Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3-2: Khó

“Tôi có hay không lễ phép, có hay không gia giáo, có phải hay không rác rưởi, cậu không có tư cách phán xét. Thời điểm cậu nói người khác, cũng thỉnh cậu hảo hảo tỉnh lại xem bản thên mình như thế nào.” Nói xong, Lạc Vũ nhắc tới ba lô, treo trên vai, sau để lại bóng người tiêu sái bước ra khỏi ban 《nhị》.

Mọi người còn không có phản ứng, Lạc Vũ cũng đã rời đi, bọn họ không rõ, vì cái gì một tên dân đen ngày thường tồn tại trong suốt, cư nhiên sẽ có được khí thế cường đại như vậy, chẳng lẽ bọn họ nhìn lầm? Mà Tằng Chí Thành có cảm giác sâu nhất như cũ còn ngồi dưới đất, thất hồn lạc phách.

“Sao lại thế này, phát sinh chuyện gì?” Trần Kiến Tài đi vào phòng học, phát hiện những học sinh ngày thường chăm chỉ học tập đồng loạt ngốc lăng, mà học sinh làm hắn đắc ý nhất, lớp trưởng Tằng Chí Thành cư nhiên ngồi dưới đất giữa một đóng bài thi thử. Hắn vội vàng đi qua đi, hỏi Tằng Chí Thành:

“Em như thế nào ngồi dưới đất, bị thương?” Trần Kiến Tài hết trên dưới nhìn, phát hiện trên người Tằng Chí Thành  cũng không có bất luận cái gì vết thương.

Nghe được thanh âm của Trần Kiến Tài, Tằng Chí Thành mới hoàn hồn lại, hắn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện Lạc Vũ đã rời khỏi, không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó từ trên mặt đất đứng lên, hướng về phía Trần Kiến Tài nói: “Lão sư, em không có việc gì.” Nói xong, trở lại chỗ ngồi của mình.

“Không có việc gì thì được rồi, đi học đi.” Trần Kiến Tài nhìn bài thi trên mặt đất, cư nhiên là chỗ trống, cũng không viết tên, hỏi tiếp: “Đây là bài thi ôn tập của ai vậy? Sao lại có thể ném loạn như vậy.”

“Là của…… Lạc Vũ.” Tên béo ngồi ở phía trước Lạc Vũ quay đầu lại, nhỏ giọng đáp.

Lạc Vũ? Trần Kiến Tài lúc này mới phát hiện bàn học của Lạc Vũ vô cùng sạch sẽ, chắc hẳn là đã thu thập đồ vật, còn tưởng rằng không phát tính tình, không nghĩ tới ném hết đề thi, xem ra là muốn tự sa ngã. Bất quá việc này càng làm cho Trần Kiến Tài cao hứng, không có viên cứt chuột này liên lụy, kỳ liên khảo cuối tuần lần này thành tích tổng thể sẽ không bị kéo xuống nữa rồi.

Nghĩ vậy Trần Kiến Tài dưới chân đi tới, đi trở về bục giảng, mặt mang theo ý mỉm cười nói: “Tôi tuyên bố haitin tức,thứ nhất, Lạc Vũ đồng học đã chuyển tới ban bảy, sẽ không bao giờ là học sinh của ban chúng ta nữa, các em về sau cũng không cần để ý tới hắn. Thứ hai, cuối tuần phải tiến hành một kỳ liên khảo cao tam toàn thị, nghe nói kỳ liên khảo lần này sẽ khó hơn nhiều, các em phải nỗ lực gấp bội, đây cũng là lần chứng minh cuối cùng xem các em có cơ hội đậu vào trường trọng điểm hay không.”


Lạc Vũ sau khi rời khỏi ban nhị, trực tiếp đi đến ban bảy. Phòng học ban bảy ở góc lầu bốn, mà lầu bốn chỉ có duy nhất một lớp là ban bảy. An bày như vậy để tránh cho học sinh ban bảy làm ảnh hưởng tới các ban khác, từ đây có thể nhìn ra thái độ nhà trường đối với ban học này. Mà mỗi một năm cao tam ban 《bảy》 giáo viên chủ nhiệm đều là người mới, mỹ danh rèn luyện.




“Ngươi không tức giận sao?” Hệ thống kỳ quái mà nhìn vẻ mặt mỉm cười Lạc Vũ, bị người đuổi  còn có thể cao hứng như vậy sao?


“Trần Kiến Tài đuổi ta, là bởi vì hắn cảm thấy ta sẽ kéo thấp bình quân điểm số trong kỳ liên khảo cuối tuần, quan trọng nhất chính là, sợ hãi ta sẽ ảnh hưởng tới suất lên đại học của ban nhị, cho nên hắn mới sốt ruột đem ta đuổi khỏi ban. Nhưng mà, nếu ta hoàn thành kỳ liên khảo với thành tích xuất sắc, ngươi đoán xem hắn sẽ có phản ứng gì?” Đã đến thời khắc này, Lạc Vũ quyết định không muốn che dấu nữa, ngẫm lại đến lúc đó, phản ứng của Trần Kiến Tài nhất định rất thú vị.



“Ký chủ, ta như thế nào không biết ngươi còn có tiềm chất phúc hắc vậy a?”


“Đó là bởi vì ngươi còn không có hoàn toàn hiểu ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro