Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87 + 88 - Hẹn hò

Chương 87 - Khiêu vũ

Người dạy hoàng tử khiêu vũ là một trong những tín đồ sùng đạo của linh mục, là một ông lão rất dễ mến. Khi còn trẻ ông khiêu vũ khá điêu luyện, cũng chính vì thế mà vợ ông đã trúng tiếng sét ái tình với ông ngay từ lần gặp đầu tiên trong một buổi dạ hội. Hiện giờ vợ ông đã mất, bản thân ông cũng bị ngã gãy chân trái trong một lần đi săn, nhưng điều này cũng không thể ngăn ông tỏa sáng mỗi lần tham gia vũ hội.

Sắc mặt hoàng tử đen kịt như đáy nồi.

Nếu ông Barker què là do người khác giới thiệu thì nhất định hoàng tử sẽ nghĩ rằng người này đang cố tình làm nhục mình.

Nhưng người tiến cử lại là linh mục yêu quý của y nên hoàng tử chỉ có thể đen mặt chào vị thầy giáo què quặt trước mặt.

Ông Barker cầm chiếc mũ bằng tay trái, đặt nó lên ngực và cúi đầu thật sâu, "Thật vinh dự khi được dạy cho hoàng tử cách khiêu vũ."

"Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài." Hoàng tử trả lời ngắn gọn.

Ông Barker mỉm cười, "Linh mục là người tốt bụng và cao thượng nhất mà tôi từng gặp, nên ngay khi ngài ấy ngỏ lời, tôi đã đồng ý ngay. Tôi rất vui khi được phục vụ linh mục".

Cái ông này rõ ràng là già cả lẩm cẩm mất rồi, mắt nhìn người sai bét cả ra! Mấy cái từ ngữ như lòng tốt và cao thượng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến linh mục cả, nhưng không biết vì sao trên mặt hoàng tử lại xuất hiện nụ cười.

Tình yêu chết tiệt cũng làm người ta ngu muội!

Hoàng tử thu lại ý cười, nói thẳng với ông Barker, "Ta chỉ muốn học đơn giản đại khái, có thể tùy ý ứng phó là được, cùng lắm là xoay tròn hai vòng với mấy người kia là đủ."

"Chuyện này sao mà được chứ?"

Không ngờ ông già có vẻ hiền lành và dễ nói chuyện lại bướng bỉnh như vậy, liên tục lắc đầu trước yêu cầu của hoàng tử, "Hoàng tử, khiêu vũ là môn học bắt buộc của tất cả các quý tộc, ngài không thể bài xích nó. Linh mục giao cho tôi nhiệm vụ nhất định phải hướng dẫn ngài, hơn nữa còn phải đảm bảo ngài sẽ gây được ấn tượng với mọi người tại buổi vũ hội. Nếu không thì có tiểu thư nào sẽ cam tâm tình nguyện làm bạn nhảy của ngài trong vũ hội chứ?"

Ông đếch cần tiểu thư nào làm bạn nhảy hết, hoàng tử nhủ thầm trong lòng.

Nếu phải khiêu vũ, y chỉ muốn khiêu vũ với linh mục.

"Ông Barker à," hoàng tử lịch sự nói, "Ta đồng ý với ý kiến ​​của ngài, nhưng ta nghĩ ta cần một bạn nhảy để giúp ta học, ngài thấy thế nào?"

"Ồ, tất nhiên rồi," ông Barker mỉm cười "Tôi biết nhiều quý cô nhảy điệu valse rất giỏi và tôi nghĩ họ sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ ngài."

"Không cần, trong lòng ta chỉ có một ứng cử viên." Hoàng tử kiên định nói.

Ông Barker kịch liệt phản đối đề nghị của hoàng tử, nhưng hoàng tử rất kiên quyết. Giằng co với nhau được một lúc, ông nhận ra hoàng tử Oss bướng bỉnh và kiêu ngạo y như lời đồn đại. Ông già tội nghiệp không thể ngăn cản hoàng tử, chỉ có thể để y chống trượng nghênh ngang rời đi.

*

Trên mảnh đất trống ở sân sau, ông Barker bất lực nhìn tổ hợp trước mặt.

Hoàng tử trông rất tự hào, tay chống trượng cười hớn hở nhìn ông già bất lực. Linh mục điềm tĩnh đứng bên cạnh hoàng tử, "Ông Barker, chúng ta hãy cùng tận tâm cống hiến vì hoàng tử."

Bản thân linh mục đã đồng ý thì ông già còn có thể làm gì khác? Ông nhún vai, "Được rồi, nếu đây là yêu cầu của ngài, thưa linh mục."

Hoàng tử không giấu được nụ cười trên mặt, y cho rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được linh mục, nhưng thực ra hắn lại đồng ý không chút do dự. Nếu không phải lúc ấy đang ở trước mặt nhiều người, hoàng tử sẽ không ngần ngại hôn linh mục ngay lập tức.

Hoàng tử đạt được như ý nguyện cảm thấy rất vui mừng, nhưng tâm trạng vui vẻ của y biến mất hoàn toàn khi thấy ông già kia cẩn thận đưa tay ra cho linh mục, linh mục cũng đặt tay mình vào lòng bàn tay của ông.

"Này khoan đã ——"

Hoàng tử giơ chiếc trượng lên chỉ vào cổ tay ông già: "Xin hỏi ông đang làm gì vậy?"

Ông già bối rối: "Làm mẫu để hướng dẫn cho ngài tư thế mở màn chính xác. Linh mục bảo là ngài không biết gì về khiêu vũ cả."

Hoàng tử nhìn linh mục, buông một câu lạnh lùng: "Ta tự làm được."

"Đừng có bướng bỉnh thế," linh mục nói, tay đẩy nhẹ chiếc trượng của hoàng tử, "Hoàng tử, xin hãy chấp nhận sự hướng dẫn của ngài Barker."

Vóc người ông Barker không cao, so với linh mục thì thấp hơn một chút. Ông nắm tay linh mục, ôm eo hắn, cảm giác khá là kỳ cục. Chắc hẳn hoàng tử cũng nghĩ vậy nên cứ nhìn hai người họ với ánh mắt rất không thiện cảm.

"Hoàng tử, ngài nhìn kỹ nhé, đại khái là như thế này này, sau đó chúng ta di chuyển bước chân lên ..."

Ông Barker nhỏ nhẹ giảng giải những điều cần thiết mà bạn nhảy phải làm cho linh mục nghe, linh mục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu Ông Barker ôm eo linh mục, hơi tiến về phía trước, hỏi hoàng tử: "Ngài có thấy rõ không?"

"Thấy rõ rồi," Hoàng tử lạnh lùng nói, "Ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ngài không cần làm mẫu lần thứ hai đâu."

Ông Barker buông linh mục ra. Hoàng tử đang định bước tới ôm lấy linh mục thì hắn bước sang một bên nói: "Ông Barker, ông làm bạn nhảy của hoàng tử đi, như vậy mới hướng dẫn chính xác hơn."

"Linh mục nói đúng lắm."

Ông Barker nhúc nhích vòng eo săn chắc của mình, tựa vào trong lòng hoàng tử: "Hoàng tử, lại đây ôm tôi như vừa rồi nào."

Ánh mắt hoàng tử dán chặt vào linh mục đang nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hoàng tử, xin ngài hãy tập trung học tập, đừng để đức vua thất vọng."

Được lắm, sao linh mục có thể khiến y vui vẻ dễ dàng như vậy chứ?

Hoàng tử ôm lấy ông lão, nghiến răng nói: "Xin hãy cẩn thận."

Mặc dù suốt cả buổi hoàng tử vẫn sầm mặt hậm hực, trông tâm trạng không tốt cho mấy nhưng y vẫn học tập rất nghiêm túc. Linh mục thì đảm đương vai trò "trợ giảng" cho Barker, khiến ông không ngừng khen ngợi hắn có thiên phú khiêu vũ bẩm sinh.

Ông Barker là một ông già vui vẻ, ông ôm linh mục xoay hai vòng, cười nói: "Ôi trời ơi, tôi nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày mình sẽ khiêu vũ với một linh mục. Ngài nhảy giỏi quá".

Vạt áo tu sĩ bay bổng, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ: "Ông Barker, ông quả thực là vũ công giỏi nhất khu Selin."

Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng chán nản bị trêu chọc của hoàng tử dần dần biến mất, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mà chân thành.

Trời đã khuya, ông Barker cũng chuẩn bị rời đi. Ông hôn lên mặt linh mục rồi hôn lên ngón tay của hoàng tử "3 giờ chiều ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."

"Cảm ơn." Hoàng tử nói.

Khi bóng dáng của ông Barker biến mất khỏi tầm mắt, hoàng tử lập tức quay mặt về phía linh mục. Vì đang ở bên ngoài nên hoàng tử không biết sẽ có ai đó đột nhiên nhô đầu ra khỏi cửa sổ trong các tòa nhà xung quanh nào đó không, thế nên y không lại gần linh mục mà chỉ đứng từ xa nói, "Ta cũng muốn cảm ơn ngài vì sự giúp đỡ của ngài ngày hôm nay."

"Đó là điều tôi nên làm. Dù sao thì hoàng tử ngài cứ cầu xin tôi mãi thế mà."

"......"

Vẻ mặt Landers còn bất lực hơn cả ông Barker. Y nhìn quanh quất, vẫn không chắc liệu có ánh mắt nào trong bóng tối đang nhìn sang đây hay không. Y nhỏ giọng nói, "Ta rất vui được cảm ơn em, ta có thể quay lại phòng em để bày tỏ lòng biết ơn của mình không?"

"Không cần, làm luôn ở đây đi." Linh mục nói.

Hoàng tử trợn mắt, "Ở đây à?" Y cố tình nhấn mạnh câu hỏi. Cho hoàng tử có phong cách hoang dã đến đâu cũng kinh ngạc trước sự táo bạo của linh mục.

"Đúng vậy," linh mục mỉm cười, "Khiêu vũ với tôi nào."

Vẻ mặt cứng ngắc của hoàng tử dần dần dịu đi, trái tim đập thình thịch, khác hẳn với nhịp đập dữ dội tối qua, cũng có chút dồn dập nhưng cảm xúc dịu dàng lấn áp càng khiến y muốn bật cười. Khóe miệng tự nhiên nhếch lên, bước chân hướng về phía trước. Linh mục dường như cảm nhận được sự đến gần của y, cũng bước một bước về phía y.

Hoàng tử ôm eo linh mục, nắm tay hắn.

"Tốt lắm," linh mục thì thầm, "tư thế chính xác rồi đó."

Hoàng tử lặng lẽ dẫn linh mục chậm rãi tiến về phía trước, y vẫn chưa thuộc bài lắm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhẹ đẩy linh mục ra khỏi vòng tay, linh mục lập tức nương theo sức lực xoay trở lại trong lòng ngực của y.

Hai thân thể nhẹ nhàng va chạm vào nhau, ánh mắt hoàng tử dán chặt vào khuôn mặt của linh mục. Lúc này lẽ hai người phải đối mặt với nhau, nhưng linh mục lại không nhìn thấy được, chỉ có một mình hoàng tử hoảng hốt và hơi thở rối loạn.

Hoàng tử dẫn dắt linh mục bước đi chậm rãi rồi xoay tròn, cây sồi phủ bóng lòa xòa trong ánh hoàng hôn. Linh mục nở một nụ cười nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.

Hoàng tử dừng lại, thì thầm: "Linh mục, ta muốn hôn em ngay bây giờ."

Trong túp lều đặt củi mùa đông trong sân, hoàng tử vòng tay qua eo linh mục hôn thật sâu. Mới đầu nụ hôn rất vội vàng nhưng dần dà trở nên dịu dàng da diết. Lực tay của hoàng tử cũng chậm rãi buông lỏng, y không ngớt mút hôn linh mục, lúc hôn sâu, lúc chạm phớt hờ, như thể muốn dùng phương pháp này để làm cho linh mục hiểu được tâm trạng của mình lúc này.

Ngoài ham muốn dục vọng, ta còn có một tình yêu sâu đậm với em.

Linh mục đặt tay lên vai hoàng tử, khuôn mặt liên tục thay đổi góc độ, hàng mi rung lên che đi đôi mắt xanh lục. Lúc này hoàng tử mới nhận ra lông mi của hắn gần như có màu vàng sáng.

Nếu nói hắn là thiên thần thì ai cũng phải thừa nhận.

Hoàng tử điểm những nụ hôn nhỏ vụn từ môi đến cằm linh mục. Linh mục ngẩng mặt lên, những nụ hôn ẩm ướt của hoàng tử lần lượt rơi xuống cổ hắn, cuối cùng hôn vào chiếc thánh giá giấu sau cổ áo, "Sau bữa tối ta sẽ đến tìm em."

"Không được," linh mục cúi mặt đẩy hoàng tử, "Trong nhà thờ có một số vấn đề tài chính, tối nay tôi phải xử lý."

Hôm nay mọi người quyên góp rất nhiều, linh mục phải tranh thủ kiếm chác một mớ, vẽ vời sổ sách đẹp đẽ cái đã. Đây là sở trường của hắn kia mà. Với lại nghĩ đến chuyện bỏ lơ hoàng tử đêm nay để y chịu khổ một chút cũng rất thú vị.

Hoàng tử nói: "Để ta giúp em."

"Không cần."

Linh mục lại từ chối, lần này hắn lạnh giọng dứt khoát, tỏ ý không thể phản bác. Hoàng tử không còn cách nào khác, đành nâng tay hắn lên hôn nhẹ: "Nghe theo em hết."

Hoàng tử giữ lời hứa rất tốt, nhưng đêm đến y lại trằn trọc không ngủ được. Y chỉ cách linh mục một tầng lầu mà thôi, chỉ cần đi lên cầu thang là có thể ôm linh mục vào lòng. Nhưng nếu làm vậy thì có vẻ không thích hợp cho lắm.

Tình yêu không chỉ có thể tra tấn một người mà còn có thể thay đổi một con người. Khi y hôn linh mục lần đầu tiên, người muốn đè thẳng linh mục lên bàn ăn rồi ngấm ngầm nuốt chửng hắn giờ đây lại bắt đầu thầm muốn trở thành một quý ông lịch sự.

Hoàng tử trở mình, nở nụ cười.

Phải biết bản thân linh mục cũng không phải là người tốt, chẳng phải y cũng nên kiêu căng ngạo mạn hơn để xứng đôi vừa lứa với linh mục sao?

Nếu tiếp tục nghĩ như vậy, đêm nay lại khó ngủ mất thôi... Hoàng tử buộc mình phải nhắm mắt lại.

Sáng sớm bình minh vừa hé, cả tu viện chậm rãi thức dậy, linh mục ngồi dậy nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang. Hắn nhắm mắt lại mơ màng gọi, "Bunil..."

"Bunil" hôn lên mặt hắn.

Linh mục mở mắt ra. Mặc dù trước mặt vẫn còn tối tăm, nhưng mùi hương, hơi thở và luồng sức mạnh mạnh mẽ của hoàng tử đã tràn ngập khắp các giác quan của linh mục.

"Chào buổi sáng."

Giọng điệu của hoàng tử rất êm tai.

"Chào buổi sáng," linh mục giơ tay chạm nhẹ vào mặt hoàng tử, "Ngài định chuyển nghề làm người hầu à?"

Hoàng tử bật cười, hôn lên mặt linh mục lần nữa: "Ta đã là nô lệ của em từ lâu rồi."

Linh mục phát hiện sau lần làm tình lần đó, hoàng tử rất thích nói những lời sến súa với hắn, hắn nhướng mày nói: "Tránh ra."

"Không cần ta hầu hạ em mặc quần áo sao?" Hoàng tử nói đùa, nhưng linh mục cảm thấy nếu hắn thật sự gật đầu, nhất định hoàng tử sẽ vô cùng hứng thú làm luôn cho hắn, giống như một đứa trẻ đang sửa soạn mặc quần áo cho búp bê vậy.

Linh mục dùng thái độ im lặng từ chối hoàng tử, nhưng hoàng tử vẫn đi vòng tới vòng lui quanh người hắn, giống như một đứa trẻ vừa nhận được một món đồ chơi mới, thỉnh thoảng chạm vào má hoặc các bộ phận khác của linh mục, như thể rất yêu quý linh mục không thể rời tay.

Đối với sự nhiệt tình thuở mới chớm yêu của hoàng tử, linh mục hết sức bình tĩnh. Không vội, sớm muộn gì hoàng tử cũng sẽ bị hắn chơi cho một vố thôi. Hắn rất mong chờ đến lúc đó hoàng tử sẽ cư xử như thế nào, hy vọng cũng sẽ tuyệt vời như lúc hoàng tử ở trên giường vậy.

Chương 88 - Hẹn hò

Trong khoảng thời gian này ông Barker rất sảng khoái. Chiều nào cũng đến dạy hoàng tử khiêu vũ, thỉnh thoảng linh mục sẽ đi cùng, thỉnh thoảng không. Những khi không có mặt linh mục, hoàng tử sẽ vô tình hoặc cố ý hỏi những chuyện trước đây giữa ông Barker và linh mục.

Trong thời gian sống ở nhà thờ Salzburg, hoàng tử nhận thấy hầu hết mọi tu sĩ trong nhà thờ đều hết sức phục tùng linh mục. Mỗi người đều có một "kỷ niệm xưa" nho nhỏ với linh mục, hoặc linh mục đã giúp đỡ họ, hoặc truyền cảm hứng cho họ, có cả những mẩu chuyện thú vị khi linh mục còn nhỏ... Mười chuyện thì hết chín là dối trá giả tạo, bởi vì linh mục qua lời của họ nghe cứ y như là một vị thánh ấy! Nhưng hoàng tử vẫn thích thú lắng nghe, hơn nữa còn cố gắng suy đoán suy nghĩ thực sự của linh mục lúc đó.

"Ồ, thật à," hoàng tử nén cười, "linh mục đã cứu được một con chim bị thương à, nghe thôi đã thấy tốt đẹp biết bao."

Ông Barker nói: "Đúng vậy, cánh chim bị viên đạn sượt qua và rơi xuống thánh đàn, ai mà ngờ được có người dám nổ súng gần nhà thờ kia chứ, mọi người đều sợ hãi, linh mục... lúc đó linh mục vẫn chưa phải là linh mục đâu. Khi đó khắp nơi đều hỗn loạn, chỉ có linh mục để ý đến con chim bị thương. Tuy là linh mục không nhìn thấy được nhưng tâm trí ngài ấy lại rộng mở hơn bất kì ai khác. Ngài ấy bế con chim bị thương đang rên rỉ lên. Con chim tội nghiệp kia nằm trong lòng ngực linh mục dần yên tĩnh và thôi rên rỉ. Ôi, cảnh tượng đó thật khó quên!"

Hoàng tử híp mắt, tưởng tượng cảnh linh mục tóc vàng đang ôm con chim đầm đìa máu dưới thánh đàn. Nếu y là một họa sĩ, có thể y sẽ có cảm hứng muốn vẽ linh mục ngay lúc đó.

"Con chim có sống sót không?"

"Đương nhiên là sống rồi, sau đó linh mục thả nó bay đi. Chú chim nhỏ đáng thương bay vòng trên đầu linh mục mấy vòng rồi mới lưu luyến rời đi đấy."

"Vậy là tuyệt quá."

Hoàng tử thầm nghĩ, không chừng trong lòng linh mục muốn nướng con chim ấy bỏ vào bụng thì có, nhưng vì danh tiếng của bản thân, hắn phải nhịn đau từ bỏ mà thôi.

Hoàng tử nghĩ vậy, trên mặt nở nụ cười có phần tà ác khiến thân hình mập mạp của ông Barker run lẩy bẩy.

"Hôm nay là lần cuối cùng tôi dạy ngài. Tôi phải nói rằng hoàng tử ngài học rất giỏi. Tôi tin rằng ngài sẽ giành được sự sủng ái của tất cả các quý cô trong vũ hội sắp tới đây."

Ông Barker lịch sự chào tạm biệt hoàng tử, hoàng tử nhờ Bill đánh xe ngựa chở ông về nhà. Tiện thể còn chuẩn bị một số tiền và quà cho ông Barker, nhưng y không nói trước vì y không thích nghe lời cảm ơn.

Trưởng đội cận vệ từ vương cung đến hỏi hoàng tử xem y học khiêu vũ như thế nào, hoàng tử trả lời rất mực khiêm tốn, tỏ vẻ mình đã nắm được kha khá rồi. Đội trưởng nghe xong thì phá cười ha hả, vỗ vai hoàng tử nói: "Ta biết khiêu vũ không làm khó được con mà."

Hoàng tử khẽ mỉm cười, không mấy cảm động hay vui vẻ trước những lời khen ngợi của ông, trong buổi vũ hội sắp tới y nhất định sẽ làm ông thất vọng. Hoàng tử học khiêu vũ chỉ để đáp ứng mong muốn của linh mục, y không có ý định mời ai khiêu vũ cả. Chẳng phải Charmaine rất thích được chú ý nhất sao? Cứ để anh ta thể hiện là được.

Đội trưởng đội cận vệ cũng không giỏi buôn chuyện tầm phào, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, "Landers, tiền tuyến của Falklands đã hoàn toàn sụp đổ."

Nụ cười trên mặt hoàng tử cũng nhạt đi, lạnh lùng nói: "Charmaine đúng là một tên vô dụng."

"Đã quá muộn để nói điều này. Charmaine bỏ chạy đã ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của quân đội tiền tuyến. Đảng Cách mạng là một lũ chó điên, gặp ai cũng cắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến một tháng Falklands sẽ bị thất thủ."

Falklands là một điểm trung chuyển quan trọng nối liền toàn bộ Lessie. Nếu Falklands thất thủ, đó sẽ là một thiệt hại lớn đối với hoàng gia Lessie. Lúc đó đảng cách mạng sẽ có mặt khắp nơi khiến họ không thể đề phòng được.

Brun muốn ra tiền tuyến chiến đấu, nhưng đáng tiếc nhiệm vụ của ông là canh giữ cung điện, một ngày cũng không thể rời khỏi Salzburg. Brun lo lắng nói: "Landers, Oss là một nơi yên bình yên tĩnh, ta biết con đã phải trả giá rất nhiều cho việc này. Con quản lý Oss và con cũng bảo vệ Oss. Nhưng Landers, hiện giờ đã đến thời điểm sinh tử đối với Lessie, con phải, đúng, ta nhấn mạnh là con phải sử dụng sức mạnh của Oss để đoàn kết. mọi người và giải quyết vấn đề."

Landers bình tĩnh nói: "Từ lúc nhận được tin Charmaine thất bại, con đã biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến."

"Ta không có quyền nói điều này, nhưng ta xin lỗi Landers, ta cảm thấy xấu hổ vì hoàng gia đã bỏ rơi con bấy lâu nay."

"Bỏ rơi ư? Con không nghĩ vậy. Con cảm thấy tự do và hạnh phúc khi sống ở Oss, thế là đủ rồi. Brun, đừng có nhắc đến việc cậu có nợ con điều gì nữa đi, con không quan tâm đến điều đó. Trong ngày hôm nay con cần một câu trả lời rõ ràng, con cần một chức danh thích hợp để đại diện cho Lessie. Đây không phải vì danh dự của cá nhân con, mà chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể thực sự đoàn kết được tất cả các lực lượng có thể đoàn kết lại, nếu không các anh em của con nhất định sẽ làm điều gì đó ngáng chân chúng ta."

Brun thực sự cảm thấy xấu hổ vì nghĩ đến những gì Charmaine đã làm trong trận dịch bệnh. Ông biết Landers nói đúng. Gia tộc Harkat có quá nhiều kẻ ngốc, bọn họ thiển cận và ích kỷ, hoàn toàn không nghĩ đến lợi ích chung của Lessie."

"Hôm nay ta đến đây chỉ để trấn an con, Landers. Ngày mai đức vua sẽ ban hành sắc lệnh thăng chức linh mục Eugene lên làm giám mục của quận này. Trước vũ hội, con hãy yêu cầu linh mục rửa tội cho con. Sau khi vũ hội kết thúc sẽ có thông báo chính thức rằng con sẽ là vua của Lessie."

Sau khi nghe được tin vui như vậy, Landers vẫn thản nhiên không hề gợn sóng, đây không phải là một vinh dự mà là một trách nhiệm mà y luôn chôn sâu trong lòng.

Hoàng tử đột nhiên rất muốn gặp linh mục để báo tin này cho hắn biết. Tuy rằng có thể linh mục không được vui cho lắm, vì đối với linh mục, điều này vẫn còn cách rất xa mục tiêu của hắn.

Trưởng đội cận vệ truyền đạt mệnh lệnh xong thì rời đi, hoàng tử quay sang hỏi các tu sĩ linh mục đã đi đâu, sau khi biết linh mục lại đến khu ổ chuột để bố thí, y cười nhạt một tiếng, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa hạnh phúc, "Cái tên linh mục bé nhỏ này rất thích khoe mẽ."

Hoàng tử gọi người hầu của mình, bảo anh đánh xe ngựa đến khu phố Grillby.

Bill có chút bất đắc dĩ, lần trước hoàng tử tới Grillby khu phố đã bị mắc kẹt ở khu phố đó hai tuần, còn gặp phải nguy cơ lây nhiễm bệnh tật. Mấy cái khu ổ chuột luôn là ổ dịch bệnh tiềm ẩn. Bill hỏi, "Hoàng tử, ngài muốn tới đó làm gì? Nếu ngài muốn gặp ai đó thì cứ nói, tôi gọi người mời qua đây cũng được mà."

"Đừng nói nhảm nữa," hoàng tử chống trượng nói, tâm trạng đột nhiên trở nên thoải mái, cứ như chuẩn bị ra ngoại thành dạo chơi, bước chân thong thả lướt ngang qua Bill, "Mau chuẩn bị xe ngựa đi."

Bill không còn cách nào khác đành phải chán nản đồng ý, trong miệng vẫn lẩm bẩm "Ngài phải chú ý đến sức khỏe của mình" và "Buổi khiêu vũ sắp đến rồi, ngài không thể ở lại nhà thờ và nghỉ ngơi cho tốt sao?" Thế là bị hoàng tử nâng trượng lên đánh nhẹ vào bắp chân, "Nghe lời ta."

Chiếc xe ngựa chạy bon bon trên đường phố của vương đô, hoàng tử nhìn khung cảnh trên đường phố qua cửa sổ. Trước đó, y không bận tâm xem vương đô có thay đổi qua nhiều năm hay không, nhưng bây giờ trong lòng y đang thư thái, cảm giác khung cảnh của vương đô thật tuyệt vời. Biển hiệu cửa hàng dọc hai bên đường mới mẻ, trái cây trên các quầy hàng thực phẩm cũng rất nhiều màu sắc.

"Dừng xe."

Hoàng tử ra lệnh dừng xe, y xuống xe và đi đến quầy bán hoa quả sát bên đường. Khuôn mặt của y khiến những người bán hàng sợ hãi, nhưng sự hào phóng của y lại khiến họ nở nụ cười toe toét.

Hoàng tử cầm một quả táo lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi, cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào, khiến y bất giác mỉm cười, đương nhiên không phải vì quả táo ấy rồi, "Lấy cho ta một túi táo."

Hoàng tử mang túi táo thơm nức mũi trở lại xe ngựa. Y lấy từng quả táo ra và hít ngửi.

Táo đương nhiên là thứ rất bình thường đối với hoàng tử. Y có hẳn một vườn táo rộng lớn ở Oss. Điều gì khiến những quả táo này trở nên quyến rũ và say đắm đến vậy? Điều gì khiến một khung cảnh đường phố nhàm chán trở nên thú vị và bắt mắt?

Trên mặt hoàng tử hiện lên một nụ cười, cảm giác được hương vị tình yêu thật tuyệt vời, quả thực là quá tuyệt vời.

Y thực sự muốn gặp linh mục ngay bây giờ, nóng lòng đến nỗi không đợi được đến giờ ăn tối nữa. Hai ngày qua, ngoại trừ việc khiêu vũ, hai người họ đã dành rất ít thời gian cho nhau. Hoàng tử cũng phải chiêu đãi tất cả các hoàng thân quốc thích, vương công đại thần. Đám quý tộc sau khi biết tin hoàng tử Oss rất có khả năng kế thừa ngai vàng đều đến để cầu xin sự sủng ái của y. Trong lòng y không thích loại hình xã giao đầy nịnh bợ này, nhưng trong thâm tâm y biết rất rõ rằng những tương tác này là cần thiết. Để trở thành một vị vua tốt, ngươi không được làm những gì mà mình mong muốn, mà phải làm những gì đúng đắn.

Hoàng tử đã lâu không có thời gian riêng tư với linh mục. Hôm nay y mang theo quà tặng đến gặp linh mục... Giống như một buổi hẹn hò...

Từ "hẹn hò" khiến trái tim hoàng tử rung động. Một lúc sau, y dừng xe và mua một bó hoa.

Bill ngổn ngang không hiểu gì. Y vẫn có thể hiểu được việc mua táo, nhưng hoàng tử mua hoa để làm gì? Anh nhìn hoàng tử đang cười một cách kỳ lạ.

Đôi mắt của Bill nhắc nhở hoàng tử, khiến bộ não vốn tràn ngập tình yêu của hoàng tử chợt bừng tỉnh.

Ờ, đúng rồi, tặng hoa thực sự không thích hợp chút nào. Chẳng phải điều này khiến mọi người thấy được mối quan hệ đặc biệt giữa y và linh mục sao?

Hoàng tử lúng túng ôm bó hoa lên xe ngựa một lúc sau, lại đưa bó hoa ra ngoài, nói: "Chia ra đi."

"Hả?" Mặt Bill đầy thắc mắc.

Hoàng tử hậm hực, "Chia mấy bông hoa này ra."

Bill nói: "Ngài muốn tặng cho ai?"

"Ai cũng được tặng hết, cứ chia ra đi, đừng nói nhảm nữa."

Bill dừng xe, phân phát những bông hoa vừa mua cho bọn trẻ bên đường. Anh thầm nghĩ hôm nay hoàng tử thật kỳ lạ, phải chăng bệnh truyền nhiễm để lại di chứng gì đó sao?

Khu phố Grillby đã trở lại với diện mạo có phần hỗn loạn so với trước khi hoàng tử rời đi. Nước thải lại bắt đầu chảy tràn lan trên mặt đất, cả khu phố lại bắt đầu sặc mùi rác thải sau khi xuống xe. Hoàng tử vừa xuống xe đã bị mùi hôi thối ập thẳng vào mặt.

"Hoàng tử ——"

"Đó là hoàng tử ——"

"Chúa ơi, Hoàng tử, ngài cũng tới đây ——"

Đám đông lập tức nhào tới, hoàng tử bị đám đông vây quanh. Thân là một lãnh chúa được yêu mến, điều này không có gì mới mẻ đối với hoàng tử, nhưng túi táo mà y đang cầm có chút bắt mắt. Đám người vừa nói chuyện với y, vừa đưa ánh mắt nhiệt tình nhìn y, đôi mắt dán chặt vào chiếc túi tỏa ra mùi thơm trái cây.

Hoàng tử cảm thấy túi táo trong tay sắp bị những đôi mắt háo hức đó đâm thủng luôn rồi, y miễn cưỡng giơ tay đưa túi cho Bill, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.

Bill cầm lấy chiếc túi với vẻ mặt kỳ lạ đến nghẹn ngào, nói với mọi người: "Hoàng tử đã mua cho mọi người một ít táo..."

Đến khu ổ chuột để bố thí một túi táo, trong bụng Bill thầm hỏi không biết hoàng tử đang làm cái quái gì đây? Anh cũng bó tay không biết, chắc đây là sự độc đáo của hoàng tử chăng?

Người đàn ông thoáng chốc đã trắng tay cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đám đông. Y tìm được người để hỏi tung tích của linh mục. Người đàn ông kia chỉ lung tung về hướng nào đó, hoàng tử vừa đi vòng quanh khắp khu ổ chuột vừa hỏi thăm, sau cùng chợt nhận ra rằng khung cảnh trước mặt dường như ngày càng trở nên... quen thuộc.

Tiếng nước sông róc rách khiến hoàng tử chợt nhận ra đây chính là ngôi nhà tồi tàn nơi y từng nghỉ ngơi khi mắc bệnh truyền nhiễm!

Trong lòng hoàng tử thầm nghĩ, "Hắn tới đây làm gì? Muốn nhớ lại chuyện xưa của chúng ta sao?"

Hoàng tử chống trượng từ từ đi xuống dốc. Mái tóc vàng óng xõa thấp thoáng ngay nhà kho gỗ bên bờ sông, hoàng tử mỉm cười gọi: "Linh mục ——"

Mái tóc vàng bị gió thổi bay, linh mục bước ra khỏi nhà kho gỗ quay mặt lại.

Hoàng tử bước nhanh hơn, cỏ xanh dưới chiếc trượng mài ra nước cỏ xanh tươi, hoàng tử đi đến nhà kho gỗ, linh mục bình thản chào: "Hoàng tử."

Hoàng tử muốn hôn linh mục ngay và luôn ngay lập tức. Khi y đưa tay đặt lên vai linh mục, linh mục hơi quay người tránh né, "Hoàng tử, sao ngài lại đột nhiên tới đây?"

"Ta......"

Linh mục hất cằm về phía nhà kho bằng gỗ.

Hoàng tử đang trên đà hưng phấn lấy lại bình tĩnh ngay, lập tức hiểu được ý tứ của linh mục.

Có người trong nhà kho.

"À, ta đến kiểm tra tình hình hiện tại của Grillby."

Hoàng tử nghiêm túc nói.

"Ngài thật tốt bụng. Khu phố Grillby chẳng mấy chốc sẽ phát triển hơn nếu có sự quan tâm của ngài."

Hoàng tử giả vờ liếc nhìn căn nhà gỗ phía sau linh mục: "Ai ở trong đó?"

"Là một người đáng thương đang bị bệnh." Linh mục nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hoàng tử. "Xin chờ một lát, tôi nói thêm vài lời với anh ta rồi sẽ ra ngay."

Hoàng tử hỏi: "Có nghiêm trọng không? Có cần bác sĩ không?"

Linh mục lắc đầu, vẻ mặt đáng thương: "Hãy để tôi cầu nguyện Chúa cho anh ta."

Hoàng tử hiểu ý, chống trượng lùi lại nửa bước.

Linh mục quay người mở cánh cửa ọp ẹp, ánh sáng rất mờ mịt, hoàng tử chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt loáng thoáng trên vách tường bên trong.

Linh mục đóng cửa nhà kho lại.

Người đàn ông đội mũ trùm đầu hạ mũ xuống. Anh ta bước tới chỗ linh mục, hạ giọng rất thấp: "Người bên ngoài là hoàng tử?"

"Ừ, anh nghe thấy rồi đấy." Linh mục cũng hạ giọng rất thấp.

"Vậy để tôi xông ra giết y luôn ——"

"Đừng tùy tiện quyết định," linh mục lạnh lùng nói, "Aqier, anh quên lời hứa với tôi rồi à?"

Nếu có người thứ ba có mặt hoặc nghe thấy cái tên này, người đó chắc chắn sẽ hét lên vì kinh ngạc. Tại sao sát thủ số một của đảng cách mạng lại xuất hiện ở khu ổ chuột của vương đô? !

Aqier căng chặt khuôn mặt tuấn tú kiên quyết của mình, cầm chuôi dao trong tay, thẳng thừng nói: "Mọi chuyện nghe theo cậu, Eugene."


2O/O8/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro