Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Chuyện năm xưa


Chương 6: Chuyện năm xưa

Edit: Jun

Beta: Rein

Designer: Nâu

----------------------------------

Giống như Trì Trường Dạ và Cổ Dao dự đoán, lúc Điền Phi Dung trở về đem chuyện lệnh bài Trường Tiên Môn báo cáo, một đêm đó Điền gia chủ trạch đèn đuốc sáng trưng, không ai có thể yên giấc ngủ.

“Lão già Cổ Đông Xương này thật giảo hoạt, đáng giận!”  Khóe mắt Điền gia chủ như muốn nứt ra, đem chén trà trong tay ném vỡ nát: “Tiểu tử Cổ Dao kia bị ủy khuất lớn như vậy mà vẫn đem lệnh bài giao ra?”

Phụ thân của Điền Phi Dung - Điền Phi Sơn nói: “Chỉ sợ Cổ Dao cũng là bất đắc dĩ, đem lệnh bài giao ra còn có thể bảo toàn tính mạng, nếu không... Phụ thân, nửa năm nữa chính là đại hội thăng tiên.”

Điền gia chủ sao có thể quên chuyện này, nhưng mà chỉ có thể giận dữ nói: “Cổ Đông Xương cùng Cổ Chí Minh đúng là cha con, đều là loại vong ân phụ nghĩa. Năm đó lão được không ít thứ tốt từ huynh muội Phong gia, Phong Âm Đình lại cứu con lão thoát chết, nhưng nhìn mà xem người Cổ gia đối đã như thế nào với Cổ Dao?”

Điền gia chủ đối với Cổ Dao hận không thể rèn sắt thành thép, bị người Cổ gia bắt nạt như vậy mà còn đem vật quan trọng giao ra.

Điền Phi Dung đối với chuyện của thế hệ trước không rõ, hiếu kỳ nói: “Lai lịch của huynh muội Phong gia như thế nào mà cữu cữu của Cổ Dao lại có thứ tốt như lệnh bài của Trường Tiên Môn?”

Điền Kỳ Sơn nói: “Lai lịch cụ thể có lẽ đến Cổ gia cũng không rõ ràng. Tuy Phong Âm Đình không thể hiện tu vi nhưng huynh trưởng nàng Phong Âm Hoa tu vi lại không thua kém lão tổ tông của tam gia. Năm đó, Phong Âm Đình bị vẻ ngoài của Cổ Chí Minh mê hoặc, gả vào Cổ gia, Phong Âm  Hoa mới dừng chân ở trấn của chúng ta một thời gian. Nhưng không đợi cháu trai của hắn ra đời liền đi mãi không về, Phong Âm Đình chết cũng không trở về, cho nên chúng ta đều cho rằng Phong Âm Hoa đã gặp bất trắc, hoặc bị kìm hãm tại một nơi nào đó không có khả năng trở về.”

“Hừ, kì thực năm đó lúc Phong Âm Hoa rời đi trên người còn mang thương tích, trên đường bị người chặn lại nhưng vẫn thoát khỏi sự liên thủ của hai tu sĩ Trúc Cơ.” Lúc Điền gia chủ đề cập tới chuyện này vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Điền Kì Sơn trong lòng cả kinh: “Chẳng lẽ là hai lão tổ tông của Cổ gia và Lư gia ra tay.”

Lúc này Điền gia chủ cũng không che giấu, tiếp tục nói: “Không sai, năm ấy ta cùng lão tổ tông liền ẩn thân tại một góc tối tăm, nhìn hai nhà bọn họ đồng loạt ra tay ám toán Phong Âm Hoa. Vậy mà Phong Âm Hoa vượt qua, cũng nghe họ nói chuyện mới biết trên người Phong Âm Hoa có thương tích nên Cổ gia cùng Lư gia nổi lòng tham, muốn đem hắn lưu lại.’

Điền gia cũng có chủ ý như vậy, nhưng người Điền gia làm việc tương đối cẩn thận, phát hiện sự lợi hại của Phong Âm Hoa liền không lộ diện. Theo sự phỏng đoán của lão tổ tông, Phong Âm Hoa rất có thể đã phát hiện ra bọn họ.

“Trận đánh đó vô cùng kịch liệt, nhưng vì cách xa trấn Viễn Dương nên không kinh động đến ai. Cuối cùng Phong Âm Hoa thoát thân mà hai lão kia cũng bị thương.” Lúc ấy lão tổ tông còn tính nhân cơ hội giải quyết hai lão gia hỏa kia, chỉ tiếc lão chỉ có một mình, không có người hỗ trợ, chỉ có thế tiếc nuối lặng lẽ dẫn Điền gia chủ về lại trấn: “Cũng kể từ đấy, Cổ gia cùng Lư gia thân lại càng thân.”

Điền Phi Dung nghe kể mà cứng lưỡi, không nghĩ Cổ Dao có một vị cữu cữu lợi hại như vậy, lại rơi vào hoàn cảnh đáng thương như bây giờ: “Vậy Cổ Dao và Lư Mẫn Châu có hôn ước, sẽ không liên quan tới chuyện này đi?” Hai nhà này liên hôn, Điền gia không ít lần bị bọn họ chèn ép.

Điền gia chủ đỡ cằm nói: “Ta đoán là như vậy, chỉ có liên hôn mới đem hai nhà buộc ở cùng một chỗ, hơn nữa một bên còn là cháu ngoại của Phong Âm Hoa, nếu tương lai Phong Âm Hoa trở về, thì nhờ cuộc hôn nhân này cũng không giận chó đánh mèo lên Lư gia.”

“Vậy hiện tại Cổ gia đã có lệnh bài Trường Tiên Môn, Điền gia chúng ta nên làm gì?” Điền Kỳ Sơn lo lắng hỏi.

Điền gia chủ thở dài: “Hiện tại chỉ có thể đợi xem tình huống của Như Nhi. Khoảng thời gian trước nàng báo tin về, chuẩn bị bế quan để đột phá Trúc Cơ. Nếu thành công thì cho dù tiểu tử Cổ gia kia có thể vào Trường Tiên Môn thì sao? Cổ gia muốn một nhà độc đại, vẫn là chờ tiểu tử kia ở Trường Tiên Môn vượt qua Trúc Cơ rồi hẵng nói.”

“Muội muội muốn đột phá Trúc Cơ?”. Điền Kỳ Sơn vui vẻ.

Điền gia chủ nói: “Phải chờ kết quả của lần bế quan rồi hẵng nói, Như Nhi tự tin  nắm chắc sáu phần khả năng, vi phụ cũng hy vọng hết thảy thuận lợi, chuyện này tạm thời đừng lan truyền ra bên ngoài.”

Sáu phần thành công thì vẫn còn bốn phần thất bại, vạn nhất thất bại chẳng phải Điền gia liền bị chê cười sao. Trước mắt Điền gia chủ đối với tu vi Trúc Cơ của nữ nhi thực mong chờ.

“Vâng, phụ thân.”

“Vâng, tổ phụ.”

“Phi Dung, nếu Cổ Dao ở chỗ con, vậy com hãy chăm sóc cẩn thận, Phong Âm Hoa sống chết còn khó nói, hắn ta rời đi chắc chắn còn lưu lại hậu chiêu.” Hơn nửa Cổ Dao bị Cổ gia đuổi đi được tôn ni lão thu lưu chiếu cố, người khác sẽ cảm thấy Điền gia so với Cổ gia cao thượng hơn. Có thể làm xấu mặt người Cổ gia cũng tốt, lần trước Cổ Lư hai nhà liên thủ, từ trên tay Điền gia đoạt đi một khu mỏ, làm Điền gia chủ tức điên.

“Tổ phụ, tôn nhi hiểu.” Điền Phi Dung trong lòng vui sướng dạt dào, trước mặt mọi người vạch trần say mỹ nhân, thu lưu Cổ Dao đa phần là do mâu thuẫn của Cổ Điền hai nhà nhưng một phần cũng do ngày ấy cậu ta phát giác sự thay đổi của Cổ Dao.

Truyện chỉ có tại Phù Dung Quán 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro