Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Biên tập: Tinh Vũ

Khi Quan Trí vọt vào phòng tắm siêu bự trong phòng Hạ Quân Uyên, quần áo trên người toàn là mùi rượu, mùi hương của loại rượu đặc biệt ủ lâu năm xộc thẳng vào mũi, cho dù không uống cũng có thể làm người ta có xiu xíu cảm giác say rượu.

Tẩy rửa sạch sẽ, Quan Trí cảm thấy cả người nóng lên, khắp phòng tắm toàn là hơi nước, sương mù mông lung, lau lau cái kính, cậu trông thấy khuôn mặt của mình trong gương đã đỏ ửng cả lên.

Ban nãy chạy lẹ quá, quên tìm quần áo để thay, cơ mà cậu cũng chẳng để ý, dẫu sao bên ngoài cũng chỉ có một tên Hạ Quân Uyên ngủ say như chết, chả còn ai.

Quan Trí cũng coi như là một người hào phóng, không chú ý chuyện vặt vãnh, cả người trần truồng vác khăn lông, lau lau tóc rồi bước ra ngoài.

Mới vừa đạp chân ra ngoài, cái kẻ vốn nên ngủ trên giường bây giờ lại đang nửa dựa đầu giường, híp mắt nhìn cậu, cái bộ dáng kia y hệt như chờ lâu lắc rồi.

Tầm mắt hai người đối diện trên không, trong mắt Hạ Quân Uyên là ý cười mông lung, trái tim nhỏ trong lòng Quan Trí "lộp bộp" một cái.

"Phắc!"

Lần này Quan Trí bị dọa đến mức hào phóng cũng chả nổi nữa, lúng ta lúng túng vơ đại thứ gì đó che chắn mình, nhưng phát hiện trong tay chỉ có mỗi cái khăn lông, cũng chẳng quan tâm được nhiều như thế, trực tiếp cầm cái khăn nửa ướt quấn nửa dưới của mình, cứ che bộ vị trọng yếu trước cái khác bàn sau. Chiều dài khăn lông không đủ, cậu chỉ có thể dùng tay túm được nhiêu túm.

Tính sai mẹ nó rồi! Say thành thế còn tỉnh lại được hả? Linh quang chợt lóe trong đầu Quan Trí, trợn mắt nhìn người trên giường hỏi: "Anh rốt cuộc có say không hở?"

So với sự thất thố của cậu, Hạ Quân Uyên có thể nói là quá đỗi ung dung. Cởi nút trên áo sơ mi, lộ ra vòm ngực, bắp thịt rắn chắc phân bố đều đều, thừa một phần thì quá nhiều, thiếu một phân thì quá ít. Bất kì ai thấy đều phải khen ngợi cái vóc người tuyệt đẹp này, nếu là đàn bà có lẽ đã sớm nhào lên giường, nhưng Quan Trí vẫn ứ chịu công nhận.

Đừng nói tới chuyện Hạ Quân Uyên "áo quần nửa tuột", Hạ Quân Uyên trần trụi cậu cũng thấy rồi! Tuy lúc đó là ngâm trong nước.

Cúi đầu xuống, Hạ Quân Uyên khẽ cau mày, đưa tay xoa xoa trán, cả người tỏa ra hơi thở ưu sầu.

"A ─── đầu đau quá. Chắc là say rồi."

Quan Trí bấy giờ mới biết. Vị đại ca này căn bản méo có say. Lúc nãy cậu còn coi y là khỉ rồi giở trò đó!

"Ngài được!" Một tay túm khăn lông, cậu giơ ngón cái với Hạ Quân Uyên, "Kỹ năng diễn xuất có thể nhận giải Oscar luôn đó!"

Một nửa vì lười tranh cãi linh tinh với Hạ Quân Uyên, Quan Trí xoay người bước ra cửa. Vị trước mắt này cậu chọc không nổi, không chọc nổi y cũng không tránh nổi y.

Đi chưa được hai bước, sau lưng Hạ Quân Uyên hỏi một câu: "Cậu cứ vậy mà đi?"

Trên người chỉ có mỗi cái khăn lông để lấp liếm, Quan Trí cũng biết như này quả thật quá bất nhã, nhưng bảo cậu mượn Hạ Quân Uyên một bộ quần áo để mặc thì cậu thà trần trụi với thiên nhiên còn hơn.

"Không phiền ngài phí tâm! Để người khác nhận định tôi là tên cuồng phô bày rồi bắt tôi tôi sẽ không nói tôi quen Hạ lão đại đâu!" Nói giỡn! Cậu đang tìm áo quần của mình để mặc được chưa!

Cậu khăng khăng muốn đi, người phía sau cũng không ngăn cản, Quan Trí bước vài bước tới cửa, kéo cửa một phát ─── Hử?

Cửa không nhúc nhích tẹo nào, rõ ràng là bị khóa rồi.

Quan Trí hơi sững sốt, cái tình huống gì đây? Quay người quay lẫn đầu nhìn người đằng sau cũng đang nhìn cậu, cười dương dương đắc ý.

"Đi đi chứ. Sao lại không đi thế?" Khẽ mỉm cười, Hạ Quân Uyên chậm rãi xê dịch cơ thể, bước xuống giường. Biểu cảm và ngữ điệu tựa như đùa dai thành công, xem như khó thấy.

Quan Trí cảm thấy trong ngực mình có một ngọn lửa đang bùng cháy, lâu rồi cậu không có cảm giác này, mà bây giờ, trong vòng một ngày cậu lại cảm nhận những hai lần.

"Hạ lão đại, đùa kiểu này không vui đâu." Lạnh lùng mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng nhìn Hạ Quân Uyên từng bước một đi về phía mình, trong lòng Quan Trí vẫn không ngừng dâng lên một chút khẩn trương.

Người đàn ông chân trần, giẫm trên tấm thảm thật dày, từng bước ung dung chậm rãi, như một con báo đơn độc lặng yên không một tiếng động tiếp cận con mồi. Trong mắt Hạ Quân Uyên có một nỗi buồn khác lạ, y nhìn Quan Trí, có một loại cảm giác phải như thế.

Quan Trí sợ là sợ cái này!

Cậu luôn hiểu mình không thể cứng đối cứng với Hạ Quân Uyên, cơ mà tên này cũng quá không biết xấu hổ rồi! Bây giờ cậu không có cửa để trốn, sau lưng còn có một con "dã thú" với một bộ muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Cậu hoàn toàn không rõ style như mình có gì hay ho mà lại khiến Hạ Quân Uyên "thèm thuồng" như thế, cứ cho rằng là do nhuộm tóc nhưng cũng không đến nỗi lập tức biến thành anh đẹp trai đâu ha!

Dáng dấp mình ra sao, Quan Trí tự hiểu.

Cả người trần truồng, một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp xông lên tận não, Quan Trí lùi về sau một bước, tựa trên cửa.

Hạ Quân Uyên ngừng trước mặt cách cậu không tới hai mét, lẳng lặng nhìn cậu.

Dáng dấp Quan Trí đúng là không tính đẹp. Nhưng khi cởi quần áo, một cơ thể cân xứng vẫn khiến nhan sắc của cậu tăng lên không ít, tóc đen hợp với cậu hơn, thay đổi một hình tượng, lại so với bộ dáng lúc trước, không phải chỉ đẹp hơn mấy phần đâu. Một đầu tóc nửa ướt vẫn còn đang nhỏ nước, vốn cái đầu mang cảm giác lôi thôi bây giờ lại hơi cong cong. Che khuất tầm mắt, khiến đường cong bên khóe mắt càng thêm rõ ràng.

Hạ Quân Uyên hơi nheo mắt lại, dường như định nhìn rõ cậu hơn một chút.

Quan Trí ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Quân Uyên.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?" Muốn chết cũng phải chết cho sảng khoái! Hiện tại cậu chỉ còn dư một tay có thể động đậy, hoặc dùng một tay để quýnh lộn, hoặc chỉ có thể "ăn hành".

Tựa như không nghe thấy câu hỏi của cậu, Hạ Quân Uyên nhìn Quan Trí, lại bước về phía trước hai bước. Quan Trí thậm chí ngửi được mùi rượu trong miệng y khi y thở ra. Nhìn bộ dáng của Hạ Quân Uyên, lại kiềm lòng không đậu nghi ngờ y có thật sự say hay không!

"Cậu ───" Rốt cuộc, Hạ Quân Uyên lên tiếng, hình như có chút do dự, y đến gần Quan Trí, từ từ vươn một tay ra.

Quan Trí cứ tưởng y muốn sờ mặt mình, ai ngờ cậu đánh giá quá cao Hạ Quân Uyên rồi.

Đường đi của bàn tay Hạ Quân Uyên bỗng đổi hướng, duỗi xuống phía dưới, sau đó kéo một phát, đem khăn lông duy nhất trên người cậu kéo xuống.

Trên mông chợt lạnh, Quan Trí nghe thấy thanh âm dây thần kinh của mình đứt cái rụp.

Mà lúc này Hạ Quân Uyên cúi đầu nhìn chỗ riêng tư của cậu, chìa tay xuống nửa dưới, định tách hai chân cậu ra ───

"Rầm ─" một tiếng, thanh âm của thứ gì bị vỡ đột nhiên vang lên, Hạ Quân Uyên kêu đau một tiếng, trực tiếp ngã xuống, đè lên người Quan Trí, sau đó lại từ từ tuột xuống người cậu.

Thở phù phù, Quan Trí cầm trong tay nửa bình hoa bằng gốm, nhìn Hạ Quân Uyên té xỉu trên mặt đất.

Vài giây trước, cậu còn chưa kịp phản ứng, vừa nãy là cậu hoàn toàn hành động theo bản năng, có thể có chút kích động nữa. Mấy giây sau, cậu ngẩng đầu nhìn bình hoa trong tay mình, sợ hết cả hồn.

Bình hoa này cũng ─── dày quá đi há? So với tưởng tượng của cậu chênh lệch quá là lớn, với cái độ dày này mà đánh vào đầu ─── cậu lần nữa cúi đầu nhìn cái tên té trên mặt đất không hề nhúc nhích, một mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi.

Xảy, xảy ra án mạng rầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro