Chương 54-1
Tuyết đang dần tan, đêm Giao Thừa không quá lạnh.
Thưởng Nam và Lục Cập dán câu đối ở cửa chính và trước cửa phòng riêng. Nhưng Lục Cập không hài lòng với câu đối trước phòng Thưởng Nam, bèn tự tay viết một đôi mới:
Vế trên: Học hành chăm chỉ.
Vế dưới: Không ngừng tiến lên.
Hoành phi: Cố lên.
Thưởng Nam: "...”
Những việc còn lại đều là những chuyện mà mỗi gia đình đều làm vào dịp Tết.
Mẹ Lý thật thà nhưng mê tín, bà nói rất nhiều điều mà Thưởng Nam không hiểu. Kỳ lạ là trong đầu Thưởng Nam không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến Tết. Điều càng kỳ lạ hơn là cậu nhớ rõ cuộc sống đại học của mình nhưng hoàn toàn không có ký ức về Tết, thậm chí còn không biết nhiều bằng Lục Cập.
Lục Cập nói tóc Thưởng Nam hơi dài, liền giúp cậu cắt tóc. Đang cắt dở, mẹ Lý đi qua, Thưởng Nam gọi bà lại, "Con có cậu không?”
Mẹ Lý sửng sốt hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy chiếc kéo trong tay Lục Cập thì lắc đầu, "Không có. Nhưng có một dì lớn và một dì nhỏ, nhưng cả hai đều không sống ở đây."
Nói xong, bà lại đi cho mấy con chó ăn cơm tất niên.
Dưới tay Lục Cập, đường nét khuôn mặt Thưởng Nam dần trở nên rõ ràng. Cậu cầm chiếc gương nhỏ tự ngắm mình, cảm thán, "Em lớn nhanh thật." Cậu chỉ cảm thán việc mình lớn nhanh trong thế giới này, hoàn toàn khác khi mới đến. Lục Cập cũng vậy, thay đổi còn lớn hơn.
Lục Cập chỉ lặng lẽ nghe Thưởng Nam cảm thán, hắn vốn không giỏi nói chuyện phiếm, chỉ đôi lúc đáp lời vài câu. Đôi mày hắn cụp xuống, tiếng kéo “kịch kịch” vang lên thật cẩn thận.
Tóc Thưởng Nam mềm mại, vừa mới gội xong. Tất cả đồ dùng cá nhân của cậu đều do Lục Hương chọn lựa cẩn thận, ngay cả mỗi sợi tóc cũng là minh chứng cho sự chăm chút tỉ mỉ của bà. Khi cắt, tóc dễ dàng trượt khỏi tay hoặc khỏi lược.
Bên ngoài vang lên tiếng chó sủa, Lý Tây Bắc đứng dậy ra xem, một lát sau anh dẫn theo Lý Tây Tây bước vào.
Tóc Lý Tây Tây bị gió thổi rối tung, trên người cô đầy dấu vết của gió tuyết và hành trình mệt nhọc. Lý Tây Bắc đóng cửa lại sau lưng cô, "Không phải chị có ca phẫu thuật sao?”
"Bảo bệnh nhân nhịn ăn, người nhà lại lén mua trà sữa cho uống, thế là không phẫu thuật được, phải hoãn sang ngày mai." Lý Tây Tây nhìn Thưởng Nam ngồi trên ghế, đường nét khéo léo như cậu bé trong tranh Tết, "Xem như chị đến chúc Tết, có mang quà cho mọi người đây."
Cô chuẩn bị riêng một phong bao lì xì cho Thưởng Nam. Cậu lắc lắc thấy rất nặng.
[14: Thế giới này rất tôn trọng y bác sĩ. Thu nhập của Lý Tây Tây có thể sánh ngang với lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lục. Chưa kể với chuyên môn của mình, cô thường được mời đi hội chẩn và tham gia phẫu thuật ở khắp nơi, nguồn thu nhập rất đa dạng.]
Cô mua cho Lục Cập một chiếc khăn quàng cổ, Thưởng Nam sờ thử thấy rất mềm, hẳn không rẻ. Quà cho Thưởng Nam là một chiếc cặp sách.
Cặp sách...
Thưởng Nam ôm chiếc hộp, "Cảm ơn chị yêu." Có lẽ cô đang tận hưởng vai trò làm chị, muốn bù đắp những gì trước đây chưa thể dành cho cậu.
Trước lời gọi "chị yêu", phản ứng của Lý Tây Tây không lớn như Lý Tây Bắc hay mẹ Lý. Sau một thoáng sững sờ, cô chỉ mỉm cười nhẹ, rồi xắn tay áo vào bếp phụ làm cơm tất niên.
"Lục Cập." Thưởng Nam nghe thấy tiếng dầu mỡ xèo xèo và tiếng xào nấu từ bếp, cảm nhận không khí ấm cúng, nhộn nhịp của gia đình.
"Ừ?" Lục Cập dọn sạch tóc vụn sau gáy Thưởng Nam, sẽ có người đến quét dọn sàn ngay.
"Trước đây anh có đón Tết không?"
Lục Cập thu dọn kéo, gương mặt hắn không hiện vẻ buồn bã hay khó chịu, "Nhiều năm rồi không còn đón nữa.”
Dù là Lục Cập hay những kiếp trước của hắn, mỗi dịp năm mới đều chỉ có Lục Thân và Lục Hương. Lục Hương thường cố gắng tạo không khí rộn ràng hơn, nhưng không sao xóa đi sự hiu quạnh và u ám như một ngôi mộ khổng lồ nơi họ sống. Những gì bà làm, chẳng qua cũng chỉ là nhảy múa trong ngôi mộ ấy.
Cơm tất niên bắt đầu lúc 9 giờ tối, một bàn đầy ắp món ăn, phần lớn là đặc sản địa phương, mỗi món đều mang một ý nghĩa riêng trong ngày này.
Trước bữa ăn, mẹ Lý hỏi sao không thấy phu nhân Mai Mi xuất hiện.
Thưởng Nam cũng đã lâu không gặp bà.
Lý Tây Bắc nắm rõ động tĩnh của từng người trong nhà, đưa đũa cho Thưởng Nam và Lục Cập rồi đáp, "Bà ấy đã rời đi vài ngày trước, sang nước ngoài nghỉ dưỡng. Vé máy bay cũng là con đặt cho bà ấy." Anh từng nói điều này với Lục Cập, nhưng đối phương không tỏ ra quan tâm, nên anh cũng chẳng để tâm lắm. Nếu mẹ Lý không nhắc, anh suýt quên mất chuyện này.
Cũng may, mẹ Lý không truy hỏi thêm về lý do tại sao Mai Mi lại cần nghỉ dưỡng, vì không ai biết nguyên nhân.
“Thôi nào, ăn cơm thôi.” Lý Tây Tây nhẹ gõ lên bàn, sau đó hắng giọng, nâng ly lên, “Hy vọng năm tới, ừm, mọi người đều thuận lợi như ý.”
Thưởng Nam đã đến tuổi có thể tự do uống rượu. Cậu cụng ly cùng mọi người, rồi uống không ít.
Khi bữa cơm tất niên kết thúc thì đã gần 12 giờ đêm, mọi thứ trước mắt Thưởng Nam bắt đầu xoay mòng mòng một cách kỳ lạ.
Nhìn thấy vậy, mẹ Lý nhận ra cậu đã say, liên tục trách mắng Lý Tây Bắc vì cứ rót rượu cho Thưởng Nam trong bữa ăn. Lý Tây Bắc lúc này đang chuẩn bị đốt pháo hoa, ngồi xổm trong sân không ngoảnh lại mà nói:
“Nó lớn rồi, uống chút rượu có làm sao đâu, mẹ lo lắng cái gì.”
Nói xong anh bật lửa, châm từng hàng dây pháo hoa mà Lục Hương đã đặt làm riêng từ trước Tết.
Pháo hoa liên tục phóng lên trời đêm, nổ tung thành những bông hồng rực rỡ, ánh sáng lung linh tỏa ra bốn phương tám hướng.
Bầu trời đêm được chiếu sáng suốt một thời gian dài, Thưởng Nam đút tay vào túi, đứng ngắm pháo hoa cho đến khi chúng được đốt hết mới quay đi. Lục Hương vốn định nhìn thấy cảnh tượng này, đây chính là cái Tết mà bà hằng mơ ước suốt nhiều năm qua.
Trở về phòng, Thưởng Nam lảo đảo rửa mặt xong nhưng không vào phòng mình ngủ. Ngay cả khi say, cậu vẫn không quên tiếng ngáy của Lý Tây Bắc.
Cậu đi thẳng không chút do dự đẩy cửa phòng Lục Cập, Lục Cập lúc này đang chuẩn bị đi ngủ, vừa nhấc chăn lên thì thấy một bóng người cúi người, chui qua cánh tay mình nằm thẳng lên giường.
Cậu cuộn chăn rất tự nhiên, lăn hai vòng vào trong, nằm đúng vị trí hắn thường nằm, chính xác đến từng chút.
“……”
Dù đã rửa mặt, khuôn mặt của Thưởng Nam vẫn ửng đỏ. Hương sữa tắm hòa quyện với mùi rượu tạo nên một mùi thơm không khó chịu.
Lục Cập không đánh thức cậu, chỉ nhẹ nhàng dùng đốt ngón tay xoa nhẹ môi của Thưởng Nam. Khi rời khỏi, đôi môi cậu đỏ rực và quyến rũ hơn cả khuôn mặt đang đỏ bừng vì men rượu.
-
Ngày mùng 3 Tết, mẹ Lý đã vội vàng thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
“Bây giờ nhìn con sống tốt, mẹ đã yên tâm rồi,” mẹ Lý mặc chiếc áo bông giống như khi vừa đến, thần sắc của bà tốt hơn nhiều. Có lẽ tìm thấy Thưởng Nam đã tiếp thêm động lực sống cho bà. “Con… cố gắng học hành, thi đỗ đại học nhé.”
Trong nhận thức hạn hẹp của bà, việc học hành và thi đỗ đại học đã là kỳ vọng lớn nhất bà có thể dành cho con mình.
Tiễn mẹ Lý và Lý Tây Bắc rời đi, Thưởng Nam phát hiện một phong bì trong gối sofa. Bên trong là một xấp tiền cùng một mẩu giấy ghi chú:
"Đây là tiền sinh hoạt phí những năm qua. Không phải ăn không đâu nhé."
Người viết mẩu giấy chắc chắn là Lý Tây Bắc, với giọng điệu như thế, tuyệt đối không phải mẹ Lý.
Thưởng Nam đoán chắc Lý Tây Bắc không còn lại nhiều tiền. Trong thời gian ở cùng nhau, cậu cũng nghe được kha khá câu chuyện từ Lý Tây Bắc:
Lý Tây Bắc thực sự là một người xuất sắc, anh tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi 24, gia nhập một công ty luật nổi tiếng toàn quốc. Thời sinh viên anh từng giúp đỡ miễn phí cho rất nhiều người kiện lên toà án. Sau khi đi làm, nhiều việc không còn do anh quyết định nữa.
Trong một vụ kiện cuối cùng mà anh thắng, bên bị cáo thuộc người của Lục Tiêu. Biết nguyên đơn thuê một luật sư trẻ không có chỗ dựa, họ lén tìm anh để hối lộ. Nhưng với tính cách của Lý Tây Bắc, chuyện nhận hối lộ là không thể.
Cuối cùng, anh thắng kiện. Sếp của anh viện cớ chịu áp lực, đuổi việc anh.
Số tiền anh có được đều là tích lũy từ những năm trước, sau khi bị sa thải không nơi nào chịu nhận, anh chỉ có thể làm các công việc như giao hàng hay giao đồ ăn. Nếu chạy nhiều, mỗi tháng anh cũng kiếm được khoảng 10.000 tệ.
Thưởng Nam cảm thấy thương cho Lý Tây Bắc. Anh là một người thẳng thắn, nhưng cố chấp và sĩ diện. Nếu có người hậu thuẫn, chắc chắn anh có thể giúp được rất nhiều người.
Sau Tết một tháng, Thưởng Nam và Lục Cập rời khỏi nhà họ Lục. Mạnh quản gia ở lại chăm nom ngôi nhà, ông nói mình đã già, con cái đều ở nước ngoài. Ông có tình cảm với nơi này, cũng muốn dành quãng đời cuối cùng ở đây.
Khi họ rời đi, Mạnh quản gia đi theo dấu bánh xe rất xa.
Ngôi nhà lập tức trở nên trống trải.
Thưởng Nam hạ cửa kính xe, thấy đồng ruộng đã trữ nước, có lẽ sắp cấy mạ rồi.
Không khí bên ngoài vẫn lạnh, cậu nhanh chóng nâng kính xe lên, hỏi:
“Lục Cập, sao anh tự lái xe?”
“Thoải mái hơn.” Lục Cập trả lời bình thản.
Thưởng Nam: “Vậy sao?”
Lục Cập không nói thật. Nếu không nói, có lẽ cả đời Thưởng Nam cũng sẽ không biết, vì điều đó không thuộc thông tin mà 14 có thể tìm thấy.
Gió xuân mang hơi lạnh làm mặt nước đồng ruộng gợn sóng, ngoài trời lạnh tiêu điều nhưng trong xe lại ấm áp tĩnh lặng. Lục Cập bật một bản nhạc piano nhẹ nhàng, Thưởng Nam tựa ghế, lim dim ngủ.
Ý nghĩ của Lục Cập rất đơn giản: hắn không muốn bất kỳ ai xuất hiện trong không gian thuộc về hắn và Thưởng Nam. Hiện tại không có tài xế, sau này cũng sẽ không. Hắn còn định từ bỏ hầu hết danh phận trong Lục Thị, nhường lại cho Lục Lệ và các con cháu nhà đó, bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những chức vị này.
Hắn muốn dành trọn phần đời còn lại cho Thưởng Nam, ngôi nhà tương lai của họ sẽ không có tài xế, không người giúp việc, cũng không quản gia.
Lộ trình có hơi xa, xe chạy trên đường gần sáu giờ mới tới nơi.
Ngôi nhà là tổ hợp của một tòa ba tầng và một tòa bốn tầng rưỡi, tường trắng ngói đỏ. Bên hông nhà, dây leo mùa xuân bắt đầu đâm chồi bò kín nửa bức tường. Dưới gốc cây là một lớp lá khô rụng rất dày.
Tuy trong ảnh giống phong cách đồng quê hiện đại, nhưng thực tế lại đẹp như những ngôi nhà trong phim cổ tích.
Bên ngoài sân là con đường nhựa thẳng tắp, rộng rãi. Hai bên đường, hàng cây tùng và cây dương cao vút. Khoảng cách giữa các ngôi nhà không quá gần, cũng không hẻo lánh. Gần đó, cách chừng 50m có một hộ gia đình, đối diện chéo có một hộ đang sửa sang bãi cỏ.
Thưởng Nam mở cửa khoang xe tải, thả ba con chó ra ngoài. Chúng bị nhốt quá lâu, lao ngay vào sân chạy nhảy điên cuồng. Vì là nơi mới, chúng lại bắt đầu dán sát tường ngửi ngó khắp nơi, hoàn toàn quên mất hai vị chủ nhân của mình.
Có những người chuyên trách vận chuyển hành lý, cũng có những người chuyên lo sắp xếp các đồ đạc. Thưởng Nam và Lục Cập chẳng cần động tay vào việc gì. Nhưng Lục Cập vẫn vào trong nhà xem có giúp được gì không, hắn bảo Thưởng Nam tự đi chơi, không cần khuân đồ.
Thưởng Nam nhìn bóng lưng Lục Cập đi vào trong, chợt nghĩ: Nhà họ Lục đúng là một nơi ăn thịt người, nó đã hút cạn hơi thở đời thường của Lục Cập, cũng như chút hơi thở con người còn sót lại trên người hắn.
Hiện giờ thì tốt hơn nhiều, hắn đang trò chuyện với những người thợ trong nhà.
“Ê!” Từ phía sau bức tường, có người khó nhọc thò đầu ra.
“Là hàng xóm mới à?” Một nam sinh tóc nhuộm đỏ rực, mặc áo lông vũ đỏ chót, tay bám lên tường nhìn vị hàng xóm mới trong sân có vẻ ngoài đẹp đến mức giống như một ngôi sao.
Thưởng Nam xoa đầu con Cờ Lê đang gầm gừ với người lạ, gật đầu.
“Em ở nhà kế bên, họ Triệu. Nhà em bán khoai tây chiên, siêu thị đầy khoai tây chiên đều là của nhà em. Nhà anh làm gì?”
Thì nhiều lắm.
“Liên quan đến nhiều thứ, nhưng chủ yếu là thời trang và trang sức.”
“Wow, ngầu thế. Là thương hiệu nào vậy? Để em thử xem.”
Thưởng Nam không biết mình đã đứng dưới bức tường kia từ lúc nào.
“Không rõ.” Cậu chưa từng quan tâm.
“Cái gì? Chính sản nghiệp nhà mình mà không biết à?”
“Thật sự không biết.”
Tóc đỏ gãi đầu, “Nhưng nhà anh mà mua được căn nhà này, chắc chắn không tầm thường rồi. Nhà này còn lớn hơn nhà em nữa.”
Cậu ta nói rất nhiều, “Mẹ em bảo em qua chào hỏi hàng xóm mới, nhưng mấy con chó nhà anh dữ quá, em đứng đây chào thôi nhé.”
“À, anh còn là học sinh đúng không? Học ở đâu? Em học trường số 7, năm nay lớp 8.”
Thưởng Nam: “Trước giờ anh học ở nhà.”
“Wow, học tại nhà hả? Em cũng từng muốn học ở nhà, nhưng mẹ em bảo như thế không giống học sinh nghiêm chỉnh. Phải học chung với mọi người mới đúng kiểu.”
“Nếu học tại nhà mà không đạt thành tích tốt, nhà anh có mắng không?” Cậu tóc đỏ nhớ lúc đến có thấy hai người, ngoài người trong sân này còn một người đàn ông trưởng thành dáng vẻ ưu tú. Chắc là cha con, vì khí chất của họ đều rất xuất sắc.
Thưởng Nam im lặng một lúc, “Không mắng.”
Tóc đỏ nhìn cậu đầy ngưỡng mộ, “Trời ạ, ba anh tốt với anh quá!”
Ba cậu?
Ai là ba?
Mình có ba sao?
Thưởng Nam còn đang ngẩn người thì tóc đỏ đã nhìn ra phía sau cậu, “Không nói chuyện nữa, ba anh ra rồi. Em không hợp nói chuyện với bọn họ, em đi đây. Tối nay ba mẹ em sẽ qua nhà anh chào hỏi, tạm biệt.”
Nói xong, cậu ta chạy biến đi.
Thưởng Nam quay lại, vừa hay đối mặt với ánh nhìn của Lục Cập đang tiến tới. Lục Cập nhìn bóng dáng đỏ rực đang rời đi, rồi quay sang Thưởng Nam, “Nói gì vậy?”
“Con trai nhà hàng xóm kế bên,” Thưởng Nam quay mặt đi, tránh làn gió lạnh thổi tới, “Thấy xe chúng ta nên qua chào hỏi. Cậu ấy bảo tối nay ba mẹ sẽ tới nhà mình chơi.”
Cách gọi “nhà mình” khiến Lục Cập rất hài lòng, hắn nắm tay Thưởng Nam, “Vậy anh rất mong chờ.”
Thưởng Nam không kể chuyện tóc đỏ gọi Lục Cập là “ba” cho hắn nghe. Nếu Lục Cập biết, có lẽ sẽ buồn. Trái tim xương khô không nên bị tổn thương tùy tiện như vậy.
Những người công nhân mất gần năm tiếng đồng hồ để sắp xếp mọi thứ vào vị trí. Khi họ rời đi, trời đã tối mịt.
Lục Cập ôm một bó củi chuẩn bị nhóm lò sưởi. Thưởng Nam thì đi quanh ngôi nhà, làm quen với không gian mới. Nhìn Lục Cập tự tay làm mọi việc, Thưởng Nam tò mò hỏi:
“Chúng ta có cần thuê người giúp việc không?”
Lục Cập vừa cẩn thận xếp từng thanh củi vào lò sưởi, vừa bình thản đáp: “Khoảng thời gian tới, anh dự định từ bỏ một số vị trí ở tập đoàn Lục Thị, anh muốn tự tay lo liệu mọi việc trong nhà.”
Thưởng Nam không nghĩ ngợi gì nhiều, vì lý do Lục Cập đưa ra rất hợp lý. Cậu gật đầu: “Cũng được… Nhưng ngôi nhà lớn thế này, anh chắc chúng ta có thể tự dọn dẹp hết không?”
Phòng khách ở tầng một rất rộng, với ba mặt là những cửa kính lớn từ trần xuống sàn, nhìn ra khu sân vườn đầy cỏ xanh và cây cối. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn ngoài sân tạo nên một khung cảnh khiến lòng người dễ chịu.
Thưởng Nam đi tới một căn phòng nhỏ nằm ở góc xa nhất tầng một. Khi bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sợ đến mức lùi lại vài bước, đứng trong hành lang hét lên: “Lục Cập, mấy thứ này là của anh à?”
Bên trong chất đầy xương sọ và bộ xương, nhưng dù hình dáng hay kích thước, chúng đều không thể so sánh với Lục Cập. Có cái thì cao, cái thì thấp, thậm chí có vài cái đầu quá to, tỷ lệ kỳ quái đến mức khiến người ta cảm thấy rợn người.
Chúng đều quay mặt về phía cửa phòng. Nếu nói về biểu cảm, xương cốt làm sao có biểu cảm, nhưng tư thế và góc độ giống nhau một cách kỳ lạ vẫn tạo nên cảm giác lạnh lẽo rợn gáy.
Thưởng Nam nuốt nước bọt, ngước lên thấy một tấm biển trên khung cửa đề chữ: “Ký túc xá nhân viên.”
Cậu nảy ra một suy đoán táo bạo: có lẽ những thứ này là “nhân viên” trong tương lai, những người sẽ duy trì hoạt động cơ bản của ngôi nhà này.
Không biết Lục Cập đã xuất hiện sau lưng Thưởng Nam từ lúc nào. Hắn xuất hiện im lặng đến mức không nghe thấy tiếng bước chân, bàn tay lạnh băng đặt lên vai Thưởng Nam, giọng nói lại dịu dàng: “Tất cả đều làm từ xương động vật.”
Hắn là một quái vật, những thứ hắn tạo ra tất nhiên cũng không phải những sản phẩm thủ công đứng đắn.
Lục Cập tắt đèn trong phòng, đóng cửa lại, vòng tay qua vai Thưởng Nam dẫn cậu ra ngoài: “Chúng không có ý thức riêng. Đừng sợ.”
Thưởng Nam ngồi xuống ghế sofa, “Em không sợ, chỉ là thấy hơi kỳ quặc.”
Ở nhà họ Lục còn có chú Lực, Mạnh quản gia, và các bác làm vườn. Tóm lại, vẫn có con người.
Nhưng đến đây ngoài những chú chó và Thưởng Nam ra, không còn ai là người sống. Tất cả những người phụ trách công việc trong nhà đều được thay thế bằng các sản phẩm do quái vật tạo ra. Điều này khiến Thưởng Nam cảm giác như mình vừa bước vào một nơi kỳ quái, giống như hang động của nhện tinh.
Dù vậy, khi nghĩ đến Lục Cập, cảm giác khó chịu ấy lại tan biến. Có lẽ Lục Cập là người sợ giao tiếp xã hội.
Đúng như lời cậu tóc đỏ, đến 7 giờ rưỡi tối, ba mẹ cậu dẫn theo cậu đến thăm nhà họ, mang theo cả quà tặng.
Ba của cậu tóc đỏ là người đứng đầu gia đình, đứng trước cửa. Khi cửa mở, người xuất hiện chính là “đứa trẻ xinh đẹp” mà con trai ông nhắc đến – một cậu nhóc có vẻ ngoài vô cùng cao quý.
Thưởng Nam gọi Lục Cập đang nấu ăn trong bếp ra, ba của tóc đỏ vừa định nói những lời đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, đầu óc ông lập tức trống rỗng.
Đây… đây chẳng phải là Lục Cập – chủ tịch hiện tại của tập đoàn Lục Thị sao?!
Dù Lục Cập chưa nắm quyền lâu, nhưng hắn nổi tiếng với phong cách quyết đoán, trẻ tuổi và có tầm nhìn. Dưới sự lãnh đạo của hắn, tập đoàn Lục Thị vốn cạn kiệt ý tưởng bỗng như được hồi sinh, mở ra hàng loạt dự án khiến các doanh nghiệp trong thành phố phải thèm muốn.
Sao thằng con trai ngốc này không nói trước cho ông biết? Nếu biết sớm, ông đã mang món đặc sản mẹ gửi thay vì chai rượu vang mà có khi người ta sẽ mang đi ngâm chân.
“Chào ông, mời vào.” Lục Cập lịch sự mời người đàn ông trung niên đã gần như hóa đá bước vào nhà.
Thấy ba mình vào trong, tóc đỏ mới dám theo sau. Vừa bước vào, cậu lén lút quan sát xung quanh, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước gu thẩm mỹ của hai ba con nhà này. So với cách bài trí nhà mình, chỗ này thực sự khác biệt và đẳng cấp hơn hẳn.
“Nhà anh đẹp thật.” Cậu không quên lên tiếng khen, còn lén giơ ngón tay cái với Thưởng Nam.
Gia đình ba người không ở lại lâu, khác với tóc đỏ chẳng biết gì, ba mẹ cậu nhận ra thân phận của Lục Cập nên ngồi không yên. Họ cảm thấy việc mặc trang phục giản dị đến thăm nhà Lục Cập quả thực là một sự thất lễ lớn.
Khi họ ra về, chính Lục Cập đã tiễn khách. Hắn còn tiện miệng nói: “Chủ tịch Triệu đã điều hành công ty Triệu Thị rất tốt.”
Ông Triệu lớn tuổi đỏ bừng mặt, chỉ biết liên tục khiêm tốn: “Không dám, không dám.”
Thưởng Nam đứng trong sân, nhìn Lục Cập quay vào: “Họ đi rồi à?”
“Đi rồi.” Lục Cập đóng cửa, nhìn cậu: “Giờ chúng ta bàn chuyện em sẽ học cấp ba ở đâu.”
Thưởng Nam: “…”
-
Khi Thưởng Nam vào đại học, Lục Cập đã từ bỏ nhiều vị trí trong tập đoàn Lục Thị. Những vị trí ấy, một nửa trao cho người ngoài gia đình, nửa còn lại dành cho các em của hắn. Dù vậy, không ai trong nhà họ Lục dám phàn nàn, bởi ai cũng biết nguyên tắc công bằng của hắn.
Khi có nhiều thời gian rảnh rỗi, Lục Cập bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới với Thưởng Nam, đến từng bông hoa trong lễ cưới cũng do hắn đích thân chọn lựa.
Thưởng Nam không quan tâm đến những việc đó, cậu không chọn học tài chính hay luật mà học ngành thú y, còn nuôi một chú bò con trong trường. Phần lớn tâm trí của cậu đều dành cho nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro