Chương 64 + 65 - Mưu phản
Chương 64 - Mưu phản
Tiếng động bên trong đã thu hút sự chú ý của thủ vệ bên ngoài, đám thủ vệ bên ngoài lập tức rút đao nhảy vào phòng, cảnh giác nhìn kẻ đột nhập.
Hạ Huyên chậm rãi đứng dậy, nhìn người đang được đám nha hoàn vây quanh, ánh mắt vừa lạnh lùng như băng tuyết, lại vừa nóng bỏng chứa đầy nhiệt huyết mãnh liệt.
Mạc Doãn phất tay áo: "Lui xuống hết đi."
Thủ vệ trong phủ thái sư được huấn luyện bài bản đến mức dường như không cần nghĩ ngợi gì đối với mệnh lệnh của chủ nhân. Đối mặt với tình huống như vậy, Mạc Doãn kêu họ lui ra, họ cũng nhanh chóng thu đao lặng lẽ rút lui.
Mấy cô nha hoàn xinh tươi mơn mởn thì phản ứng chậm hơn một chút so với thủ vệ, lần lượt bước xuống giường mềm, sau khi chỉnh lại quần áo gọn gàng, họ cúi đầu hành lễ với Mạc Doãn rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mạc Doãn vẫn đang nửa nằm nhàn nhã, liếc nhìn Hạ Huyên từ trên xuống dưới, nói: "Tướng quân vẫn chưa tắm rửa à?" Giọng điệu bình tĩnh đến mức khó có thể đoán được cảm xúc thực sự của hắn là gì. Vừa há miệng ra đã hỏi một câu hỏi tùy tiện như vậy, khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Hạ Huyên hơi nắm chặt tay, "Thư là do ngươi viết."
Mạc Doãn chẳng buồn ừ hử.
"Tại sao?"
Hạ Huyên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Mạc Doãn, "Mạc Tử Quy, cuối cùng là tại sao?"
Mạc Doãn không trả lời mà chỉ cẩn thận đánh giá khuôn mặt của người trước mặt, vừa rồi hắn ở trên tháp quá xa nên không thể nhìn rõ.
Sau ba năm xa cách, diện mạo của Hạ Huyên không có nhiều thay đổi, y trưởng thành và sâu sắc hơn so với thời điểm hai người chia tay. Nếu như lúc trước Hạ Huyên là một thanh bảo đao thỉnh thoảng không thể kiềm chế mà lộ ra mũi nhọn, thì giờ đây Hạ Huyên đã hoàn toàn chững chạc. Bên trong đôi tỏa ra cảm giác áp bức đen tối, hơi thở trên người hệt như một tấm lưới phẳng ép sát vào đối phương, khiến họ phải khó thở hoảng hốt.
Hạ Huyên bị Mạc Doãn nhìn chằm chằm thì hơi nghiêng mặt qua hướng khác, ánh mắt giao nhau liền đứt đoạn.
"Tại sao tại sao?" Mạc Doãn nói: "Tướng quân, ngươi muốn hỏi ta tại sao viết thư gọi ngươi vào kinh cần vương, hay là muốn hỏi ta tại sao lại đứng trên tháp bắn tên vào ngươi?"
Hạ Huyên quay đầu nhìn lại.
Mạc Doãn rũ mi xuống, cong môi cười: "Tướng quân, ngươi giỏi võ như vậy, ta biết mấy mũi tên đó không thể làm ngươi bị thương."
Hạ Huyên ở trên chiến trường rèn ra được ý chí sắt đá, đối mặt với hoàn cảnh nào cũng giữ được bình tĩnh kinh người, nhưng vào lúc này đây kích động đến trong lòng gợn sóng phập phồng, nắm chặt tay, bước thêm về phía trước một bước. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, thế nhưng Hạ Huyên lại cảm thấy như mình ngày càng không thể nhìn rõ người trước mặt.
Mạc Doãn này và Mạc Doãn trong ấn tượng của y đã thay đổi rất nhiều.
Bộ quan phục tươi tắn đẹp đẽ khiến nước da của hắn trắng trẻo hơn, lông mi đen sẫm hơn, đường nét trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng, giống như một bức tranh chi tiết với những nét vẽ vô cùng sắc nét, từng nét vẽ đều tràn đầy cá tính.
Mày mi nhướn lên, đôi mắt như băng ấy lộ ra, trong đó không có nụ cười hờ hững mà Hạ Huyên quen thuộc. Sự vô tư và phóng khoáng khi cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng giống như một giấc mơ nhạt nhòa.
Bất tri bất giác, Hạ Huyên đã bước gần đến ghế dài, Mạc Doãn hơi ngẩng mặt lên, thờ ơ nhìn Hạ Huyên đang cúi đầu quan sát mình.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ và sự đau lòng phức tạp trong ánh mắt Hạ Huyên truyền đến hắn thật rõ ràng.
Vì sao Hạ Huyên lại đau lòng? Đau lòng vì y đang ở thế bất lợi ư?
Đây là chuyện đương nhiên kia mà.
Mạc Doãn cảm thấy tâm tình lúc này của mình hẳn là rất vui vẻ thoải mái, nhưng không biết vì sao, sự thoải mái này lại có hơi nhạt nhẽo, ánh nhìn của Hạ Huyên khiến hắn phiền lòng.
"Vì sao Thánh Thượng băng hà?" Hạ Huyên nói.
Mạc Doãn bình thản nói: "Ngươi đang thẩm vấn ta?"
Hơi thở ngừng lại, Hạ Huyên nói: "Ngươi không dám trả lời?"
Ánh mắt Mạc Doãn giao nhau với ánh mắt của Hạ Huyên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Ngươi cảm thấy..." Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Huyên, cẩn thận tìm kiếm biểu cảm trên khuôn mặt y giống như một con thú đang săn mồi, "...Trên đời này có việc gì mà ta không dám làm không?"
Trong đầu y ầm lên một tiếng nổ vang, gần như mọi nghi ngờ của Hạ Huyên đều được giải đáp ngay lập tức. Hạ Huyên lùi về sau mấy bước.
Vẻ mặt của y cực kỳ cứng ngắc, trong mắt Mạc Doãn quả thật chẳng có gì đáng xem, cũng không hề vui vẻ như Mạc Doãn tưởng tượng. Hắn kéo giày ra, xỏ chân vào, cúi người ho nhẹ một tiếng: "Nếu không thích đồ ăn và rượu do trạm dịch chuẩn bị thì ở lại đây dùng bữa đi."
Mạc Doãn đứng thẳng, giẫm giày, chắp hai tay sau lưng định rời đi thì cảm nhận được một luồng sức mạnh từ sau vai truyền đến. Hắn không chút do dự xoay người lại, dùng tay đánh mạnh một chưởng. Có lẽ là do cơ thể đã quá tiều tụy, hoặc cũng có lẽ là do hắn đã rời xa chiến trường quá lâu, đương nhiên điều mà Mạc Doãn muốn tin tưởng nhất chính là hào quang của nhân vật chính —— Hạ Huyên đã tóm được cổ tay đang tấn công của hắn.
Trong lòng bàn tay Hạ Huyên có một lớp chai dày, để lại cảm giác sần sùi thô ráp trên cổ tay Mạc Doãn. Cổ tay Mạc Doãn cũng không hề mềm mại mịn màng, xương tay còn lồi lên cồm cộm. Hạ Huyên cúi đầu, nhìn vết sẹo mờ nhạt trên cổ tay hắn.
Vết thương cũ năm đó đã gần như trở thành màu da thịt, bên trên phủ một lớp màu xám rất nhạt, như thể đôi tay này còn sót lại tầng xiềng xích vô hình.
Một loại đau lòng khác nhanh chóng bóp chặt lấy cổ họng Hạ Huyên, khiến lời y sắp nói nghẹt cứng lại.
Mạc Doãn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay y, chiếc quan bào lạnh lẽo trượt qua mu bàn tay của Hạ Huyên. Lần này, Mạc Doãn nhanh chóng rời đi, không để cho y cơ hội chạm vào mình nữa.
Không lâu sau, thủ vệ đi vào, đối mặt với Hạ Huyên, thần sắc vẫn như thường: "Tướng quân, quần áo thay đã chuẩn bị xong, mời tướng quân tắm rửa sạch sẽ."
Tình huống có chút buồn cười, nhưng Hạ Huyên dù sao cũng không phải người bình thường, vẻ mặt nặng nề đi theo thủ vệ.
Bên trong phủ đầy rẫy thủ vệ vẻ mặt thờ ơ đứng gác, cũng có rất nhiều tỳ nữ xinh tươi mơn mởn. Những cô tỳ nữ này rõ ràng là hoạt bát và táo bạo hơn nhiều so với đám thủ vệ, cứ tò mò lộ liễu nhìn Hạ Huyên lúc y đi ngang qua, hai tay Hạ Huyên chắp sau lưng càng siết chặt hơn.
Thủ vệ dẫn Hạ Huyên đến một sân trong sạch sẽ ngăn nắp, quả nhiên trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo: "Tướng quân, ngài có cần tỳ nữ hầu hạ không?"
Hạ Huyên không trả lời, đóng sầm cửa lại.
Tắm rửa xong xuôi, Hạ Huyên nghiêm mặt mở cửa, thủ vệ canh cửa nói: "Tướng quân, mời."
Mạc Doãn đang đợi Hạ Huyên trong đình, hắn cũng đã tắm rửa chỉnh tề, quan bào màu đỏ đã được thay bằng bộ thanh y quen thuộc, mái tóc đen được búi lên gọn gàng, trông không còn xa cách khó tiếp cận nữa. Trên bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn, Mạc Doãn tự mình gắp đồ ăn và đồ uống. Vào ngày hè trời tối rất chậm, mặt trời hoàng hôn vẫn còn treo lơ lửng trên không trung, tỏa ra sức mạnh âm ỉ của nó.
Chỉ có hai chỗ ngồi, Mạc Doãn chiếm một chỗ, Hạ Huyên ngồi đối diện với hắn. Chén rượu trước mặt đã đầy vun, y nhướng ánh mắt nặng trĩu nhìn Mạc Doãn, giơ tay uống một hơi cạn sạch, sau đó quay sang nói với tên thủ vệ gác cách đó không xa: "Đổi chén lớn hơn."
Thủ vệ thờ ơ không phản ứng, Mạc Doãn lên tiếng: "Cứ làm theo lời Hạ tướng quân." Lúc đó thủ vệ mới xoay người lùi đi.
Hạ Huyên nhìn Mạc Doãn. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt ốm yếu của người bị bệnh nặng, hắn không uống nhiều, trên mặt cũng chẳng có chút hồng hào tươi tắn, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.
Thủ vệ mang tới một cái chén khác, Hạ Huyên tự mình rót một chén rượu lớn.
Hai người đối diện nhau uống trong im lặng, như quay về quá khứ, nhưng sự ăn ý âm thầm trong im lặng xưa kia đã không còn nữa, họ giống như hai người xa lạ dường như không còn gì để nói với nhau.
Mạc Doãn đang ngắm hoàng hôn.
Ánh tà dương như máu, nhưng có chút đơn điệu, không khó đoán như giấc mộng trên sa mạc.
Hạ Huyên đặt chén lên bàn đá, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Mạc Doãn, cuối cùng rượu cũng hun đỏ khuôn mặt của hắn.
"Vì sao?" Hạ Huyên trầm giọng nói: "Những chuyện này cuối cùng là vì cái gì?"
Mạc Doãn không trả lời ngay, chậm rãi uống hết rượu trong chén, sau đó mới từ tốn nói: "Ngươi hỏi nhiều quá."
"Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời."
"Ta đã nói rồi, không có chuyện gì mà ta không dám làm," Mạc Doãn nói, "Ta chỉ tò mò, một vị nhất phẩm đại tướng quân như ngươi có tư cách gì mà chất vấn thái sư như ta?"
Hạ Huyên không tức giận, "Hiện giờ chỉ có Hạ Tàng Phong đang hỏi Mạc Tử Quy."
Mạc Doãn nhàn nhạt liếc y một cái, "Thật sao? Vậy ngươi càng không xứng đáng."
Hạ Huyên lại nắm chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng coi ta là bạn bè sao?"
Mạc Doãn lại mỉm cười, "Bạn bè? Từ khi bước chân vào triều làm quan, ta không còn bạn bè nữa rồi."
Hạ Huyên cảm giác được lồng ngực bị đấm một cú thật mạnh, sự buồn bã mãnh liệt quét qua y. Y vẫn rất bình tĩnh, ít ra là nhìn có vẻ bình tĩnh, "Cho nên ngay từ đầu, ngươi vào quân doanh là vì muốn dùng quân công để trở về triều đình?"
"Chuyện này có gì không đúng ư?"
Cổ tay nhẹ nhàng xoay chén rượu, Mạc Doãn uống thêm nửa chén nữa, "Ta dựa vào bản lĩnh của chính mình," hắn lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Huyên, "Hạ Tàng Phong, ta không nợ ngươi gì cả."
"Được rồi, được, được ——"
Nói "được" liên tiếp ba lần, Hạ Huyên đột nhiên đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Mạc Tử Quy, ngươi muốn dùng thiên tử để sai khiến chư hầu, ta sẽ không để ngươi thực hiện được."
Mạc Doãn cười nhìn y: "Nếu ngươi thật sự muốn ngăn cản ta thì không nên nói toẹt ra như vậy."
Hạ Huyên cũng vặn lại: "Còn nếu ngươi muốn thật sự quậy tung cả trên lẫn dưới thế này thì cũng không nên viết thư gọi ta về kinh cần vương làm gì."
Mạc Doãn cầm bầu rượu lên rót rượu, "Ta viết thư cho ngươi, là muốn xem ngươi có tiến bộ gì không, có biết thức thời hay không, có nhận ra ai mới là vua thật sự hay không." Rượu gần như sắp tràn ra khỏi chén, hắn uống một cách say sưa, nước đọng trên môi ướt át. Hắn nhìn Hạ Huyên, "Hạ Huyên, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi thật sự muốn cản đường ta sao?"
Hạ Huyên lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt hiện lên cảm xúc khó phân biệt, nhưng vẻ mặt của y đã cho Mạc Doãn câu trả lời.
Đúng, y và hắn không cùng một phe.
"Không hổ là Hạ thị đời đời trung thành," Mạc Doãn đặt chén rượu xuống, lúc đứng dậy có hơi loạng choạng. Hạ Huyên theo bản năng vừa định dời bước qua, Mạc Doãn đã đỡ bàn đứng thẳng người. Hắn nhìn thẳng vào Hạ Huyên khẽ mỉm cười, "Nếu ngươi đã trung thành như vậy, lúc này người hành thích vua đang ở trước mặt ngươi rồi, sao ngươi còn chưa giết ta đi?"
Mặc dù Hạ Huyên đã mơ hồ đoán được sự thật, nhưng khi sự thật đại nghịch bất đạo hành thích vua thực sự được đích thân Mạc Doãn thừa nhận, lồng ngực của y vẫn phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nắm đấm của Hạ Huyên siết chặt lại đến phát run.
Khóe miệng Mạc Doãn tràn đầy ý cười, "Ngươi phái Lý Viễn đến Nam Hương điều quân tiếp viện, rất hay, việc này rất thông minh, nhưng vì vậy mà Hạ thị ở Nam Hương chỉ còn là một cái vỏ rỗng, bên cạnh lão thái sư không có người bảo vệ. Thân là con trai của ngài ấy, ngươi không lo lắng chút nào sao?"
Trong đầu Hạ Huyên nổ vang như sấm, nắm tay tức thì vung qua. Mạc Doãn vừa cười, vừa đón chiêu. Trong nháy mắt hai người liền qua lại mấy chiêu.
Cánh tay va chạm với cánh tay, Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Hạ Huyên: "Nhỡ đâu ta không may bị thương, chỉ sợ lão thái sư cũng không thể sống thọ mà chết tại nhà."
Đôi mắt Hạ Huyên như muốn bốc lửa hừng hực, "Mạc Tử Quy, Mạc Tử Quy ——"
Một tiếng cuối cùng của y gần như là gầm lên làm lũ chim ngoài đình giật mình, bay loạn xạ về phía hoàng hôn.
Nhìn người trước mặt mà mình luôn mong nhớ ba năm trời không quên, Hạ Huyên cảm thấy tim mình như bị dao cắt, lại không biết tại sao mình lại ở đây.
"Ta chưa bao giờ có lỗi với ngươi..."
Âm thanh Hạ Huyên dần dần trầm xuống, trong mắt ngập đầy sự đau khổ và oán hận không nói nên lời.
Loại đau đớn đó vẫn không mang lại cho Mạc Doãn chút vui sướng nào, có khoái đấy nhưng cũng có tức giận. Biểu cảm trên mặt Mạc Doãn dần dần biến mất không còn chút dấu vết, cả người lạnh lùng âm trầm, "Muốn trách thì cứ trách ngươi cứ nhất định phải ngáng chân ta."
"Ngươi đã là dưới một người hơn vạn người," Hạ Huyên nghiến răng, "Ngươi còn chưa hài lòng sao?"
"Lý Thành Khuê ngu ngốc bất tài, còn ta mạnh hơn hắn gấp ngàn lần. Hắn có thể làm hoàng đế, tại sao ta lại không thể? Mạc Doãn nhìn chằm chằm Hạ Huyên, trong mắt như có lửa đốt, "Dưới một người hơn vạn người. Tại sao Mạc Tử Quy ta lại phải thua kém một người?"
"Hạ Tàng Phong, ngươi nghe cho rõ, ta muốn trở thành cửu ngũ chí tôn ở thế giới này. Nếu ngươi chịu giúp ta, về sau ta có thể xem như ngươi có công phò vua, còn trái lại," giọng nói của Mạc Doãn càng lúc càng lạnh lùng hơn, lạnh đến thấu xương, "Ta sẽ khiến toàn bộ Hạ thị ——" Hắn đối mặt với đôi mắt cũng càng lúc lóe sáng của Hạ Huyên, gằn từng chữ: "chết sạch không chừa một ai."
Lúc này đây, Hạ Huyên lại có hơi buồn cười.
Y muốn cười, cười thật to, cười một trận điên cuồng.
Trò hề, một trò hề khiến thiên hạ phải chê cười.
Y cũng cười thật, cười đến nước mắt tràn mi, "Mạc Tử Quy, ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại muốn toàn bộ Hạ thị chúng ta..." Nụ cười của y dần dần nhạt đi, khuôn mặt như vừa đeo lên một chiếc mặt nạ cứng rắn, "Được, ta chờ thủ đoạn của Mạc thái sư vậy."
Cánh tay đan vào nhau đột nhiên buông ra, Hạ Huyên lùi lại hai bước, "Ta đã phát mật lệnh khẩn cấp cho toàn bộ quân đội, lệnh cho bọn họ nhanh chóng tiến vào kinh thành để cần vương. Ngự Lệnh Xử của ngươi có bao nhiêu người? Có thể chống lại mấy chục vạn đại quân ư?"
Mạc Doãn cũng cười, ho nhẹ một tiếng, cười rất có ý tứ: "Ngươi cho rằng mệnh lệnh của tướng quân trong mắt quân đội quan trọng như vậy sao? Chỉ sợ có nhiều người thức thời hơn ngươi nghĩ đấy."
Sắc mặt Hạ Huyên căng thẳng, "Chính nghĩa luôn được người ủng hộ, ngược lại gian ác sẽ không ai thuận theo. Chưa chắc ngươi nắm được thế sự trong tay."
"Vậy sao?" Mạc Doãn nói: "Vậy chúng ta hãy chờ xem, cuối cùng người nở nụ cười sẽ là ai."
Hạ Huyên nhìn kỹ Mạc Doãn, sau đó phất tay áo quay người lại.
"Hạ Tàng Phong ——"
Bước chân Hạ Huyên dừng lại.
"Ta sẽ đợi ngày ngươi quỳ xuống trước mặt ta xưng thần."
Hạ Huyên quay người lại, hoàng hôn đã hoàn toàn khuất bóng, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Mạc Doãn, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
"Sẽ không bao giờ có ngày đó," Đôi tay giấu sau lưng siết chặt vào nhau, "Ngày đó sẽ không bao giờ đến."
Chương 65 - Mỗi người có con bài thương lượng
Hạ Huyên trực tiếp đạp cửa chính của phủ thái sư ra ngoài.
Bình thường không ai dám lảng vảng trên con đường trước phủ của thái sư, lại thêm đang trong thời gian quốc tang nên đường phố vắng lặng như tờ. Bởi thế không ai thấy cảnh Hạ Huyên nghênh ngang đạp cửa phủ thái sư mới rồi công khai trở về phủ lão thái sư, nếu không chắc chắn sẽ lại khiến thiên hạ xôn xao bàn tán khắp kinh thành.
Hiện tại tất cả quan lại trong kinh đều đặt hy vọng vào Hạ Huyên.
Mạc Doãn quyền cao chức trọng, còn nắm trong tay Ngự Lệnh Xử và Cấm Vệ Quân, ngay cả một con chó trong kinh thành cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Nhưng thái độ của Mạc Doãn đối xử với chó còn tốt hơn nhiều so với đối xử với đồng liêu của hắn. Ít nhất hắn sẽ không sốt sắng tịch thu nhà cửa của chó và tống chó đi lưu đày.
Mạc Doãn không kết bè kết phái. Hắn tiêu diệt hết tất cả các đối thủ và loại bỏ các triều thần từng đứng về phía hắn để nịnh nọt hắn. Các thần tử còn sót lại trong triều ngoại trừ sợ hắn thì chỉ còn những người cũng rất sợ hắn!
Khi hoàng đế còn sống, một vài thần tử cũng bất chấp mạng sống để buộc tội Mạc Doãn. Khi đó, hoàng đế sủng ái Mạc Doãn, luôn nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện. Sau khi có tin hoàng đế qua đời, những thần tử đó liền tuyệt vọng, cùng nhau thắt cổ tự sát trong phủ mình. Nhưng dù vậy Mạc Doãn vẫn không buông tha những người đó, hắn tìm cớ đào xác họ lên, sau đó chặt đầu họ một lần nữa.
Có thù tất báo đến như vậy, nghe thôi cũng rợn cả người.
Nhân vật có thể một tay che trời đáng sợ như vậy, trừ khi trời giáng kì binh, nếu không thì đám người văn thần tay trói gà không chặt này thật sự không còn chút hy vọng nào.
Tin tức Hạ Huyên trở lại kinh thành khiến các triều thần như được bơm thêm sức mạnh tinh thần.
Hạ thị từ lúc khởi nguồn đã trung thành qua nhiều thế hệ. Ngay cả Nguyên đế đa nghi, giết sạch công thần vẫn nể mặt Hạ thị một phần. Nhưng kể từ khi Hạ thị bỏ văn theo võ, Hạ Huyên trở thành võ tướng, mọi chuyện cũng xoay chuyển theo đó.
Đủ loại sự tích của Mạc Doãn ở kinh thành, thật ra Hạ Huyên ở biên cảnh không biết nhiều lắm.
Trần Tùng là một người thận trọng, trong thư hắn ta gửi chỉ dám đề cập đến việc Mạc Doãn đã từng bước được thăng chức như thế nào.
Hạ Huyên cứ ngỡ với tài hoa của Mạc Doãn thì đó cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng y không biết rằng việc đầu tiên Mạc Doãn làm sau khi thăng chức là sử dụng những thủ đoạn cực kỳ tàn ác để tiêu diệt những người bất đồng chính kiến với mình.
Tệ hại hơn nữa là Mạc Doãn lại dám...
Ngay khi hai từ "giết vua" xuất hiện trong đầu Hạ Huyên, y cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, không thể suy nghĩ rõ ràng được gì nữa. Từ khi còn là một đứa trẻ, y đã tiếp thu tư tưởng trung quân từ gia tộc của mình. Thêm vào đó sau bao nhiêu năm canh giữ biên giới, mấy chữ "trung quân giữ nước" đã thấm sâu vào xương tủy của y.
Năm đó khi y và Mạc Doãn cùng nhau trở về Sơn Thành, cái gọi là đại án mưu nghịch ấy có bao nhiêu lời vu oan hãm hại trong đó? Trong những giấc mộng đêm khuya của Mạc Doãn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mạc Doãn nhìn y như muốn có câu trả lời.
Hạ Huyên tự nhận bản thân mình chưa từng làm điều gì trái với lương tâm hay pháp luật, nhưng đối với chuyện này, y lại nhắm mắt làm ngơ, giả câm giả điếc như không biết gì. Y tự nhủ rằng, có lẽ đó thật sự là oán oan, những người đó cũng không hẳn là không hề vô tội, bọn họ đã hãm hại Mạc Doãn, đây chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Hạ Huyên ngồi trên chiếc ghế thái sư mà cha y từng ngồi.
Ghế thái sư tối tăm lạnh lẽo, ngồi lên chẳng thoải mái chút nào.
Thật ra y đã bao che cho Mạc Doãn từ lâu rồi. Ngay từ khi đè nén nghi ngờ, che giấu sự tồn tại của Mạc Doãn trong chiến báo, y đã vi phạm nguyên tắc sống và làm việc của chính mình.
Vì sao trước đây y phải làm như vậy...
Hạ Huyên mặt không biểu cảm nhủ thầm trong lòng: "Hạ Tàng Phong, bởi vì ngươi có tâm tư."
Biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực
Y đã không làm được điều đó.
Hạ Huyên cúi mặt, bả vai rộng lớn như núi cũng sụp xuống.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Hạ Huyên lập tức ngồi thẳng dậ, thân vệ tiếng vào báo cáo: "Tướng quân, tất cả tai mắt đột nhập đã bị thanh trừ."
Hạ Huyên khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Truyền lệnh cho mọi người phải luôn cảnh giác."
"Dạ."
Thân vệ nhanh chóng rút lui.
Hạ Huyên ngồi trên ghế thái sư một lúc, tiếp đó dựa vào trí nhớ bắt đầu tìm kiếm ngăn bí mật trên giá sách. Sau khi gõ chỗ này chỗ kia vài lần, cuối cùng y cũng tìm thấy ngăn bí mật rỗng trên giá sách.
Trong ngăn bí mật có một chiếc hộp gỗ sẫm màu, mở hộp gỗ ra, bên trong có một cuốn sổ mỏng.
Cuốn sổ là tập hợp những đạo làm quan do Hạ Thanh Tùng tổng hợp và viết lại sau nhiều năm lăn lộn trên quan trường. Hạ Thanh Tùng rất tự hào về điều này, nhưng vì ông không muốn con trai tiếp tục làm quan nên dứt khoát để lại cuốn sổ trong phủ thái sư cũ, hoàn toàn cắt đứt quá khứ hơn 30 năm làm quan của mình.
Hạ Huyên mở cuốn sổ ra, không buồn liếc mắt đến những thứ gọi là đạo làm quan mà cha y để lại, trực tiếp lật đến trang cuối cuốn sổ tay.
*
Mạc Doãn không phái người đi ám sát Hạ Huyên nữa.
Nhân vật chính mặc định là bất tử rồi, cho dù phái bao nhiêu người đi nữa thì cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi. Nói không chừng còn giúp vai chính trong tình huống nguy hiểm sẽ bộc phát tiềm lực lớn lao hoặc gặp được cơ duyên kỳ diệu nào đó thì toi!
Những điểm kiến thức này đều do hắn học được trong thời gian huấn luyện. Mặc dù sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính thức đều hoàn toàn vô dụng, nhưng bắt đầu từ thế giới trước, Mạc Doãn nhận ra những kiến thức này quả thực có tồn tại. Cũng phải cảm ơn tài năng bẩm sinh của người tự nhiên là hắn đây, cho dù xem thường nó đi chăng nữa thì hắn vẫn học hành tiếp thu rất tốt.
Ở thế giới này, mâu thuẫn giữa hắn và Hạ Huyên đã bùng nổ.
Người đã từng bị quyền lực chà đạp rồi sẽ muốn nắm lấy quyền lực. Để khiến kẻ khác không còn cơ hội giãm đạp mình nữa, hắn phải ngồi ở vị trí cao nhất —— điều này rất hợp ý hắn.
Nhờ tia linh lực sót lại trong thế giới này, toàn bộ cảm giác của Mạc Doãn sâu sắc hơn thế giới trước, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mình đang thay đổi.
Hắn thực sự không sợ rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy một lần nữa, hắn chỉ cảm thấy vị trí đó phải là của mình.
Nhiếp chính vương chỉ là bước đầu tiên, chờ thêm vài năm nữa, hắn sẽ phế bỏ tiểu hoàng đế. À không, phải gọi là tiểu hoàng đế "một lòng một dạ" nhường ngôi cho hắn.
Mà Hạ Huyên hiển nhiên sẽ không tình nguyện trơ mắt nhìn hắn ngồi vào vị trí đó.
Trong đầu người này chỉ toàn là suy nghĩ "trung quân ái quốc". Mạc Doãn đã biết rất rõ điều này khi kề vai sát cánh chiến đấu cùng y ở biên giới.
Thần tử có bổn phận của thần tử, quân chủ tốt hay xấu không phải là việc mà thần tử có thể phê bình chỉ trích. Tất cả những gì thần tử phải làm là làm tốt tất cả những gì có thể, còn lại đó là việc của quân chủ.
Hiếu thảo phải tận tâm tận lực, trung thành thì bất kể sinh mạng.
Khá khen cho vị đại tướng quân ấy, vừa có lòng trung thành vừa có lòng hiếu thảo.
Mạc Doãn uể oải nằm ườn trên giường. Trong thế giới này, nguồn sức mạnh lớn nhất của Hạ Huyên rõ ràng là niềm tin trung thành của y, tất cả những gì Mạc Doãn phải làm chỉ là đánh thẳng vào niềm tin này, hạ gục nó, để Hạ Huyên nhìn vào hắn cướp lấy vị trí quyền lực tối cao.
Hắn sẽ bắt Hạ Huyên phải quỳ xuống thần phục mình.
Tâm trạng nặng nề lại trỗi lên hưng phấn, máu huyết trong cơ thể dường như cũng tăng tốc chảy nhanh hơn. Kết quả của sự hưng phấn quá mức là Mạc Doãn cuộn tròn trên giường, ho đến tối tăm mặt mũi.
Tỳ nữ nhanh nhẹn rót trà, đút cho hắn uống. Dòng nước trà nóng ấm chảy tràn vào cổ họng, Mạc Doãn không kiềm chế được lại khụ một tiếng, nước trà lẫn với máu đỏ chảy ngược vào trong bát trà. Tỳ nữ vừa nhìn thấy ngụm máu đỏ tươi thì hoảng hốt run tay, bát trà "choang" một tiếng vỡ tan tành trên mặt đất.
"Nô tỳ đáng chết."
Mạc Doãn lạnh lùng liếc qua: "Ngươi nhìn thấy gì rồi?"
Tỳ nữ nhanh trí lắc đầu: "Nô tỳ không thấy gì cả."
"Dọn dẹp rồi lui xuống đi."
"Dạ." Tỳ nữ run lẩy bẩy nói.
Mạc Doãn lấy khăn tay lau tơ máu vương trên khóe môi, có chút mệt mỏi nằm ngửa ra sau.
Nếu không phải hắn sớm cảnh giác với thế giới mới, mang theo một linh lực vào đây, thì hắn chắc chắn một điều rằng, với sức khỏe của cơ thể này, hắn đã chết trên đường lưu đày.
Thật ra ở thế giới thứ nhất cũng vậy. Trước khi tiến vào cơ thể, hắn nghe loáng thoáng rằng các bác sĩ gần như đã bỏ cuộc, chuẩn bị tuyên bố tử vong. Chỉ sau khi hắn tiến vào thì cơ thể mới lấy lại được sức sống một lần nữa.
Quả thật không hề có một chút xíu tố chất thể lực nào mà trùm cuối phản diện nên có.
Mạc Doãn trầm ngâm nhìn tấm màn giường u ám.
*
Thi thể của hoàng đế đã được cung nhân xử lý cẩn thận.
Mạc Doãn dẫn nhị hoàng tử đứng bên cạnh xem quá trình xử lý.
Cung nhân lấy bột phấn trắng cẩn thận bôi lên phần cổ xanh tím của hoàng đế. Nhị hoàng tử vừa nhìn thoáng qua đã sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên nữa, đầu cứ cúi gằm xuống, không ngừng khóc nức nở, cả người run bần bật.
Cung nhân rất bình tĩnh và thờ ơ. Nhìn thấy dấu hiệu hoàng đế bị bóp cổ đến chết rõ ràng như vậy vẫn thản nhiên như thường.
Mấy năm qua, người trong cung đều đã âm thầm bị thay đổi. Những cung nhân cũ còn sót lại đều được điều đến những nơi không quan trọng trong cung.
"Điện hạ," Mạc Doãn nghiêng người nói nhỏ vào tai nhị hoàng tử đang khóc lóc, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta cam đoan ngươi sẽ sống lâu hơn phụ hoàng của ngươi."
Nhị hoàng tử run như cầy sấy, không biết làm gì khác hơn ngoài gật đầu.
Dòng dõi tiên hoàng ít ỏi, toàn bộ hoàng thất chẳng có bao nhiêu người. Thi thể hoàng đế được đặt ở cung Chính Nguyên để tông thất lần lượt đến phúng viếng bái lạy. Đứng ở vị trí chủ trì là nhị hoàng tử vẻ mặt sợ hãi, đôi mắt sưng húp đỏ hoe vì khóc. Bên cạnh cậu là vị thái sư trên người khoác xích bào tựa như một bóng ma bao phủ toàn bộ hoàng triều. Nhìn kỹ thì vị trí của thái sư đứng còn chính diện hơn cả nhị hoàng tử.
Nhóm tông thất tuy là thành viên của hoàng thất, nhưng tiên đế đa nghi, chưa từng giao bất cứ quyền lực thật sự nào cho họ. Họ chỉ có thể nhẫn nhục triều bái về phía sắc đỏ ấy, trong lòng cũng uất ức nhủ thầm, rồi ngươi cũng chẳng đắc ý được bao lâu đâu. Tất cả các tướng lĩnh quân đội đều đang trên đường đến kinh thành để phúng viếng hoàng đế, cho dù ngươi có quyền lực đến đâu cũng không bằng một góc của quân đội.
Nhóm tông thất phúng viếng xong thì ra thiên điện dùng cơm trưa, dùng cơm trưa xong thì theo thường lệ sẽ rời khỏi cung điện. Mấy người chậm rãi đi đến cửa cung, lại phát hiện cửa cung đã đóng chặt từ khi nào không biết.
Độ chừng sau thời gian một nén nhang cuống quýt chạy khắp nơi hỏi han, mấy người trong tông thất mới kinh hãi không thể tin nỗi tình hình hiện tại của mình —— bọn họ đã bị giam lỏng.
Cửa cung sơn đỏ bị đập bị đá ầm ầm đến lung lay, người bên trong liên tục la hét chửi bới, kêu thả họ ra ngoài.
Đúng lúc này, một mũi tên "vèo" vút tới, bắn thẳng qua cổng cung cao vút.
Mũi tên mang theo lửa, âm thanh mắng chửi bên trong cổng cung nhanh chóng biến thành tiếng kêu cứu và rên rỉ.
Mạc Doãn đứng ở ngoài cửa cung, thản nhiên buông một câu: "Thiên hoàng hậu duệ quý tộc cũng chỉ có thế thôi."
Không có ánh hào quang của hoàng quyền, những người này có gì khác biệt với lũ cừu sắp bị giết thịt?
Đám thủ vệ không dám hó hé một câu, ném ánh mắt sợ hãi và sùng kính về phía thái sư của họ.
Đây là một người không hề sợ hãi trước bất kỳ quyền lực nào, bởi vì bản thân hắn chính là quyền lực.
Qua nửa canh giờ sau, cửa cung mở ra, các thành viên trong tông thất áo bào xộc xệch, mặt mày xám xịt nhếch nhác đứng vây quanh trong điện, trên mặt hiện lên biểu cảm mà Mạc Doãn quen thuộc nhất trong hai năm qua —— sợ hãi. Nỗi sợ hãi, thấm sâu vào tận xương tủy.
Rất tốt, hắn rất hài lòng.
Mãi cho đến ngày hôm sau Hạ Huyên mới biết được tin tức các thành viên trong tông thất vẫn chưa rời khỏi cung điện như đã định. Thật ra cũng xem như là y đã biết nhanh rồi đấy.
Lúc biết tin, Hạ Huyên lập tức hiểu được Mạc Doãn muốn làm gì, y không khỏi nắm chặt tay, dùng sức đập mạnh vào bàn, chiếc bàn gỗ nam tơ vàng suýt nữa thì đã bị y đập nát.
Lý Viễn kêu to: "Tướng quân ——"
Hạ Huyên trầm mặt đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng như một con thú bị mắc bẫy. Y ngước nhìn tấm biển "Trung Nghĩa" do hoàng đế ban tặng trong thư phòng, mạch máu trên trán nổi lên.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này thật sự quá độc ác.
Tướng lãnh khắp nơi đều đang tụ tập về kinh thành, nhưng toàn bộ huyết mạch hoàng gia hiện giờ đều nằm trong tay Mạc Doãn.
Hạ Huyên tin chắc nếu bọn họ dám gây rối, Mạc Doãn sẽ dám tàn sát toàn bộ người nhà họ Lý.
Nếu không còn hoàng thất thì họ phò vua kiểu gì nữa?
Đến lúc đó, thiên hạ chắc chắn sẽ hỗn loạn...
Mạc Doãn nắm giữ nhiều con tin như vậy, quả thực có giá trị sánh ngang thiên quân vạn mã.
Nhưng một khi làm như vậy, hắn cũng đã bày tỏ tham vọng của mình một cách rõ ràng trước mặt mọi người, không hề chừa đường lui.
Lồng ngực Hạ Huyên thắt lại. Y phát hiện vào lúc này đây, y vẫn không chịu từ bỏ việc tìm kiếm một "con đường rút lui" để Mạc Doãn bình an vô sự trốn thoát.
Nhưng Mạc Doãn có cần nó thật không?
Ngoại trừ quyền lực chí cao vô thượng, trên đời này có lẽ đã không còn gì có thể làm hắn thỏa mãn.
Đường lui ư?
Mạc Doãn không cần đường lui, hắn cũng không hề rút lui.
"Lý Viễn," Hạ Huyên rời mắt khỏi tấm biển, "Gọi gia tướng tới đây."
*
Đêm khuya, toàn bộ kinh sư chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, ngoại trừ những người cầm canh gõ mõ bên ngoài thì đường phố vắng tanh.
Trong một căn nhà bỏ hoang kín đáo ở ngoại ô kinh thành, vài người mặc y phục dạ hành lần lượt trèo tường vào trong.
Tòa nhà đã bị bỏ hoang đã lâu, mặt đất phủ đầy lá rụng. Nhóm người đi theo người cầm đầu tiến vào một căn phòng. Trong bóng tối, gậy đánh lửa được thổi sáng rực, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng khung cảnh xung quanh. Người cầm gậy đánh lửa là Hạ Huyên.
Trên mặt đất có một lớp bụi dày, Hạ Huyên di di chân đo chiều dài, sau khi đếm mấy viên gạch thì giẫm lên một viên gạch, ra lệnh: "Đào ——"
Nhóm gia thần lập tức rút dao găm ra và bắt đầu đào. Hạ Huyên nương theo luồng sáng nhạt nhòa từ ánh lửa trên tay, nhìn chằm chằm vào khối đá trên mặt đất.
Đào hết viên gạch này đến viên gạch khác, cuối cùng có người thấp giọng kêu lên: "Công tử, ở đây!"
Một mảnh gạch bị ném sang một bên, Hạ Huyên đưa tay luồn vào bên trong, gió lạnh lùa qua ngón tay y.
Năm đó khi tiên hoàng và huynh đệ của mình tranh giành ngai vàng, suýt nữa thì rơi vào tình thế không thể cứu vãn. Để giải cứu tiên hoàng, Hạ thị đã bí mật đào một mật đạo từ ngoại ô kinh thành vào tận trong cung điện.
Sau đó, tiên hoàng tự mình thoát vây trong cung. Để tránh sự nghi ngờ của tiên hoàng, Hạ thị đã phong ấn lối mật đạo, xem như chưa từng làm việc này.
Hạ Thanh Tùng lúc đó vẫn ở độ tuổi trung niên, và chính cha y là người đã đưa ra quyết định. Trực giác của Hạ Thanh Tùng mách bảo ông phải giữ lại lối đi bí mật này, có thể một ngày nào đó sẽ cứu được mạng sống của gia tộc mình.
Ông đã ghi lại thông tin về mật đạo vào sổ ghi chép của mình, sau đó phong ấn nó ở kinh thành.
Nếu một ngày nào đó con cháu của ông phải quay về kinh thành và lại vướng vào vòng xoáy tranh giành vương quyền hỗn loạn, thế thì tất cả mọi chuyện đều sẽ do số phận.
Hạ Huyên vẫy tay ra hiệu, hít sâu một hơi: "Đào cửa động."
18/O6/2O24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro