2. Quay lưng với cô đơn
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi nhập học đại học - cái ngày tôi được thoát khỏi căn nhà màu vàng với dàn hoa melscado trước cái cổng nhỏ . Tôi vui sướng tột đỉnh bởi tôi đã phải chờ đợi quá lâu rồi , nhưng cái vùng núi Yên Lam với con sông oằn mình ôm lấy núi quá đỗi thân thuộc lại khiến tôi có chút tiếc nuối . Thì ra những gì đã gắn bó quá lâu sẽ mang lại một cảm giác sâu đậm. Tôi nhìn khung cảnh này , tự nhủ với lòng mình phải mạnh mẽ không khóc khi dời xa nơi này . Tôi đã ước tôi có thể thoát khỏi đây và giờ tôi đã toại nguyện . Cớ sao lại cảm giác tiếc nuối như vậy chứ !
Cuộc sống tù túng trong một căn nhà với ông bố có quá nhiều quy tắc , bà mẹ kế giả tạo và một vỏ bọc ngôi nhà đầy tình thương nhưng thực chất rỗng tếch khiến cho tôi muốn rời đi ngay . Tôi quay đầu nhìn thẳng về phía trước và tự nhủ : " Đây mới là cuộc đời của mình tôi sẽ sống mà không lo lắng hay sợ sệt bất kể một điều gì nữa "
Tôi cũng có thể ôm nỗi nhớ mẹ đem ra phơi bày chứ không phải giấu diếm vụng trộm . Từ ngày lớn lên , chỉ khi về nhà bà ngoại tôi mới được nhắc đến mẹ . Còn khi ở nhà , mẹ dường như là một người chưa từng tồn tại và cũng chưa từng sinh ra tôi
***
Mất một năm để tôi quen với nhịp sống ở thành phố cũng như quen với môi trường đại học và bạn bè . Vào mùa hè năm thứ hai đại học , tôi quyết định đi làm thêm . Bố và mẹ kế vẫn hàng tháng gửi tiền chu cấp sinh hoạt cho tôi đầy đủ , mẹ kế vẫn thường xuyên điện ra thăm hỏi tôi như một " trách nhiệm " cao cả để tỏ rõ cho bố tôi biết bà là một người mẹ kế tốt đến nhường nào
Tôi viện cớ đi làm thêm để có thể không phải về nhà nhiều . " Nhà " của tôi đúng nghĩa là một ngôi nhà , ở đó không có tổ ấm , cũng chẳng hề có tình thương . Hoàn toàn , ở đó chỉ có sự giả tạo
Em trai tôi cũng sống ở thành phố này nhưng nó lại ở với với bạn nó trong một căn phòng trọ nhỏ , nó kiên quyết không chịu ở với tôi . Tôi có cảm giác mình đơn độc , buồn , vui , đau khổ không có ai để chia sẻ . Thậm chí là đứa em trai ruột của mình
Một mình , dù chẳng phải riêng nơi đây tôi mới có cảm giác này , tôi vẫn cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình . Nhưng sợ hãi thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải thích nghi thôi , người ta sống được vậy thì sao tôi lại không chứ
Bố tôi bắt buộc phải quen với việc tôi ra ngoài giao lưu bạn bè , đi làm . Họ chẳng thể cấm đoán hay giữ chặt lấy tôi như khi ở nhà nữa rồi . Giờ tôi có cảm giác họ muốn tôi làm gì thì làm . Tôi đi làm thêm họ chẳng hề cấm đoán thậm chí còn động viên
***
Tôi có ngoại hình ưa nhìn cao ráo , khuôn mặt cũng dạng ưa nhìn cộng thêm nụ cười có thể nói là rất đẹp nên có khá nhiều lợi thế khi ứng tuyển . Đó là một nhà hàng nhỏ nằm trong một chuỗi hệ thống lớn . Người quản lý của tôi khá trẻ và tôi cũng chẳng ưa gì cậu ta - Vương Nhất Bác , một anh chàng cao ngạo và khó gần . Cậu ta có vẻ là dân chơi hơn chứ không có khí chất của một người quản lý kinh doanh . Đầu thì nhuộm xanh dương sáng , người lúc nào cũng thơm nức mùi nước hoa đắt tiền , quần áo toàn là đồ hiệu mà nghe nói cậu ta chỉ mặc nếu như được mua từ nước ngoài về . Vì là con trai độc nhất nên được bố mẹ rất chiều chuộng . Tôi vẫn thường thấy cậu ta dẫn mấy cô nàng , cậu trai son phấn lòe loẹt đi vào ngang nhiên cười đùa trông rất tức mắt . Vương Nhất Bác cậu ta kém tôi một tuổi , tôi 19 tuổi còn cậu ta 18 , nghe nói cậu ta tự động bỏ học bên Mỹ về . Đây là một kẻ phá gia chi tử bố mẹ giao phó cho cậu ta chuỗi nhà hàng để tạo công ăn việc làm và quản lý luôn thể
Cái tên của cậu ta cũng khá đẹp Vương Nhất Bác , cái tên này hợp với vẻ ngoài của cậu ta . Vẻ ngoài cao hơn mét bảy , mặt thon gọn cằm chữ v , mũi cao lông mày rậm , nước da sáng sủa , đôi mắt phượng khiến cậu ta toát lên vẻ hoàn mỹ . Cậu ta rất ít khi cười và luôn tỏ ra khó chịu với tất cả mọi người . Dường như , tất cả nhân viên ở đây chẳng có ai đáng để cậu ta nhìn bằng nữa con mắt . Sự xuất hiện của Nhất Bác khiến làm họ chẳng dám hó háy gì , dù quán có vắng tanh chẳng có khách thì họ cũng chẳng dám ngồi yên một chỗ. Tôi chẳng thích gì cái cách quản lý như thế , dù là nhân viên có sợ hãi đi chăng nữa nhưng hoàn toàn cậu ta có thể cười cơ mà , chỉ là cười thôi có mất gì đâu
Chuỗi nhà hàng này cũng chẳng có gì to tát cả , tôi không biết nó đáng giá thế nào dù điều hiển nhiên là nhân viên được bỏ tiền ra thuê về thì người chủ cần phải vắt kiệt sức lực của họ , nhưng nói thật , tôi ghét cái cách làm việc quá độc đoán thiếu tình người . Đôi khi nhân viên rõ ràng là đúng , khách thì sai lè lè nhưng khách hàng vẫn luôn là người đúng và nhân viên là kẻ sai . Những bài học giáo dục trong nhà trường đôi khi chẳng đúng tí nào cả Cậu ta cũng ra vẻ là một " ông chủ " và là người có tiền nên luôn khinh khỉnh chẳng coi đám nhân viên ra gì cả . Chốc chốc lại dọa đuổi , dọa trừ lương và nhiều khi rất hách dịch , yêu sách , vì thế ấn tượng của tôi về cậu ta chẳng có mấy tốt đẹp đi
Mấy chị nhân viên làm với tôi còn tỏ ra thích thú khi nhắc đến Vương Nhất Bác , thậm chí còn lấy cậu ta làm hình tượng này hình tượng nọ . Còn tôi , thật đáng tiếc khi tôi chẳng mấy ấn tượng với những kẻ dán mác công tử , và cũng chẳng ưa gì mấy cậu trai cô gái vẫn hay lui tới đây và cô , cậu nào cũng nghĩ rằng mình sắp thành bà chủ , cậu chủ ở đây vì có mối quan hệ tình cảm với Nhất Bác
Đối với những con người ở " tỉnh lẻ " như tôi nói thật khi bước chân xuống thành phố tôi đã từng nghĩ đó chính là ... " thiên đường " . Nhưng giờ tôi đã thấu hiểu , ở thiên đường đôi khi cũng giống như địa ngục . Cuộc sống bon chen , tình người lạnh nhạt , người ta phải dẫm đạp lên nhau mà sống , phải giở ra bao nhiêu trò " mánh khóe "
Mánh khóe đơn giản nhất mà tôi vẫn nghe được đó là : " Vợt lấy một chàng trai thành phố để khỏi lo chuyện nhà cửa , hoặc ít ra cũng phải vợt được một anh chàng mà bố mẹ anh ta có tiền , biết bao nhiêu đứa con trai , con gái đã dùng mánh khóe ấy . Hàng ngày trên mấy tờ báo lá cải vẫn nói rất nhiều . Nhưng ... ở đời người ta có cho ai cho không ai cái gì đâu ! Như bố mẹ tôi rốt cục cuộc sống đầy đủ vật chất cũng chẳng thể đem lại cho người ta hạnh phúc thực sự
Đó là những gì tôi đã nghĩ
Và tôi cũng đọc được ý nghĩa sau những lời bàn tán xôn xao của đám nhân viên nữ về Vương Nhất Bác , họ ao ước được lọt vào mắt xanh của cậu ta ! Đúng là đời , tôi đang chẳng thể hiểu được cái giai đoạn mà tôi đang sống như thế nào nữa . Người ta nhắc quá nhiều đến vật chất , chẳng còn thấy chỗ cho tình yêu . Người người đều nghĩ như vậy , cả thế hệ trước và thế hệ tôi cũng nghĩ như vậy . Nếu như người khác đi thì có lẽ tôi hơi khác thường
Tạm cho rằng đó là một giai đoạn suy nghĩ nhất thời của giới trẻ , mà những người trẻ như tôi đang sống , đang chìm ngập , đancg giẫy giụa trong đó
Ai giẫy giụa cố ngoi lên thì ngoi , còn tôi sẽ chẳng ai có thể dìm được tôi xuống vũng lầy nhơ nhớp đó . Bởi tôi sống khác , tôi nghĩ khác !
Có thể bởi suy nghĩ ấy mà lúc nào tôi cũng có cảm giác cô đơn ! Tôi đang đi lạc giữa cuộc sống này và ôm khư khư nỗi trăn trở của riêng mình
***
Tan ca lúc 5h chiều , một tuần tôi có ba ngày phải làm ca tối , các ngày còn lại thì làm giờ hành chính . Lương lậu thì cũng tạm , cũng đủ để chu cấp cho nhu cầu tối thiểu là đi lại và ăn uống . Ngoài ra , nếu mỗi tháng muốn mua sắm thứ gì , tôi lại phải ngửa tay xin tiền bố và mẹ kế như bao nhiêu đứa sinh viên khác
Tiền mình kiếm ra và tiền từ bố mẹ tôi rất khác nhau , đó là , việc suy nghĩ xem nên hay không nên làm gì mua thứ gì . Còn nếu đó là tiền được cho , tôi cứ tiêu với cái suy nghĩ được mặc định rằng : " Tiền hết lại có . Tôi mặc nhiên với suy nghĩ ông là bố tôi , ông phải có trách nhiệm . Ông không cho tôi được gia đình thì phải cho tôi được tiền bạc . Tôi nhận những đồng tiền ấy một cách hiển nhiên và vô cảm "
***
Một ngày khá bận rộn , sau giờ tan ca , tôi dạo trên bờ hồ , gió thổi khiến mái tóc tôi rối lên , dòng người đi bộ lặng lẽ và bình yên . Bỗng dưng tôi muốn đi dạo để ngắm hoàng hôn ở cái nơi chật ních người này , đầu óc tôi quá chật hẹp với những suy nghĩ già dặn cộng với những nỗi đau cứ âm ỉ . Tôi cần cái gì đó bình lặng như hít hà không khí của cái buổi chiều tàn . Đi ngang một quán kem nhỏ , gửi chiếc xe đạp ở gần đấy , rồi mua cho mình một ly kem . Lâu rồi tôi mới có cái cảm giác thèm một cái gì đó đến vậy . Tất cả cũng chỉ tại cái công việc và lịch học khá kín khiến tôi gần như mất đi vị giác với đồ ăn
- Mấy cái đó toàn hóa chất thôi , không tốt đâu đừng có ăn nó vào , Tiêu Chiến
Giọng mẹ kế rít lên , tôi bật cười khi nghĩ đến cảnh bà gào lên khi nhìn thấy tôi trên tay cầm mấy hộp kem nhỏ và háo hức thế này . Bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi , bà giống như một người quan sát viên , và tất cả phải báo cáo lại cho bố tôi một cách tỉ mỉ . Thực tình khi đỗ đại học và rời khỏi ngôi nhà ấy , tôi cảm thấy đây mới là thiên đường của chính mình
" Thật sung sướng " tôi cười toe toét khi nghĩ đến mẹ kế và đắc ý khi nghĩ rằng chẳng có ai ở đây để mà quản lý chế độ ăn của tôi . Mẹ kế luôn sợ một ngày nào đó , đứa con trai là niềm tự hào của bà sẽ vì mấy món vô bổ đó mà phát phì , sẽ béo ú và chẳng ai thèm để ý , nhưng nực cười tôi lại là cái kiểu người có ăn đến trời sập cũng chẳng thể béo nổi . Và bà sẽ phải sống trong căn nhà đó , quan sát tôi cả đời - cái điều khiến bà ấy ám ảnh
Ly kem của tôi tan chảy dưới cái nắng nóng của mùa hè , tôi xuýt xoa luống cuống khi chưa kịp ăn một miếng nào thì chúng đã tan hết . Và bằng cái đẳng cấp ăn uống của mình tôi đã một hơn húp cạn cả ly kem
Tôi dạo quanh hồ một vòng rồi qua một nhà sách cũ gần đó chọn vài cuốn
Hình như lâu lắm rồi tôi không đọc gì cả . Nhìn biết bao nhiêu sách , đa số là sách ngôn tình nước ngoài với những cái tên lạ hoắc , khiến tôi tần ngần mãi vẫn chưa chọn được . Cuối cùng , với quyết tâm phải mua được một thứ gì đó để đọc , tôi di chuyển ra khu bày sách thiếu nhi để lựa . Dù sao thì , tôi cũng muốn đọc lại những tác phẩm kinh điển đó , chúng gắn bó với tuổi thơ của tôi khá lâu rồi
Cầm trên tay một cuốn thơ khá cũ , nhưng tôi lại thấy hí hửng vì buổi tối nay đã có cái để nhâm nhi rồi . Đa sô thời gian rảnh còn lại tôi ôm mặt với cái máy tính , mạng xã hội , chỉ lướt qua lướt lại tầm 10 phút là đã hết cái để đọc
Tôi thuộc thể loại chẳng quan tâm đến chính trị , tin kinh tế hay gì khác ngoài mấy cô hotgirl khoe mông khoe ngực hoặc mấy tin gây shock
Hí hửng ra bãi gửi xe để ra về , tôi bàng hoàng khi thấy cái gương thân yêu trên trước xe đạp đã không cánh mà bay , tôi liền phi ra phía người chông xe đang ngồi vắt chân đọc báo
- Chú cho cháu hỏi một chút ạ
- Chuyện gì ? - Ông ta hất hàm
- Chú có thấy ai làm gãy hay lấy mất cái gương xe của cháu không ạ ?
- Hừm , tôi trông xe chứ trông gương cho cậu à ?
- Chú nói nghe buồn cười nhỉ , chắc chắn là nhìn thấy chú ngồi cách đó có 3m chứ có phải 30m hay 300m đâu mà không thấy - Tôi tức tối
- Thằng danh này láo nhỉ , ý mày là định nói ông đây lấy gương của mày à
- Cháu có nói vậy đâu , chính chú là người nói ra những lời đấy
- Thằng danh này !!!
Gã bảo vệ vứt phăng tờ báo định giơ tay lên đánh tôi thì có một bàn tay giữ ông ta lại
- Dừng lại đi
Tôi chưa kịp định hình thì nghe thấy tiếng một ai đó phía sau quát lên . Thái độ hăng máu của ông ta làm tôi tức tối , gã định giở trò lưu manh thì tôi cũng sẽ quyết sống chết bằng được . Giá trị của cái gương xe không là gì , nhưng làm sao lại cứ để sai trái ngang nhiên giữa ban ngày như thế được ! Ông ta xông vào tôi cũng hăng máu định tỉ thí một phen
- Anh cũng vừa vừa thôi bỏ đi
Người thanh niên kia giữ tay gả lại để khỏi chúng mặt tôi , vừa tiến đến và lôi tôi ra . Trong khi đó tôi vẫn cố kiết cào cuộc để chiến đấu
- Buông tôi ra , buông ra
- Đủ rồi đấy !!!
Cậu ta quát lớn khiến tôi giật mình bừng tĩnh
- Vương Nhất Bác !
Trí não tôi vừa thông minh để nhận ra kẻ vừa ôm mình lôi xềnh xệch ra khỏi đám nhí nhố kia là ai . Một giọng nói rất ấm , một gương mặt rất quen , một người mà ngày nào tôi cũng gặp , một người mà đến trong tâm chí tôi chẳng có một chút nào thiện cảm . Trời ơi chính là Vương Nhất Bác , tên công tử đáng ghét chẳng bao giờ biết cười
Trong khoảng 30 , người tôi như đông cứng lại , cậu ta đang đứng sờ sờ trước mặt tôi và Vương Nhất Bác vừa vào vai anh hùng để giải thoát tôi khỏi một trận ẩu đả vừa rồi . Tôi ý thức được việc mình vừa làm , xắn tay áo lên chỉnh đốn lại trang phục , khẽ lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán và đám tóc rối tinh . Đám đông cũng đã bớt bàn tán , cậu ta kéo tôi để tránh mấy cái nhìn chẳng thiện cảm xung quanh
- Cũng đanh đá phết nhỉ ? - Vương Nhất Bác khẽ nhếch mép cười châm chọc
- Xin lỗi đôi khi tôi hơi quá khích !- Tôi hạ mình
- Bình thường khi bị mắng , anh đâu có như vậy ! - Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục
- Tất cả cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo thôi !
- Nghe có vẻ thảm hại quá !
Cậu ta đột nhiên tốt tính kêu tôi đưa vé xe để cậu ta lấy hộ , bởi nếu tôi quay lại có khi lại thêm một vụ ẩu đả nữa cũng nên . Tôi đứng nhìn theo Nhất Bác kèm theo một chút hồi hộp nhưng mấy phút sau cậu ta cũng đã thành công giúp tôi lấy xe ra khỏi chỗ đó . Cậu đi đến rồi dựng chiếc xe ở một góc
- Xong rồi xe đó
Nhất Bác quay chân đi cũng chẳng để tôi kịp nói câu nào . Nhưng tôi không tiếp thu nổi cái thái độ trong lời nói của cậu ta . Nhất Bác mất hút ngay sau đó , nhưng mùi nước hoa đắt tiền vẫn vương vất trong không khí cuốn vào khoang mũi . Tôi lên xe đi về những làn gió chiều lành lạnh , những con phố sáng rực đèn dòng người đông đúc qua lại
Về đến nhà cũng đã hơn 7h tối , thay đồ rồi vào phòng tắm thư giãn một chút
Tôi vẫn có thói quen như vậy , thậm chí lúc ở nhà mẹ kế còn phát hoảng khi thấy tôi ngụp lặn trong phòng tắm mấy tiếng đồng hồ mà chưa chịu ra . Cứ để khăn tắm quấn ngang hông tôi đi vào bếp kiếm thứ gì đó ăn được . Ly kem lúc chiều có lẽ đã dùng hết cho việc cãi nhau với gã bảo vệ kia
Tìm thấy một gói mì tôi bật bếp đun nước . Vớ cái điều khiển tivi xem hôm nay có tin tức gì hay ho không . Sau đó lại đi úp mì ăn xì sụp , loáng một cái đã hết . Tôi buông bát đũa ở trên bàn vsf đặt lưng xuống ghế xem tivi
Cả ngày điện thoại hết pin , vừa bật lên đã thấy 6 cuộc gọi nhỡ từ mẹ kế , 2 tin nhắn văn bản và 2 tin nhắn thoại
Bà sẽ vô cùng vui mừng nếu tôi báo tôi sẽ không về nhà . Mẹ kế như hét lên trong điện thoại khi nghe thấy giọng tôi và chắc chắn là cố ý để bố tôi nghe thấy
Biết giải thích sao cũng chẳng được nên tôi cũng ấp úng cho qua
Một tin nhắn từ Trác Thành - bạn thân của tôi , nó hỏi tôi xem tối thứ 7 này có ghé quán nó chơi không . Còn một tin nhắn từ Vu Bân , bạn học cấp 3 cùng khối với tôi . Hồi đó tôi làm hội trưởng còn Vu Bân là lớp trưởng của lớp kế bên , chúng tôi vẫn thường tham gia các hoạt động ở trường cùng nhau
Hồi xưa cậu đã làm không biết bao nhiêu trái tim của nữ sinh, nam sinh trong trường rung động , và hồi đó tôi cũng có chút cảm tình với cậy ấy . Tuy nhiên sau khi cả hai ra trường mọi chuyện lại khác rất nhiều . Tôi và cậu ấy vẫn chỉ dừng mối quan hệ ở mức bạn bè , bạn cấp 3 , bạn cũ và không có gì hơn .
" Tớ định qua thăm cậu Tiêu Chiến , tớ có việc đi qua đây . Nhưng không liên lạc được vì thế hẹn gặp sau nhé "
Vẫn không hề thiếu một kí tự hay một dấu chấm dấu phẩy nào . Tôi bật cười với cái kiểu nhắn tin của Vu Bân và cái kiểu gọi cả họ lẫn tên tôi như một cách để phân biệt . Vu Bân không hề suy chuyển sau khi rất nhiều lần tôi giễu cợt cậu ấy là kẻ " đứng đầu tổ chức phản đối giới trẻ viết tắt "
Tôi nhắn lại cho cậu ấy một cái hẹn gặp mặt nếu không thì chắc cậu ta sẽ rất hối tiếc vì không gặp được tôi . Tôi vẫn thường đùa cợt Vu Bân là một chàng trai tốt có nhiều điểm lý tưởng để trở thành người yêu hoặc bạn đời , bởi "mỡ để miệng mèo " thế này lỡ đâu nếu " mèo " là tôi sẽ không kìm chế được thì sao . Ấy vậy , nghe tôi nói thế Vu Bân lại chỉ bảo rằng cậu ấy sẽ tình nguyện
Nhắn tin với Vu Bân một lúc thì tôi ngủ quên mất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro