Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Biên tập: Tinh Vũ

"Thả, thả ra!" Cổ họng bị ghìm chặt, giọng Quan Trí khó mà phát ra được.

Sức tay của Hạ Quân Uyên chẳng giống con người gì cả!

Cả người bị vùi vào salon, đừng nói là bị đè, cứ cho rằng không có ai đè thì cậu muốn đứng lên cũng không phải nói làm là được liền.

Cứ bị giết như vậy, cũng hơi uất ức quá đi. Quan Trí giãy giụa, thò tay định túm tóc Hạ Quân Uyên để kéo y ra, kết quả là chỉ mò được mỗi cái đầu trọc lóc...

Cho nên nói, làm chuyện gì cũng có tiền căn hậu quả. Không phải không báo, chẳng qua thời điểm còn chưa tới.

Một giây hối hận. Chiêu này không được, Quan Trí run rẩy thay đổi chiến lược bằng cách đẩy mặt Hạ Quân Uyên ra, kết quả tay mới vừa mới đụng trúng người kia thì cậu bỗng dưng cảm thấy lòng bàn tay hơi ươn ướt, thì ra Hạ Quân Uyên đang dùng lưỡi liếm lòng bàn tay của cậu!

Chiêu này lợi hại lắm! Dọa Quan Trí sợ hết hồn, phản ứng vô thức đầu tiên là rút tay về, ngay trước một giây cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi thì bàn tay đang bóp cổ cậu bất thình lình thả ra.

"Khụ, khụ!" Không có thời gian và tinh thần để suy nghĩ vì sao Hạ Quân Uyên lại buông tay, cả người tê liệt ngã xuống salon, cậu ra sức hấp lấy không khí mới mẻ lâu lắm không gặp. Nhưng bây giờ mà dùng sức hít thở thì cổ họng lại đau như bị kim châm vậy.

Hạ Quân Uyên cúi đầu nhìn bộ dạng thở dồn dập của Quan Trí, một nụ cười sâu trong mắt dần dần lan ra.

Quan Trí quanh quẩn trên đường ray sinh tử một lần, cuối cùng cũng cảm nhận được hạnh phúc sống sót sau tai nạn. Nhưng đến cả nhịp tim của cậu còn chưa kịp hòa hoãn, thì động tác tiếp theo của Hạ Quân Uyên lại khiến tim cậu suýt nữa thì đình công.

Trong lúc cậu bổ sung dưỡng khí, Hạ Quân Uyên đã hai ba phát tuột lưng quần của cậu ra, tiếp đó quần bị kéo ra như thể sắp lột da vậy.

Nửa dưới chợt lạnh, Quan Trí rú lên: "Anh làm gì đó?"

"Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ cậu còn chưa rõ sao?" So với cậu, Hạ Quân Uyên ung dung rõ ràng thuộc phái chủ động. Vứt quần Quan Trí xuống đất, hai tay y bắt lấy chân Quan Trí rồi tách ra hai bên, đường nhìn thẳng tắp chòng chọc vào giữa hai chân cậu.

Quan Trí không thể hiểu nổi, một giây trước còn định giết người, sao một giây sau sao biến thành cưỡng gian rồi?

Cậu không hiểu, vì sao hai lần liên tiếp lần nào Hạ Quân Uyên cũng đặc biệt có hứng thú với chân cậu, song bây giờ không phải là lúc truy xét vấn đề này.

Vài giây sau, Hạ Quân Uyên hơi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn Quan Trí, biểu cảm rất chi khó hiểu.

Quan Trí ngượng cười nói: "Hạ lão đại, giỡn đủ rồi thì chấm dứt được không? Tôi biết hôm đó tôi đánh anh là tôi sai, dù sao thì anh cũng phải cho tôi chút quyền phản kháng chứ?" Sự nghe theo của cậu không bao gồm việc lên giường với Hạ Quân Uyên.

Không lên tiếng, Hạ Quân Uyên trầm mặt nhìn cậu.

Quan Trí vội vàng nịnh hót tiếp: "Đầu trọc vẫn đẹp lắm mà, anh rất hợp kiểu tóc này, vừa ngầu vừa bá!"

Chỉ chốc lát sau, khóe miệng Hạ Quân Uyên hơi nâng lên, "Vậy sao?" Hơi buồn cười nhìn thẳng vào mắt Quan Trí, sau đó vươn tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve bắp đùi của người kia.

Cảm giác mà ngón tay lướt qua da thịt rất chi là vi diệu, Quan Trí vội gằng tiếng thở dốc lại, cụp mắt nhìn bàn tay đang lượn lờ trên đùi cậu. Tuy rằng chưa sờ đến vị trí quan trọng, song lại mang đến cảm giác sắc tình khác xa so với kiểu kia.

Đang tán tỉnh đó à?

Mà bấy giờ Hạ Quân Uyên cho cậu biết câu trả lời.

Đùi trong bị cắn mạnh một phát, Quan Trí rú lên một tiếng, 100% là chảy máu rồi. Đây nhất định không phải đang tán tỉnh, một nhát này của Hạ Quân Uyên xém chút nữa cắn phăn một miếng thịt của cậu rồi!

Cậu đã biết vì sao người ngoài lại sợ Hạ Quân Uyên như thế rồi, người này tuyệt đối là một tên cuồng ngược đãi mà!

"Shh..." Đau đến mức không ngừng cắn răng, Quan Trí giãy giụa hai cánh tay định chống người dậy, lúc này Hạ Quân Uyên đang đè lên hai chân cậu, hai tay bẻ quặp đùi cậu, đang liếm môi, như kiểu y vừa được cho ăn đồ ngon. Nơi vừa bị cắn bất ngờ có một dấu răng rất rõ ràng, nhìn kỹ thì còn thấy cả vệt máu.

Quan Trí có cảm giác "đây chẳng khác nào vết đóng dấu cho gia súc".

Hạ Quân Uyên rất hấp dẫn, nhưng bây giờ lại liếm môi nằm đè lên thằng khác, kết hợp với quả đầu trọc nọ nhìn có hơi giống biến thái.

Bây giờ Quan Trí nghi ngờ liệu có phải hôm đó mình dùng bình hoa đánh cho tinh thần của Hạ Quân Uyên rối loạn luôn rồi không!

"Hạ lão đại, thịt tôi ăn không ngon đâu ──" Chống người lên, cậu đang định lùi về phía sau.

Hạ Quân Uyên cười nhe răng nhìn cậu, nói câu: "Ăn ngon lắm."

Lòng Quan Trí nhất thời lạnh toát. Cái này, đừng bảo không chỉ có tính cuồng ngược đãi, rõ ràng còn có tật xấu ăn thịt người! Vị này đúng là cái đồ con mẹ nó không kiêng chay mặn!

"Tôi nhớ anh nói tôi cách yêu cầu bạn giường của anh bảy tám phần ──" Nói rồi thì đừng có xạo vậy chớ!

"Đúng là thế." Hạ Quân Uyên gật đầu, sau đó lại dùng bản mặt nguyện ý nhìn cậu, "Nhưng tôi không nói kém bảy tám phần thì không thể dùng tạm đâu!"

"Fuck!" Rốt cuộc Quan Trí cũng nhịn được mà mắng.

Tiếng cười khẽ vang lên, Hạ Quân Uyên không đếm xỉa tới biểu cảm như muốn nổi sùng lên của Quan Trí, tay duỗi ra, thuần thục kéo luôn sịp của cậu xuống.

Sau mông đột nhiên mát lạnh, Quan Trí không nhịn được mà hít một hơi.

Hạ Quân Uyên nhìn thứ nằm giữa hai chân đang rủ xuống của Quan Trí, uể oải y như chủ nhân của nó bây giờ vậy. Y hỏi: "Không có cảm giác?"

Móa! Mấy chuyện như vầy cậu có cảm giác sao nổi? Mặc dù nơi đó của đàn ông chả có tí tiết tháo nào, nhưng mà trong tình hình này vẫn có thể cứng lên thì tuyệt đối không phải điều người bình thường làm được. Quan Trí cắn răng.

"Tôi không có bệnh cuồng bị ngược đãi!"

Hạ Quân Uyên nhìn cậu, sau đó tầm mắt dời xuống cậu em không có tí phản ứng nào của Quan Trí. Quan Trí đột nhiên nghĩ tới gì đó, vút cái duỗi tay che lại vị trí quan trọng của mình.

Cắn chỗ nào cũng không được cắn chỗ ấy của cậu đâu đó!

Hai chân bị tách ra chẳng khác nào con ếch nằm trên salon, một tay còn đang bán sống bán chết che chắn nơi đó, bộ dáng thế này khiến Hạ Quân Uyên không nhịn được mà bật cười.

Ngày thường chỉ thấy y cười âm hiểm lặng yên không tiếng động, lần đầu tiên thấy y cười sang sảng thế này, Quan Trí cảm thấy chắc mình bị chọc tới ngu người luôn rồi.

Cười đủ rồi, Hạ Quân Uyên nói một câu: "Cậu thật là ── dễ thương."

Da gà da vịt run bần bật, Quan Trí hoàn toàn chẳng cao hứng nổi.

"Hạ lão đại, tôi biết anh không có hứng thú với tôi, chắc chỉ muốn dọa tôi một chút. Nhưng anh có thể dùng phương pháp bình thường một chút được không, lấy máu hay chặt ngón tay anh chỉ cần nói một tiếng là được!"

Cười một tiếng, Hạ Quân Uyên nói: "Đáng lẽ, vốn làm thế. Có điều ──" Y nhìn Quan Trí, vươn tay nâng tay người nọ lên, từ từ đặt xuống giữa chân mình.

"Đợt lúc nãy, tôi lại đột nhiên có hứng thú."

Cảm giác nóng bỏng và cứng rắn từ bàn tay truyền tới, tỉ mỉ cảm nhận còn có thể cảm giác được mạch đập đang nảy lên. Đó là cái gì, dù Quan Trí không lắp não cũng biết.

Nếu như nói nơi đó của Quan Trí "yên tĩnh vô thanh", thì nơi kia của Hạ Quân Uyên tuyệt đối là "sinh long hoạt hổ".

Để cậu có đủ thời gian cảm nhận dục vọng của mình, Hạ Quân Uyên dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy gò má Quan Trí, thân mật hỏi: "Cho cậu hai lựa chọn, dùng miệng hay dùng phía sau?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro