Chương 12
Chương 12 Chương 12
Tuy ngồi trên thuyền tiên êm ái dễ chịu, nhưng tốc độ lại không thể nhanh bằng cưỡi kiếm phi hành. Từ Tây Châu đến Thái Hoa Tông, thuyền tiên cứ "nhẩn nha" bay trên trời suốt cả ngày trời. May mắn là cảnh sắc nơi chân trời cũng khá ngoạn mục, Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương đứng kề bên nhau ở đầu thuyền, gió mát thổi qua, biển mây rực rỡ, thật sự dễ chịu vô cùng.
Thế nhưng càng đến gần Thái Hoa Tông, sắc mặt cả hai cũng càng trở nên trầm lặng. Hạ Lan Hi biết Chúc Như Sương lo vì mình phá bỏ giới Vô Tình mà sẽ bị đuổi học, y vừa lo lắng cho Chúc Như Sương vừa buồn bực không vui vì năm học mới đang cận kề.
Lại sắp bắt đầu nữa rồi… Mỗi ngày ba, bốn buổi học, mỗi buổi kéo dài cả một canh giờ, tối đến dù không có giờ học thì cũng phải làm bài tập; ngoài những ngày lễ lớn như Thanh Minh, Trung Thu, mỗi tháng chỉ được nghỉ có hai ngày – những ngày tháng u ám không ánh mặt trời ấy lại sắp bắt đầu.
Trước đây y còn nghe các sư huynh nói rằng, năm thứ hai là năm quan trọng nhất, không chỉ vì độ khó của bài học tăng vọt, mà tần suất kiểm tra cũng gấp đôi so với năm đầu…
Hạ Lan Hi càng nghĩ càng ủ rũ, im lặng không nói gì, bắt đầu tưởng tượng cảnh mình nhảy xuống khỏi thuyền tiên, hy sinh bản thân để khơi dậy lòng thương cảm của các viện trưởng Thái Hoa Tông đối với học sinh, từ đó giúp các đệ tử Thái Hoa Tông thoát khỏi bể khổ, rồi mọi người sẽ “ca ngợi công đức” của y, ghi lòng tạc dạ sự “ân tình” đó.
Ở không xa, Trường Tôn Sách và Tống Huyền Cơ đứng dưới huy hiệu của nhà Trường Tôn, người trước nhìn cảnh Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương đứng kề vai nhau, cảm thấy hình ảnh thật là đẹp, không khỏi băn khoăn: “Sao ta lại thấy quan hệ giữa hai người này trong một đêm lại thân mật hơn nhiều nhỉ, chẳng lẽ là ảo giác của ta?”
Tống Huyền Cơ từ chối cho ý kiến.
Thái Hoa Tông mỗi năm chỉ có một lần cơ hội về nhà đoàn tụ cùng người thân, nên nhiều đệ tử đã ở nhà đến tận ngày cuối cùng mới lên đường trở về tông môn. Trên đường đi, bốn người họ cũng gặp không ít đệ tử của các đạo viện khác, đa phần đều là đệ tử ngoài bốn đạo viện lớn. Đừng nói đến ba mỹ nhân của Vô Tình Đạo, Trường Tôn Sách và họ cũng chẳng mấy quen biết, chỉ dựa vào đồng phục trên người họ mà phân biệt được đệ tử đó thuộc đạo viện nào.
Cho đến khi một nhóm thiếu niên mặc đồng phục đen viền vàng cưỡi kiếm bay đến, cười hì hì vẫy tay chào Trường Tôn Sách:
"Trường Tôn Kinh Lược, nghe nói ngươi ở Tây Châu đã cướp hôn của Chúc Vân ở Vô Tình Đạo hả?"
Trường Tôn Sách sượng sùng, tai đỏ lên: "Sao lũ vô liêm sỉ các ngươi lại biết chuyện này? Sao tin tức lại nhanh vậy chứ!"
"Không ngờ ngươi lại thích loại như Chúc Vân. Ở bên hắn ngươi không thấy ngột ngạt sao?"
Trường Tôn Sách vội vàng giải thích, mặt mày trắng bệch: "Ta không có! Ta cướp hôn là vì đại cục, ta đâu có thích nam nhân!”
"Kinh Lược à, nghe lời sư huynh khuyên nhé, hãy bỏ ý định đi, mỹ nhân của Vô Tình Đạo ngươi không nắm bắt được đâu, ngay cả Hợp Hoan Đạo còn không nắm bắt nổi bọn họ, huống hồ là ngươi!"
Trường Tôn Sách tức giận đến choáng váng, lại quay đầu cầu cứu Tống Huyền Cơ: "Tống Tầm, ngươi mau nói với bọn họ đi, là đạo hữu của ngươi muốn ta đi cướp hôn đấy! Ta bị Hạ Lan Hi ép mà!"
Tống Huyền Cơ: "Không.”
Trường Tôn Sách: "... Tốt lắm, ngươi đứng đây đừng động, ta sẽ đi lấy lọ nước ớt nhiều lời."
Tống Huyền Cơ: "Không."
Tống Huyền Cơ quay bước, tiến đến đứng bên cạnh hai đạo hữu cùng viện. Hạ Lan Hi nhìn lén Tống Huyền Cơ, trong lòng thầm nghĩ: năm nay có thể nói chuyện với ta vài câu dài dài được không, bạn học Tống?
Ba người của Vô Tình Đạo đứng lặng lẽ, nhìn bóng dáng Thái Hoa Tông ngày càng rõ ràng trong tầm mắt.
Thái Hoa Tông tọa lạc giữa núi non trùng điệp, bốn mùa biến ảo không lường, với mười hai đạo viện xây theo từng ngọn núi, mỗi viện đều có không gian riêng biệt. Trong đó, bốn đạo viện lớn nằm gần nhất với chủ phong của Thái Hoa Tông, bày trận bốn phương, nhờ linh khí dồi dào mà giữ nguyên mùa trong suốt cả năm, đây cũng là nét độc đáo của bốn viện lớn.
Viện Hợp Hoan Đạo nằm phía Nam, bốn mùa xuân sắc, thơm ngát cỏ hoa nhân gian, như mộng như ảo. Dù chỉ tình cờ đi qua cũng sẽ bị phủ lên một lớp phấn đào, hương hoa ngọt ngào, lưu lại mãi không tan.
Viện Hỗn Thiên Đạo ở phía Đông, mùa hè xanh ngát, mặt trời chói chang. Đệ tử của Viện Hỗn Thiên Đạo ngày ngày phơi dưới nắng, đến mức làn da màu nâu bánh mật của Trường Tôn Sách đã được coi là trắng sáng trong viện của họ.
Viện Thái Thiện Đạo nằm phía Tây, cuối thu gió mát, quả ngọt trĩu cành, hương quế ngát bay. Bên trong yên tĩnh mà không buồn tẻ, thanh nhã mà không nhạt nhòa, ấm áp mà không nhàm chán, đứng ở đó, tâm hồn bất cứ ai cũng dần bình tĩnh lại.
Còn Viện Vô Tình Đạo chiếm đóng phía cực Bắc của tông môn, đỉnh núi cao vút tầng mây, quanh năm tuyết phủ, từ xa nhìn lại đã thấy lạnh lẽo đến mức làm người ta sợ hãi mà lùi bước.
Tám viện nhỏ còn lại, ví dụ như viện Vạn Thú Đạo, nơi nuôi cả một ngọn núi đầy linh thú kỳ dị, tiếng gà gáy chó sủa vang trời, cũng từ đây mà truyền ra phong khí song tu với linh thú; hoặc viện Tiêu Dao Đạo, theo đuổi sự tự do phóng khoáng; rồi viện Duy Ngã Đạo với phương châm "ta là nhất, người khác chẳng là gì cả"... Mỗi viện đều mang nét riêng, mỗi nơi đều có sở trường riêng biệt.
Đệ tử của mười một đạo viện khác ít nhiều cũng có giao tình với nhau, qua lại giữa các viện là chuyện thường. Chỉ riêng Viện Vô Tình Đạo, dường như có một bức tường ngăn cách vô hình, không bao giờ chào đón đệ tử từ viện ngoài ghé thăm. Trường Tôn Sách đã vào học cả năm mà chưa từng được đặt chân tới cổng của Viện Vô Tình Đạo, lòng tò mò không biết bên trong là cái dạng gì.
Năm ngoái, hắn từng thử cùng vài đạo hữu trong viện mình lén lút đến Viện Vô Tình Đạo vào ban đêm để khám phá, nhưng vừa đến gần cổng đã không biết bị thứ gì hất văng ra xa, khiến hắn ngã đau mà không dám hé răng, bị đạo hữu chê cười suốt nửa năm trời.
Chẳng bao lâu sau, thuyền tiên của nhà Trường Tôn dừng lại trước cổng lớn của Thái Hoa Tông, thu hút không ít ánh nhìn từ các đệ tử xung quanh.
Gặp đủ ba mỹ nhân Vô Tình Đạo xuất hiện cùng nhau bên ngoài viện vốn đã hiếm có, càng hiếm hơn nữa khi thấy họ trở về học viện bằng thuyền tiên của nhà Trường Tôn. Từ khi nào Trường Tôn Kinh Lược thân với Viện Vô Tình Đạo đến thế? Lại còn có người có thể đến gần Vô Tình Đạo sao?
Bốn người bước xuống thuyền tiên, Trường Tôn Sách chẳng buồn quay lại viện mình mà theo Hạ Lan Hi và những người khác thẳng tiến đến Viện Vô Tình Đạo.
Bọn họ cưỡi kiếm bay lên hướng Bắc, cuối cùng đáp xuống trước cổng của Viện Vô Tình Đạo.
Ánh nắng rực rỡ vừa rồi đến đây đã dần lụi tàn, chỉ còn lại ánh sáng leo lét như ngọn nến. Nhìn vào bên trong, nơi mắt thấy chỉ toàn là sự tĩnh lặng của sắc trắng, thuần khiết không chút bụi trần, thoát khỏi trần thế, tiêu tan hết thảy những ồn ào của thế tục.
Trường Tôn Sách đứng trước cổng viện một lúc, ngẩng đầu nhìn chữ "Bế" trên cổng, hoang mang hỏi: "Chẳng lẽ ta bị điếc rồi sao? Sao chẳng nghe thấy gì hết?"
Hạ Lan Hi hiểu cảm giác của Trường Tôn Sách lúc này. Ở trong Viện Vô Tình Đạo lâu ngày, khi ở một mình y cũng thường "a" lên một tiếng hoặc tạo ra tiếng động gì đó để chắc chắn rằng xung quanh thật sự yên lặng chứ không phải mình bị điếc.
Trường Tôn Sách có chút e dè sợ hãi đi theo ba người bạn bước qua cổng. Lần này có ba mỹ nhân dẫn đường, hắn không bị hất văng ra ngoài nữa, hai chân đứng vững trên đất.
Trường Tôn Sách thở phào, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bia đá khổng lồ đứng sừng sững giữa băng tuyết, trên đó khắc một vòng tròn tròn trịa, ngoài ra không có gì khác.
Viện Hỗn Thiên Đạo cũng có một tấm bia như vậy, trên đó khắc viện huấn của Hỗn Thiên Đạo, hắn đã nhìn không biết bao lần rồi, nhưng cái này…
Trường Tôn Sách tiến lại gần bia đá, nhìn trái nhìn phải, còn đi vòng quanh hai lần, vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt ở vòng tròn này. Hắn hỏi: "Đây là cái gì?"
Tống Huyền Cơ, Hạ Lan Hi, Chúc Như Sương đồng thanh đáp: "Viện huấn."
Trường Tôn Sách không hiểu ra làm sao:"Có nghĩa là gì?”
Hạ Lan Hi: "......”
Tống Huyền Cơ: "......”
Chúc Như Sương: "Chính là ý này.”
Trưởng Tôn Sách: "???”
Trường Tôn Sách sững sờ, vẻ mặt ngơ ra. Hạ Lan Hi nhìn hắn tựa như thấy lại chính mình lúc mới vào viện, muốn bật cười nhưng không thể cười nổi.
Đúng vậy, không sai, 【。】 chính là đạo huấn của Viện Vô Tình Đạo. Nghĩ cũng đủ hiểu, chỉ với chữ Bế" đã khiến vị viện trưởng đời đầu không kiên nhẫn nổi, thì ông đâu còn tâm tư nghĩ ra thêm đạo huấn gì nữa, nên một dấu chấm tròn 【。】 chính là mức độ kiên nhẫn tối đa của ông.
Không thể không nói, dấu chấm tròn【。】thật sự rất phù hợp – tất cả ý nghĩa đều gói gọn trong sự im lặng.
Trường Tôn Sách nhìn chằm chằm vào vòng tròn nhỏ đó, cổ họng nuốt khan mấy lần, muốn nói gì đó mà mãi không thốt nổi một chữ.
Hạ Lan Hi lên tiếng: "Nếu bây giờ ngươi muốn ra ngoài, vẫn còn kịp đấy."
"Ai, ai nói ta muốn ra ngoài chứ!" Trường Tôn Sách lắp bắp, cố gắng tìm lại giọng nói của mình, rồi đưa mắt nhìn quanh: "Người của đạo viện các ngươi đâu hết rồi?"
Hạ Lan Hi lạnh nhạt nói: "Không có ai khác."
Mười năm Thái Hoa Tông tổ chức tuyển chọn đệ tử một lần, Viện Vô Tình Đạo thường chỉ nhận từ ba đến năm người. Trong số ít những sư huynh của Hạ Lan Hi, chín phần mười đều đang bế quan tu luyện, tính ra y cũng chỉ gặp qua một hai người.
Các đạo viện khác động chút có đến hàng trăm người, còn Viện Vô Tình Đạo thì chỉ có vài ba người nhưng diện tích lại lớn nhất trong tông môn. Đừng nói chỉ dạo quanh trong viện một ngày, dù có đi cả tháng cũng khó thấy bóng dáng một sinh vật sống nào.
Lúc này, Hạ Lan Hi nhận thấy ánh mắt Tống Huyền Cơ hơi lệch đi. Y cũng nhìn theo, rồi Chúc Như Sương và Trường Tôn Sách đều quay đầu lại nhìn.
Đó là một con chó săn toàn thân trắng như tuyết, tứ chi thon dài có lực, lông mềm mượt trắng nõn, đôi mắt trong veo lấp lánh, toát lên sự bình thản quen thuộc. Nó thong dong bước từng bước về phía bốn người.
Trường Tôn Sách không thể tin nổi mà mở to mắt. Hắn bị mù rồi sao, lại có thể nhìn thấy sự “lạnh lùng đoan trang” trên một con chó!
Trường Tôn Sách hỏi: "Đạo viện của các người nuôi chó à?”
Hạ Lan Hi gật đầu: "Đúng.”
Trước đây y luôn ví von chó của Viện Vô Tình Đạo, nào là “chó của Viện Vô Tình Đạo cả năm không sủa nổi ba tiếng,” nào là “cho dù cởi trần bắt chước chó sủa trong Viện Vô Tình Đạo” hay “ngủ còn trễ hơn cả chó của Viện Vô Tình Đạo”... Đừng nghĩ y chỉ nói vu vơ, Viện Vô Tình Đạo thật sự có nuôi chó! Y nói hoàn toàn nghiêm túc!
Nói cho chính xác, con chó săn này không phải do Viện Vô Tình Đạo chủ động nuôi, mà nó tự xông vào địa phận của viện, rồi tự nhiên ở lại. Có lẽ vì khí chất của nó quá nổi bật nên người trong viện cũng chẳng buồn đuổi nó đi.
Trường Tôn Sách vốn thích nuôi chó, ở nhà tại Tây Châu hắn nuôi mấy con chó sói uy vũ hùng tráng. Hắn cúi xuống, đưa tay định vuốt ve bộ lông mượt như lụa, nhưng con chó lại quay người, lạnh lùng tránh xa.
Trường Tôn Sách hỏi: "Nó tên là gì?"
Hạ Lan Hi: "Vô danh."
Trường Tôn Sách: "Vô danh, lại đây, ca ca cho ăn khúc xương to này."
"Nó không có tên." Hạ Lan Hi không nhịn được nói thêm vài lời, "Ngươi nghĩ chúng ta sẽ nhàn nhã đặt tên cho một con chó sao?”
Trường Tôn Sách: "…Vậy nó có sủa không?"
Hạ Lan Hi: "Một năm một lần."
Trường Tôn Sách: "."
Bốn người tiếp tục tiến về phía trước, Hạ Lan Hi cố ý đi chậm lại, cùng Chúc Như Sương tụt về phía sau hạ giọng nói nhỏ: "Thật ra ta đã đặt cho nó một cái tên, gọi là ‘ Bụng Tuyết Tuyết,’ vì bụng nó trắng như tuyết vậy."
"Bụng Tuyết Tuyết? Tên dễ thương thật." Chúc Như Sương khẽ cười, "Ta lại thường gọi nó là ‘Vô Ngôn’.”
Không ngờ Chúc Như Sương cũng lén đặt tên cho con chó giống y. Dù rằng ‘Vô Ngôn’ nghe hay, nhưng so với ‘ Bụng Tuyết Tuyết’ thì không sát thực bằng, Hạ Lan Hi vẫn cảm thấy tài đặt tên của mình nhỉnh hơn Chúc Như Sương một chút.
Đến trước một tòa lầu các, Tống Huyền Cơ đột nhiên dừng bước: "Viện trưởng.”
Trường Tôn Sách chấn động: "Giang viện trưởng tới? Ở đâu?”
Hạ Lan Hi biết Tống Huyền Cơ nói “viện trưởng” ý là “đến lúc đi gặp viện trưởng rồi.” Hiện tại “Quỷ Tướng Ngữ” vẫn đang ở trong tay Tống Huyền Cơ, vật này thật sự nên sớm trao lại cho viện trưởng. Hạ Lan Hi bảo Trường Tôn Sách: "Ngươi cứ tự do tham quan, lát gặp lại."
Bỏ lại Trường Tôn Sách, ba người họ tiến đến nơi ở thường ngày của viện trưởng Viện Vô Tình Đạo.
Chỗ ở của viện trưởng tọa lạc trên mặt hồ băng. Mặt hồ bóng loáng như gương, trong trẻo không tì vết, phản chiếu cảnh núi tuyết. Núi cao trống trải, mây trời thanh khiết, sông nước xa xôi hòa cùng trời mây.
Ba người không thấy bóng viện trưởng, mà lại thấy một nam nhân toàn thân y phục đỏ rực, điều vốn không nên xuất hiện trong Viện Vô Tình Đạo.
Dung nhan của nam nhân ấy như hoa anh đào, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết, trang phục vô cùng lộng lẫy, bộ trang sức trên đầu tuy là của nam nhân nhưng lại rực rỡ xa hoa như nữ nhân, lung linh chói lọi; đôi trâm vàng tua rua biểu tượng của gia tộc cũng trở nên lu mờ so với các trang sức khác.
Thanh niên áo đỏ mỉm cười: “Ôi chao, cuối cùng cũng trông thấy các ngươi rồi.”
Trang phục lộng lẫy xa hoa như thế quá mức khoa trương, khiến người khác khó phân biệt nam nữ, khó mà chấp nhận nổi, nhưng trong Viện Hợp Hoan Đạo lại rất hợp lý.
Người này chính là viện trưởng Viện Hợp Hoan Đạo, Tống Dung, tự Lưu Thư, hiệu là Phi Nguyệt Chân Quân.
Tống Huyền Cơ và Phi Nguyệt Chân Quân có chút quan hệ máu mủ, nhưng cụ thể là quan hệ gì thì Hạ Lan Hi không rõ, hai người cũng không có điểm nào giống nhau về dung mạo. Chỉ biết rằng Cô Tô Tống Thị nổi danh nhiều mỹ nhân, điều này quả là chân lý muôn đời không đổi.
Ánh mắt của Phi Nguyệt Chân Quân lần lượt lướt qua ba người Viện Vô Tình Đạo: “Như Sương có vẻ gầy hơn đôi chút, trông rất điềm đạm đáng yêu. Huyền Cơ ngày càng đẹp ra, thật khiến bản tọa ngưỡng mộ… Ồ, có phải Thời Vũ đã cao thêm chút rồi không, chuẩn bị từ tiểu mỹ nhân thành đại mỹ nhân sao đây.”
Ba thiếu niên áo trắng xếp thành hàng thẳng, lặng lẽ trao nhau ánh mắt đầy thắc mắc: Sao lại là ngài? Viện trưởng của chúng ta đâu?
“Giang viện trưởng của các ngươi đã bế quan, lần này ít nhất cũng mười năm tám năm mới ra được. Nhưng đừng lo, trước khi bế quan hắn đã giao phó các ngươi cho bản tọa.” Phi Nguyệt Chân Quân mỉm cười, “Vậy nên từ hôm nay, ba tiểu mỹ nhân các ngươi xem như đệ tử tạm thời của Viện Hợp Hoan Đạo rồi nhé.”
Tống Huyền Cơ: “.”
Chúc Như Sương: “?”
Hạ Lan Hi: “!” Vậy mà cũng có chuyện tốt thế này sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro