Chương 118 - Về nhà
"Thầy Trần, lần này em chắc chắn có thể đi thi rồi ạ."
"Chắc chắn chứ?"
Thầy giáo vật lý ấn bút đỏ xuống bàn rồi ngẩng lên: "Mạc Doãn, em cũng lớn rồi, vậy thầy nói thẳng nhé. Năm ngoái trường đã dành suất cho em, nhưng em lại không đi được vào phút chót, để suất đó rơi vào tay người khác, điều này cũng ảnh hưởng đến em đấy, em có hiểu không?"
Sắc mặt Mạc Doãn hơi tái đi: "Xin lỗi thầy, năm ngoái nhà em có việc đột xuất."
"Thế năm nay em chắc chắn sẽ không có việc đột xuất chứ?"
"Em đảm bảo."
Thầy giáo vật lý cúi đầu trầm ngâm một lát. Thực ra, thầy rất thích cậu học trò này—chăm chỉ, vững vàng, không bộp chộp. Hoàn cảnh gia đình không tốt, tư chất cũng chẳng phải xuất sắc nhất, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực mà vươn lên. Những đứa trẻ như vậy, rất dễ khiến người ta thương quý. Thầy lại ấn bút đỏ hai cái, rồi ngẩng lên nhìn chàng trai trước mặt, vóc dáng đã cao ráo hẳn: "Được rồi, vậy thầy thử xin lại suất cho em nhé?"
Mạc Doãn lộ ra nụ cười cảm kích: "Cảm ơn thầy."
Thầy giáo vật lý cũng cười: "Kỳ thi tháng này em làm rất tốt, năm điểm bị mất em đã xem lại chưa? Hiểu chưa?"
"Dạ hiểu rồi ạ."
Thầy gật đầu: "Vậy thì tốt," ánh mắt đầy trìu mến, "Có khó khăn gì thì tìm thầy, nhớ chưa?"
"Dạ nhớ."
Mạc Doãn cúi đầu đi ra khỏi văn phòng. Khi đi ngang qua hành lang, một bóng người sượt qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ, sạch sẽ. Cậu nghiêng đầu, một gương mặt quen thuộc lướt qua tầm mắt—gương mặt mà tối qua cậu từng thấy ở cự ly gần trong khách sạn.
"Lý Tu."
Thầy giáo vật lý đứng dậy vẫy tay: "Vào đi nào."
"Năm ngoái em thirất khá, dù kết quả chưa thực sự lý tưởng nhưng coi như một lần rèn luyện. Năm nay nhà trường kỳ vọng vào em nhiều hơn, em là mũi nhọn của đội tuyển lần này..."
Tựa lưng vào góc tường nghe một lúc, Mạc Doãn xoay người rời đi.
Giờ nghỉ trưa, thầy giáo vật lý lại gọi cậu đến văn phòng. Thầy nói năm nay trường muốn tổ chức một vòng tuyển chọn trước, sẽ diễn ra vào tối thứ Sáu trong giờ tự học.
Mạc Doãn đáp: "Dạ vâng."
Trước khi rời đi, cậu chợt hỏi: "Tất cả mọi người đều phải tham gia bài thi tuyển này ạ?"
Thầy giáo khựng lại một chút. Ánh mắt và biểu cảm của Mạc Doãn vẫn rất bình thường, nhưng không hiểu sao thầy lại cảm thấy có chút không thoải mái. "Đương nhiên rồi."
Lớp học đang trong giờ nghỉ trưa, máy lạnh bật, cửa sổ và cửa ra vào đóng kín, rèm cũng kéo xuống hết. Mạc Doãn đưa tay chạm vào tay nắm cửa, rồi chậm rãi thu về.
Trường rất rộng, có nhiều chỗ có thể ngồi một mình.
Phía sau nhà ăn, xe chở rác thực phẩm vừa rời đi, để lại một mảng ẩm ướt trên mặt đất. Dọc bức tường, dây leo bám chặt, lẫn trong đó là những bông hoa đỏ rực.
Mạc Doãn ngồi xuống bậc thềm, ngửa mặt nhìn trời.
Ánh nắng hắt xuống khuôn mặt, nóng rát.
Viện nuôi dưỡng đã đồng ý tiếp nhận, tám giờ tối nay sẽ đến đón người.
Tám giờ... có thể sẽ rất ầm ĩ.
Bỗng nhiên, cậu nghĩ đến Lý Tu.
Trong kỳ thi vật lý lần này, Lý Tu đạt điểm tuyệt đối.
Toàn trường chỉ có mình y đạt điểm tối đa.
Chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học. Trong một năm, liệu cậu có thể đánh bại y không?
Nhặt một cành cây, Mạc Doãn vạch xuống mặt đất—nét ngang, nét dọc, nét phẩy, nét mác—chữ "Lý" trong "Lý Tu". Sau đó, cậu vẽ một dấu gạch chéo thật to lên trên.
Nụ cười hiện lên trên môi.
Cậu dùng đế giày cào hai đường xuống đất, xóa nhòa đi những dấu vết vừa viết.
Rồi cậu bắt đầu nghĩ về tương lai.
Lạc vào suy nghĩ, toàn là những viễn cảnh rực rỡ, chói lòa.
Điện thoại trong túi rung lên, cắt ngang dòng tưởng tượng.
Chu Nhận lại nhắn tin. Sau chuyện tối qua hắn vẫn không cam lòng, nhưng lần này khôn hơn rồi. Biết rằng cưỡng ép không có tác dụng, nên chuyển sang nhắn một loạt tin, lời lẽ mềm mỏng, rộng lượng, thậm chí còn có chút tình cảm.
Hắn có thể không cần tiền, chỉ muốn dùng chân tình để lay động cậu. Những chuyện trước kia có thể bỏ qua hết, xem như làm lại từ đầu, kết bạn lại lần nữa.
Mạc Doãn nhìn chằm chằm dòng chữ hiện trên màn hình:
[Cục cưng, có chuyện gì khó khăn cứ nói với anh, anh sẵn lòng giúp em.]
Cậu biết với Chu Nhận mà nói, năm nghìn, một vạn chẳng là gì cả. Với một học sinh nghèo, tầm nhìn vốn đã hạn chế, chỉ cần chút tiền là đủ để thỏa mãn.
Hắn đến với cậu, tiêu chút tiền vặt, chỉ để tìm cảm giác mới lạ khi "chinh phục" một nam sinh ngoan hiền.
Chỉ là... chưa nhận được gì đã phải bỏ ra, đương nhiên sẽ không cam tâm.
Cậu có thể tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với hắn.
Một khi đã bỏ tiền ra lần đầu tiên, thì lần thứ hai, thứ ba sẽ không còn khó nữa.
Dù gì, Chu Nhận cũng không phải loại người xấu xa đến cực điểm. Cậu có thể khống chế hắn, moi thêm chút lợi ích từ hắn.
Mạc Doãn cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Đất cát, lá khô vương vãi, những dấu giày chồng chéo lên chỗ vừa bị xóa nhòa.
[Anh muốn đến nhà tôi không?]
Cậu lại xin nghỉ tiết tự học buổi tối.
Hai ngày liên tiếp xin nghỉ, giáo viên chủ nhiệm có chút ngạc nhiên: "Sao vậy? Vẫn là chuyện gia đình à?"
Mạc Doãn khẽ gật đầu.
Giáo viên chủ nhiệm quan tâm hỏi: "Có chuyện gì đặc biệt không?"
Cậu lắc đầu: "Ngày mai em sẽ không xin nghỉ nữa."
Giáo viên chủ nhiệm suy nghĩ một lát, rồi nói: "Được rồi, thầy viết giấy phép ra ngoài cho em."
Khi thấy Mạc Doãn cầm giấy phép ra khỏi trường, giáo viên chủ nhiệm vẫn còn nhìn theo bóng lưng cậu, sắc mặt có chút lo lắng. Cô mím môi, mở sổ theo dõi tình hình lớp trên bàn, chống cằm nhìn một lúc rồi khẽ thở dài.
Với những đứa trẻ ở tuổi dậy thì, đôi khi cô thật sự không biết nên quan tâm ở mức độ nào mới thích hợp. Đặc biệt là với một học sinh như Mạc Doãn, cô sợ nếu quan tâm quá mức sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Hoàn cảnh gia đình của Mạc Doãn rất đặc biệt, điều kiện kinh tế rất kém. Ngay từ năm lớp 10, cậu đã nộp đơn xin trợ cấp khó khăn, mỗi học kỳ được nhận 2.000 tệ. Nhà trường cũng đã miễn hết những khoản có thể miễn, nhưng với tình cảnh thực tế của cậu, số tiền đó cũng chỉ như muối bỏ bể.
Ngược dòng người, Mạc Doãn đeo cặp sách đi về phía cổng trường. Từ xa, cậu nhìn thấy một người đang đứng trước phòng bảo vệ.
Mạc Doãn dừng lại một lúc ở phía xa, đợi người kia đi ra khỏi cổng trường rồi mới bước tiếp.
Trạm xe buýt vắng người. Cậu nhìn thấy một bóng dáng mặc đồng phục học sinh, đứng dưới tấm chắn nắng của trạm.
Lý Tu đeo một chiếc túi đeo chéo, đứng ở đó, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, tai đeo tai nghe không dây, cúi đầu gõ chữ rất nhanh.
Phía sau có một hàng ghế trống, Mạc Doãn bước tới và ngồi xuống.
Cây cối ở khu ngoại ô rất nhiều, gió thổi qua những tán lá dày, mang theo hơi nóng hầm hập. Cậu chuyển cặp sách ra phía trước, kéo khóa ra tìm kiếm thứ gì đó.
Tiếng động cơ xe thể thao gầm rú từ xa đến gần. Những người đang chờ xe đều quay đầu nhìn theo. Chỉ có hai học sinh một trước một sau là không hề ngẩng đầu.
"Tiểu Doãn?"
Mạc Doãn ngước mắt lên khỏi quyển sách.
Cửa kính xe thể thao màu đỏ từ từ hạ xuống. Chu Nhận đeo kính râm, cười đầy vẻ gian tà. "Anh tới đón em đây."
Mạc Doãn nhìn chằm chằm vào hắn. Chu Nhận nhướn mày, "Sao thế? Chẳng phải em đã nói tối nay anh đến nhà em sao?" Hắn nghiêng đầu về phía bên kia: "Lên xe đi."
Mạc Doãn vẫn ngồi yên tại chỗ. Một lúc sau, cậu khép sách lại, nhét vào cặp sách. Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy tới, Lý Tu phía trước động đậy, giơ tay ra vẫy.
"Đuôi số 2838?"
"Đúng vậy."
Lý Tu lên xe, đóng cửa lại. Trước khi xe rời đi, y liếc về phía sau một cái. Y thấy gã trong chiếc xe thể thao đã bước xuống, đưa tay định cầm lấy cặp sách của Mạc Doãn. Gã kia mặc áo sơ mi hoa, quần tây ngắn, giày da mũi nhọn, trông như một gã phú nhị đại mới nổi đầy dầu mỡ. Đứng cạnh cậu học sinh mặc đồng phục cũ kỹ và giày đã sờn, hai người họ như đến từ hai thế giới khác nhau.
Xe taxi rời đi, cảnh tượng phía sau ngày càng xa. Lý Tu thu ánh mắt lại.
"Vừa nãy hình như có bạn học của em ở đó nhỉ?" Chu Nhận cười hì hì, không còn chút giận dữ nào như đêm qua nữa. "Anh đã cho em đủ mặt mũi rồi, không bị lộ chứ?"
Mạc Doãn ngồi ghế phụ, ôm cặp sách, nói: "Tôi đâu có bảo anh đến đón."
"Em đã chủ động mời anh đến nhà em rồi, chẳng lẽ anh còn không chủ động một chút sao?" Chu Nhận cười nhếch môi, ngả đầu về phía ghế phụ, "Hơn nữa, chẳng phải em cũng đâu quan tâm? Ngồi xe buýt thì chật chội, anh có xe, tất nhiên là muốn đón em rồi."
Mạc Doãn nói: "Lần sau nếu anh định tới thì nhớ báo trước cho tôi."
Chu Nhận cười lộ cả hàm răng trắng: "Nhanh vậy đã nghĩ đến lần sau rồi sao?"
Mạc Doãn đáp: "Nếu vậy thì tôi sẽ không ăn cơm tối ở căng-tin."
Nụ cười của Chu Nhận cứng lại ngay lập tức.
Khá lắm, coi hắn là con cừu béo để vặt lông sao? Hơn nữa còn là kiểu chẳng buồn che giấu!
"Được," Chu Nhận vẫn duy trì nụ cười, "Anh sẽ đưa em đi ăn một bữa thật ngon." Hắn không tin mình không thể thu phục cậu!
Ăn cơm... Chu Nhận chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt đảo một vòng. Phải rồi, ăn cơm! Sao trước đây hắn không nghĩ ra nhỉ...
Ý cười trên mặt Chu Nhận càng rõ ràng, "Đêm nay anh dẫn em đi ăn khuya nhé!"
"Tùy anh"
"Cục cưng cũng dễ chịu quá đi!"
Chu Nhận đùa một câu, nhưng Mạc Doãn im lặng không tiếp lời hắn.
Địa chỉ mà Mạc Doãn đưa là khu phố cũ. Chu Nhận biết cậu nghèo, cũng biết nơi này tồi tàn đến mức nào. Chiếc xe thể thao đỏ chói đỗ ngay đầu phố, lập tức thu hút vô số ánh mắt. Nhưng Chu Nhận chẳng hề cảm thấy mất mặt, đây chính là hiệu ứng mà hắn mong muốn. Hắn bước lên trước, làm bộ định khoác vai Mạc Doãn, nhưng cậu đã tránh đi.
Chu Nhận cũng không giận, cười để lộ hàm răng trắng, "Em nói nhà em không có ai, không lừa anh đấy chứ? Đợi lát nữa vào nhà, ba người một nhà xông ra trói anh lại, biến thành Nhà Nghỉ Da Người à?"
"Có thể lắm."
"Haha, cục cưng à, em hài hước thật đấy."
Chu Nhận không sợ ai nhìn ra hắn có ý đồ không đứng đắn với cậu nhóc này. Hắn thậm chí còn muốn dán luôn một cái nhãn lên cả hai người họ, để hàng xóm láng giềng bàn tán, nghi ngờ. Sau này ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý thì mới hay.
Dùng bạo lực không được thì dùng tâm lý. Hắn có thừa thời gian và kiên nhẫn để chơi trò này. Hắn không tin mình không thể kiểm soát nổi một thằng nhóc vừa mới trưởng thành!
Đường phố bẩn thỉu, không khí cũng không dễ chịu. Chu Nhận dùng điện thoại quạt nhẹ trước mũi, hứng thú nhìn người đang dẫn đường phía trước. Nghĩ bụng, định dùng cái hoàn cảnh nghèo nàn này để dọa hắn bỏ chạy sao? Chẳng phải chỉ là một đứa trẻ nghèo thôi sao? Chính vì vừa nghèo vừa quật cường, trong sáng thanh thuần như một đóa sen trắng, nên mới có giá trị chinh phục.
Hắn nhìn chằm chằm vào phần thân dưới bị chiếc áo đồng phục rộng che khuất của Mạc Doãn, nở một nụ cười dâm đãng. Trong căn nhà tồi tàn này, chiếm đoạt một cậu trai sạch sẽ, ngây thơ mới là điều kích thích nhất.
Cùng thời điểm hôm qua, trời đã dần tối.
Lên lầu, không gặp ai.
Mạc Doãn lấy chìa khóa mở cửa, cánh cửa vừa bật ra.
Chu Nhận đứng ngoài, nhìn vào trong, ngạc nhiên đến há hốc mồm. Căn phòng nhỏ hẹp đến mức khiến hắn phải mở mang tầm mắt.
"Cục cưng, em thật sự sống ở đây sao?"
Mạc Doãn quay đầu lại, "Không vào à?"
Chu Nhận lại nhìn vào trong lần nữa. Căn phòng tối om, bỗng dưng hắn cảm thấy có chút ớn lạnh. Những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu phút chốc tan biến quá nửa.
Mạc Doãn vươn tay bật công tắc đèn trên tường.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, lộ ra bức tường loang lổ, nền xi măng cũ kỹ, tấm rèm in hình chuột Mickey nhái rực rỡ đến chói mắt. Nhìn thế nào cũng giống một cảnh trong phim kinh dị.
Mạc Doãn đi vào trong, chiếc áo đồng phục trắng tinh, quần thể thao xanh nhạt sạch sẽ, giày tuy cũ nhưng cũng được cọ đến sáng bóng. Cả người cậu sạch sẽ đến mức lạ lùng. Nhưng khi đứng trong căn phòng đổ nát này, cậu trông như một mỹ nhân vô tình bị bỏ lại trong một ngôi miếu hoang nơi đồng không mông quạnh—vừa đáng thương, vừa ma quái.
"Chẳng phải anh muốn vào nhà tôi sao? Vào đi." Mạc Doãn thản nhiên nhìn thẳng vào Chu Nhận đang biến đổi sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Và ngay lúc đó, tấm rèm bất ngờ lay động.
Chu Nhận hốt hoảng kêu lên, bật lùi về sau nửa bước.
Mạc Doãn đứng bên cạnh kệ tivi, lạnh lùng quan sát.
Tấm rèm lại bị đá một cái, để lộ ra một bàn chân người. Chu Nhận chết sững, toàn thân cứng đờ, chỉ biết trơ mắt nhìn tấm rèm bị vén lên. Một người đàn ông trung niên xuất hiện, ánh mắt khàn khàn nhìn chằm chằm vào người lạ mặt trong phòng:
"Cậu là ai?"
"Tôi..." Chu Nhận nuốt khan, liếc nhìn Mạc Doãn bên cạnh, "Tôi là bạn của Tiểu Doãn..."
Người đàn ông hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Hả? À— ăn rồi."
Chu Nhận mơ hồ, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng. Căn phòng này thật nóng. Nhưng trước mặt là người, không phải ma, vậy thì không sao cả. Hắn ta trấn tĩnh lại, hỏi:
"Ngài là...?"
"Ăn cơm đi," đối phương không trả lời, chỉ đi chân trần xuống giường, "Hôm nay có cá kho, tôi đi làm cá."
Chu Nhận đơ người.
Người đàn ông đứng giữa phòng, tay lướt trong không khí như đang cầm dao mổ cá, gương mặt nghiêm túc tập trung. Một lúc sau, ông ta sực nhớ ra điều gì đó, vỗ trán:
"Quên mua bột mì rồi."
"Ôi trời," ông ta lại kêu toáng lên, "Dao chém vào đầu rồi! Dao chém vào đầu rồi—"
Ông ta trợn mắt nhìn bàn tay mình, rồi đột ngột đập mạnh lên đầu, lẩm bẩm:
"Gọi 110 đi, dao chém vào đầu rồi—"
Rồi ông ta loạng choạng ngã về sau. Chu Nhận hoảng sợ lùi lại, vấp chân, ngã thẳng ra ngoài cửa, mông đập xuống đất. Hắn sợ hãi cực độ nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Người đàn ông không đuổi theo, mà cũng ngồi bệt xuống đất, vừa cởi dây thắt lưng vừa nói:
"Cá cạn nước rồi, phải tưới nước cho cá, tối nay làm cá kho mới được."
Mạc Doãn khoác cặp sách từ trong phòng bước ra, đóng cửa lại. Từ đầu đến cuối, cậu ta không nhìn người đàn ông kia, mà ông ta cũng không nhìn cậu.
"Ba tôi."
"Bị bệnh tâm thần, phát bệnh lúc nặng lúc nhẹ. Anh may đấy, hôm nay xem như nhẹ, chỉ là đi bậy bạ trong nhà thôi."
Chu Nhận chống tay bò dậy, Mạc Doãn đứng dựa vào tường.
Tim Chu Nhận đập thình thịch, môi tái nhợt:
"Chuyện... chuyện này bao lâu rồi?"
"Vẫn luôn vậy. Mẹ tôi cũng thế. Hai năm trước phát bệnh nhảy lầu chết rồi. Bệnh của ba tôi từ đó càng nặng thêm."
Mạc Doãn cụp mắt xuống, mặt không chút cảm xúc, như thể đang kể chuyện của ai khác.
"Tôi nghe nói bệnh tâm thần bẩm sinh đều có tính di truyền."
"Tôi hiện tại chưa có triệu chứng."
Mạc Doãn ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hun hút dưới hàng mi dài. Cậu cười nhạt:
"Bệnh nhân tâm thần giết người không bị truy cứu trách nhiệm hình sự đâu. Anh là người tốt, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
o8/o2/2o25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro