Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Hạc gia ở thành phố A đã từng làm mưa làm gió trên thương trường mấy năm nay, tuy chưa bằng mấy công ty nổi tiếng, nhưng cũng có chút tiếng tăm.

Hạc phu nhân sinh được một nam một nữ.Nữ nhân tên gọi Hạc Khanh, xinh đẹp vạn phần, phải nói là tuyệt thế mỹ nhân. Hạc Khanh thật sự tài giỏi, cứu công ty Hạc thị một lần. Có khi tương lai cô mới là chủ nhân của Hạc thị.

Còn có một cậu con trai, cậu ta kì thực rất bí ẩn. Hạc gia giấu cậu như giấu bảo vật, không cho ai nhìn thấy. Chỉ biết cậu ta tên Hạc Yên, mười lăm tuổi.

----------- Hạc gia -------------

Trong một căn phòng ở biệt thự Hạc gia, cánh cửa bị mở ra, một mỹ nhân trẻ tuổi đi vào. Mỹ nhân nhìn đứa trẻ trên giường, khẽ cười hạnh phúc.

"Yên Nhi, dậy thôi nào, trời sáng lắm rồi."

Cô đi đến cạnh giường, kéo một góc chăn ra. Trong chăn lộ ra một nửa khuôn mặt cực tinh xảo, so với mỹ nhân kia đẹp hơn vài phần. Đôi mắt khẽ mở ra, đôi mắt mông lung ngập nước vẫn còn ngái ngủ.

"Chị, Yên Nhi còn muốn ngủ."

Cậu bé đẩy chăn ra, đưa hai tay lên ôm cổ chị gái. Bây giờ mới nhìn thấy cả khuôn mặt cậu bé. Khuôn mặt đẹp đến ngạt thở. Từng nét từng nét như được vẽ trên nước, khắc trên mây. Đôi mắt nâu nhạt, trong suốt như đáy hồ yên lặng. Đôi môi đỏ hồng, chu lên như khóc. Thật khiến người ta yêu thương, cưng chiều.

"Thôi nào, Yên Nhi phải dậy đi học, ngoan. Yên Nhi nghe chị."

Cô bế cậu bé vào phòng tắm, đặt cậu xuống để cậu tự đi chuẩn bị.

"Yên Nhi, em tự đánh răng nhé, chị xuống làm đồ ăn cho em, được không?"

"Vâng"

Cô mỉm cười xoa đầu cậu bé, rồi đóng cửa đi xuống nhà. Cô đi thẳng xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Song xuôi, cô bưng hết đồ ăn lên bàn.

"Khanh Nhi, em con dậy chưa?"

Hạc phu nhân Ngưng Ngọc thấy con gái đi ra mới lặng lẽ hỏi.

"Mẹ, Yên Nhi dậy rồi. Ba vẫn chưa dậy a?"

Hạc Khanh chỉ thấy mẹ mình ngồi trên bàn ăn, vừa đặt đồ ăn xuống vừa kì quái hỏi.

Nghe đến đây Ngưng Ngọc bà rũ mắt.

"Ba con...đêm qua không về."

Hạc phu nhân tuổi cũng bốn mươi, tuy không còn trẻ nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp đặm đà. Giờ bà có thêm nét buồn rầu trông càng diễm lệ. Đúng là hai đứa con mang gen bà mà.

"Mẹ, chẳng lẽ ba vẫn đi với con hồ ly tinh ấy."

Hạc Khanh trong mắt hiện hận ý.

"Haizz..." Ngưng Ngọc thở dài.

Đúng lúc này một cậu bé tầm tám tuổi từ trên tầng chạy xuống.

"Mẹ, chị..."

Cả Ngưng Ngọc lẫn Hạc Khanh ánh mắt đều dịu lại.

"Nào,Yên Nhi lại đây ăn sáng nào."

Ngưng Ngọc dịu dàng duỗi tay bế Hạc Yên lên.

"Mẹ, con đói..."

Hạc Yên giọng nói nũng nịu cọ vào lòng mẹ.

"Hảo hảo, Yên Nhi lại đây ăn thịt bò nào."

Cậu bé phối hợp chạy đến bàn ăn, nhanh nhẹn ngồi lên ghế.

"Ha ha, Yên Nhi thật đáng yêu"

------------------------------

Buổi tối, tại một quán bar.

Một băng lãnh đàn ông vắt chân ngồi trên ghế.

"Đại gia, ngài uống một chén nhaa."

Mỹ nữ dưới sàn nâng lên ly rượu, giọng nói lanh lảnh làm nũng.

Người đàn ông cưỡng bức cầm lấy ly rượu mà đưa vào cổ họng. Thật phiền, cái giống cái bên cạnh cứ eo éo bên tai.

"Lão đại, chiếc bình cổ ngài tìm hiện ở Hạc gia."

Người đàn ông hiện lên tia vừa lòng.

"Được, cậu sang đó lấy chiếc bình cổ đó về."

"Vâng"

Tên thuộc hạ nhanh nhẹn đi đến Hạc gia.

Biệt thự Hạc gia giờ này sáng long lanh. Những ánh đèn lấp lánh núp sau ngọn cây. Gió thổi qua tán lá xào xạc. Hạc Yên vui vẻ ngồi trên xích đu. Đôi chân thon thon không mấy dài đung đưa.

"Chị, em muốn ăn kẹo."

"Được, chị bóc cho em."

Cô gái cầm lấy cái kẹo khẽ bóc, rồi đưa đến miệng cậu bé.

"Kẹo ngọt không Yên Nhi?"

"Ưm ... ngọt lắm."

"Được rồi, Yên Nhi đi tắm nhé?"

"Dạ vâng"

Hạc Khanh bế Hạc Yên lên, hướng tầng hai mà đi. Đi được mấy bước thì bỗng có chuông cửa.

"Bác Lý, bác đi mở cửa đi."

"Vâng cô chủ."

Hạc Khanh quay đầu nhẹ giọng nói với Hạc Yên.

"Em lên tầng tắm rồi đi ngủ nhé. Chị đi tiếp khách."

"Vâng"

Hạc Khanh nhìn Hạc Yên lên tầng rồi mới ra ngoài tiếp khách.

"Không biết là vị khách quý nào?"

"Hóa ra là Hạc tiểu thư, nghe danh đã lâu."

"Khách khí, ra là Bạch thư kí của Tiêu tổng nga. Mời ngồi, mời ngồi."

Hạc Khanh dặn dò giúp việc bưng trà rồi ngồi xuống đối diện người kia.

"Không biết hôm nay ngài đến là có việc gì?"

"À, thời gian của tôi không có nhiều, chúng ta cũng nên nhanh chóng vào chính sự. Nghe nói Hạc tổng vừa được tặng một bình cổ có hoa văn một đôi phượng hoàng. Tiêu tổng rất thích chiếc bình đó. Không biết Hạc gia có nguyện bán lại chiếc bình này không?"

Hạc Khanh nhíu nhíu mày, hóa ra Tiêu gia đến chỉ vì chuyện này. Giờ cô mới nhớ đến chiếc bình phượng hoàng cổ kia. Hạc Yên thấy nó đẹp nên ba cho cậu rồi. Haizzz...

"Thật ngại quá, chiếc bình đó Hạc thiếu gia rất thích, không thể bán được rồi."

Bạch thư kí nhíu mày, chẳng lẽ Hạc gia không sợ Tiêu tổng tức giận sẽ gây khó dễ sao. Vả lại hắn nói thẳng ra chỉ vì nghĩ Hạc gia sẽ nể tình mà bán lại. Ai ngờ Hạc Khanh lại nói như thế, khác gì táp nước vào mặt người ta.

"Hạc tiểu thư, nếu Hạc gia có thể bán lại chiếc bình có thể Tiêu tổng sẽ trả giá cao. Ngài rất thích chiếc bình. Mà nếu Hạc gia không bán, chỉ sợ Tiêu tổng tức giận thôi."

Hạc Khanh thầm cười lạnh, Tiêu tổng tức giận, ai mà biết sẽ có chuyện lớn gì. Nhưng họ nghĩ Hạc gia là gì, tưởng dễ đối phó sao.

"Thật sự không thể bán. Dù Tiêu tổng có trả giá cao bao nhiêu, Hạc gia cũng không thể bán. Dù sao tài sản của Hạc gia cũng không ít, không nhất thiết phải bán bình cổ để sống."

Bạch thư kí bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn còn bao nhiêu việc phải làm, giờ lại ngồi đây giăng co với một đứa nhóc mà chẳng cho ra kết quả gì. Nhìn nhìn đồng hồ, thấy sắp muộn giờ họp rồi, liền chuẩn bị đi về. Tuy rằng không mang về được thứ yêu thích cho tổng tài nhưng công chuyện của công ty vẫn quan trọng hơn.

"Hạc tiểu thư nếu đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Tuy nhiên tôi nhắc nhở Hạc gia một câu, Tiêu tổng không có được thứ yêu thích sẽ rất nổi giận, tiếp theo mà có chuyện gì xảy ra với Hạc gia không ai đoán trước được. Bây giờ tôi còn rất nhiều việc. Xin phép."

Nói xong Bạch thư kí cầm cặp đựng văn kiện ra cửa đi về.

Hạc Khanh không lo nghĩ đi lên tầng, dự định xem Hạc Yên đã ngủ hay chưa.

Bước vào căn phòng rộng rãi đáng yêu, Hạc Khanh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách liền biết Hạc Yên đang tắm.

"Yên nhi, em gội đầu xong phải sấy khô tóc đó. Không được theo thói quen biết chưa."

"Chị, em không muốn sấy."

"Yên nhi ngoan, nghe lời."

"Chị..."

Giọng nói nũng nịu từ phòng tắm truyền ra.

Hạc Khanh thở dài.

"Thôi được rồi, chiều em hết. Chị lấy gối sưởi cho em. Chị trải chăn rồi. Lúc ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận nha."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro