Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Quan tâm đến nỗi hỗn loạn

[Đang ôm, đang hôn ]

Đây là nơi Khương Nam Vũ lớn lên, ngựa xe như nước, tình người qua lại, toàn bộ đều có dấu ấn trưởng thành của cậu.

Sau khi rời khỏi quán mì, cả hai nắm tay nhau đi bộ về nhà, trường cấp hai gần đó tan học thành từng nhóm nhỏ vẫn chưa về hết, có vài người bán hàng rong đứng ở bên đường đẩy xe nhỏ rao hàng.

Liên Tiêu thấy ánh mắt của Khương Nam Vũ đều bị thu hút bởi chỗ bán bánh hấp kia, bèn dắt cậu đi tới mua một phần.

Khi người bán gắp kẹo vừng cho họ, Khương Nam Vũ lôi kéo cánh tay của Liên Tiêu, nhón chân ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Em không ăn được."

Thế là Liên Tiêu cũng thấp giọng kề tai nói nhỏ với cậu, "Vậy em ăn một miếng, anh ăn hai miếng."

Khương Nam Vũ hài lòng: "Chốt kèo!"

Mùa đã bước sang thu, nhưng thời tiết vẫn khô hanh, hai người ôm bánh hấp nóng hổi về nhà, cắn một miếng hít hà hít hà, vừa ngọt vừa mềm.

Khương Nam Vũ chỉ vào cửa hàng bên kia đường nói: "Trong đó có một tiệm văn phòng phẩm, anh biết nhỉ, trẻ con không thể nào kháng cự nổi khi vào văn phòng phẩm... có lần tan học trễ, em còn đi văn phòng phẩm với bạn bè nữa, lúc về nhà thì trời đã tối đen, vừa lúc đụng phải mẹ em ngay cổng khu chung cư."

Thời trung học Liên Tiêu được ông ngoại nuôi ở nước F, dù hắn có tự mình chạy tới đỉnh đồi trong công viên rừng rú rồi đóng cọc ở đó, cả đêm không về nhà đi nữa, ông ngoại cũng sẽ khen hắn là brave man, chứ đừng nói chi là trời tối đen mới về.

Thế là hắn tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"

Khương Nam Vũ mím môi dưới, nhỏ giọng nói: "Sau đó bị mẹ đánh đòn."

Liên Tiêu sửng sốt.

"Mẹ tưởng em đi lạc, tìm em khắp nơi rất lâu..." Khương Nam Vũ cắn bánh hấp, mơ hồ nói: "Nhưng sau khi đánh em, mẹ đã ôm em khóc."

Trong khi nói chuyện, họ vừa bước vào khu dân cư, Khương Nam Vũ nói: "Chính tại đây, ngay cổng lớn này, có rất nhiều người qua lại."

Cậu thở dài: "Haizzz, xấu hổ chết mất thôi."

Liên Tiêu đã tưởng tượng ra được lúc Khương Nam Vũ còn nhỏ, cậu bé thiếu niên trắng nõn, mang theo vẻ ngây thơ chưa thể lớn, đôi má mềm mại tròn trịa, cặp mắt to trong suốt sáng như viên đá thủy tinh.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, mà đã khiến con tim hắn tan chảy.

Nếu ban đêm trong vòng vài tiếng mà không thấy người đâu, chắc hắn cũng sẽ rất lo.

Liên Tiêu hỏi cậu: "Em không trách mẹ sao?"

"Không trách mà." Khương Nam Vũ vứt túi nilon vào thùng rác, vỗ vỗ tay: "Em chưa từng thấy mẹ khóc bao giờ, ngoại trừ lần hôm đó."

Cậu bước lên bậc thềm ngay cửa tầng một, xoay người nhìn Liên Tiêu.

Có thêm một bậc thềm, để cậu có thể ngang tầm mắt nhìn Liên Tiêu, đôi mắt xinh đẹp hơi cong.

"Từ nhỏ em đã biết..." Khương Nam Vũ nhìn vào đôi mắt xanh xám như biển sâu được bao phủ bởi một lớp sương mờ làm mê hoặc lòng người, cậu đưa tay ra, đầu ngón tay vẫn còn hơi nóng của bánh hấp, chậm rãi vuốt ve khóe mắt Liên Tiêu.

Giọng cậu rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng.

"Quan tâm đến nỗi hỗn loạn."

Dự báo thời tiết cho biết trời sẽ hạ nhiệt vào buổi tối kèm theo mưa, bầu trời nhanh chóng trở nên u ám.

Khi lên thang máy, Khương Nam Vũ nói với Liên Tiêu, việc đầu tiên khi về nhà đó là phải nhớ đóng cửa sổ, kết quả vừa vào nhà, chợt có một cục lông xù xù sượt qua cạnh chân, cẳng chân vấp phải thứ gì đó, Khương Nam Vũ sợ hãi suýt ngã.

Liên Tiêu vội vàng ôm lấy eo cậu, "tách" bật mở đèn trên tường.

Con sói đen cao lớn tao nhã ngồi xổm trước mặt họ, vẻ mặt tha thiết, chiếc đuôi to khỏe lắc qua, lắc lại.

Khương Nam Vũ thở phào nhẹ nhõm, đánh nhẹ vào cánh tay đang ôm eo cậu của Liên Tiêu, tức giận nói: "Anh gọi Đô Đô ra dọa em chi vậy!"

Liên Tiêu:......

Nghe hắn giải thích thì là, hiện tại hắn vẫn đang trong thời gian phục hồi, chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nhóc này thật sự không thích bị hắn khống chế.

Nhưng hắn hết cách để giải thích, chỉ có thể nhận lỗi, kéo eo của Khương Nam Vũ lại dứt khoát bế ngang cậu lên, đặt xuống ghế sô pha bên cạnh, nói với giọng nghèn nghẹt: "Anh đi đóng cửa sổ."

Khương Nam Vũ còn chưa kịp ngồi dậy, thì đã bị Đô Đô nhảy phốc lên sô pha nhào tới.

Bốn chân của sói đen đặt ở bên người cậu, từ trên cao nhìn cậu một chút, sau đó nằm nhoài cả người xuống, chiếc bờm rậm rạp tùy ý cọ cọ trên cơ thể cậu, hệt như đứa con nít, chiếc mõm nhọn của sói kề trên hõm cổ cậu cụng tới cụng lui, nũng nịu gầm gừ woo woo woo.

"Đô Đô à!" Khương Nam Vũ vòng lấy đầu của nó, bị nó liếm ngứa cả cổ, cười khúc khích cuộn tròn thành một cục, vươn tay nhéo đôi tai nhọn mềm mại của Đô Đô.

Đôi mắt đen của sói đen đối diện với cậu, bên trong là vẻ ôn hòa và yên tĩnh.

Nó lại liếm mặt Khương Nam Vũ, được Khương Nam Vũ gãi cằm, thoải mái híp cả mắt.

Khương Nam Vũ nhẹ giọng nói: "Sau này nếu mày... không vui, hãy tới tìm tao, tao sẽ chơi với mày."

Cậu giống như đang lén nói xấu người khác với đứa bạn, ánh mắt đầy ranh mãnh: "Chỉ có hai chúng ta thôi, không rủ anh ấy, có được không?"

"Woo~"

Đô Đô hừ một tiếng, rồi nhắm mắt nằm đè lên người cậu như đáp lại.

Liên Tiêu ra ban công đóng cửa sổ cuối cùng, cả người dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, hít thở một hai hơi một cách kiềm chế.

Hắn giơ cánh tay, rõ ràng không có chịu sự kích thích gì, nhưng trên da lại nổi lên từng đợt da gà nho nhỏ, cảm giác tê dại vô phương lan từ não ra khắp cơ thể.

Sắc lang, đồ biến thái... thật không hổ là sói mà .

Gò má màu nâu nhạt của hắn thoáng ửng đỏ, nghiến răng, oán hận nghĩ.

Chắc chắn là cái con sói thối tha không biết xấu hổ kia lại đi lợi dụng Nam Nam rồi!

Liên Tiêu giữ cho mình bình tĩnh, trở lại phòng khách, còn chưa đến gần, thì đã nhìn thấy Khương Nam Vũ nằm ở trên sô pha, ôm quả đầu bự lông xù của sói đen, cười hôn lên chóp mũi ướt của nó.

Đô Đô kêu "à hú~" một tiếng, Liên Tiêu sững người tại chỗ.

Đầu óc hắn trống rỗng, nhìn chằm chằm vào làn da mềm mại trắng nõn bị lớp lông sói đen sậm phủ lên, toàn thân đều nóng bừng, chóp mũi dường như ngửi được mùi thơm ngọt ngào khi Khương Nam Vũ dựa gần.

Khương Nam Vũ...... đang ôm hắn, hôn hắn.

Khương Nam Vũ quay đầu nhìn thấy Liên Tiêu đứng ở một bên, lại xoa xoa đầu của Đô Đô.

Hầy, sói đen lớn ôm sướng ghê, giống như gối ôm cỡ lớn vậy, lông xù xù ấm ơi là ấm.

Cậu thả chó phốc nhỏ Nặc Nặc ra, vỗ đầu Đô Đô: "Nặc Nặc chơi cùng mày được không nào?"

Nặc Nặc ríu rít sủa lên cụng vào mõm của sói đen, Đô Đô thè ra đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp cục lông trắng nhỏ, sau đó rành rọt gặm gáy chó phốc nhỏ, sải chân to dài chậm rãi bước đi.

Chó phốc nhỏ vui thích sủa, sói đen grừ grừ vài tiếng, cực kỳ kiên nhẫn đáp lại từng câu.

Khắp người Liên Tiêu lại sượt qua một cảm giác rùng mình vì được lớp lông mềm mại vuốt ve, lòng nóng như lửa đốt.

Quần áo của Khương Nam Vũ trên sô pha bị Đô Đô cọ cho nhăn nhúm, vạt áo xắn lên trên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn, cậu chống người dựa vào gối, kéo lại vạt áo cho ngay ngắn, nhưng lại bị nam nhân cao to trở người đè xuống.

"Này..." Khương Nam Vũ dở khóc dở cười, ngón tay nhéo nhẹ vành tai Liên Tiêu: "Sao anh còn bắt chước Đô Đô thế..."

Liên Tiêu không để ý, hệt như chó sói bự, vòng lấy eo Khương Nam Vũ, dụi đầu vào chiếc cổ thon dài của cậu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ dọc theo đường viền quai hàm rõ ràng, chạm vào đôi môi hồng tham lam hít ngửi, bắt lấy  hương vị ngọt ngào của bánh ngọt vừa mới tràn ngập trong tâm trí kia.

"Nam Nam..." Hắn thì thầm, hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro