
Chương 33
Chương 33 Chương 33
Bắc Trạc Thiên Quyền sắc sáng lấp lánh trắng tinh không tì vết, tựa như một mỹ nhân băng tuyết đang nhắm mắt tĩnh tư. Thân kiếm mảnh mai dài thướt tha, tạo cho người ta cảm giác chỉ cần một tay cũng có thể dễ dàng nâng lên, ngay cả khi đeo bên hông cũng không thấy có cảm giác mệt mỏi.
Hàng chục thanh kiếm khác như những vì sao vây quanh mặt trăng mà vây quanh nó, tuy mỗi thanh đều rực rỡ chói lọi, nhưng vào lúc này chúng chỉ có thể trở thành phông nền làm nổi bật cho Bắc Trạc Thiên Quyền.
Đôi mắt Hạ Lan Hi phản chiếu bóng dáng của thanh kiếm, hơi thở vốn đều đặn bỗng trở nên dồn dập.
Thanh kiếm bản mệnh của Viện trưởng hiện tại của viện Vô Tình Đạo, Hoán Trần Chân Quân, tại sao lại xuất hiện ở Hồ Đúc Kiếm?
Chỉ những thanh kiếm vô chủ mới có thể trở lại Hồ Đúc Kiếm. Một khi thần kiếm đã nhận chủ sẽ mãi mãi không bỏ chủ mà đi, trừ hai trường hợp:
Thứ nhất, kiếm chủ tự nguyện từ bỏ kiếm bản mệnh, nhưng việc này đối với kiếm tu chẳng khác nào tự hủy hoại tu vi. Cắn trả từ việc bỏ kiếm có thể khiến cho việc tu hành nửa đời người của kiếm tu hoá thành hư ảo.
Thứ hai, kiếm chủ đã ngã xuống.
Hoán Trần Chân Quân là đệ nhất thiên hạ, đã bế quan hơn mười năm, rất ít người trong viện Vô Tình Đạo từng gặp ngài. Nay Bắc Trạc Thiên Quyền tái hiện ở Hồ Đúc Kiếm, chẳng lẽ…
Nhưng nếu đúng là vậy, tại sao toàn bộ Thái Hoa Tông không có chút tin tức nào, và tại sao viện trưởng Giang Ẩn Chu vẫn chỉ viện trưởng đại diện?
Một tiếng rên rỉ kéo Hạ Lan Hi trở về từ mớ suy nghĩ hỗn loạn, dường như Trường Tôn Sách đã gần chạm tới giới hạn.
Trường Tôn Sách bị luồng kiếm khí vô hình ép tới mức không thể ngẩng đầu lên, lồng ngực như có một ngọn núi đè nặng, vị máu trong miệng ngày càng đậm. Mỗi hơi thở đều phải trả giá thảm thiết.
Hạ Lan Hi vội bước đến bên cạnh Trường Tôn Sách, đỡ lấy cánh tay của đối phương:“Ngươi sắp ngất rồi à?”
“…Chưa đâu!” Trường Tôn Sách lau đi vệt máu nơi khóe miệng, không cam lòng hỏi: “Ngươi thật sự không cảm thấy gì sao?”
Hạ Lan Hi cố ý cảm nhận kỹ: “Hình như là không.”
Trường Tôn Sách bật cười khẽ, thì thào: “ Ngươi không phải quái vật thì là gì.”
Vẻ lo lắng trên mặt Hạ Lan Hi lập tức biến mất: “Nói thật nhé, ta là cha ngươi.”
Trường Tôn Sách muốn mắng lại nhưng chẳng còn chút sức lực, đành cắn răng nói điều quan trọng hơn: “Hình như ta thấy Bắc Trạc Thiên Quyền?” Với mối quan hệ đặc biệt giữa kiếm và kiếm chủ, dù là Trường Tôn Sách lười suy nghĩ cũng lập tức hiểu ra: “Sao Bắc Trạc Thiên Quyền lại xuất hiện ở đây? Hoán Trần Chân Quân… ưm!”
Lại một ngụm máu tươi trào ra, Hạ Lan Hi vỗ nhẹ lưng Trường Tôn Sách nói: “Ngươi nín trước đi, nếu không thì chưa thành Tránh Tị Hiềm chân quân, mộ phần ngươi đã xanh cỏ rồi.”
Trường Tôn Sách hận mình chưa học được bí thuật nói ngắn gọn của Vô Tình Đạo, khó khăn thốt ra vài chữ: “Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Hạ Lan Hi lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết rằng, chúng ta ở đây là vì Quỷ Thập Tam muốn chúng ta ở đây.”
Nói cách khác, bất kỳ hành động nào theo lẽ thường của họ đều có thể rơi vào bẫy của Quỷ Thập Tam. Nhưng nếu không theo lẽ thường, họ còn có thể làm gì? Ngồi làm bài tập sao?
Nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Trường Tôn Sách khiến Hạ Lan Hi chạnh lòng, y quyết định trước tiên đưa Trường Tôn Sách về tầng bốn.
Hạ Lan Hi vòng tay Trường Tôn Sách qua vai mình, nửa đỡ nửa kéo hắn đứng dậy. Nhưng vừa xoay người, bất ngờ thấy sau lưng mình xuất hiện… một người.
Quỷ Thập Tam từng nhiều lần lộ diện trước mặt họ, nhưng ngoại trừ nhập vào thân xác kẻ khác, hắn chưa từng có thực thể. Còn đây rõ ràng là một người, một người đàn ông sống sờ sờ.
Người này trông lớn tuổi hơn họ khá nhiều, vẻ mặt hòa nhã, khóe miệng mang nụ cười điềm tĩnh, khoác đạo bào màu đỏ sẫm, từng bước chậm rãi từ tầng năm đi xuống.
Sắc đỏ sẫm như máu, thứ sắc đỏ tựa sương mù ấy… chẳng lẽ, đây chính là đồng phục của Đạo viện thứ mười ba?
“Ta nhận ra hắn.” Trường Tôn Sách yếu ớt nói bên tai Hạ Lan Hi, “Hắn họ Tạ, tự Tử Mặc, là sư huynh của viện Tiêu Dao Đạo, khóa trước chúng ta hai khóa.”
Viện Tiêu Dao Đạo, xếp hạng mười hai của Thái Hoa Tông, tức cuối bảng. Do tính đặc thù của viện Vô Tình Đạo, Hạ Lan Hi rất ít khi tiếp xúc với các viện khác ngoài Bốn Đạo Viện lớn, nhưng lời nhắc nhở của Trường Tôn Sách khiến y thoáng nhớ lại một cảnh tượng—
Sau núi viện Tiêu Dao Đạo, một nam nhân chèo thuyền giữa lòng hồ, vận bạch y như sương mù nhuộm bị vẩy mực, trên áo là họa tiết sơn thủy sống động như thật.
Mái tóc dài buông xõa trên áo, đai lưng thắt lỏng, tay cầm bầu rượu đối khẩu chè chén, gặp các tiểu sư đệ Vô Tình Đạo đi ngang còn nhiệt tình mời họ cùng chèo thuyền du ngoạn.
Gió mát lướt qua, sóng nước yên bình, thật là tiêu dao tự tại.
—Một Tạ sư huynh như thế, tại sao lại tự nguyện gia nhập Đạo Viện thứ mười ba?
Sự xuất hiện đột ngột của hắn liệu có nghĩa rằng tượng thần của Cực Lạc Chân Quân được giấu trong tháp Lãng Phong? Và bản thân Tạ Tử Mặc chính là tế phẩm mà Quỷ Thập Tam chọn cho viện Tiêu Dao Đạo?
Lúc Hạ Lan Hi nhớ lại, Tạ Tử Mặc đã đi tới cửa vào tầng sáu, cách y không quá một bước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lan Hi không chắc Tạ Tử Mặc còn lý trí hay không, thử gọi một tiếng: "Tạ sư huynh?”
Tạ Tử Mặc dường như không nghe thấy, lướt qua Hạ Lan Hi, bước về phía Hồ Đúc Kiếm. Khuôn mặt hắn vẫn bình thản, miệng khẽ lẩm bẩm: “Chúng sinh trong nước, không có khổ đau, chỉ hưởng các niềm vui, nên gọi là Cực Lạc*…”
Tâm trạng của Hạ Lan Hi chùng xuống y biết rõ rằng Tạ Tử Mặc đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Dù Tạ Tử Mặc nhập học trước họ hai khóa cũng như có chút tu vi đủ để bảo vệ bản thân trong tầng năm của tháp Lãng Phong, nhưng điều đó cũng không thể giúp hắn chống lại uy áp của các thần kiếm. Trường Tôn Sách hiểu rõ điều này, giọng khàn đặc cảnh báo:“Đừng đi tiếp nữa! Ngươi sẽ chết bất đắc kì tử đấy!”
Tạ Tử Mặc vẫn giữ bước chân đều đặn, miệng không ngừng lặp lại câu về Cực Lạc.
Hạ Lan Hi bày ra một bức tường băng kiên cố chắn trước mặt Tạ Tử Mặc, nhưng hắn vẫn không hề dừng lại, sau khi đi tại chỗ vài bước phát hiện không thể đi tới bèn lao đầu đâm mạnh vào tường băng!
Cốp! Cốp! Cốp!
Từng cú đâm mạnh hơn cú trước, chẳng mấy chốc máu đã chảy đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
Chúng sinh trong nước, không có khổ đau, chỉ hưởng các niềm vui, nên gọi là Cực Lạc.”
Ngũ quan người đàn ông giờ đây nhuốm đầy máu, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười mãn nguyện, tựa như đang chìm đắm trong một thế giới cực lạc mà chỉ mình hắn nhìn thấy.
Hạ Lan Hi không do dự nữa, rút vỏ kiếm Tải Tinh Nguyệt ra đập mạnh vào sau gáy Tạ Tử Mặc. Sợ chưa đủ, y còn thêm thuật định thân. Cuối cùng Tạ Tử Mặc ngừng tự hại bản thân, nhắm mắt ngã gục ngay dưới chân Trường Tôn Sách.
Trường Tôn Sách nhìn đôi giày dài dính máu của mình và cái đầu đầy máu của Tạ Tử Mặc, hậm hực nói: “Làm sớm….tốt…” Ý muốn nói: Ngươi sớm làm như vậy không phải được rồi sao.”
Hạ Lan Hi nhẹ nhàng đáp: “Nhưng, làm sao ngươi dám chắc việc đánh ngất Tạ Tử Mặc không phải là điều Quỷ Thập Tam muốn chúng ta làm?”
Câu nói khiến Trường Tôn Sách bối rối, lông mày nhíu chặt: “Hả?”
Hạ Lan Hi nhắm mắt, không rối rắm thêm. Khi mở mắt ra, ánh nhìn y đột ngột hướng về phía biển lửa đỏ rực của Hồ Đúc Kiếm: “Tượng thần của Cực Lạc Chân Quân, có lẽ đang nằm dưới đáy hồ.”
Trường Tôn Sách thốt lên một tiếng “Hả?”, trong đó chứa đựng ý đại khái là: “ Chẳng phải Cực Lạc Chân Quân là vị yếu nhất trong mười hai viện trưởng đời đầu sao? Tại sao tượng thần của ông ta lại nằm trong Hồ Đúc Kiếm – nơi này đỉnh hơn hẳn sa mạc hay hoa viên nhiều”
Hạ Lan Hi như đã ngẫm ra điều gì đó:
“Có lẽ chính vì ông ta yếu nhất, nên thần vị của ông cần được bảo vệ bởi di vật của các viện trưởng khác.”
Trường Tôn Sách lập tức sáng tỏ: “Có lý… Hả!”
Lần “Hả” thứ ba là vì bàn chân hắn đột nhiên bị thứ gì đó nhớp nháp kéo giật.
Chỉ thấy Tạ Tử Mặc vốn nên nằm ngoan ngoãn lại đứng lên, mặt mỉm cười nhưng thân thể loạng choạng, lại một lần đụng vào tường băng Hạ Lan Hi thiết lập.
Rầm.
“Chúng sinh trong nước, không có khổ đau…”
Tạ Tử Mặc phá giải được thuật định thân, đây vốn không phải thực lực mà hắn có được. Quanh người hắn bộc phát linh khí dày đặc đến mức gần như thành thực thể.
Tạ Tử Mặc vì phá giải thuật định thân mà không tiếc tự bạo cả một viên kim đan!
Rầm!
“Chỉ hưởng các niềm vui, nên gọi là Cực Lã”
Âm thanh xương sọ vỡ, tiếng băng nứt, và những lời lẩm bẩm vô nghĩa không ngừng vang lên, quẫy nhiễu tinh thần người khác. Nhưng trong đầu Hạ Lan Hi lại như nghe thấy tiếng mời: “Đây là sư đệ của viện nào? Có muốn uống rượu với sư huynh không?”
Dù Tạ Tử Mặc tự nguyện hay bị ép đến bước đường này, một khi kim đan bị đốt cạn, cuộc đời hắn coi như chấm dứt.
Ngực Hạ Lan Hi nghẹn lại, y tưởng mình sẽ nổi điên mắng chửi, nhưng khi mở miệng, giọng y lại bình tĩnh đến kỳ lạ: “Đủ rồi.”
Trường Tôn Sách đáp: “Khoan đã, giọng điệu này của ngươi? Lẽ nào nước ớt nhiều lời mất hiệu lực rồi hả?”
Hạ Lan Hi đột ngột nhìn hắn: “Ngươi nói được rồi à?”
Trường Tôn Sách cũng ngẩn ra, hắn cảm nhận kỹ bốn phía, kinh ngạc nói: “Hình như là vậy—uy áp của kiếm biến mất rồi?”
Cả hai cùng nhìn về phía hồ đúc kiếm, không biết từ khi nào, hàng chục thanh thần kiếm đã mất hết ánh sáng, tựa như những ngọn đèn bị cơn mưa lớn dập tắt, chỉ còn lại bóng kiếm u ám, trầm lặng lơ lửng trên không.
“Chỉ một vị sư huynh gần như không liên quan cũng khiến ngươi tức giận vậy sao? Lần trước Trương Ngộ Ngôn tự bạo, ta không thấy ngươi như thế.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu hai người: “Phân biệt đối xử thế này không ổn lắm đâu, đúng không?”
Quỷ Thập Tam ngồi trên bức tường băng của Hạ Lan Hi, dáng vẻ lười biếng nhìn xuống cười nhạt: "Còn nữa, đệ tử Tu Vô Tình Đạo sao có thể dễ dàng bị người ta chọc giận như thế, viện trưởng của các ngươi không dạy rằng một khi tức giận, sẽ vô thức để lộ sơ hở sao?”
Uy áp của kiếm vừa biến mất, Trường Tôn Sách lập tức thoát khỏi tình trạng "già yếu bệnh tật", không cần kiệm lời nữa: “Ngươi tốn công lôi kéo bọn ta đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
Quỷ Thập Tam uể oải đáp: “Hỏi vậy có ích gì? Ta sẽ trả lời sao? Hay muốn ta viết sách giải thích? Ha, Hỗn Thiên Đạo.”
Trường Tôn Sách: “...!”
Hạ Lan Hi lạnh giọng: “Ngươi đã làm gì hồ đúc kiếm?”
“Ngươi nghĩ ta làm được gì?” Quỷ Thập Tam mỉm cười nhàn nhạt: “Chẳng qua chỉ nhờ một vị ‘đại nhân’ ở tầng bảy tháp Lãng Phong giúp một chút thôi.”
Tay Hạ Lan Hi siết chặt chuôi kiếm Tải Tinh Nguyệt.
Tầng bảy tháp Lãng Phong?
Đệ tử Thái Hoa Tông đều biết, tầng một đến năm tháp Lãng Phong chứa các loại binh khí, tầng sáu là nơi cất giữ kiếm bản mệnh của các viện trưởng và hồ đúc kiếm. Nhưng không ai biết tầng bảy chứa gì.
Viện trưởng chưa từng nhắc tới, sách cổ cũng không ghi chép, đó là bí mật tuyệt đối của Thái Hoa Tông.
“Để thuyết phục vị ‘đại nhân’ kia giúp bản toạ chút việc, bản toạ cũng phải bỏ không ít công sức.”
Quỷ Thập Tam liếc nhìn Tạ Tử Mặc, giọng đột nhiên dịu dàng hơn nhiều: “Được rồi, đứa trẻ ngoan, sư tôn sẽ giữ lời, đưa ngươi đến miền cực lạc.”
Hạ Lan Hi quyết định thật nhanh, nói với Trường Tôn Sách: “Ta đi chặn phía trước, ngươi canh giữ Tạ Tử Mặc, không để bất kỳ thứ gì đến gần hắn!”
Vừa dứt lời, hư không bất ngờ rạn nứt, hai bàn tay khô đen gầy guộc như que củi vươn ra, nhanh như chớp lao về phía Tạ Tử Mặc.
Trường Tôn Sách phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, Đỗ Thanh Thiên trong tay lập tức hóa thành hai lưỡi đao sắc, mạnh mẽ chém xuống đôi vuốt đen!
Động tác nhanh nhẹn, đao pháp chuẩn xác, kỹ nghệ tinh xảo đến mức Trường Tôn Sách cũng phải ngẩn người nhìn, không khỏi tiếc rẻ: "Ông đây oai phong lẫm liệt thế này, vậy mà chỉ có một mình Hạ Lan Hi nhìn thấy, đúng là lỗ to bà nó rồi."
Hạ Lan Hi trong lúc bận rộn, cũng quay sang đáp một câu: "Ngươi còn muốn ai nhìn thấy nữa?"
Trường Tôn Sách không chút do dự: "Đương nhiên càng nhiều người càng tốt!”
Hạ Lan Hi vừa kết thúc trận giao đấu với Quỷ Thập Tam, chỉ thấy thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống đất, tay cầm kiếm Tinh Nguyệt, chắn trước màn sương máu; sau lưng y là xoáy lửa đỏ rực cuộn trào, hơn mười thanh thần kiếm chấn thế lặng lẽ lơ lửng.
Quỷ Thập Tam nhìn y, bỗng cười một cách khó hiểu: "Bản tọa không nghĩ người của Hỗn Thiên Đạo có thể chịu nổi đâu."
Hạ Lan Hi chẳng buồn phí lời với Quỷ Thập Tam, nhưng đối phương dường như cũng không thực sự muốn giao đấu, chỉ liên tục né tránh, chẳng rõ đang toan tính điều quỷ quái gì.
Y chọn đúng thời cơ, định bất ngờ tập kích thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trường Tôn Sách.
Chỉ thấy những móng vuốt quỷ hướng về phía Tạ Tử Mặc ngày càng nhiều, tựa như những lọn tóc dài không ngừng sinh trưởng, ào ào lao về phía Trường Tôn Sách và Tạ Tử Mặc. Điều khiển những móng vuốt ấy lại là một phân thân khác bao phủ trong sương máu, trông giống hệt Quỷ Thập Tam!
Trong tình huống này, Đỗ Thanh Thiên chẳng còn tác dụng gì. Trường Tôn Sách bị đánh đến suýt phun máu, gào lên khản cả giọng: "Hạ Lan Hi! Không phải ngươi nói ngươi gánh à? Gánh cái quái gì, rõ ràng là ta gánh đây này! Quỷ Thập Tam ở chỗ ta đây!”
Không có Tạ Tử Mặc, Quỷ Thập Tam cũng không thể hoàn thành hiến tế. Hạ Lan Hi nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức đổi hướng, ném Tải Tinh Nguyệt về phía Tạ Tử Mặc: "Thiên địa bất hòa, vạn vật bất sinh—Hóa!"
Kết giới vừa hình thành, khóe môi vô hình của Quỷ Thập Tam dường như khẽ nhếch lên. Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Lan Hi cảm nhận được một luồng tà khí lạnh lẽo xộc thẳng vào mặt. Mất đi Tải Tinh Nguyệt, y không kịp né tránh, chỉ đành cắn răng chịu đòn.
Thân thể thiếu niên bị đánh văng mạnh ra, đập vào bức tường băng chính y dựng lên.
Hạ Lan Hi không rên một tiếng, lập tức điều chỉnh tư thế giữa không trung, đáp xuống đất một cách vững vàng.
Trường Tôn Sách tạm thời thoát nạn, nhìn thấy cánh tay trái của Hạ Lan Hi buông thõng bất thường, sắc mặt còn khó coi hơn trước: "Hạ Lan Hi!"
Hạ Lan Hi liếc nhìn kết giới vừa dựng: "Hửm?"
"Cánh tay của ngươi gãy rồi đúng không?! Ngươi không đau à?"
Hạ Lan Hi lạnh lùng đáp: "Không."
Trường Tôn Sách: "…Thôi được.”
Quả nhiên nước ớt nhiều lời mất hiệu lực.
"Cái thứ quỷ quái kia không biết làm sao mà tạo ra một phân thân, cả hai đều lợi hại như nhau, một mình ngươi không đánh lại đâu. Ngươi để Tạ Tử Mặc lại trong kết giới là được, thả ta ra giúp ngươi.”
Hạ Lan Hi: "Ngươi? Không cần.”
Trưởng Tôn Sách: "... Nước ớt của ta ở đâu?”
Quỷ Thập Tam không cho Hạ Lan Hi cơ hội khôi phục cánh tay, hai bóng quỷ đồng thời lao tới từ hai phía. Hạ Lan Hi bật người bay lên, vọt đến giữa không trung trên hồ đúc kiếm, nhưng lại bị một móng vuốt quỷ không biết từ đâu chộp lấy cánh tay vốn đã gãy của mình—
Rắc!
Tiếng xương vỡ giòn tan, đến cả Trường Tôn Sách trong kết giới cũng nghe thấy rõ mồn một. Hắn hít một hơi lạnh, không thể tưởng tượng nổi Hạ Lan Hi phải đau đến mức nào. Thế nhưng, Hạ Lan Hi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không đổi sắc, chỉ dùng một tay giằng co với móng vuốt quỷ.
Tất nhiên Quỷ Thập Tam không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Trong lúc Hạ Lan Hi đang vùng vẫy, một móng vuốt khác lao tới siết chặt cổ y, cuốn lấy thật chặt như thể muốn bẻ gãy cổ thiếu niên ngay tại chỗ.
Nhưng Hạ Lan Hi không hề phát ra dù chỉ một tiếng rên rỉ.
Trường Tôn Sách không thể nhìn thêm được nữa, lập tức sử dụng Đỗ Thanh Thiên phá trận:
"Một niệm bất sinh, vạn vật cụ hĩ—Phá!"
—Kết giới không hề lay động.
Trường Tôn Sách: "!!! Không, ít nhất cũng nứt cho ta một khe hở đi chứ, đại ca!”
Hạ Lan Hi liếc thấy động tĩnh trong kết giới qua khóe mắt, nếu giờ y có thể nói, chắc chắn sẽ bảo Trường Tôn Sách đừng phí công nữa, có thời gian thì lo mà xem vì sao Tống Tầm còn chưa tới.
Hạ Lan Hi chậm rãi nhắm mắt lại, vươn cánh tay phải còn lành lặn, nắm lấy chuôi kiếm lạnh lẽo trên hồ đúc kiếm.
Tầng trời thứ sáu của tháp Lãng Phong, sau bao năm, lại một lần nữa mở ra vì Hạ Lan Hi. Ánh sáng màu lam nhạt xuyên qua tầng mây, in lên từng màn trời của Lăng Phong Tháp một câu:
[Vô Tình Đạo, Hạ Lan Hi—Kiếm, Bắc Trạc Thiên Quyền]
Tất cả mọi người trong Lăng Phong Tháp đều ngẩng đầu nhìn dòng chữ này, chỉ trừ Hạ Lan Hi.
Y nhắm mắt, vung kiếm chém xuống—
Những móng vuốt quỷ cuốn lấy y phát ra tiếng gào thét thảm thiết, trong nháy mắt tan thành hư vô. Thân thể Hạ Lan Hi mất đi sự trói buộc, như cánh chim gãy cánh rơi thẳng xuống hồ đúc kiếm.
Trường Tôn Sách gào lên: "Hạ Lan Hi!"
Được rồi, đừng gọi nữa. Lát nữa ta sẽ cưỡi kiếm bay lên, cho ngươi chiêm ngưỡng cảm giác nghìn cân treo sợi tóc ở phút cuối.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Hạ Lan Hi, nhưng cảm giác bỏng rát thiêu đốt nhắc nhở y rằng bản thân đã đến rất gần xoáy lửa. Y cố gắng tập trung tinh thần, vừa định lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, thì cơn bỏng rát bất ngờ biến mất.
Một luồng khí lạnh thấm vào da thịt, y rơi vào một vòng tay không mấy quen thuộc nhưng lại luôn ghi nhớ.
Hạ Lan Hi mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt y là đôi trâm vàng tua rua mà y thèm muốn đã lâu.
Chúng không còn trầm ổn an tĩnh như mọi khi, mà lắc qua lắc lại bên má Tống Huyền Cơ, hệt như món đồ chơi tinh xảo dùng để chọc mèo của những người yêu mèo.
Hạ Lan Hi nở nụ cười gần như có thể gọi là vui sướng: "Tống Tầm? Tống Tầm, ngươi tới rồi!"
Tống Huyền Cơ cúi đầu nhìn y: "Ừ, không sao chứ?"
"Không ổn," Hạ Lan Hi được Tống Huyền Cơ ôm vào lòng, tay siết chặt Bắc Trạc Thiên Quyền vừa tiện tay nhặt lấy. Cơn đau dữ dội từ cánh tay bị y cố ý phớt lờ nay tràn đến dữ dội: "Ta vừa bị tường băng của mình đập trúng, đau quá đau quá!"
Trường Tôn Sách: "?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro