Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Chương 29 Chương 29

Sau khi buổi học cuối cùng kết thúc, đệ tử của Thái Hoa Tông không quay về tiên xá hoặc kéo nhau đến nhà ăn như thường lệ. Thay vào đó, tất cả như ong vỡ tổ đổ dồn về viện Vô Tình Đạo, vây cửa đạo viện chật như nêm cối.

Từ khi thành lập đến nay viện Vô Tình Đạo chưa bao giờ náo nhiệt như thế, đến mức khiến cả chó trong viện cũng phải sủa lên một tiếng. Đệ tử các đạo viện khác mặc trên mình đồng phục với mười một sắc màu khác nhau, đều cố vươn cổ thật dài, sợ bỏ lỡ cảnh náo nhiệt hiếm thấy này.

“Có chuyện gì vậy? Các ngươi chạy đến viện Vô Tình Đạo làm gì, không sợ lạnh à?”

“Ngươi không biết sao? Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ sắp đánh nhau rồi!”

“Thật hay giả vậy? Vì sao?”

“Không biết, nhưng chắc chắn phải là chuyện lớn mới khiến họ đánh nhau!”

“Vậy để ta về tiên xá mặc thêm áo bông, ngươi giữ chỗ giúp ta nhé.”
……

Các đệ tử khác không được phép vào cổng viện Vô Tình Đạo, chỉ có thể đứng từ xa mà xem, nhưng Trường Tôn Sách thì khác. Hắn nổi tiếng thân thiết với ba mỹ nhân của viện Vô Tình Đạo. Theo lời hắn nói, Đạo viện này với hắn chỉ có năm chữ – “thông suốt không trở ngại”.

Ngoài Trường Tôn Sách, Thượng Quan Thận cũng có cơ hội quan sát ở cự ly gần. Hắn vừa xem vừa lẩm bẩm: “Chỉ là tỷ thí sau giờ học, không tính là hẹn đánh nhau sau giờ học. Theo lý mà nói, không vi phạm tông quy. Nhưng nếu địa điểm tỷ thí là nơi được quy định trong tông quy thì sẽ tốt hơn…”

Trường Tôn Sách bị hắn làm phiền đến phát bực: “Nín.”

Thượng Quan Thận đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục Lâu Lan để “chiêu hồn”. Nói về y phục Lâu Lan, dù chia ra nam nữ nhưng hai loại không khác biệt nhiều. Ngay cả nam phục cũng chỉ là một lớp lụa mỏng mát mẻ, phần eo tiết kiệm vải, thay vào đó là những chiếc chuông nhỏ tinh xảo, phối thêm đủ loại trang sức và vòng chân. Tổng thể vô cùng hoa lệ, xa xỉ, phong tình vô cùng.

Không biết Thượng Quan Thận nghĩ gì mà chuẩn bị hẳn một bộ nam phục Lâu Lan màu hồng nhạt. Vì tránh phải mặc bộ đồ này, chắc chắn Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ sẽ dốc toàn lực, không tiếc sinh mạng mà chiến đấu. Nghĩ đến đây, Chúc Như Sương không khỏi lo lắng: “Biểu cảm của họ nghiêm túc như vậy, liệu có thể dừng không?”

Trường Tôn Sách cười khẩy: “Nghĩ nhiều. Lúc nào họ chẳng nghiêm túc?”

Trên băng nguyên vạn cổ, gió rét cắt da thổi tung những tà đạo bào trắng muốt. Hai thiếu niên đứng vững như băng, di chuyển nhanh nhẹn như bóng, thỉnh thoảng giao tranh kịch liệt. [Tải Tinh Nguyệt] và [Vong Xuyên Tam Đồ] kiếm thế tựa cầu vồng, mỗi lần va chạm, mỗi tiếng kiếm ngân vang lên đều như tiếng trời giáng xuống. Kiếm khí đi đến đâu, không gian rạn nứt đến đó, băng tầng vỡ vụn thành bột, tựa như tuyệt cảnh mùa đông.

Khi hai thanh kiếm lại giao nhau, ánh mắt hai thiếu niên cũng chạm vào nhau. Tống Huyền Cơ thoáng dừng động tác, hỏi:

“Ngươi nói lại lần nữa?”

“Bộ y phục Lâu Lan đó thật sự rất đẹp, ta rất thích, đặc biệt là màu sắc của nó.” Hạ Lan Hi hơi ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ thật lòng với Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm, để ta mặc thử đi, ta muốn mặc cho các ngươi xem!”

Tống Huyền Cơ im lặng một lúc rồi đáp: “Ta đâu có cấm ngươi mặc. Chỉ là, nếu ngươi muốn mặc, vậy chúng ta đang làm cái gì đây?”

Hạ Lan Hi giải thích: “Thì ta là đệ tử viện Vô Tình Đạo, chẳng lẽ lại chủ động đi mặc y phục Lâu Lan? Ta chỉ có thể giả vờ bị ép buộc, không còn cách nào khác mới phải mặc thôi.”

Tống Huyền Cơ: "Dường như ngươi rất để tâm đến cái nhìn của người khác."

Hạ Lan Hi tiện tay bấm một kiếm quyết, lập tức cuồng phong và bão tuyết quét qua cả băng nguyên, thổi tung tóc ngắn của Trường Tôn Sách, biến nó thành tổ gà: "Ngươi đừng lo, lát nữa ta sẽ giả vờ linh lực cạn kiệt rồi nhục nhã chịu thua. Ngươi chỉ cần nhìn ánh mắt ta mà hành động."

Tống Huyền Cơ: "… Ta không hiểu.”

Trận tỷ thí giữa hai người đứng đầu toàn tông kéo dài đến tận tối muộn. Thực lực phi phàm của hai thiên chi kiêu tử cùng phong thái độc đáo của viện Vô Tình Đạo được phô diễn đến mức khiến người xem hoa mắt chóng mặt, gọi thẳng là đã nghiền. Trường Tôn Sách phấn khích đến mức quên cả tránh hiềm nghi với Chúc Như Sương, nhiệt tình làm bình luận viên miễn phí cho hắn, nhưng đổi lại chỉ nhận được một chữ "Câm" lạnh lùng từ hắn.

Hai người gần như ngang tài ngang sức. Cuối cùng, Hạ Lan Hi chỉ thua trong gang tấc, thất bại dưới kiếm [Vong Xuyên Tam Đồ].

Bại trận, sắc mặt Hạ Lan Hi lạnh lẽo, nhẫn nhục chịu đựng thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng để lại một câu: "Nỗi nhục hôm nay, ngày sau ta nhất định trả lại gấp bội."

Tống Huyền Cơ: "… Ngươi vui là được."

Tối đó, năm người lại tụ họp ở [Thôn Hoa Ngoạ Tửu Xử]. Nếu tính thêm hồn phách của Bạch Quan Ninh, thì đủ mặt bốn đạo viện và các đệ tử xuất sắc nhất.

Trường Tôn Sách cầm lưới bắt hồn, vừa ngáp vừa lười biếng nhìn Chúc Như Sương lau cây sáo ngọc.

Thượng Quan Thận rải đầy gạo nếp trên đất để lần theo dấu vết hồn phách; Tống Huyền Cơ vẽ trận pháp chiêu hồn. Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, trận pháp tỏa ra ánh sáng u lam tựa ma chơi, không gian lập tức trở nên nặng nề, những gợn sóng vô hình khẽ rung động trong không khí.

Về phần Hạ Lan Hi…

Chúc Như Sương lo lắng Hạ Lan Hi sẽ cảm thấy nhục nhã vì chuyện mặc y phục Lâu Lan. Biết y thích trò chuyện với Tống Huyền Cơ, Chúc Như Sương liền xúi Tống Huyền Cơ đi dỗ: "Huyền Cơ, ngươi đã nói ba câu dài của hôm nay với Thời Vũ chưa?"

Tống Huyền Cơ: "Chưa."

"Vậy mau đi đi, sắp qua giờ Tý rồi."

Tống Huyền Cơ suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Được."

Hắn đến trước phòng thay đồ của Hạ Lan Hi, vừa định gõ cửa thì cửa đã mở từ bên trong.

Y phục Lâu Lan trông thì mỏng nhẹ, nhưng mặc vào lại rắc rối vô cùng. Hạ Lan Hi loay hoay mãi mới chỉnh lại hết dây chuyền linh đang trên áo về chỗ cũ, khuyên tai lần đầu đeo vào cũng khiến y nghi ngờ mình có đeo ngược không, nhưng khuyên tai thì có phân trái phải không nhỉ? Gió đêm thổi lạnh buốt ngang eo, khiến y không quen, luôn phải đưa tay ôm bụng.

Nhưng cuối cùng, y cũng có cơ hội mặc thứ gì đó ngoài y phục trắng trong Thái Hoa Tông.

Nhìn thấy Tống Huyền Cơ đứng ở cửa, Hạ Lan Hi ngẩn ra một chút, hơi xấu hổ nhưng lại nghĩ không cần xấu hổ trước mặt Tống Huyền Cơ. Dù sao y cũng từng làm không ít chuyện khiến bản thân muốn độn thổ vì người này: "Tống Tầm, ngươi thấy ta đẹp không? Ta mặc thế này có kỳ lạ không?”

Tống Huyền Cơ: “……”

Không nhận được câu trả lời, Hạ Lan Hi truy hỏi: "Đẹp không, đẹp không? Ta có hợp với màu hồng không?"

Tống Huyền Cơ nhìn y một lúc, giọng bình thản: "Ngươi yêu cầu ta nói câu dài, nhưng lại luôn là người mở lời trước. Ta nên làm thế nào đây?"

Hạ Lan Hi lập tức cứng đờ mặt: "… Hay là ngươi cứ im lặng đi."

Tống Huyền Cơ quay lại phòng ngoài. Chúc Như Sương thấy Hạ Lan Hi không cùng hắn ra, liền hỏi: "Huyền Cơ, Thời Vũ đâu?"

Tống Huyền Cơ nhàn nhạt đáp: "Ở phía sau.”

Trong chốc lát, cả căn phòng như bị phủ một lớp bùa cách âm, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Chúc Như Sương sững người; Trường Tôn Sách lẩm bẩm gì đó rồi khó chịu dời ánh mắt khỏi Hạ Lan Hi; Thượng Quan Thận đột nhiên đỏ tai, không biết đặt tay ở đâu, giả vờ bận rộn.

Bao nhiêu người như thế, nhưng không ai mở miệng khen Hạ Lan Hi trong bộ Lâu Lan.

Hạ Lan Hi theo sau Tống Huyền Cơ, gương mặt lạnh lùng đầy nhẫn nhịn: "Ta đến rồi.”

Chuyện gì thế các huynh đệ, sao chẳng ai nói gì? Trường Tôn Sách, cái miệng của ngươi đâu, chẳng phải ngươi thích nói nhất sao?

Hồi lâu, Thượng Quan Thận ngập ngừng: "Hạ Lan sư đệ, ngươi…"

Tống Huyền Cơ ngắt lời: "Đã đến giờ Tý."

Mọi người bừng tỉnh, lập tức vào vị trí.

Tiếng sáo của Chúc Như Sương vang lên, đàn của Tống Huyền Cơ hòa âm. Trong giai điệu thê lương của [ Khúc Chiêu Hồn], Hạ Lan Hi làm mồi bước chậm rãi vào trận pháp, còn Trường Tôn Sách thì cầm lưới bắt hồn đứng sẵn sàng.

Khúc nhạc kết thúc, gạo nếp rải trên đất không động đậy, trong trận pháp cũng không có gì khác thường.

Hạ Lan Hi hơi thất vọng, những người khác nhìn nhau bối rối. Trường Tôn Sách hỏi: "Xong rồi à? Hồn phách của Bạch Quan Ninh không ở Thái Hoa Tông?”

Thượng Quan Thận đáp: "Không, có thể hắn vẫn còn ở đây, chỉ là những thứ chúng ta chuẩn bị chưa đủ để dẫn hồn phách về."

Trường Tôn Sách trợn mắt: "Hạ Lan Hi mặc thế này mà còn không được, thì thiên hạ ai được?"

Chúc Như Sương suy nghĩ, nói: "Huyền Cơ, ngươi thử vào trận một lần xem?"

Tống Huyền Cơ: "Không."

Chúc Như Sương khuyên: "Có thể Bạch Quan Ninh thích dung mạo của ngươi hơn. Ngươi không cần mặc y phục Lâu Lan, chỉ cần thử vào trận là được."

Hạ Lan Hi lặng lẽ dạt qua bên, nhường chỗ cho Tống Huyền Cơ.

[ Khúc Chiêu Hồn] lại vang lên. Bên cạnh Hạ Lan Hi xuất hiện một mỹ nhân áo trắng. Y cúi đầu nhìn chuỗi chuông leng keng trên cổ chân mình, thu chân lại, nhỏ giọng: "Có lẽ, ta vốn không đẹp. Trước kia là ta quá tự tin, xin lỗi."

Tống Huyền Cơ: "…"

Hạ Lan Hi: "Ta cũng không phải đại mỹ nhân như ngươi."

Tống Huyền Cơ: "?”

Hạ Lan Hi thở dài, giọng buồn bã bị giai điệu che lấp: "Ngươi và mọi người đều không khen ta, ta cũng không dẫn được hồn phách của Bạch Quan Ninh. Thôi được rồi, ta đúng là không hợp với y phuch Lâu Lan. Sau này ta cứ ngoan ngoãn mặc đồng phục của viện Vô Tình Đạo…"

Tống Huyền Cơ: "Đẹp."

Hạ Lan Hi ngẩn ra, theo phản xạ đáp: "Nhưng mọi người…”

Tống Huyền Cơ: "Miệng vụng."

Hạ Lan Hi: "Còn hồn phách của Bạch Quan Ninh..."

Tống Huyền Cơ: "Mắt mù."

Lúc này, Thượng Quan Thận đột nhiên nói: "Có động tĩnh rồi!"

Hạ Lan Hi sững người, không nhịn được cười: "Quả nhiên Tống Tầm vẫn là đẹp nhất!"

Tống Huyền Cơ trầm ngâm: "Là đồng phục.”

Trong tiếng nhạc trầm lắng của Khúc Chiêu Hồn bất ngờ vang lên những hồi chuông trong trẻo. Mỗi lần chuông ngân, trên lớp gạo nếp lại hiện thêm một dấu chân nhỏ nhắn, thanh thoát, từng bước từng bước tiến về phía Tống Huyền Cơ.

Trường Tôn Sách căng thẳng đến mức nuốt khan, chờ khi dấu chân tiến sát đến trước mặt, liền vung mạnh lưới bắt hồn: "Ta bắt—"

Chúc Như Sương lập tức niệm thuật hiện hình lên lưới: "Lễ kính Hoàng Tuyền—Hiện!"

Trong khoảnh khắc, một bóng dáng mảnh mai uyển chuyển xuất hiện trong lưới. Người ấy mặc bộ sa y xanh nhạt, tóc dài hơi gợn sóng, đôi mắt mang sắc tím hiếm thấy, giữa chân mày điểm một giọt chu sa đỏ diễm lệ.

Hồn phách đã rời thể nhiều ngày, giờ chỉ còn lại chút bản năng cuối cùng. Chỉ thấy hắn run rẩy đưa tay về phía Tống Huyền Cơ, miệng lẩm bẩm: "Tống Tầm, Tống Huyền Cơ..."

Hạ Lan Hi mở to mắt: "Bạch Duy thích huynh à? Sao lại thế chứ!"

Tống Huyền Cơ lắc đầu: "Không phải."

"Tống Huyền Cơ... Đệ nhất, đệ nhất toàn tông, Vô Tình Đạo?" Hồn phách Bạch Quan Ninh yếu ớt thì thào, "Ta muốn vào viện Vô Tình Đạo, ta muốn đứng đầu..."

Mọi người: "...”

Sau một hồi im lặng Trường Tôn Sách lau mồ hôi, là người đầu tiên mở lời: "Huynh chắc chắn Bạch Quan Ninh thích nhất là mỹ nhân Lâu Lan chứ?"

Trên mặt Thượng Quan Thận hiện rõ hai chữ "bối rối": "Các đệ tử viện Hợp Hoan Đạo đều nói thế, bao gồm cả bạn cùng phòng thân nhất của hắn."

Hạ Lan Hi đột nhiên cảm thấy đồng cảm vô cùng: "Có khả năng nào không, chính vì viện Hợp Hoan Đạo ai ai cũng yêu mỹ nhân, chuộng phong nguyệt, nên Bạch Quan Ninh đành phải giả vờ giống như đạo hữu của mình?"

Thật ra trong lòng người ta chỉ muốn học hành thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ