Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lạc Vũ

Tháng 5 ở Lam tinh Hoa Quốc, vừa qua khỏi lễ Quốc Khánh, học sinh cao tam còn một tháng nữa là tới lần khảo thí quan trọng nhất đời mình, thi đại học. Cho nên, rất nhiều học sinh cao tam sớm trở lại trường ôn tập.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây trên nền cỏ, một trận gió thổi nhẹ tới, còn có thể ngửi được mùi hương hoa quế nhàn nhạt, làm người ta mơ màng muốn ngủ một giấc. Giống như thiếu niên đứng dưới tàng cây hoa quế, hắn đã nhịn không được muốn ngáp, mà thiếu nữ đứng phía trước mặt hắn như muốn nói lại thôi, phảng phất dáng vẻ có chút khó xử.

"Lạc Vũ, cái này…… Hy vọng cậu có thể minh bạch, chúng ta hiện tại vẫn là học sinh, quan trọng nhất chính là việc học. Còn một tháng nữa phải thi đại học, đây là kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời của chúng ta, mình không hy vọng ở thời điểm này phân tâm.”

Mái tóc thật dài của thiếu niên che khuất nửa khuôn mặt của hắn, khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ thấy hắn sâu kín mà tiếp câu, “Cho nên?”

Thiếu nữ như là hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về thiếu niên còn mơ hồ mang theo sự khinh bỉ, “Cho nên, thực xin lỗi. Cậu cũng biết, lấy thành tích của cậu khẳng định không thể học chung cùng mình, cho nên chúng ta là không có khả năng, thực cảm tạ cậu, chỉ là thực xin lỗi, mình không thể tiếp thu.” Nói xong, đem phong thư màu lam trong tay đưa cho thiếu niên, đợi cho sau khi thiếu niên tiếp nhận, không chút do dự xoay người rời đi, lưu lại mình thiếu niên có chút sững sờ.

Lạc Vũ chớp chớp đôi mắt, nhìn thoáng qua bóng lưng thiếu nữ rời đi, rồi nhìn lại phong thư trong tay, có chút không rõ nguyên do. Nàng vừa nói, phong thư này la của hắn tặng cho nàng? Có sao? Lạc Vũ nỗ lực hồi tưởng, trong trí nhớ, hắn giống như còn chưa có viết qua thư tình a. Rút ra tờ giấy trong phong thư, nhìn nhìn lạc khoản, ân, thật là tên của hắn, nhưng là bút tích lại không phải hắn.

Chẳng lẽ có người giả mạo danh nghĩa của hắn viết thư cho nữ hài vừa rồi? Đúng rồi, cao nhị hình như có một người cùng trùng tên trùng họ với hắn, nghĩ đến hẳn là chính là người kia viết.

Ân, nói cách khác, hắn bị bôi đen a. Sau khi minh bạch chân tướng, Lạc Vũ vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn đến bên cạnh vừa vặn có cái thùng rác, trực tiếp đem trong tay thư tín ném vào. Nếu không phải đồ vật của mình, thì không cần tất yếu giữ lại, đến nỗi chủ nhân của phong thư này nghĩ như thế nào thì cũng không phải phạm vi hắn phải suy xét.

Thời điểm Lạc Vũ bước vào phòng học, nguyên bản phòng học cãi cọ ồn ào tất cả liền yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, trong mắt đều mang theo ý cười nhạo.

“Ai u, Lạc đại soái ca của chúng ta đã trở lại tồi, nghe nói mày viết thư tình cho Tiếu Văn Văn, thế nào? Hoa hậu giảng đường của chúng ta sao lại chấp nhận một người như mày chứ?” Một thiếu niên soái khí lên tiếng, trên mặt hắn, mang theo sự khinh thường đối với Lạc Vũ, trong giọng nói cũng mang theo hương vị trào phúng.

“Dựa vào hắn? Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, tên gia hỏa lúc nào thi cử cũng nằm ở mười hạng đầu đếm ngược còn không biết xấu hổ tưởng giống mười hạng đầu tỏ tình hoa hậu giảng đường? Cũng không biết lấy gương soi lại chính mình xem là loại mặt hàng gì.”

“Dựa vào, nếu tôi là hắn, tôi đã sớm đâm đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.”

“Ha ha, các người không nên nói vậy a, nhân gia người ta dám cùng hoa hậu giảng đường thử lộ, dũng khí cũng đủ đáng khen phải không?”
……

Tiếng nói ra đều là do mấy học viên nam trong ban, đến nỗi nữ sinh, tuy rằng không có bàn tán như thế, nhưng ánh mắt không tốt của bọn họ lại cứ tới lui trên người Lạc Vũ.

Nếu đổi lại người khác khẳng định thẹn hóa hóa giận, nhưng là Lạc Vũ lại hoàn toàn đem những lời mỉa mai đó vứt sau đầu, sự tình hiện giờ hắn muốn làm nhất chính là ngủ. Cho nên Lạc Vũ trực tiếp đi vào chỗ ngồi của mình, ghé vào bàn học bắt đầu ngủ.

Những người khác thấy Lạc Vũ một chút sinh khí cũng không có, dáng vẻ nữa sống nữa chết như cũ, đều tự giác mất mặt, cảm thấy mình là loại người nói nhiều không lí tưởng lãng phí thời gian, cho nên đều ngậm miệng lại, bắt đầu làm đề thi thử, bối từ đơn bối từ đơn.

Mà lúc này, Lạc Vũ trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống.

“Thật sự là quá đáng giận, mấy giống đực này cư nhiên dám khi dễ ngươi? Muốn hay không ta giúp ngươi giáo huấn bọn họ một chút?”

Ghé vào bàn học, Lạc Vũ cũng không ngẩng đầu lên, ở trong lòng thầm nghĩ: “Không cần, hà tất so đo cùng bọn họ, chó cắn ngươi một ngụm, chẳng lẽ ngươi còn muốn cắn lại nó sao.”

“……” Ký chủ, làm một giống cái ưu nhã, ngươi trực tiếp như vậy, thật sự hảo sao? Hệ thống đột nhiên phát hiện ký chủ nhà mình rất có tiềm chất đọc miệng.

“Hảo, không cần lại để ý tới bọn họ, cho ta xem thuộc tính đi.”

Ký chủ: Lạc Vũ

Giới tính: Giống cái

Tuổi: 17 tuổi

Trí lực: 46 điểm ( mãn giá trị 100 điểm )

Mỹ mạo: 12 điểm ( mãn giá trị 100 điểm )

Khí chất: 20 điểm ( mãn giá trị 100 điểm )

Thể năng: 5 điểm ( mãn giá trị 100 điểm )

Còn thừa điểm phân phối: 10 điểm

Kỹ năng: Đã gặp qua là không quên ( sơ cấp ), trù nghệ ( sơ cấp )

Tối cao chính là trí lực, có 46 điểm, người bình thường trí lực là 20 điểm, này cũng chứng minh, trí lực của Lạc Vũ cao hơn người bình thường gấp đôi, cũng có thể gọi là thiên tài. Hơn nữa là thiên tài có kỹ năng thần kỳ gặp qua là không quên. Bất quá, điều này phát sinh từ một tháng trước, một tháng trước, hắn vẫn là cặn bã có 5 điểm trí lực. Từ một tháng sau khi găp được hệ thống, hắn hết thảy đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt. Tuy rằng, cái này hệ thống có chút không phân biệt được giới tính, bất quá chỉ cần đối với hắn có lợi là được.

Lạc Vũ từ nhỏ so với người khác kém thông minh hơn, cái này chính hắn cũng biết. Tỷ như người khác ngâm nga một đầu thơ yêu cần mười phút, mà hắn thì tận 1 giờ, thậm chí thời gian càng dài hơn. Cho nên từ nhỏ người khác không muốn chơi cùng với hắn, hắn cũng không có ai làm bằng hữu, dần dà liền hình thành tính cách hướng nội.

Tuy rằng hắn so người khác ngu ngốc, nhưng là hắn lại không có quá tự ti, bởi vì hắn có cha mẹ rất yêu thương mình. Sau khi gặp được hệ thống, hắn bắt đầu chậm rãi biến hóa, bất quá loại biến hóa này chỉ có một mình hắn biết.

Còn nhớ rõ, một tháng trước, vừa mới thi xong kỳ thi liên khảo, thành tích hắn vẫn đứng thứ 5 đếm ngược như cũ. Ở trên đường về nhà, hắn bị hệ thống từ tinh cầu Audis nhìn trúng.

"Ngươi muốn trở thành giống cái thông minh nhất trên thế giới? Ngươi muốn trở thành giống cái mỹ lệ nhất ưu nhã nhất? Ngươi muốn trở thành giống cái hoàn mỹ nhất trên thế giới? Vậy thỉnh hãy trói định với hệ thống hoàn mỹ đi, hệ thống dưỡng thành giống cái hoàn mỹ, ngươi xứng đáng có được!"

Nghe đến mấy cái lời quảng cáo của hệ thống, cảm xúc đầu tiên của hắn chình là cho rằng mình gặp ảo giác. Sau đó liền không có sau đó, bởi vì hắn không có trả lời, cho nên hệ thống cho òa hắn cam chịu nên tự động trói buột.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống phân phát thì hắn có thể nhận được điểm khen thưởng, mà hắn, đêm qua vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống bố trí, đạt được 10 điểm phân phối cùng với kỹ năng trù nghệ sơ cấp.

10 điểm phân phối không thấp, nhưng là, Lạc Vũ lại không nghĩ trực tiếp dùng để tăng thuộc tính của mình, mà dùng để rút thăm trúng thưởng.

“Hệ thống, mở ra □□ rút thăm trúng thưởng.”

“Tốt, □□ rút thăm trúng thưởng mở ra.”

Một cái vòng tròn màu sắc rực rỡ xuất hiện trong đầu, mặt trên là mười sắc khối, chỉ có chín sắc khối là có phần thưởng, trong đó lớn nhất là một cái sắc khối màu trắng, chỉ cần không cẩn thận rút trúng màu trắng, vậy thì chúc bạn may mắn lần sau, hoan nghênh lần sau lại rút.

9 vật thưởng đều rất có lực hấp  dẫn với Lạc Vũ, dùng 10 cái chi phối điểm rút thăm trúng thưởng một lần, chỉ cần rút trúng một vật phẩm bất kỳ trong đó liền cũng đáng giá.

“Mỗi một lần rút thăm trúng thưởng cần 10 điểm phân phối, xin hỏi có bắt đầu rút thăm hay không?”

“Rút.”

Vòng tròn lớn bàn bắt đầu chuyển động, sau khi chuyển động hơn mười lần, tốc độ bắt đầu chậm lại, qua trù nghệ trung cấp, qua họa kỹ sơ cấp, qua trung cấp kỹ năng đã gặp là không quên, qua 100 điểm phân phối, rốt cuộc, kim đồng hồ ngừng ở một vật phẩm màu xanh, mà phần thưởng lại là dịch cải tạo gen mà Lạc Vũ muốn nhất.

Thật tốt quá, Lạc Vũ nhịn không được mà hưng phấn, có dịch cải tạo gen, thuộc tính của hắn có thể toàn diện đều tăng lên.

_______________________________________________________________##

Tan học về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe đến mùi hương của đồi ăn.

Lưu Phương cầm dĩa rau xanh từ trong phòng bếp đi ra, thấy nhi tử đã về, cười nói: “Tiểu Vũ đã trở lại, mau, rửa tay ăn cơm, hôm nay mẹ làm món sườn heo chua ngọt con thích nhất.”

Lạc Vũ sau rửa tay xong, ngồi phía đối diện Lưu Phương, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.

“Tới, ăn nhiều một chút, nhìn lại con đi, trong khoảng thời gian này đều gầy đi.” Lưu Phương không ngừng giúp Lagp thức ăn.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Lạc Vũ cũng gắp một khối sườn heo chua ngọt cho Lưu Phương, sau đó yên lặng mà ăn đồ ăn trong chèn. Ngày thường hắn thực hướng nội, ngay cả đối với cha mẹ, cũng không nói nhiều, thói quen này rất khó thay đổi trong tức khắc.

Lưu Phương vui vẻ mà đồ ăn mà nhi tử gắp cho, nhìn con trai đang cúi đầu ăn trước mặt, trong lòng một trận thỏa mãn. Nhi tử của nàng, nàng là rõ nhất, như vậy là tốt rồi, nàng cũng không khẩn cầu nhi tử có tiền đồ lớn nào, chỉ cần nhi tử bình bình an an ăn no mặc ấm thì tốt rồi.

Tốc độ ăn của Lạc Vũ không nhanh không chậm, ẩn ẩn mà để lộ ra một tia ưu nhã, làm cho Lưu Phương nhìn tới mà ngẩn cả người, cảm giác gần đây nhi tử có chút thay đổi, nhưng lại không biết thay đổi chỗ nào.

“Con ăn no.” Buông chiếc đũa, Lạc Vũ đứng dậy, chuẩn bị đi về phòng của mình, Lưu Phương đột nhiên gọi hắn lại, “Tiểu Vũ.”

Lạc Vũ ngừng lại, nhìn về phía Lưu Phương, “Làm sao vậy?”
Lưu Phương sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: “Việc thi đại học, con không cần phải áp lực quá chính mình, mẹ và ba con hi vọng chỉ cần con tận lực là tốt rồi.” Gần đây nhất, Lạc Vũ ăn xong liền trở về phòng, thời điểm đi qua cửa phòng hắn, thỉnh thoảng còn nghe thanh âm lật sách của hắn. Lưu Phương cảm thấy hắn bởi vì kỳ thi đại học sắp đến, cho nên áp lực quá lớn.

Biết gần đây chình mình thay đổi, khiến cho cha mẹ chú ý, Lạc Vũ ngẩng đầu, mang theo nhợt nhạt ý cười hỏi Lưu Phương: “Mẹ, mẹ cảm thấy con thi Kinh Đại thế nào?”

Lưu Phương bị hỏi cho choáng váng, Kinh Đại? Đó là đại học đứng đầu ở Hao Quốc, phải có thành tích cực tốt mới có thể tji đậu, lấy thành tích của nhi tử, liền cạnh cửa đều sờ không được. Không phải là nhi tử gần đây áp lực quá sảng sinh mê muội chứ?

“Tiểu…… Tiểu Vũ a, kỳ thật, mẹ vào ba con không kỳ vọng con cần thiết phải đậu vào đại học lớn, hiện tại có vài đại học chuyên khoa không phải cũng tốt lắm sao?” Lưu Phương uyển chuyển nói.

“Ân, con hiểu được.” Lạc Vũ gật gật đầu, sau đó trở về phòng mình.

Minh bạch? Minh bạch thì tốt, Lưu Phương vỗ vỗ ngực chính mình, thật là suýt nữa bị tiểu tử thúi kia hù chết, nói cái gì muốn thi Kinh Đại, đến tột cùng là mục tiêu lớn bao nhiêu, có thể thi đậu đại học bình thường chính quy là nàng cũng muốn thắp nhang cảm tạ. Không phải nàng đối với nhi tử của mình không tin tưởng, thật sự là nàng biết nhi tử đọc sách không vô a.

Đôi lời editor: Mình là một editor mới vào nghề, chưa có kinh nghiệm. Bản dịch chỉ đảm bảo độ đúng từ 60_70%. Nhưng mình sẽ có gắng dịch đúng nhất có thể. Đoạn nào khó qua, cho phép mình xin đươc chém gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro