Phần 1:_Những ngày đầu khó thở_
1.
nỗi buồn không rõ hình thù
ta cho nó dáng, ta ôm vào lòng
ta ôm mà chẳng đề phòng
một ngày nó lớn chất chồng tâm can
tim kia như sắp vỡ ra
ấy vậy vẫn đủ không gian cho người.
2.
có những người vượt qua cơn hoạn nạn
đó là cách mà họ sẽ lớn lên
nhưng có kẻ lại sống trong hỗn loạn
vì hắn ta không biết đến êm đềm.
3.
đừng thích mình, thật đấy
vì những điều người thấy chỉ là đình tảng băng
bước cùng mình sẽ chẳng có đường bằng
những khoảng tối nhập nhằng tốt nhất người đừng động
mình không muốn nhìn người phải vỡ mộng
rồi bỏ lại lỗ hổng để mình vá một mình.
4.
giọt châu rơi, xong biến đi đâu nhỉ?
rời gò má rồi lại chạy qua da
rồi thấm sâu vào đến tận xương tủy
chảy vào tim của những người yêu ta.
5.
có người ôm mặt khóc
sau khi nhảy thật lâu
nhìn chính mình bất động
ở dưới năm tầng lầu
có người sắp lên tàu
sang một thế giới khác
thấy hối hận, thấy đau
vì đã chọn tự sát
có người mới khao khát
thời gian còn nhiều hơn
khi chiếc đồng hồ cát
một nửa đã sạch trơn
những ngày tháng xanh rờn
ta lại không trân quý
phải chăng có càng nhiều
thì sẽ càng phung phí?
đời,
quá đỗi lạ kỳ
người sống muốn chết đi
kẻ vừa hóa tro bụi
muốn quay lại xuân thì.
6.
trằn trọc đến hai giờ sáng
thấy em cũng không ngủ yên
ba giờ nữa đến chạng vạng
khi nào mới hết muộn phiền.
dù là lúc mơ hay tỉnh
ta vẫn cất bước triền miên
em trốn khỏi cơn ác mộng
tôi trốn khỏi bản thân mình.
7.
có đứa nhóc cha bỏ đi từ nhỏ
mẹ quẫn trí đánh đập nó không thôi
ngỡ có dượng nó sẽ được đổi đời
nào ngờ đâu chỉ là địa ngục khác.
lại có đứa bị xem như cỏ rác
"vịt giời" nuôi tốn bạc
chỉ để trao tay người
"đẻ mày ra tao bị cả họ cười
nhìn thằng em mày xem
đời xán lạn biết mấy?"
có đứa thì đôi mắt hoài sưng tấy
người xung quanh cứ đâm nó bằng lời
họ nghĩ chúng nhẹ hẫng
nhưng nó nhớ cả đời
đau gấp vạn những vết hằn thể xác.
có đứa phải lớn lên
giữa rượu chè, cờ bạc
tiếng chửi rủa mỗi khi bố nó say
mẹ sẵn sàng đặt cược đến trắng tay
"trời sinh voi sinh cỏ
"mày tự sinh tự diệt".
chúng đã sống thế nào chắc không một ai biết
chỉ là điểm xuất phát xa gấp mấy người thường
mà chúng vẫn bị gán những kỳ vọng tương đương
đời chưa từng thiện lương
lại mong chúng mãi thế.
...
Bài này mình viết cho những đứa nhóc đang cố gắng từng ngày lớn lên thành người tử tế.
hãy nhân từ một chút với bản thân...
tụi mình chẳng là mọi thứ họ cần
nhưng nên nhớ họ cũng thế,không khác
họ cho mình một tuổi thơ vỡ nát
lại trách mình không biết cách yêu thương
họ chì chiết, đay nghiến mình đủ đường
lại bất mãn khi mình đáp trả lại.
họ dạy mình bất an và sợ hãi
lại cứ hỏi sao mình không mở lòng
họ chẳng đáp lại những lời cầu mong
lại bảo mình sao không nhờ trợ giúp.
và rồi có những lúc "tử tế" không khiến mình quên đi suy sụp
mình khao khát phản kháng
mình muốn họ cũng đau
nhưng nó chẳng khác gì
mình lặp lại từ đầu...
một vòng luẩn quẩn của những thương tổn.
mình tử tế bằng cách giữ hoài những bất ổn,
cho riêng mình
rồi thì kết thúc nào chẳng yên bình
nhỉ...?
8.
em kể nhiều về những nỗi bất an
đống tro tàn tâm em chưa bao giờ chịu vứt
em như tri kỷ của hàng trăm mối buồn bực
một quả tim chẳng có then cài
giữa những miền đau em quên mất mình là ai
hay tổn thương nào mới có tên mình trên đó
những mảnh vụn rướm đỏ
đại đa số quá nhỏ để có thể chạm vào
em tưởng ai cũng được đặt trên cao
đều dễ dàng lao đao rồi đổ vỡ
hóa ra không phải ai cũng thấy đời đáng sợ
thấy mỗi hơi thở đều phải cố gắng nhiều đến nhường này
em viết nhiều về những lúc buông tay
về những người hết hôm nay
đã không còn ở đây nổi nữa
kế bên họ là em, đã mở toang cánh cửa
em đứng giữa,
việc sống và chết đáng sợ ngang bằng
chỉ mới mười tám năm
có lẽ em nên quét sạch tro tàn tâm tưởng
có lẽ em nên thôi bầu bạn với buồn bực
thôi suy nghĩ thường trực về những thứ thế này
nhưng em vẫn chọn không lắp then cài
cũng không cần biết mình là ai giữa miền đau miên viễn
vẫn ôm nỗi bất an đổ vào những câu chuyện
mà điểm kết ở đâu chẳng quan trọng nữa rồi.
sống,
cứ sống tiếp thôi
dù em và đời đã chán ghét nhau rồi.
ta ôm khư buồn bã
mặc nó tràn ướt mi
niềm vui giận ta quá
nên bỏ nhà ra đi
10.
ta cảm thấy như thể mình đang rơi
những toà tháp chọc trời,
vươn đôi tay lên đón
vầng thái dương thu dọn
vài tàn dư trong tâm tưởng sau cùng.
ta cháy rụi như sao giữa không trung
một đốm lửa bập bùng
vụt vào kiếp người mới
chạm đất rồi hoá thành đá cuội
sống dưới bóng những toà tháp chọc trời
cả đời chỉ thèm khát khoảnh khắc cuối được rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro