Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22.

Biên tập: Tinh Vũ

Cả đời này Quan Trí chưa từng gặp câu hỏi nào khó trả lời tới như vậy. Kinh ngạc nhìn bàn tay của mình bị Hạ Quân Uyên bắt được, trong lúc nhất thời không thể tổ hợp ngôn ngữ.

Lần này Hạ Quân Uyên giao quyền chủ động cho Quan Trí, cũng không thúc giục cậu, tay buông lỏng, thân trên thẳng người một chân nửa khuỵu trên salon, mắt nhìn xuống Quan Trí. Câu trả lời sớm muộn sẽ có, sớm một chút hay trễ một chặp y cũng không để bụng. Hơn nữa quá trình này thật khiến người ta tận hưởng mà.

"Hạ lão đại ──" Quan Trí ha ha cười một tiếng, chân mày nhịn không được xoắn lại, khuôn mặt trở nên méo mó vô cùng.

"Cái này có phải hơi quá rồi không?"

Khẽ cười thành tiếng, Hạ Quân Uyên đưa tay vuốt cắm cậu. Ngón tay cố ý lướt qua cần cổ Quan Trí, như thể đang nhắc nhở chuyện vừa xảy ra không lâu.

"Đối với tôi không gì là không thể hay không nên. Cậu chỉ cần cho tôi một lựa chọn, tin tôi đi, chuyện này với cậu mà nói thì rất có lợi."

Có lẽ Hạ Quân Uyên nói đúng. So với việc bị đè xuống đất rồi hiếp, để Quan Trí quyền lựa chọn đã là ban ơn cho cậu rồi.

Rề rề ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Uyên, mặc dù người kia đang cười nhưng không phải là nụ cười mang ý tứ trêu đùa, nụ cười của Hạ Quân Uyên truyệt đối là loại "lừa dối". Trong lòng Quan Trí khẽ tính, suy cho cùng trinh tiết hay mạng sống quan trọng hơn?

Kết quả rõ rành rành.

Trợn mắt đối mặt với Hạ Quân Uyên mười mấy giây, chắc chắn rằng không có khả năng xoay chuyển, Quan Trí thỏa hiệp.

Gật đầu, cậu nói: "Dùng miệng."

Dường như thoáng kinh ngạc, Hạ Quân Uyên khẽ nhíu mày nhìn Quan Trí, song không nói gì.

Quan Trí hơi lui về phía sau một chút, ngồi tựa lên salon. Hạ Quân Uyên nửa khuỵu trên salon là góc vừa vặn để dễ thực hiện chuyện tiếp theo họ tính làm. Lần cuối ngước mắt nhìn Hạ Quân Uyên, Quan Trí nhắm mắt, vươn tay cởi thắt lưng y.

"Lần đầu tiên làm việc này?" Trên đỉnh đầu, Hạ Quân Uyên đột nhiên hỏi.

Ngẩng đầu nhìn y, Quan Trí không lên tiếng, chỉ bày biểu cảm "Đừng đánh rắm tùy tiện thế". Dẫn đến một tràn cười của Hạ Quân Uyên.

Càng như thế càng làm y có hứng thú với cậu trai trước mắt này. Nếu nói chỉ vì tình dục thì không chính xác, y có dục vọng với cơ thể Quan Trí nhưng nhìn chung thì không quá nhiều. Thứ làm y càng thấy hứng thú hơn có lẽ chính là bản thân cậu trai này. Trừ những thứ khác, sự tồn tại của Quan Trí khiến cuộc sống nhàm chán của y tăng thêm chút vui thú.

Chừng này, là đủ rồi.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Quân Uyên tự mình tháo thắt lưng. Nhìn thứ có thể được xem như là "tội ác" của người nọ, Quan Trí mím môi khẽ giật.

"Bắt đầu đi!" Hạ Quân Uyên khẽ đẩy đầu cậu.

Không lập tức làm, dù sao cũng phải chuẩn bị tinh thần.

"Khi tôi làm xong, anh tính làm gì?" Quan Trí đột nhiên hỏi.

Biết mở đường lui cho mình, không thể không nói vào lúc quan trọng người này vẫn có đầu óc lắm.

Ban đầu Hạ Quân Uyên chỉ cười không nói, sau đó chờ khi ý định đổi ý hiện lên trong mắt Quan Trí, y mới nói: "Vậy phải xem biểu hiện của cậu."

Quan Trí nhìn y rồi cúi đầu xuống. Được, muốn cậu biểu hiện đúng không? Vậy hôm nay cậu phải biểu hiện thật tốt cho y xem mới được! Hút hết một lớp da của y mới ngưng!

Trong phòng, tiếng thở dốc cũng lộ rõ sự ướt át----

Quả thật đây là lần đầu tiên Quan Trí giúp đàn ông khác làm việc này, cảm giác trong lòng không cần nói nhiều, nhưng cảm giác về sinh lý thì đã không chịu nổi. Hạ Quân Uyên nãy giờ rất yên lặng, tình cờ thở dốc với hừ nhẹ đến đó là hết.

Đột nhiên, như thể cảm nhận được điều gì, Hạ Quân Uyên túm tóc Quan Trí giật ngược cậu ra. Khóe miệng ướt nhẹp của người kia lấp lửng ánh nước, cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.

Quan Trí thở hổn hển, tóc còn bị nắm, cậu bị buộc ngẩng đầu lên.

Sắc mắt Hạ Quân Uyên âm trầm nhìn cậu.

"Muốn cắn tôi?"

Dùng lưỡi liếm quanh khoang miệng, Quan Trí chầm chậm khép miệng đang ê ẩm lại, cười lạnh một tiếng, châm chọc nhìn Hạ Quân Uyên.

"Xém chút nữa thì thành công."

Không ngờ lại bị phát hiện!

Có điều còn chưa kịp cười tiếp, Hạ Quân Uyên bất thình lình tăng lực tay, Quan Trí lập tức bị quăng lên salon.

Nửa tấm trải đệm làm bằng da trên ghế salon phát ra tiếng ma sát chói tai, toàn bộ bọc da nguyên vẹn như thể đều bị cọ rớt. Trong đầu Quan Trí toàn là tiếng nổ ầm vang. Sau đó nguyên phần đầu đều bị ấn vào salon.

Mà Hạ Quân Uyên hình như còn đang dùng sức, Quan Trí cảm thấy đầu mình gần như bị ấn hoàn toàn vào salon, ngũ quan vặn vẹo cùng chỗ, con ngươi bị ép đến phát đau, cái cảm giác đó--- rất khó chịu, giống như rõ ràng chỉ cần há miệng là có thể hít thở không khí, thế nhưng cậu làm sao cũng không làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro