3.
Edit TâyY
Mười năm trước, Ngụy Thành đem hắn về sống ẩn dật trong một ngôi nhà nông thôn, cùng với mẹ. Mặc dù nhạt nhẽo vô vị, nhưng cơm áo vô ưu.
Vì sức khỏe yếu, hắn đi học như một đứa trẻ bình thường, nhưng âm thầm đọc tất cả các loại sách ở nhà.
Ngụy Tuyên đọc rất nhanh, vì vậy hắn đọc rất nhiều sách, phạm vi liên quan đương nhiên rất phức tạp.
Năm mười tuổi, mẹ hắn qua đời vì trầm cảm, Ngụy Tuyên được đưa trở lại Ngụy trạch nhận tổ quy tông.
Nhưng vì tính cách cô độc, tiếng nói không hợp, cộng với thái độ lạnh nhạt, sức khỏe lại không tốt. Mặc dù tướng mạo tuyệt sắc kinh diễm, nhưng không ai chơi với hắn.
Không có bạn bè, hắn không quan tâm lắm.
Điều hắn làm nhiều nhất là ngồi một mình bên ô cửa sổ trong phòng trên tầng hai của Ngụy trạch, cầm một cây cọ trong tay và lặng lẽ cúi đầu xuống để vẽ.
Một bức tranh là một buổi sáng.
Vào buổi chiều, một gia sư riêng sẽ đến dạy hắn.
Ngụy Tuyên đã vượt xa các bạn cùng trang lứa về trí thông minh từ khi còn nhỏ.
Với khả năng hiểu biết mạnh mẽ, hắn học tất cả các khóa trong nửa năm.
Vỏn vẹn ba năm, hắn đã hoàn thành sáu năm trung học cơ sở.
Năm mười lăm tuổi, sau khi học xong đại học, hắn lấy bằng kép.
Cùng năm, Ngụy Thành bệnh mất.
Công việc kinh doanh rơi vào tay vợ của ông.
[??? Chương trước tác giả bảo vợ ổng chết rồi ạ, bây h bà ấy lại ở đây. Bảo bối tỏ vẻ hông muốn hiểu, mn đừng thắc mắc, bảo bối cũng hông biết dì đâu ạ]
Tại thời điểm này, nhà lớn của Ngụy gia dường như rơi xuống vũng bùn từ những đám mây chỉ trong một đêm.
Ngụy Tuyên cũng chết đột ngột vài ngày sau đó.
Thế giới bên ngoài đang dần phát triển bởi những bước nhảy vọt, và công nghệ không ngừng thay đổi.
Ngụy gia, nơi từng thịnh vượng, một doanh nghiệp lớn mạnh thế kia. Nay kể từ khi sụp đổ, Ngụy trạch trở nên trống rỗng, một mảnh không người hoang tàn thảm bại.
Lại thêm chuyện ma ám đồn truyền ra ngoài, nên không ai đặt chân đến đây trong ba mươi năm.
Dần dần, với thời gian và sự thay đổi xã hội, nơi này bị bỏ lại như một ngôi nhà hoang vắng.
Nhiệm vụ của Lạc Lâm là để Ngụy Tuyên mất đi nỗi ám ảnh và tái sinh.
Lạc Lâm siết chặt ý tưởng rút lui xuống tận đáy lòng, dè dặt nấp sau eo núi, chậm chạp nhích từng bước một về phía cổng lớn,
Gió quá to, Lạc Lâm tuy rằng 17,8 *, nhưng người thì gầy, dường như cả người lung lay sắp ngã, có mấy lần gần như bị gió mạnh thổi bay!
*Bản gốc là 17八, e đoán có thể là tuổi hoặc chiều cao, mn ai viết chính xác thì cmt giúp e e sửa ngay ạ.
Lạc Lâm cảm thấy rằng mình như giống với một con diều vào thời điểm này, hương vị của việc bay trên bầu trời có lẽ rất tuyệt. Ha.
"Này, hỗn cầu, mày đi trước." Lạc Lâm gọi hệ thống, bước về phía trước.
Cậu sợ muốn bay màu đây này!
Song, khi cậu quay lại nhìn vào hệ thống, hệ thống phía sau đã biến mất tiêu trong không khí.
Lạc Lâm: "..."
Vào lúc đó, chỉ có một dòng nhấp nháy trong trái tim của Lạc Lâm: Hệ thống chết tiệt, máy chủ chuyên nghiệp đào hố trong một trăm năm không ai khác chính là nó!
"Hỗn cầu, mày có ở đó không?" Mặc dù tâm đã từ bỏ hệ thống như một con chó, nhưng khi đối mặt với nỗi sợ hãi, thì sĩ diện là gì.
Đây.
Âm thanh hệ thống thấp như muỗi kêu. Nó sợ những thứ vô hình a.
Lạc Lâm cau mày ra lệnh: "Đi tiếp."
Dù sao đi nữa cũng phải có một người tiên phong sa trận. Mặc dù hệ thống không phải là con người. Nhưng nó ở phía trước, Lạc Lâm vẫn thoải mái hơn.
Đừng!
Hệ thống mãnh liệt từ chối.
"Tại sao?" Lạc Lâm tức giận.
Không nghĩ rằng ngay tại giờ phút này mà hệ thống không nguyện ý hy sinh, thiệt thòi cho cậu vẫn coi thứ này là đồng đội!
Trách hắn quá ngây thơ!
Di di di, ta cũng sợ ma a!
Lạc Lâm: "... Mày sợ cái gì? Hắn không nhìn thấy mày!"
Ba má mày có biết không?
Ha, cậu quên mất rằng hệ thống là một đống các linh kiện, không có cha mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro