy mắt Liên Tiêu nổi lên tơ máu nhàn nhạt, kìm nén cơn run rẩy trong giọng nói, "Con mẹ anh, anh chăm sóc người ta tới tận giường?"

Liên Dự không hề né tránh một cú này, dùng ngón tay cái lau khóe môi, tuy bị đấm, nhưng giọng anh thế mà vẫn bình tĩnh: "Liên Tiêu, cậu có tư cách gì mà nói câu này với anh?"

Liên Tiêu hoàn toàn không nghe được gì nữa, xoay người vặn eo lại thụi một đấm tới.

Mà lần này Liên Dự lại không còn trầm tĩnh như trước nữa, cúi người tránh đi, không nể nang gì mà lao về phía trước.

Hai người có vóc dáng cực kỳ cao lớn, trong một chỗ chất đầy xe, đấm đá ở gara không thật sự rộng, gần như đều nghe thấy những tiếng vang nặng nề của mỗi cú đấm.

Bọn họ đều hết sức hiểu rõ lẫn nhau, bước tiếp theo chân sẽ đá vào đâu, cùi chỏ sẽ thụi chỗ nào, không biết thật sự ai thắng ai thua, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ cùng tiếng huých đập bụp bụp.

Cơ bắp cuồn cuộn của Liên Tiêu đều rèn từ đường đua mà ra, lúc này mắt gần như đỏ lên, kỹ năng đánh nhau của Liên Dự thậm chí không thể đỡ nổi cú đấm mạnh bạo của hắn, cả cánh tay đều bị đánh cho tê dại. Tuy nhiên cảm xúc của Liên Tiêu rốt cuộc bị kích thích, cú đấm cũng lộn xộn mất trật tự, không mấy chốc, đã bị Liên Dự bắt được sơ hở, gạt chân tóm cổ, thẳng tay đè nện xuống đất.

Mà Liên Dự cũng không ổn là bao, rách khóe môi, trán bầm xanh, anh chạm lên gò má bỏng rát của mình, chửi thầm trong lòng một tiếng.

Đánh lộn sợ nhất là gặp phải thằng điên mất trí.

Mà thằng đó chính là đồ chó Liên Tiêu này.

Cả hai đều thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

"Liên Dự, con mẹ anh——" Liên Tiêu nhìn lên trần gara u tối, bụi đất nhỏ bé bay lơ lửng trong không khí, kích thích khiến khóe mắt hắn càng lúc càng đỏ, giọng hình như cũng bị nhiễm bụi, khàn không chịu được.

"Con mẹ cậu—— ác thật đấy......"

"Rõ ràng em ấy là của tôi!!"

"Là của tôi mà...!"

Hắn bỗng giơ cánh tay, gắt gao đè trên mắt, chóp mũi phát ra tiếng thút thít, dưới nơi bị cánh tay che đi, lờ mờ có một vệt nước sượt qua đôi má, giọng khàn khàn.

"Chẳng phải cậu nói, em ấy là của cậu à?"

Liên Dự đứng dậy, chỉ thấy xương cốt đều bị hắn đánh cho đau nhức, trong lòng cay đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Anh cũng đã từng sáng suốt, do dự, đấu tranh.

Nhưng cuối cùng không có cách nào kiểm soát được lòng mình.

Khương Nam Vũ đối với anh mà nói, giống như là ánh sáng ban mai đầu tiên trên biển, là khoảnh khắc khó kiểm soát nhất trong cuộc đời anh.

Anh bị cậu ấy hấp dẫn, không thể nào chạy thoát.

Liên Dự liếm miệng vết thương rách của khóe môi, một mùi máu tanh, cười giễu cợt: "Liên Tiêu, dù anh giao em ấy cho cậu..."

"Cậu sẽ giữ lấy chứ?"

Trong gara lặng im, đèn cảm ứng nhập nhòe hai lần, rồi lặng lẽ tắt ngúm.

Liên Dự đứng thẳng dậy, ho hai tiếng, đá vào Liên Tiêu đang nằm như người mất hồn dưới đất một cái: "Nghĩ cho kỹ, cút dậy đi."

Hai người bước vào nhà, đồng loạt di chuyển nhẹ nhàng.

Liên Dự liếc nhìn Liên Tiêu đang hồn bay phách lạc, không để ý đến hắn nữa, tự mình đi tìm hộp thuốc.

Liên Tiêu không nói gì, cắm đầu đi thẳng lên lầu hai.

Khương Nam Vũ vẫn đang say giấc, Liên Tiêu ngồi xổm bên giường cậu, đôi mắt lại đỏ hoe trong im lặng.

Hắn muốn sờ mặt cậu một chút, lại nhận ra vừa mới đánh một trận với Liên Dự khiến cả người mình mẩy lấm lem, đầu ngón tay cũng dính đất, thế là ra khỏi phòng, đi tới phòng tắm kế bên vệ sinh sơ qua, rồi mới vào phòng ngủ.

Liên Tiêu quỳ một chân ngẩn người bên giường của Khương Nam Vũ, kề sát cậu rất gần, trong lúc hít thở dường như ngửi thấy được hương thơm trên cơ thể cậu.

Còn có chút mùi sữa ngòn ngọt, Nam Nam lại uống sữa ư?

Hắn duỗi ngón tay ra, cực nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.

Mềm mại, non nớt, trông như thạch từ quả vải vậy, trơn bóng không tì vết lại mịn màng dễ vỡ.

Quá dễ... để làm tổn thương.

Phải, Liên Dự nói đúng.

Hắn hoàn toàn không níu giữ được Khương Nam Vũ.

Chỉ sẽ làm tổn thương cậu.

Đuôi mắt Liên Tiêu đỏ hoe, viền mắt ươn ướt, lại dựa vào Khương Nam Vũ càng gần thêm.

Không ngờ Khương Nam Vũ mờ mịt nheo mắt, mơ hồ lẩm bẩm: "Liên, Dự...?"

Trái tim Liên Tiêu rung lên, đau đớn như bị ném vào dầu sôi, chóp mũi đau xót, nhưng lại hèn hạ mà "ừ" một tiếng.

Hắn chưa bao giờ... được nghe thấy Khương Nam Vũ gọi tên hắn một tiếng.

Khương Nam Vũ buồn ngủ không mở mắt nổi, vô thức lẩm bẩm: "Anh đi đâu vậy?"

"....đi đánh đấm một lát." Liên Tiêu nói với giọng nghèn nghẹt.

"Ừm..." Khương Nam Vũ cũng không biết có nghe thấy rõ không, giọng nói dần mềm hơn: "Ngủ đi..."

"Được."

Liên Tiêu khàn giọng đáp lại, nhìn chằm chằm vào cậu, cho đến khi hơi thở của Khương Nam Vũ chậm rãi yên tĩnh lại.

Cuối cùng hắn cẩn thận thò đầu sang, chầm chậm, gần như chưa từng dè dặt đến vậy, ịn lên môi cậu.

Khương Nam Vũ ưm một tiếng, giống như một con thú nhỏ đáng yêu nào đó, nghe mà làm Liên Tiêu muốn cười, nhưng trong chớp mắt, lại xấu mặt rơi nước mắt.

Hắn mãi mê cọ nhẹ vào bờ môi Khương Nam Vũ, rút đi hơi ấm vụn vặt, nhưng lòng chỉ thấy lạnh lẽo.

Đây là lần cuối...ư?

Liên Tiêu chậm rãi thẳng lưng, nhìn vẻ mặt khi ngủ của Khương Nam Vũ, bơ vơ mù mịt.

Một lúc lâu sau, cúi đầu, định đứng dậy rời đi.

Thế nhưng ánh mắt lướt qua một vòng, khựng lại ngay rìa của tầm nhìn, ở đầu giường của Khương Nam Vũ, nhìn thấy một món đồ chơi xinh xắn đẹp đẽ.

Đôi mắt hắn mở to gần như không thể tin được, cấp bách muốn nâng nó trong tay, lại sợ cầm mạnh làm hư nó, ngón tay thon dài linh hoạt phút chốc có hơi sững lại.

—— Là một chiếc Comet nhỏ.

Khương Nam Vũ móc len hết mấy ngày.

Với tông màu đen chủ đạo, những đường nét màu đỏ sáng nổi bật làm điểm nhấn, rất giống với bản sao chiếc Comet của hắn.

Bê nó trong tay, xúc cảm xù xù như bông vải bay lả tả, hoàn toàn chui vào trong đáy lòng hắn theo từng hơi thở.

Liên Tiêu ngơ ngác nhìn chiếc mô tô trong tay, cổ họng nghẹn ngào hai tiếng hầu như không nghe thấy, lia mắt nhìn Khương Nam Vũ...

"Sụt sịt", bật khóc.

Liên Dự nghĩ Liên Tiêu sẽ khóc, nhưng hoàn toàn không ngờ, anh sẽ trực tiếp nhìn thấy một cặp mắt thỏ con sưng húp.

Khi còn bé xíu—— bé đến mức Liên Tiêu vẫn chưa thể hiểu được rằng mình đã mắc bệnh—— hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên mất kiểm soát, trở thành dáng vẻ "không ngoan ngoãn", nhưng chỉ cần cứ hễ nhân viên y tế không nhìn thấy hắn, thì hắn sẽ vật lộn với sói đen, trút hết sự cáu kỉnh trong lòng.

Nhưng rồi cuối cùng khi tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của mọi người, co rúm lại chạy tới bên cạnh Liên Dự, lách vào sau lưng anh, che mắt vừa khóc vừa nói "Anh ơi, em sợ."

Dù bây giờ hắn đã cao lớn, thường ngày cố tỏ ra vui tươi lạc quan, nhưng trong lòng vẫn nhạy cảm như trước đây.

Liên Dự ngồi ở mép ghế sofa, im lặng thở dài.

Nhưng cho dù nhú ra đôi mắt thỏ con, hay giọng vẫn còn nức nở, giọng của Liên Tiêu lại chưa từng kiên định như lúc này.

Hắn đặt chiếc mô tô ở trước bàn, như thể đó chính là sức mạnh và hy vọng của mình.

"Tôi không nhường cho anh." Hắn nhìn vào mắt Liên Dự, kiên quyết nói: "Trong lòng em ấy có tôi."

Liên Dự liếc nhìn chiếc mô tô nhỏ.

Anh tận mắt nhìn thấy Khương Nam Vũ đan từng mũi từng mũi một thành hình chiếc mô tô nhỏ, còn bởi vì quá lâu không có đan len, nên đã lỡ đâm ra một vết máu nhỏ trên ngón tay non mịn, nhưng lại không hề kêu đau, vẫn vô cùng thích thú hỏi anh "có giống không".

Tim Liên Dự không kiềm được co rút ghen tị, đầu lưỡi đắng nghét.

Nhưng trước mặt Liên Tiêu anh lại tỏ ra vô cùng cứng rắn, lạnh nhạt nói: "Đúng thế thì sao, cậu nghĩ xem vì sao mà anh vẫn cho cậu qua đây?"

Hai mắt Liên Tiêu sáng lên, còn chưa kịp nói gì, thì lại nghe thấy giọng của Liên Dự: "Nhưng anh cũng sẽ không buông tay."

Anh nói từng câu từng chữ một: "Liên Tiêu, đừng quên, em ấy là bạn đời hợp pháp trên danh nghĩa của anh."

Sau đó giọng điệu khá giễu cợt: "Còn cậu, không đủ tư cách để có em ấy."

Gáy Liên Tiêu cứng đờ, nghiến chặt răng.

🎂 Hết chương 29 🎂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro