Chương 94 + 95 - Đêm trước buổi khiêu vũ
Chương 94 - Đêm trước buổi khiêu vũ
Hoàng tử hung bạo, thô lỗ và man rợ.
Linh mục nằm ngửa trên thảm, nến trong tay hắn đã lăn sang một bên, trên mặt đang nở nụ cười thần bí, tận hưởng niềm đam mê mãnh liệt mà hoàng tử mang đến cho mình. Đồng thời cũng cảm nhận được giờ phút này nội tâm và thân thể của hoàng tử đều đang điên cuồng vì mình. Điều này khiến tâm trí và cơ thể của hắn cũng cộng hưởng mà cảm thấy khoái cảm sung sướng dữ dội.
Đôi tay linh mục vòng qua cổ hoàng tử, ngửa đầu hé miệng ra, hàm răng sắc nhọn nghiến mạnh vào xương tai mềm mại của hoàng tử, trong khi đầu lưỡi và môi ướt át lại nhẹ nhàng liếm mút dái tai của y. Kỹ xảo gợi tình này của y quá sức lão luyện, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một sự kích thích cực kỳ đáng sợ.
Hoàng tử quay đi, một tay nắm lấy cằm của linh mục hôn ngấu nghiến. Linh mục hôn đáp lại rất dịu dàng, như để xoa dịu sự nôn nóng của y. Quả nhiên hoàng tử đã bị động tác đó mê hoặc, thậm chí còn ngừng cử động, chỉ tập trung hôn môi linh mục. Hai đầu lưỡi đan xen quấn quýt khiến người ta có cảm giác như hai người đang yêu nhau say đắm.
Ngay khi hoàng tử vừa thả lỏng người, linh mục đã nắm lấy cánh tay hoàng tử như con trăn săn mồi đang vận hết sức lực của mình, khiến hai người trên dưới đảo ngược vị trí với nhau.
Sắc mặt của hai người nhăn nhíu lại trong giây lát.
Cảm giác khoái cảm khủng khiếp mà cơ thể này mang lại có thể khiến con người quên đi mọi thứ trong thời gian ngắn ngủi.
Linh mục chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay vuốt ve từ cơ bụng của hoàng tử lên đến vai, nửa người dựa sát lên ngực y, môi tựa vào hầu kết thì thầm, "Hoàng tử, ngài có nhớ lúc ở Grillby tôi đã từng nói ngài có mùi giống thứ gì không?" Hắn hỏi xong thì tự trả lời, "Ngựa, một con ngựa mạnh mẽ .." Linh mục nhẹ hôn lên hầu kết của hoàng tử, "Lúc đó tôi đã muốn ..."
Thái dương hoàng tử lấm tấm mồ hôi, đôi tay cách một lớp áo bào tu sĩ ôm chặt eo linh mục, y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn trong bóng tối đang chậm rãi nâng người lên, trên đôi môi đỏ tươi nở nụ cười nhạt: "Sớm hay muộn gì, có một ngày tôi cũng sẽ thuần hóa được ngài, sau đó giống như bây giờ ..."
Linh mục di chuyển chậm rãi, giọng nói mang theo ý cười mỉa mai và kiêu ngạo trong giọng nói, "... cưỡi lên ngài."
Mọi kế hoạch của hoàng tử và mọi điều y muốn nói đều bay sạch không còn lại gì.
Hai người phối hợp rất ăn ý, đồng thời cũng rất mãnh liệt, mọi thứ đều hòa hợp hoàn hảo khiến người ta không thể nghĩ được gì khác, chỉ có thể đắm chìm trong cơn hoan lạc này trong bóng tối...
"Nói cho ta biết, vì sao lại là ta?"
Hoàng tử hôn linh mục, "Ta có điểm nào xuất sắc phải không?"
"Muốn tôi khen ngài sao?"
Bàn tay linh mục vuốt ve khuôn mặt hoàng tử, đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi y, hơi thở nóng rẫy thoát ra từ môi hắn, "Vậy thì tôi phải thừa nhận rằng ngài rất tuyệt vời. Ngài thực sự rất tuyệt vời."
Hoàng tử ghì chặt sau gáy linh mục, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ. Y cắn nhẹ môi dưới của linh mục, dùng giọng nói trầm và từ tính không thể từ chối: "Ta muốn em đến dự buổi khiêu vũ của ta. "
"Vũ hội của ngài ..."
Hoàng tử hôn hắn thật sâu. Y không phải hỏi mà là khẳng định, là cố ý biểu lộ sự khát cầu yêu đương của mình. Y biết linh mục quá quá hiểu rõ lòng y, chỉ là hắn cố ý đùa giỡn như vậy mà thôi. Điều này không không liên quan gì đến việc cầu ái của y. Nếu y càng tỏ vẻ hèn mọn thì linh mục sẽ chỉ tàn nhẫn hơn, bởi vì hắn vốn là một kẻ tàn nhẫn như vậy đấy.
Y không cần đánh bại hắn, cũng không cần chinh phục hắn. Y sẽ yêu hắn, y sẽ dành tình yêu chân thành, trong sáng và duy nhất cho hắn, giống như người tù đã bị kết án dâng lên chiếc cổ mỏng manh của mình cho đao phủ. Vì yêu hắn, y đã quyết tâm làm như thế!
Tấm thảm bị làm cho bừa bộn, sau đó hai người lại làm bẩn ghế sofa và chăn đệm. Hoàng tử ôm lấy linh mục trên giường, vuốt ve đôi vai mịn màng của hắn, không ngớt đặt những nụ hôn lên trán linh mục.
"Eugene, từ hôm nay ta sẽ gọi em là Eugene," giọng điệu của hoàng tử như thể mọi việc đã được an bài. Giờ đây y đã có mục tiêu và kế hoạch, bước đi của y càng kiên quyết hơn nhiều, "Ta không cần biết trước đây em có bao nhiêu người tình, từ giờ trở đi, ta sẽ không cho phép ai ngoài ta đến gần em. Ai dám làm vậy thì ta sẽ giết hắn!"
Linh mục nói: "Vậy thì tôi sẽ kiềm chế bản thân, cầu nguyện cho hắn và cuối cùng đưa hắn lên thiên đàng."
Hoàng tử dường như không nghe thấy. Y phải phân biệt giữa lời nói thật và những câu đùa khiêu khích của linh mục. Y biết những lúc đó linh mục hoàn toàn cố ý muốn chọc giận y, nhìn dáng vẻ khổ sở của y. Từ trước đến nay chưa ai dám chơi xấu như vậy trước mặt y. Hắn không phải là tín đồ của Chúa, cũng không phải là người đại diện của ma quỷ, hắn là một sự tồn tại kỳ lạ và đặc biệt.
Hoàng tử nhìn vào đôi mắt xanh lục của linh mục, y hy vọng đôi mắt này sẽ lấy lại vẻ sáng ngời, để hắn không chỉ nhìn thấy sự xấu xí của y mà còn thấy được y đang yêu thương hắn một cách chân thành như thế nào.
*
Chủ nhân và người hầu gặp nhau ở cửa phòng ngủ.
Bill ngẩn người: "Hoàng tử."
Hoàng tử rất bình tĩnh: "Việc đã xong chưa?"
"Chưa..." Bill lập tức sửa lại lời muốn nói, "Xong rồi. Tu sĩ trong giáo đường đã làm rồi."
Sắc mặt hoàng tử lúc này trông rất dịu dàng trìu mến, Bill ngạc nhiên trước sự thay đổi của y, thận trọng nói: "Hoàng tử, thật ra tôi không đến Grillby để chôn cất người đàn ông tội nghiệp đó."
"Cái gì?"
Bill nói thẳng với hoàng tử những gì anh đã suy luận, lòng trung thành của anh với hoàng tử khiến anh không thể giấu giếm điều gì. "Tôi nghĩ dù cô ấy có là một cô gái nghèo khó thì ngài vẫn sẽ yêu thương cô ấy. Tôi muốn mang cô ấy về tham dự buổi khiêu vũ ngày mai để ngài thực sự hạnh phúc."
Đáp lại lòng tốt của người hầu, hoàng tử không nói gì, chỉ lẳng lặng khoác tay qua vai Bill, "Bill, ta sẽ chừa cho cậu mảnh đất màu mỡ nhất ở Oss."
Bill mỉm cười, "Ngài biết đấy, tôi không yêu cầu ngài bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn giúp ngài. Nhưng tôi thấy có vẻ như ngài đã tự mình giải quyết được hầu hết những rắc rối của mình. Trông tinh thần ngài đã tốt hơn rất nhiều rồi, vậy ra ngài đang đau khổ vì một cô gái nào đó ư?"
"Đôi mắt của cậu rất tinh tường," hoàng tử đẩy cửa phòng ngủ ra, "Cho nên ta mới mang cậu theo, vào đi, ta có việc rất quan trọng muốn cậu làm."
*
Cung điện vốn bị bao phủ trong bóng tối của Đảng Cách mạng và sự thất bại của Thái tử trong một thời gian dài cuối cùng cũng trở nên sôi động vào ngày này.
Vũ hội được tổ chức trong cung điện, hơn nữa còn rất hoành tráng. Toàn bộ vương đô và thậm chí cả giới quý tộc từ các vương quốc khác đều được mời, mang theo con gái của họ ở độ tuổi phù hợp.
Hoàng tử Oss rất nổi tiếng. Tàn tật, xấu xí, giàu có và nhiều tin đồn kỳ lạ xung quanh khiến y trở nên vô cùng bí ẩn.
Thất bại của Charmaine ở Falklands khiến mọi người ngán ngẩm và coi thường anh ta. Nếu một người như vậy lên làm vua thì Lessee sẽ hoàn toàn bị đảng cách mạng chiếm đóng.
Hoàng tử Dana còn lại là một người đàn ông có tiếng đào hoa, anh ta chỉ giống đức vua ở chỗ là có rất nhiều tình nhân. Hoàng tử Joyce thì đam mê đi phượt khắp nơi và vung tiền như nước. So với hai người đó thì hoàng tử xứ Oss, cũng chính là Landers hoàn toàn là ứng cử viên hoàn hảo cho người thừa kế vương vị.
Giới quý tộc không còn cách nào khác ngoài việc tự thuyết phục mình rằng ít nhất Hoàng tử Oss có thể làm cho lãnh địa Oss trở nên giàu có, hẳn là y cũng có thể dẫn dắt Lessie hướng tới ánh sáng, phải không?
Các khách sạn ở vương đô sớm đã đông nghẹt người. Hôm nay, các quý tộc đang chờ đợi màn đêm buông xuống và thời điểm buổi khiêu vũ bắt đầu.Hoàng tử trong cung điện cũng đang chuẩn bị mặc bộ lễ phục mà mình chưa có cơ hội ướm thử hôm qua. Nếu thấy chỗ nào chưa ổn, nhóm thợ may trong cung điện lập tức tiến hành sửa chữa ngay lập tức.
Hoàng tử yêu cầu thợ may may thêm một lớp vải vào chiếc ủng bên trái: "Ta muốn chân trái và chân phải của mình trông hài hòa hơn".
Người thợ may hiểu ý hoàng tử, nói: "Tôi rất vui được phục vụ ngài."
Hoàng tử chưa bao giờ nghiêm túc ăn mặc, ngay cả trước khi bị bỏng nặng. Y không để bụng đến ngoại hình của mình. Đối với y mà nói, ngoại hình là thứ không đáng nhắc đến nhất.
Người thợ may bên cạnh luôn tay luôn chân may vá, hoàng tử cầm chiếc mặt nạ trên bàn lên.
Có lẽ vì sợ vẻ mặt của y sẽ làm mọi người sợ hãi nên để tránh sự thô lỗ không đáng có, đêm nay sẽ là lễ hội hóa trang.
Chiếc mặt nạ trên tay hoàng tử rất đặc biệt, nó che phủ hoàn hảo vầng trán và nửa má trái bị bỏng, chỉ để lộ đôi mắt đầy sự quyết đoán, chiếc mũi cao thẳng và chiếc cằm rắn chắc. Đã lâu lắm rồi hoàng tử không nhìn thấy bản thân mình, y không thể phân biệt được là mình xấu hay đẹp, vì thế quay sang hỏi người thợ may: "Nhìn ta có phong độ không?"
Người thợ may ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền xác nhận, "Đương nhiên rồi, hoàng tử, ngài rất quyến rũ."
Quyền lực có thể tẩy trắng dung mạo của mọi người, hoàng tử mỉm cười tự giễu rồi cởi mặt nạ ra. Y đứng trước cửa sổ, nhìn thấy một nhóm tu sĩ đang bước dọc trên con đường ở khu vườn phía dưới, chắc là đến để làm lễ rửa rội ban ngày.
*
Bunil than thở, "Tôi thừa nhận rửa tội cho hoàng tử là một việc rất vinh dự, nhưng lễ rửa tội nên được tổ chức trong nhà thờ, còn tổ chức trong cung điện thế này thì không thành kính mấy."
Linh mục thản nhiên nói: "Đức vua đang bệnh nặng và ông ấy hy vọng có thể nhìn thấy hoàng tử được rửa tội".
Bunil vẫn không hài lòng nói: "Vậy thì nhà vua nên đến nhà thờ để xem buổi lễ, để Chúa thấy được tấm lòng chân thành của ông và xoa dịu nỗi đau của ông".
"Được rồi, Bunil, ông phàn nàn nhiều quá đấy."
Bunil ngậm miệng, nhìn về phía sau nhóm tu sĩ mặc áo bào đen, "Tôi dựa theo ý ngài mang đến bao nhiêu người đây, hẳn là đủ rồi nhỉ."
Linh mục yêu cầu Bunil mang theo ít nhất ba mươi tu sĩ đi cùng, nhưng ở Salzburg chỉ có ba mươi bốn tu sĩ, và một số tu sĩ đang du học xa, không ở Salzburg.
"Thật ra chúng ta không đủ nhân lực đâu, nhưng may là đêm qua lúc tôi đến khu phố Grillby để làm lễ mai táng thì đã gặp linh mục Antony từ tu viện Karl đến vương đô để học tập. Ngài ấy sẵn lòng giúp chúng ta hoàn thành lễ rửa tội hôm nay."
"Ồ, vậy à?"
"Vâng," Bunil quay lại nhìn đám người, "Linh mục Antony, đến chào linh mục của chúng tôi đi nào."
Linh mục Antony nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Linh mục bày tỏ lòng biết ơn đối với ông, và cũng gửi lời thăm hỏi của mình đến tất cả các tu sĩ trong tu viện Karl.
Linh mục bảo Bunil dẫn mọi người đi nghỉ ngơi. Khi Bunil chuẩn bị đưa mọi người đi thì linh mục lại ngăn Antony lại và nói rằng hắn muốn giải thích một số điều cần lưu ý khi làm lễ với Antony, đề phòng trường hợp quy định của hai nơi khác nhau.
Antony ở lại.
Sau khi cửa đóng lại, nụ cười lịch sự trên mặt linh mục biến mất, "Aqier, anh ngụy trang cái gì vậy?"
Người giả làm linh mục sờ bộ râu giả ngứa ngáy của mình: "Cậu không muốn biết đâu."
Linh mục nói: "Tôi chỉ lo anh bị người ta phát hiện thôi."
"Yên tâm, ở vương đô rất ít người biết mặt tôi."
"Vậy thì được."
Đây là lần đầu tiên Aqier tiến vào cung điện, anh ta thật sự có thể lẻn vào cung điện! Từ ngày Aqier gia nhập Đảng Cách mạng, anh ta đã mơ ước một ngày có thể bước chân vào cung điện, tước bỏ ngai vàng của nhà vua và tra hỏi ông về cách ông quản lý đất nước. Nhưng tất cả đều là ảo tưởng của anh ta. Cho dù Đảng Cách mạng hiện đang lớn mạnh thần tốc, nhưng trong lòng anh ta luôn thiếu tự tin, cứ cảm thấy mình sẽ chết trước khi ước mơ của mình thành hiện thực.
"Eugene," Aqier sờ soạng khẩu súng và con dao giấu dưới áo choàng, anh ta rất hưng phấn, thậm chí có chút kích động, "Chúng ta sẽ hành động trong lễ rửa tội à?"
"Không," linh mục nói thẳng thừng.
"Tại sao không? Đó không phải là thời điểm hoàn hảo sao?" Aqier vặn lại.
"Đó là thời điểm tồi tệ nhất thì có."
"Nếu nổ súng trong phòng của nhà vua thì anh sẽ không bao giờ có thể trốn thoát. Hơn nữa tin tức sẽ được giữ bí mật, anh chỉ là một tên sát thủ điên cuồng, không phải là đảng cách mạng đại diện cho nhân dân. Anh phải chờ cơ hội để tất cả mọi người đều biết anh là ai, Aqier, anh có hiểu ý tôi không?"
Aqier ngay lập tức bình tĩnh lại, "Cậu nói đúng, Eugene."
"Tốt lắm, tôi rất hài lòng. Chúng ta xác nhận lại một lần nữa nào, việc gì cũng phải nghe lời tôi đúng không?"
"Ừ, tôi làm theo chỉ dẫn của cậu."
Trong khi hai người đang thảo luận thì có người gõ cửa.
Linh mục giơ tay ra hiệu im lặng với Aqier, "Ai vậy?"
"Là tôi đây, Bill, linh mục tôn kính."
Linh mục lập tức hạ giọng, thì thầm với Aqier, "Trốn vào phòng tắm đi."
Bill đến để giao một thứ gì đó, là một chiếc rương, nhưng chiếc rương cũng không quá nặng. Anh ta đặt nó cạnh ghế sofa, quay sang nói với linh mục: "Linh mục, đây là thứ mà hoàng tử ra lệnh cho tôi đưa cho ngài. Ngài ấy nói là ngài thấy thì sẽ hiểu ngay."
"Được rồi."
Bill hoàn thành nhiệm vụ xong thì lẽ ra phải rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện cả ngày hôm qua hoàng tử cứ kỳ kỳ quái quái nên không nhịn được nói, "Linh mục, hoàng tử là một người có đạo đức cao thượng, ngài ấy không quan tâm địa vị và sự khác biệt giữa mọi người, nếu ngài ấy yêu, ngài ấy sẽ yêu hết lòng. Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm đồng hành cùng hoàng tử, tôi có lý do để tin rằng hoàng tử sẽ chỉ yêu một người trong đời. Tôi biết linh mục cũng là một người cao thượng. Tôi hy vọng ngài có thể ủng hộ hoàng tử, giống như hoàng tử ủng hộ ngài, được chứ? Xem như là tôi thỉnh cầu ngài."
Sau một lúc im lặng, linh mục mỉm cười nói: "Được."
"Tốt quá rồi!"
Bill gần như nhảy dựng lên, "Tôi biết ngài cũng ủng hộ ngài ấy. Tạ ơn Chúa, tôi hy vọng đêm nay sẽ là đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời hoàng tử!"
Bill vui vẻ rời đi, tiếng đóng cửa vang lên, Aqier bước ra khỏi phòng tắm, "Eugene, cậu và hoàng tử Oss rất thân thiết sao? Y là người tốt à?"
"Y là một quý tộc." Linh mục trả lời ngắn gọn.
Aqier nhìn thấy chiếc rương dưới chân linh mục, "Cái gì vậy? Y hối lộ cậu à?" Nói xong, chính Aqier cũng cười: "Chắc không đâu nhỉ, hoàng tử như y thì đâu cần phải hối lộ một linh mục nho nhỏ như cậu chứ."
"Tôi cũng không biết nó là gì," linh mục nói "Anh mở ra dùm tôi xem thử."
Aqier rất vui khi làm điều này. Không phải quý tộc nào anh ta cũng ghét, nhưng anh ta khá tò mò không biết hoàng tử sẽ tặng gì cho linh mục.
Rương mở ra, Đảng Cách mạng im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra kiểm tra, sau đó lại càng im lặng hơn.
"Cái gì vậy?" linh mục hỏi.
Đảng cách mạng ngẩng đầu nhìn linh mục, sau đó liếc nhìn đồ vật trong rương, nói với giọng phức tạp: "Là đồ của phụ nữ, một số váy vóc, giày cao gót linh tinh gì đó..."
Chương 95 - Trong buổi khiêu vũ
Vị vua già nằm trên giường, nhìn cảnh tượng trước mặt một cách yếu ớt nhưng lại nhẹ nhõm.
Mọi thứ sẽ ổn thôi. Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu của Arlin. Ông cảm thấy một sức mạnh không thể giải thích được dâng trào trong lòng. Ông biết rằng chính vì sự yếu đuối của mình mà ông đã kiềm hãm tương lai của đất nước này vào một tương lai mà ông không thể kiểm soát được.
Phòng ngủ đầy những tu sĩ đang cúi đầu thành kính cầu nguyện cho những tín đồ mới của Chúa.
Vị giám mục trẻ cụp mắt xuống, thấp giọng đọc Kinh thánh. Hoàng tử quỳ một gối trước mặt hắn, trên đầu đội bộ tóc giả màu nâu uốn xoăn, vai đeo đầy huân chương lóng lánh.
Đứng bên cạnh là một vị họa sĩ của hoàng cung đang vẽ lại cảnh tượng này một cách trung thực. Đây là một ngày quan trọng đối với Lessie, đánh dấu số phận của Lessie sẽ rẽ sang một con đường khác.
"...Cầu xin Chúa phù hộ cho ngài."
Giám mục đưa tay nhúng vào chậu bạc, nước thánh lạnh lẽo trượt qua đầu ngón tay. Hắn giơ tay làm dấu thánh giá trên trán hoàng tử.
"Chúa phù hộ cho ngài." Giám mục thấp giọng nói.
Hoàng tử ngẩng mặt lên, khuôn mặt bỏng rát không thể gọi là đẹp trai, nhưng trên mặt lại có một loại kiên trì và quyết tâm khiến người ta phải kính sợ.
Hoàng tử vươn tay nắm lấy tay giám mục, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay hắn: "Cảm ơn Chúa đã mang đến nơi an nghỉ cho linh hồn con."
Hoàng tử và nhà vua mặt đối mặt hôn nhau, nhà vua ứa nước mắt, thì thầm vào tai y, "Landers, ta chúc phúc cho con, ta chúc con đường tương lai của con sẽ tốt đẹp hơn ta, ta chúc con có thể dẫn dắt Lessie đến ánh sáng. Landes, ta chúc con mọi điều tốt đẹp, đối xử tốt với mọi người và anh em của mình, tìm được một người vợ tốt và tiếp tục vinh quang của Harkat..."
Hoàng tử không đáp lại, bởi vì có một số việc y không thể đồng ý. Y chỉ chậm rãi gật đầu. Bây giờ điều vị vua già cần không phải là một câu trả lời, mà là một loại tự an ủi mà thôi.
Giám mục cũng ban phước cho vị vua già. Thật ra ông không sùng đạo lắm, nhưng khi được bao quanh bởi những người từ Tòa thánh, ông vô thức bắt đầu tin vào sự tồn tại của Chúa và rằng Chúa sẽ đưa ông lên thiên đàng. Sự tin tưởng này quả thực khiến ông nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.
Buổi lễ kết thúc, Arlin nắm tay hoàng tử, cuối cùng nói: "Hãy chọn một cô gái tốt đẹp trong vũ hội, một cô gái tốt đẹp như mẹ con và đưa cô ấy đến gặp ta. Ta muốn xem con kết hôn."
Hoàng tử liếc nhìn vị giáo chủ bên giường, nhỏ giọng nói, "Cha, ngài ngủ đi."
Các tu sĩ theo hoàng tử và giám mục ra khỏi phòng của nhà vua.
"Tối nay có vũ hội," hoàng tử chủ động nói, "Mọi người ở lại hết đi. Sau khi buổi khiêu vũ kết thúc, ta sẽ sai người đưa mọi người về nhà thờ."
Các tu sĩ nào giờ vốn chỉ tu hành gian khổ, chưa bao giờ nghe nói có tu sĩ nào đi vũ hội, nghe lời đề nghị của hoàng tử thì người này quay sang nhìn người kia. Linh mục của họ, bây giờ là giám mục, nói lời cảm ơn với hoàng tử. Tiếp đó, người hầu của hoàng tử dẫn họ đi ra ngoài.
Hoàng tử và giám mục vẫn đang nói chuyện, hai người nói chuyện rất nhỏ, hoàng tử cúi đầu, có vẻ nhường nhịn giám mục, hoặc có vẻ như đang nghe lời giảng dạy. Bờ vai y cao thẳng rộng rãi, trông khí thế và mạnh mẽ hơn nhiều so với giám mục. Nhưng cách y khẽ nghiêng về phía giám mục và vẻ mặt của y khiến mọi người cảm thấy y rất tôn trọng và tin tưởng vào giám mục.
Charmaine trốn ở cuối hành lang quan sát, trong lòng rối nùi. Cả đêm anh ta không ngủ ngon giấc, trong cơ thể có một con quỷ đang ngo ngoe xúi giục anh ta.
Hoàng tử và linh mục di chuyển vào một căn phòng, Charmaine không dám đi theo mà ở yên tại chỗ vì sợ linh mục sẽ kể cho hoàng tử về tội ác mà anh ta đã phạm.
Lúc đó anh ta vẫn còn là một đứa trẻ. Ngày hôm đó anh ta không ngừng nghe nói Landers sắp được rửa tội. Landers sinh ra đã bị tàn tật, tóc xoăn và mắt nâu, giống như một con sư tử nhỏ, tính tình rất quái dị, nhìn rất khó ưa. Charmaine vừa lẩm bẩm, vừa cầm nến lặng lẽ thả bước trong cung điện, muốn đến phòng Landers để làm hỏng bộ lễ phục nhỏ mà ngày mai y sẽ mặc.
Khi ngọn nến vô tình rơi xuống đất, Charmaine sợ đến ngây người. Lòng dũng cảm của anh ta chỉ cho phép anh ta làm những điều xấu xa, nhưng một khi những điều xấu xa ấy có nguy cơ bị vạch trần, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh ta là bỏ chạy.
Charmaine bỏ chạy. Ngọn lửa đã thiêu rụi khuôn mặt của Landers và khiến Charmaine lâm bệnh nặng.
Sau khi khỏi bệnh, Charmaine chưa bao giờ dám đến thăm Landers. Anh ta giấu kín bí mật này trong lòng, nhưng anh ta luôn cảm thấy rằng trên thế giới này nhất định có người biết được. Nhưng anh ta không ngờ rằng người đầu tiên nhắc đến chuyện cũ này lại là linh mục ——
Nỗi sợ hãi khiến Charmaine muốn trốn thoát. Trên chiến trường, anh ta có thể trốn về vương đô, ở trong vương đô, anh ta có thể trốn trong cung điện nơi mình ở. Nhưng trong tương lai, sau khi Landes lên ngôi, anh ta sẽ không còn nơi nào để trốn thoát.
Lời đe dọa của linh mục rất chính xác và thấm thía. Điều đáng sợ là Landers dường như cũng đã bị linh mục thao túng. Y không hề biết rằng linh mục đang đe dọa anh ta để khiến anh ta phải bắt tay với mình giải quyết Landers.
Charmaine vừa cảm thấy sợ hãi vừa buồn cười. Anh ta nhìn chằm chằm vào hành lang sâu thẳm với đôi mắt đỏ hoe sau khi không ngủ cả đêm, không biết ai là người bất hạnh hơn, anh ta hay Landers.
*
Trong cung còn rất nhiều phòng trống, hoàng tử mạnh dạn hôn linh mục trong phòng trống: "Hôm nay em rất tuyệt."
Đáp lại là một nụ cười nhạt nhẽo của linh mục.
"Em mở chiếc rương Bill đem đến chưa?"
Linh mục lười biếng nói: "Ừm, tôi mở rồi."
Hoàng tử nói: "Vũ hội chính thức bắt đầu lúc 9 giờ tối".
"Tôi biết rồi."
Hoàng tử cảm thấy tim mình đập rất nhanh, y nói với giọng điệu không thể từ chối: "Hãy đến vũ hội của ta."
"Chúng tôi sẽ đến," linh mục lảng tránh nói "Chúng tôi sẽ xem buổi khiêu vũ từ một nơi thích hợp trên lầu. Cảm ơn vì lời mời."
Hoàng tử nhìn chằm chằm vào mặt linh mục, "Em biết đó không phải là điều ta đang nói đến."
Linh mục tiếp tục lảng tránh: "Tôi không hiểu ý của ngài."
"Nào," hoàng tử nói không chút do dự, "em là người trên thế giới này có thể hiểu ta nhất."
Thái độ của linh mục cuối cùng cũng thay đổi, hắn khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hoàng tử: "Landers, ngài gan thật đấy."
Hoàng tử hôn linh mục một cách say mê và mạnh mẽ. Y cũng cười, có chút điên cuồng, nhưng lại bị hắn khống chế, "Ta biết, cái gì em cũng hiểu mà."
Hoàng tử ôm lấy linh mục hôn hắn say đắm. Y đã quên đi nỗi u sầu của ngày hôm kia. Trong tình yêu, lo được lo mất và do dự là điều bình thường. Nhưng nếu cứ đắm chìm trong đó thì sẽ rất yếu đuối. Hoàng tử không bao giờ yếu đuối, y phải bắt kịp và theo đuổi tình yêu của mình như một người đàn ông thực thụ.
Bầu không khí dần nóng lên, linh mục kịp thời nắm lấy bàn tay đang luồn trong áo bào của hoàng tử xuống, nhỏ giọng nói: "Hoàng tử, hiện tại không phải là lúc thích hợp để làm việc này. Ngài vừa thề sẽ tin vào Chúa."
Hoàng tử đạo văn ý tưởng của người hầu: "Em là Chúa của tôi."
Linh mục phải thừa nhận lúc này hắn rất vui mừng, một loại vui mừng kỳ lạ, có chút nhẹ nhàng, như thể cơ thể bị nhiễm một loại virus nào đó, khiến bây giờ hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn thấy hạnh phúc và vui mừng vì hoàng tử hết lòng yêu thương mình sao?
Thật không thể tin được.
Làm sao một thứ dễ dàng có được lại có thể khiến hắn hạnh phúc?
Linh mục nghĩ thầm, hắn nhắm mắt hôn đáp lại hoàng tử.
Trong căn phòng trống của cung điện, hoàng tử và linh mục thậm chí còn không cởi bộ lễ phục, họ ôm nhau thật chặt như củi khô bốc lửa. Một cuộc yêu như lửa nóng nhanh chóng đốt cháy cả hai.
Sau khi xong xuôi, hoàng tử sửa sang lại lễ phục cho linh mục, y thì thầm: "9 giờ, đừng quên, 9 giờ."
"Nếu tôi nói tôi sẽ không đến thì sao?" linh mục cũng thì thầm.
Trong phòng chỉ có hai người, nhưng giọng nói của họ nghe như tiếng thì thầm của đôi tình nhân.
"Không, em sẽ tới." Hoàng tử kiên quyết nói.
Linh mục mỉm cười mỉa mai.
Hoàng tử nói: "Người khác thì ta không dám khẳng định. Nhưng em nhất định sẽ đến bởi vì em là một người rất to gan lớn mật, sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội để lừa gạt mọi người. Em chỉ thích làm những chuyện xấu xa như vậy thôi." Giọng điệu của hoàng tử giống như một người lớn đang nuông chiều một đứa trẻ nghịch ngợm. Y trìu mến hôn lên môi linh mục, "Nào, hãy để mọi hy vọng của họ thất bại, hãy để họ suy nghĩ nát óc để đoán xem em là ai. Ai có thể nghĩ rằng vị giám mục mới nhậm chức cao quý của chúng ta sẽ hẹn hò với một người đàn ông trước mặt công chúng kia chứ..."
Hoàng tử hôn thật mạnh vào gáy linh mục dưới cổ áo và khẳng định lần nữa: "Em sẽ đến."
Linh mục cười phá ra, hơi thở của hắn khiến bên tai hoàng tử ngứa ngáy, "Đúng vậy, Landers, ngài nói đúng. Tôi sẽ đến. Tôi không muốn bỏ lỡ buổi khiêu vũ tối nay dù chỉ một giây."
*
Charmaine ngồi xổm trong góc canh chừng. Không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, anh ta luôn cảm thấy hoàng tử và linh mục đã ở trong phòng rất lâu, đang âm mưu gì đó. Nghĩ đến đây, Charmaine lại chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ khác, liệu đây có phải là một cái bẫy do hoàng tử và linh mục giăng ra?
Charmaine toàn thân hốt hoảng, nhanh chóng từ bỏ suy đoán này.
Không, với tính cách của Landers, có lẽ y sẽ trực tiếp giết chết anh ta.
Giết anh ta... Charmaine lại bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, cánh cửa căn phòng trống mở ra, hoàng tử và linh mục bước ra, sau khi nói thêm vài câu gì đó, hai người tách ra và đi về hai hướng khác nhau.
Charmaine nín thở. Lúc đang do dự về thời điểm thích hợp để gọi linh mục, linh mục dừng lại ở hành lang cách Charmaine nửa bước và nhìn thẳng chính xác vào mặt anh ta, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, "Điện hạ?"
Đây quả thực là một người không tầm thường.
Charmaine kiềm chế nhịp tim đập điên cuồng của mình. Linh mục rót cho anh ta một tách cà phê. Charmaine nhận lấy cà phê, quên mất phải nói lời cảm ơn.
Nếu không phải vì đôi mắt của linh mục không có tiêu cự đặc trưng của người mù, Charmaine sẽ thực sự nghi ngờ rằng linh mục thực sự có thể nhìn thấy.
"Điện hạ, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?" Linh mục nói thẳng.
Charmaine nhấp một ngụm cà phê. Cà phê rất ngọt, cổ họng ta hơi nghẹn lại. Anh ta khẽ gật đầu, sau đó lo lắng nói: "Rốt cuộc thì ngài muốn tôi làm gì?"
Anh ta không biết rằng hỏi một câu hỏi chủ động như vậy sẽ khiến anh ta trông ngu ngốc, lập tức sẽ rơi vào thế bất lợi. Mồ hôi lạnh toát ra trên người, giác quan nhỏ bé đã biến mất trong sự dằn vặt suốt đêm.
"Hay là ngài định làm gì?" Giọng điệu của Charmaine ngày càng khẩn trương hơn. "Ngài định làm điều đó ở buổi khiêu vũ tối nay à?"
Linh mục mỉm cười dịu dàng: "Việc điện hạ phải làm rất đơn giản và dễ dàng, hiện tại ngài không cần biết, chỉ cần yên tâm chờ đợi, ngài đừng lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu ngài có dũng khí ra chiến trường, ngài cũng chắc chắn có thể làm tốt những gì mà tôi mong đợi."
Charmaine hoang mang, anh ta không thể nhìn rõ tình huống của mình. Nếu đủ bình tĩnh hoặc sáng suốt, anh ta sẽ hiểu những gì linh mục nói nguy hiểm đến mức nào, nhưng anh ta lại tự đặt mình vào hiểm cảnh và rõ ràng là không biết hậu quả của nó. Điều đáng sợ hơn nữa là anh ta gật đầu không chút do dự, thậm chí còn tự tin nhấp thêm một ngụm cà phê, cảm thấy mọi chuyện cuối cùng đã ổn thỏa, ít nhất anh ta cũng có được một lời giải thích.
Linh mục đã quá hiểu rõ Charmaine, hắn thấy đây là một kẻ hèn nhát và yếu đuối. Chuyện vui vẻ nhất chính là để người khác khống chế mình, để mình không phải tự đưa ra quyết định mà cứ trôi dạt theo đám đông là được.
"Ít nhất tôi cũng phải biết thời gian chính xác chứ? Có phải là buổi vũ hội không?" Charmaine hỏi lại.
"Trước hay sau," linh mục vẫn không đưa ra câu trả lời chắc chắn, "hãy yên tâm chờ đợi."
Charmaine thực sự cảm thấy yên tâm.
Chờ đợi, chờ đợi mà không hề suy nghĩ gì là một điều hạnh phúc.
Charmaine nhấp một ngụm cà phê ngọt ngào, sau đó anh ta mơ màng nói, "Tôi không cố ý làm vậy."
Linh mục ừ hử không nói gì.
"Ngọn lửa đó..." Charmaine run rẩy nói: "Tôi không cố ý..."
Linh mục cười, "Không sao. Nếu nói như vậy khiến ngài cảm thấy dễ chịu hơn," linh mục làm dấu thánh trước ngực, "Sau đêm nay, Chúa sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngài."
*
Khoảng tám giờ, hoàng tử đã thay đồ xong, đang chơi đùa với chiếc mặt nạ trên tay. Y đeo mặt nạ rồi nhìn người hầu, sau đó tháo chiếc mặt nạ ra và mỉm cười với người hầu.
Bill mỉm cười nói: "Tâm trạng của hoàng tử đã khá hơn rồi."
"Đúng vậy," hoàng tử hào phóng nói, "Bây giờ tâm trạng ta rất tốt."
Bill cũng vui vẻ nói: "Xem ra tối nay tiểu thư đó nhất định sẽ tới?"
Nụ cười trên mặt hoàng tử càng sâu hơn: "Nàng sẽ đến. Nàng thích những dịp trọng đại như vậy."
"Ai mà không thích điều đó chứ?" Bill nói, "Được trở thành nữ hoàng của Lessie là một vinh dự lớn lao."
Nụ cười trên mặt hoàng tử nhạt đi một chút, nhưng nhanh chóng cười rạng rỡ.
Đúng vậy, ai không thích quyền lực tối cao? Nhưng hoàng tử có thể chắc chắn rằng linh mục chọn y không phải vì lợi dụng y để đạt được quyền lực. Nếu không thì hắn có thể nói dối rằng hắn yêu hoàng tử, như vậy sẽ dễ dàng hơn chứ?
Linh mục phủ nhận việc yêu y, điều này khiến hoàng tử cảm thấy một sự dịu dàng khác. Một kẻ nói dối như cuội lại không chịu lừa gạt y chuyện đó ...
Bill nhìn nụ cười của hoàng tử đến nỗi nổi da gà khắp người.
Thật là đáng sợ.
Anh ta nhớ về tình cảnh lúc mình mới chớm yêu, cảm thấy điều đó có thể tha thứ được. Cho dù người có ý chí mạnh mẽ, năng lực xuất chúng như thế nào, một khi lâm vào tình yêu thì cũng đều không thể kiềm chế.
Bill nghĩ đến vị hôn thê của mình, trên mặt cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
"Mấy giờ rồi?"
Hoàng tử hỏi trong khi nhìn đồng hồ.
Vẫn còn hai mươi phút nữa.
Thời gian trôi thật chậm.
Hoàng tử đứng dậy đi lại trong phòng. Y không sử dụng gậy. Đôi ủng do người thợ may chuẩn bị rất tốt, y đã có thể thích nghi với chúng sau khi tập luyện suốt một buổi chiều. Tuy rằng bàn chân đau nhức nhưng rất đáng giá, ít nhất đêm nay trông y không giống như một người què.
Hầu như cứ hai hoặc ba phút một lần, hoàng tử lại nhìn lên đồng hồ trên tường. Khi còn mười phút nữa mới đến chín giờ, đội trưởng đội cận vệ bước vào.
Brun hôm nay trông thật rạng rỡ, trên mặt hoàng tử nở nụ cười, bước tới ôm lấy ông.
"Landers, hôm nay trông con tuyệt lắm."
"Cảm ơn."
Brunr siết chặt vai Landers, cười nói: "Cuối cùng ta cũng nhìn thấy ngày con trở về vương thất."
Hoàng tử mỉm cười, trong lòng y chưa bao giờ từ bỏ trách nhiệm.
Brun quan sát Landers từ trên xuống dưới, "Landers, hình như con có vẻ căng thẳng."
"Thật sao?" Hoàng tử sắc mặt trở nên nghiêm nghị, "Căng thẳng à? Con không có căng thẳng."
Brun cười, "Được rồi, đừng lo lắng," ông nháy mắt, "Lẽ ra những cô gái đó mới phải lo lắng."
Sự xuất hiện của Brun thực sự đã khiến tâm trạng của hoàng tử trở nên thoải mái hơn, Bill cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, ba người nói cười rôm rả, cuối cùng trải qua mười phút khó khăn nhất.
Bây giờ là chín giờ.
Bill giục hoàng tử đeo mặt nạ vào, sau khi hoàng tử đeo mặt nạ vào, anh ta yêu cầu những người hầu cận và đội trưởng đội cận vệ kiểm tra tất cả quần áo và phụ kiện của y. Sau khi xác nhận rằng mọi thứ đều ổn thỏa, Bill bước nhanh về phía trước, mở cửa cho hoàng tử và đội trưởng đội cận vệ.
Lan can cầu thang bằng vàng không tì vết, tỏa sáng như những ngôi sao dưới chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ. Đi phía trước, bên phải là đội trưởng đội cận vệ nghiêm túc, bên trái là người hầu cận thân tín nhất của y, theo sau là hai hàng người tám gã người hầu cao gầy nghiêm nghị trong cung điện.
Phòng khiêu vũ đã chật kín khách mời. Khi bóng dáng hoàng tử xuất hiện ở cuối cầu thang, tiếng ồn ào trong phòng khiêu vũ biến mất, mọi người lập tức cúi đầu và im lặng cúi chào theo nghi thức.
Hoàng tử chậm rãi bước xuống tấm thảm đỏ sẫm. Y mặc một bộ tuxedo màu đen và đeo một chiếc cài áo bằng đá quý màu xanh đậm trên ngực. Một chiếc mặt nạ đặc biệt che gần hết khuôn mặt, điều này càng thể hiện sự uy nghiêm khó dò của y.
Các quý cô tiểu thư thấp thỏm lặng lẽ đánh giá hoàng tử, phát hiện ra y không xấu xí như lời đồn. Vóc dáng cao ráo thẳng thớm như một bức tượng trong cung điện, đôi mắt nâu sẫm mang đầy phong thái vương giả, khiến người ta phải kinh ngạc không dám nhìn lâu. Hoàng tử quá phong độ khiến các cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng tử không chào hỏi ai, nhìn xung quanh với ánh mắt kiêu ngạo. Y chắc chắn rằng mình không nợ bất cứ ai đang có mặt ở đây. Sắc mặt của người này chỉ là sự tôn kính hời hợt mà thôi. Trước khi giải quyết vấn đề của Đảng Cách mạng, y muốn chinh phục đám quý tộc bướng bỉnh ở Lessie này, và vũ hội hôm nay là sự khởi đầu.
Nhưng đồng đội của y có ở đây không?
Đám đông trong phòng khiêu vũ tản ra từ hai phía, các cô gái trẻ tham gia vũ hội thận trọng bước về phía trước nửa bước. Trong mắt hoàng tử đầy ắp các loại váy vóc khiêu vũ, mặt nạ và lông vũ lộng lẫy ... Cảnh tượng này cực kỳ xa lạ với hoàng tử, thậm chí y còn cảm thấy hơi khó chịu. Y đã từng kiên quyết muốn từ chối vũ hộu, nhưng sau đó lại đổi ý muốn dùng vũ hội này để cho người đó biết rốt cuộc tâm ý của y đối với hắn như thế nào.
Ánh mắt của hoàng tử quét qua những chiếc mặt nạ. Mọi người đều đang chờ đợi, và các nhạc công cũng đang háo hức chuẩn bị biểu diễn điệu nhảy đầu tiên của đêm nay.
Không, cái này cũng không phải, không phải, tất cả đều không phải.
Lướt qua từng đôi mắt, có màu nâu, có màu xanh, có màu hổ phách... không phải là không đẹp đẽ. Chúng được khảm trên những khuôn mặt cho dù bị mặt nạ che đậy cũng có thể bộc lộ vẻ đẹp mình, nhưng tất cả đều không phải là thứ y muốn ...
Đôi mắt y yêu tưởng chừng như bình yên và tĩnh lặng nhưng thực ra lại ẩn chứa một ngọn lửa khổng lồ có thể đốt cháy mọi thứ trên đời!
Chẳng lẽ hắn không đến ư?
Trong lòng hoàng tử bắt đầu bồn chồn lo lắng, và sự tự tin của y gần như biến mất ngay lập tức. Phải chăng y hiểu sai rồi sao? Những điều táo bạo và điên rồ như vậy không thể khơi dậy sự quan tâm của hắn ư?
Sắc mặt hoàng tử càng ngày càng căng thẳng. Bill đứng phía sau bên trái y nhận ra manh mối cũng không khỏi căng thẳng.
Cô gái bí ẩn không đến?!
Bill vô cùng bất an và muốn đến gần hoàng tử để nhắc nhở y rằng y có thể bắt đầu mở màn trước, nhưng cuối cùng hoàng tử cũng di chuyển bước đi ——
Các quý tộc trên khán đài nhìn hoàng tử sải bước về phía đám đông, dường như y đang bước đi vững vàng về một hướng, mọi người không khỏi quay đầu nhìn theo.
Ở một góc đám đông, bên cạnh tấm rèm màu xanh đậm, một bóng người màu đen đang đứng bên cửa sổ. "Nàng" mặc một bộ váy đen, toàn thân kín kẽ, chỉ lộ ra phần cổ trắng nõn và phần da thịt trắng nõn nà ở xương quai xanh, trên cổ buộc một chiếc dây lụa cũng màu đen. Chiếc thắt lưng được đính một viên đá quý màu xanh lá cây, rất phù hợp với đôi mắt màu xanh lá cây của "nàng". Chiếc mặt nạ lông vũ màu đen rất giống với của hoàng tử, che khuất hầu hết khuôn mặt của "nàng". Nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng chắc chắn "nàng" phải là một mỹ nhân. Đôi môi đỏ mọng của "nàng" hơi nhếch lên, nụ cười không hề quý phái mà có vẻ khiêu khích ngông cuồng, như thể đang tuyên chiến với ai đó.
Hoàng tử tiến tới chào hỏi. Y kiềm chế sự phấn khích trong lòng, nâng tay lên và thấp giọng: "Ta có vinh dự được khiêu vũ cùng em không?"
25/O8/2O24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro