Chương 79 + 80 - Lôi kéo
Chương 79 - Lôi kéo
"Đảm bảo?"
Linh mục thốt lên kinh ngạc, "Tôi đương nhiên sẵn sàng đảm bảo lòng trung thành của mình, nhưng hoàng tử ngài sẽ tin lời hứa của tôi sao?"
Landers muốn nói vài câu lời hay ý đẹp để tán tỉnh, nhưng y không làm được. Y cũng không muốn mình trở thành một thứ trái quả ngon ngọt nào đó rơi rụng vào tay tên linh mục xảo quyệt này. Y dám chắc rằng nếu mình dám để lộ một tí tẹo tình yêu hèn mọn nào đó thôi thì tên linh mục này sẽ lập tức giẫm lên đầu của y ngay! Y cố giữ lòng mình sắt đá, không nói gì mà thở gấp, dùng đôi bàn tay nóng hổi vuốt ve qua lại đôi gò má mềm mại của linh mục.
Linh mục có vẻ như dần dần ý thức được điều gì đó, hắn hơi hé môi, vẻ mặt có chút kinh ngạc, "Hoàng tử..."
Landers cúi đầu xuống hôn ngay. Y không muốn nghe thấy linh mục nói câu cho phép hay cự tuyệt, nói chính xác thì y có chút sợ hãi những cảm xúc tương tác giữa hai người.
Đây là lần đầu tiên Landers thực hiện một động tác thân mật như hôn môi người khác. Y chặn miệng linh mục, linh mục muốn nói gì đó, môi hé ra mấp máy, vừa vặn đủ để đầu lưỡi hoàng tử nhanh chóng luồn vào.
Hoàng tử dường như vô cùng hưng phấn, nụ hôn nóng bỏng tràn ngập sức mạnh thật kinh khủng, sự khao khát của y đối với linh mục lúc này đã lộ rõ mồn một, nhưng y cũng không màng đến chuyện đó nữa. Bờ môi của linh mục thật mềm mại, đầu lưỡi ngọt ngào giống như phô mát đang tan chảy. Hoàng tử chưa ăn tối, y chợt cảm thấy đói, muốn một ngụm nuốt chửng linh mục vào trong bụng mình.
Ánh nến mỏng manh cuối cùng cũng tắt ngấm, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối, điều này càng làm cho dục vọng dâng trào của hoàng tử càng cao hơn. Y vươn tay ôm chặt lấy linh mục!
Vòng eo của linh mục nhỏ nhắn tinh tế giống hệt như trong tưởng tượng của y, cơ thể ẩn dưới chiếc áo choàng đen quả nhiên khác hẳn với dáng vẻ bên ngoài.
Cánh tay mạnh mẽ của hoàng tử nhấc bổng linh mục đặt hắn lên chiếc bàn ăn gỗ, phát ra một tiếng "phịch", tiếng quần áo cọ sát vào nhau khiến người ta đỏ mặt. Chưa kể đến vị hoàng tử như một con sư tử đang cầu hoan tràn ngập dục vọng và ham muốn. Y thở hổn hển, không ngớt phủ xuống cơn mưa hôn đầy khao khát, khuấy động không gian đang yên tĩnh.
Căn nhà gỗ tối tăm nháy mắt trở thành biển lửa hừng hực dục vọng.
Bàn tay hoàng tử vuốt ve cơ thể linh mục loạn xạ, động tác hết sức hạ lưu. Mãi một hồi linh mục dường như mới phản ứng lại, hắn đẩy tay Landers ra, từ chối sự đụng chạm của y. Bàn tay áp vào cơ ngực rắn chắc của hoàng tử, chất vải mỏng manh không ngăn được nhiệt độ trên người Landers khiến một số ký ức nóng bỏng lướt qua tâm trí linh mục, và chỉ trong tích tắc đó thôi, động tác của hắn đã có chút do dự.
Hoàng tử không nhận ra. Y đang chìm đắm trong nụ hôn đầy nhục dục và khoái cảm với linh mục. Bàn tay y vuốt ve tấm lưng linh mục, tiếp đó lại muốn luồn tay vào cổ áo chật hẹp sau gáy hắn. Bộ trang phục tu sĩ trên người linh mục quá kín kẽ, chẳng để lộ một chút nào, nhưng chỉ khiến dục vọng tăm tối của đối phương càng thêm mãnh liệt, càng thêm nôn nóng muốn được chạm tay vào da thịt mịn màng mềm mại của hắn.
Thành thật mà nói, linh mục có hơi hoảng hồn trước sự nhiệt tình như lửa cháy của hoàng tử.
Hắn không ngạc nhiên khi hoàng tử bị hắn thu hút. Đó là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, tình yêu của hoàng tử đến một cách mãnh liệt và không hề báo trước, cứ như lửa rừng cháy lan trên đồng cỏ, cứ như muốn lột sạch hắn trần trụi dưới ánh nắng mặt trời....
"Linh mục ——"
Tiếng gọi nghiêm túc bên ngoài nhắc nhở linh mục rằng ở đây tuyệt đối không phải là nơi thích hợp để tận hưởng thú vui đó. Hắn gắng sức túm lấy áo hoàng tử và đẩy y ra, cố ngửa đầu ra sau để tránh nụ hôn như ma cà rồng đang muốn hút máu con mồi của Landers.
"Linh mục, ngài có ở đó không? Nước đã đun sôi rồi."
Giọng nói của Bunil lộ vẻ bối rối. Ông gõ cửa, tiếng cánh cửa gỗ yếu ớt bị đập mạnh nghe rất vang dội.
Hoàng tử cũng nghe thấy tiếng động khó chịu, cuối cùng cũng rời đôi môi ra, ánh mắt sắc bén trong bóng tối nhìn chằm chằm vào linh mục như dã thú đang bắt mồi, thở gấp gáp ra lệnh: "Bảo ông ta đi đi."
Hơi thở của linh mục cũng hỗn loạn, hắn nắm lấy áo sơ mi của hoàng tử, họa tiết thêu thùa trên áo khiến tay hắn nhói lên: "Hoàng tử, xin hãy để tôi đi."
Mặc dù lời nói rất khách khí nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng, hàm chứa ý từ chối rõ ràng, khiến hơi thở dồn dập của Landers ngừng lại trong giây lát.
"Bunil, xin đợi một lát," linh mục lớn tiếng nói, "Tôi sẽ mở cửa ngay."
Nói xong, linh mục lại dùng sức đẩy mạnh hoàng tử: "Hoàng tử, nếu ngài vẫn muốn giữ phép lịch sự cơ bản trước mặt mọi người, xin hãy buông tôi ra ngay lập tức và đừng làm điều gì đáng xấu hổ."
Hệt như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu, dục vọng mãnh liệt đang dâng trào của Landers nháy mắt bị dập tắt.
Sự từ chối của vị linh mục thậm chí còn đáng thất vọng hơn hoàng tử tưởng tượng.
Cánh tay bất giác thả lỏng ra một chút, vẻ mặt của hoàng tử vô cùng khó coi. Cũng may là đang trong bóng tối, linh mục lại bị mù, y không cần phải nhìn thấy bộ mặt tán tỉnh thất bại của mình qua hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt xanh như mặt hồ của linh mục.
Hừ, tán tỉnh, chờ đã, y có tán tỉnh đầu chứ, y cũng không nói rằng mình yêu hắn, nên không thể coi đó là một sự tán tỉnh thất bại. Cảm ơn Chúa, đây là sự tỉnh táo duy nhất còn sót lại trong đầu y.
Hoàng tử lần nữa siết chặt vòng tay, giữ vững vẻ uy nghiêm của mình, giọng nói nghe có vẻ tự tin tuyệt đối: "Chuyện còn chưa kết thúc đâu."
Landers buông linh mục ra, y cho rằng lúc này mình rất bình tĩnh, không hề có chút thất bại nào. Linh mục leo từ trên bàn xuống, sửa sang lại góc áo nhăn nheo. Ngược lại hoàng tử cứ để mặc quần áo mình xộc xệch như thế, xoay người bước đi. Vừa bước chân đã bị linh mục nhẹ nhàng gọi lại: "Hoàng tử, chiếc trượng của ngài."
Bunil mang theo nước ấm kiên nhẫn đứng chờ ở cửa, cửa nhà gỗ mở ra, bên trong tối đen nhưng mực.
Nhưng người bước ra không phải là linh mục.
"Hoàng tử."
Bunil hốt hoảng kêu lên.
Hoàng tử dường như đang có tâm trạng không tốt, khuôn mặt quái dị rõ ràng đang trải qua một sự thất vọng nào đó khiến y khó chịu, hai mắt tràn đầy lửa giận, chống trượng vội vàng bỏ đi không buồn trả lời tiếng nào.
Bunil bước vào phòng, lạ lùng hỏi: "Linh mục, hoàng tử làm sao vậy? Ngài ấy đến gặp ngài để nói chuyện rửa tội à? Hai người có hiểu lầm gì ư?"
"Giữa chúng tôi không có hiểu lầm gì cả. Tính tình hoàng tử luôn nóng nảy như vậy đấy."
Bunil lọ mọ đặt chậu nước ấm xuống: "Vậy thì tốt rồi. Tôi tin hoàng tử thực ra là một quý ông có phẩm chất cao đẹp."
Nến trong phòng đã tắt, linh mục cũng không cần ánh sáng nên Bunil tiết kiệm không thắp thêm ngọn nến nào nữa. Nếu không ông đã có thể nhìn rõ đôi môi sưng đỏ và khuôn mặt đỏ bừng của linh mục, rồi sau đó lại đánh giá "phẩm chất cao đẹp" của hoàng tử một lần nữa.
Linh mục bình thản nói: "Đúng vậy, tôi cũng tin điều đó."
Bunil đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Sau khi cánh cửa gỗ đóng lại, Mạc Doãn ngồi một lúc, xác định vị hoàng tử ngạo mạn kia bị bẽ mặt như vậy thì tối nay sẽ không đến nữa, liền bắt đầu cởi áo tu sĩ của mình.
Điều kiện ở đây không được tốt, linh mục cởi hết quần áo đứng trên sàn gỗ, múc nước đổ lên người mình. Nước ấm trượt xuống da thịt, tiếp xúc với một loại nhiệt độ khác trong cơ thể lại trở nên hơi lạnh lẽo.
Hoàng tử mê muội hắn rồi.
Trên mặt linh mục không hề tỏ ra tự mãn mà chỉ mỉm cười hài lòng.
Rõ ràng là hắn đang ngày càng làm tốt hơn trong việc chiếm được trái tim của mọi người.
Đến nỗi tình cảm mãnh liệt và cuồng nhiệt của hoàng tử cũng mang đến cho hắn một loại cảm giác khác biệt.
Landers mê hắn say đắm, mê muội đến không thể cưỡng lại được.
Dòng nước trôi qua người, trong đầu Mạc Doãn lại nhớ đến lời nói và hành động của hoàng tử khi mới tiếp xúc với y trước đây. Hắn không nhìn thấy, có lẽ điều này đã tạo cho hoàng tử cơ hội ngụy trang cảm xúc của mình, miễn cưỡng giả vờ như y rất bình tĩnh khi đứng trước linh mục.
Nhưng thật ra thì Landers đã sớm phát điên lên vì hắn rồi.
Mạc Doãn nhịn không được muốn bật cười.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hắn ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ chính từ lúc hắn tiết lộ rằng hai người họ có tham vọng giống nhau ...
Hoàng tử đáng thương ơi!
Mạc Doãn thong thả lau đi những giọt nước trên người, hắn có thể cảm nhận được làn da mịn màng, đôi chân thẳng tắp. Đây quả là một thân thể tốt đẹp.
Vậy thì trò chơi mới của hắn sắp bắt đầu rồi.
*
Cả đời hoàng tử chưa bao giờ hối hận nhiều như vậy. Không phải vì ham muốn không thể kiềm chế dẫn đến những hành động tiếp theo, mà là hối hận vì đã chọn sai thời điểm! Những chuyện như thế này nếu không thể làm luôn tới nơi tới chốn thì quả thật là một sai lầm lớn!
Sao y lại bốc đồng và liều lĩnh như một thằng nhóc mới lớn vậy nhỉ?
Y biết săn bắn và trồng trọt, tham gia vào quân sự, hiểu về nghệ thuật và văn học, nhưng y không biết làm thế nào để chiếm được trái tim của một người. Hoàng tử đau khổ và oán giận, không biết phải làm gì, suốt đêm cứ trằn trọc. Y tự hỏi linh mục sẽ nghĩ gì trước hành động đột ngột của mình, rồi lại nghĩ xem linh mục sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ ngợi mê mải cứ thế đến tận bình minh.
Ánh nắng mơ màng chiếu vào những kẽ hở trong ngôi nhà gỗ, sắc mặt Landers u ám. Hôm nay là thời điểm quan trọng, y phải làm như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể để lộ dáng vẻ chột dạ xấu hổ trước mặt linh mục. Ngược lại, phải càng thêm tự tin xem chuyện đó là đương nhiên. Nếu không, với sự khôn ngoan và thông minh của linh mục, hắn nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Linh mục, các tu sĩ và một vài thanh niên đang phân phát thức ăn cho bệnh nhân. Thức ăn mới được giao đến. Đội trưởng đội thị vệ đích thân dẫn người dân khiêng thức ăn từ hàng rào vào. Ông ta cũng dành ít thời gian trò chuyện đôi câu với linh mục, trong lòng đánh giá hắn rất cao vì đối phương còn trẻ mà đã có phong thái điềm tĩnh và tao nhã như vậy. Linh mục cầu nguyện cho đội trưởng đội thị vệ. Ông ta cũng đứng cách hàng rào hôn tay linh mục, cảm ơn vì những gì hắn đã làm cho hoàng tử và người dân.
Hoàng tử đứng cách đó không xa quan sát một lúc, rồi chủ động bước tới chào linh mục.
Linh mục nghe được giọng của y nhưng chỉ trưng vẻ mặt thờ ơ, khẽ gật đầu: "Hoàng tử, chào buổi sáng."
Giọng điệu của hắn thực sự rất lãnh đạm, hoàng tử không biết vì sao có chút khó chịu, nhưng vì linh mục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nên y cũng sẽ không tỏ ra khó chịu: "Tối qua cậu ngủ ngon không?"
"Rất tốt."
Hoàng tử lại im lặng, bỗng nhiên lại nảy ra ý muốn ăn miếng trả miếng, nói: "Chúng ta còn chưa nói xong chuyện lễ rửa tội."
Sắc mặt của linh mục cuối cùng cũng thay đổi, hắn khẽ cau mày. Linh mục luôn khoác vẻ ngoài rất ôn hòa và điềm tĩnh để che giấu bản chất thật sự của mình, đây là lần đầu tiên hoàng tử nhìn thấy hắn cau mày. Vậy là y đã tạm thời dẫn trước 1-0 rồi sao? Nhưng hình như tâm trạng của y lại có vẻ không vui vẻ như y nghĩ.
"Hoàng tử," linh mục hạ giọng, "ngài có biết mình đây là đang tống tiền một cách hèn hạ không?"
Hô hấp của hoàng tử thoáng ngừng trong chốc lát, y bắt đầu phát huy khả năng châm chọc thượng thừa của mình: "Tống tiền? Đó là chuyện mà cậu đã vẽ vời trong thư với tôi mà nhỉ? Ta nói rồi, ta chỉ muốn một sự đảm bảo."
"Đây là loại bảo đảm gì vậy?" linh mục nhíu mày.
Hoàng tử cảm thấy dục vọng còn sót lại trong cơ thể lại cồn cào dâng lên, bởi vì thái độ của linh mục dường như cho rằng chuyện này không thể là không có khả năng. Hắn chỉ đang do dự, hoặc kích thích sự thèm khát của y mà thôi. Nhưng sao cũng được, miễn là có khe hở để y nhảy vào.
Landers tự nhủ mình phải bình tĩnh, không thể phạm thêm sai lầm nào nữa, y thản nhiên nói: "Hoặc là cậu bằng lòng bỏ lại một ngón tay hoặc bộ phận cơ thể nào đó ít quan trọng hơn cũng được. Tùy cậu, ta phải nhận được thứ gì đó để chứng minh được thành ý của cậu."
Linh mục im lặng không nói, có vẻ như đang suy nghĩ tính toán.
Dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của hắn không khỏi khiến người ta suy tưởng đến những chuyện bậy bạ. Phải biết rằng dưới khuôn mặt ngây thơ, có thể gọi là thánh thiện, hắn thực sự đang cân nhắc xem có nên chấp nhận lời mời tiếp xúc thể xác từ một người đàn ông hay không... Ôi linh mục, linh mục của ta ơi, linh mục cấm dục trong sáng thuần khiết, linh mục đầy tham vọng, linh mục xinh đẹp và quyến rũ...
"Ta có thể cho cậu thời gian để từ từ suy nghĩ," Landers quay sang Brun đang tách hàng rào cách đó không xa và bước vào phòng bệnh với vẻ mặt vui vẻ. Y quay lại, thì thầm vào tai linh mục, "Ta tin rằng cậu sẽ lựa chọn đúng đắn."
Chương 80 - Tiếp tục lôi kéo
Sự bùng phát của bệnh dịch ở khu phố Grillby đã lan rộng khắp vương đô, đồng thời tin tức về việc Hoàng tử Oss trở lại vương đô cũng nhanh chóng lan truyền trong giới quý tộc. Hai chuyện xảy ra cùng lúc khiến mọi người có cái nhìn chẳng mấy tốt đẹp, hoàng tử Oss đủ mọi thói hư tật xấu quả nhiên là một nhân vật xui xẻo, chuyên mang điềm xấu đến cho người khác.
Thời điểm chiến đấu trên chiến trường Charmaine bị thương khá nhiều nơi. Anh ta tuyên bố với bên ngoài là đã bị súng kíp của đảng cách mạng bắn. Nhưng thực tế là có súng ống nào bắn tới đâu, là do anh ta sợ hãi nên muốn rút lui thôi. Khổ nỗi con ngựa anh ta cưỡi tuy là dòng ngựa thuần huyết mua từ thương buôn Ả Rập, thế nhưng do được nuôi cẩn thận trong chuồng, ngày ngày chiều chuộng chăm sóc nên dòng máu máu chiến của tổ tiên của nó đã sớm bay biến không còn gì. Giống như chủ nhân của mình, nó vừa nghe thấy tiếng súng đã hoảng sợ cất mình hí vang, hất tung Charmaine ngã nhào xuống đất, suýt chút nữa là bể đầu nát óc.
Thái tử được lệnh chiến đấu ngay lập tức được đưa về vương đô để điều trị. Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của các bác sĩ, Charmaine cuối cùng đã nhặt được mạng sống của mình. Nhưng chẳng mấy chốc anh ta phát hiện ra trong hoàng cung đâu đâu cũng có các hoàng tử anh em của mình. Và điều khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng đến vậy là vì Landers cũng đã quay trở về vương đô.
Charmaine có thể không thành thạo chiến đấu, nhưng trong bối cảnh nội bộ hoàng gia các hoàng tử luôn tranh đấu với nhau để giành được sự ưu ái của vua cha, anh ta chắc chắn là người xuất sắc nhất trong toàn bộ gia tộc Harkat. Anh ta biết rất rõ rằng không có người anh em nào khác có thể thay thế mình, ngoại trừ cái tên Landers xấu xí và đáng sợ ấy.
Lạy Chúa phù hộ, cái tên Landers đó vẫn xui xẻo như vậy, không hiểu sao lại bị mắc kẹt trong vùng bệnh truyền nhiễm. Charmaine kéo lê thân xác ốm yếu của mình quỳ gối trước điện thờ để tạ ơn Chúa đã phù hộ cho anh ta, đồng thời cầu nguyện cho căn bệnh dịch đó có thể mang Landers xuống địa ngục càng sớm càng tốt.
Thật không may, Chúa dường như không nghe thấy giọng nói của anh ta.
Tình hình ở khu phố Grillby ngày càng tốt hơn, những tin đồn về sự hoảng loạn ở vương đô vì bệnh truyền nhiễm cũng dần lắng xuống. Có vẻ như cái nhìn của mọi người về Landers đã được cải thiện rất nhiều.
Charmaine chỉ toàn nghe người ta kể về những việc tốt mà Landers đã làm ở khu phố Grillby và danh tiếng càng lúc càng vang dội của y, còn chuyện Landers nhiễm bệnh như anh ta mơ ước thì chẳng thấy đâu. Ngẫm thấy chuyện này không thể kéo dài hơn được, anh ta lại vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh của vua Arlin để xin ông cứu vớt người em trai tội nghiệp ra khỏi khu vực nhiễm bệnh.
Đầu óc mụ mị của Arlin có thể nói là bị người khác chi phối, nghe con trai cầu xin thì lại mơ màng đồng ý. Đối với hoàn cảnh của Landers, ông vừa sợ hãi vừa xúc động. Sợ hãi là vì đứa con trai này của ông lại một lần nữa vượt qua sự thử thách của số phận. Xúc động cũng tương tự như vậy. Thân là người nắm giữ quyền lực cao nhất ở Lessie, ông khao khát có một người thừa kế mạnh mẽ. Nhưng khi cảm thấy sức khỏe ngày càng kém và thời gian không còn nhiều, ông lại có chút sợ hãi trước sự bạo ngược của con trai mình.
Mệnh lệnh của nhà vua nhanh chóng truyền đến Grillby. Landers đang đi tuần tra khu phố, dùng sự kiêu ngạo và tính thô bạo đặc trưng của mình để truyền cảm hứng cho mọi người thì một chàng trai trẻ cất tiếng gọi y.
"Không, ta không muốn rời khỏi đây." Landers thẳng thừng từ chối.
Brun nói: "Landers, con bướng bỉnh làm gì? Nếu bây giờ có thể rời đi thì cứ rời đi nhanh lên, dù sao bên trong vẫn rất nguy hiểm."
"Con không nghĩ vậy, Brun. Con không sợ bệnh tật, nó không thể đánh bại được con. Có con ở đây, dân chúng đều bị con kiểm soát, nghe theo lời nói của con, con là chủ nhân của bọn họ. Con sẽ chờ khi căn bệnh dịch này biến mất hoàn toàn, tất cả mọi người bình an vô sự thì mới rời đi. Khi nào rời đi phải do chính con quyết định."
Thái độ của Landers vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho Brun cơ hội thuyết phục. Nhưng cũng vì vậy mà Brun rất tự hào, đây là vị vua mà ông muốn ủng hộ. Ông dùng nghi thức chào của hiệp sĩ chào Landers, "Hoàng tử, ngài cứ làm những gì mình muốn."
Landers không cảm thấy vui vẻ gì trước sự khuất phục của đội trưởng đội cận vệ. Dĩ nhiên y có khả năng chinh phục bất cứ ai trên bất kỳ vùng đất nào trên lục địa này, ngoại trừ ...
Chỉ cần Landers không nghĩ đến chuyện đó thì sẽ rất bình tĩnh, ngược lại, hoàng tử uy nghiêm quả quyết sẽ bắt đầu có những suy nghĩ lung tung và do dự.
Khi đe dọa trước mặt linh mục, hoàng tử thể hiện rằng mình rất bình tĩnh và tự tin, tuy nhiên, sau khi rời đi, y lại bối rối, không tin rằng mình có thể thuyết phục thành công.
Linh mục thông minh và xảo quyệt như vậy, chắc chắn sẽ thương lượng các điều khoản với y.
Chỉ cần quá trình đàm phán bắt đầu, liền có nghĩa là khả năng cao linh mục sẽ rơi vào trong tay hắn.
Nhưng điều đáng ghét là vị linh mục trông thật bình thản, vẫn cầu nguyện cho người bệnh, nắm tay người hấp hối và từ biệt người đã khuất trong nước mắt và lòng biết ơn của những người thân.
Hoàng tử biết đây là thời điểm quan trọng. Y cố gắng để mình đừng dõi theo linh mục, cố ý cất cao giọng nói sang sảng với mọi người, thậm chí còn kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười phổ biến ở Oss, khiến mấy cậu choai choai trong khu ổ chuột trước mặt phá ra cười ngặt nghẽo. Chỉ riêng hoàng tử là không cười. Y chỉ quan tâm đến chuyện mình tạo ra động tĩnh ồn ào như vậy, không biết linh mục có để ý đến hay không.
Thính giác của linh mục tinh nhạy, đương nhiên là đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng lại từ phía hoàng tử, đồng thời, hắn cũng nghe thấy hơi thở có hơi khẩn trương của hoàng tử, bàn tay ấn mạnh vào chiếc trượng khiến nó nghiền trên mặt đất phát ra âm thanh ken két.
Thật thú vị.
Lần đầu tiên, linh mục cảm nhận được lạc thú thật sự.
Không giống như việc sử dụng các chiêu trò tán tỉnh để làm vũ khí ở thế giới đầu tiên, ở đây hắn chỉ đơn thuần tận hưởng niềm vui khi trêu chọc hoàng tử.
Tối đến. Lúc linh mục đang dùng bữa thì hoàng tử đến, thản nhiên thông báo với linh mục rằng hôm nay có người từ cung điện đến yêu cầu y rời đi, nhưng y từ chối rồi, linh mục bày tỏ sự khen ngợi và ủng hộ hành động của hoàng tử.
Hai người giao tiếp với nhau một cách hòa nhã lịch sự, Bunil hỏi: "Hoàng tử, ngài đã ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Vậy ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi nhé," Bunil hỏi ý kiến linh mục, "Ngài thấy sao, linh mục?"
"Rất hoan nghênh ngài."
Hoàng tử chống trượng, đứng ở cửa do dự một chút lịch sự gật đầu: "Vậy quấy rầy mọi người rồi."
Ba người cùng nhau dùng bữa, Bunil hồ hởi trò chuyện với hoàng tử. Landers thì phô bày tư thế quý tộc vừa lịch sự vừa xa cách hết sức cao quý của mình khiến Bunil phải có cái nhìn hoàn toàn mới mẻ về y. Bunil không ngớt khen ngợi, đồng thời thành thật bày tỏ rằng mình xấu hổ vì trước đây đã có thành kiến và cảm ơn hoàng tử vì tất cả những gì y và linh mục đã làm cho người dân trong khu phố.
"Đây là điều mà một quý tộc nên làm."
Hoàng tử tỏ vẻ chuyện đó là điều đương nhiên, giọng điệu không hề khoe khoang về việc mình đã làm.
Dù những lời khen ngợi khiến người nghe cảm thấy sung sướng, nhưng so với sự nhiệt tình của Bunil, linh mục có vẻ lạnh lùng hơn nhiều. Hắn chỉ ăn trong im lặng, người khác không thể phát hiện ra điều gì từ đôi mắt mù lòa xanh như nước hồ của hắn.
Hoàng tử kiên nhẫn đáp lời. Để tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, y lại kể cho Bunil nghe câu chuyện cười ngày đó. Quả nhiên Buil phá ra cười to, lần này hoàng tử cũng cười ha ha hai tiếng. Liếc thấy khóe miệng của linh mục khẽ nhếch lên, trong lòng hoàng tử mới cảm thấy hài lòng.
Sau bữa ăn, Bunil đi đun nước cho linh mục như thường lệ. Chờ sau khi ông rời đi, hoàng tử vẫn ngồi vững vàng bên bàn ăn, ánh nến đung đưa lập lòe.
Hai người không ai lên tiếng.
Hai tay linh mục cầm cây thánh giá, môi khẽ mấp máy, hình như đang đọc thầm Kinh thánh.
Hoàng tử nhủ thầm mình phải thật kiên nhẫn. Y không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sợ rằng tu sĩ sẽ sớm quay lại rồi mình lại bỏ lỡ cơ hội lần này. Trong lòng y hết sức mâu thuẫn, vừa muốn không để linh mục nhận ra sự bồn chồn của mình, vừa muốn thẳng toẹt ra, cứ để linh mục muốn bao nhiêu thì cứ ra giá đi, dù sao thì y vẫn sẽ trả được.
Có Chúa chứng giám, y thật sự sắp điên rồi!
Căn nhà gỗ chết tiệt này ngột ngạt không chịu nổi. Lưng Landers ướt đẫm mồ hôi, trán và lòng bàn tay y cũng lấm tấm mồ hôi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì linh mục sẽ nhận ra sự bối rối của y mất thôi.
Landers cầm chiếc trượng dựa vào bàn ăn nói: "Linh mục này, ta đi trước vậy."
"Xin đợi một chút."
Hoàng tử lập tức bỏ trượng xuống, cực kỳ hưng phấn đưa mắt nhìn sang, cố nén sự phấn khích, giả vờ hiền hòa nói: "Linh mục có chuyện gì muốn bàn với ta sao?"
Linh mục nói: "Nghe nói vết thương của hoàng tử Charmaine đã đỡ hơn rồi."
Hoàng tử đang vui vẻ chuẩn bị nhận lời tống tiền thì sững sờ.
Linh mục nhẹ nhàng tiếp lời: "Đây thực sự là một tin tốt lành phải không?"
Vẻ hưng phấn trên mặt hoàng tử dần dần phai nhạt đi.
"Trước khi ta được thăng chức linh mục, Thái tử đã đến Falklands tham chiến. Đáng tiếc là chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Tôi nghĩ có lẽ hoàng tử Charmaine sẽ có hứng thú gặp mặt tôi sớm thôi. Ngài có nghĩ tôi sẽ có được vinh dự này không?"
Hô hấp của hoàng tử trở nên nặng nề, y hiểu ý của linh mục.
Linh mục không chỉ có một lựa chọn duy nhất là y.
Hoàng tử cảm thấy mình bị sỉ nhục, y nói nhỏ: "Đây là cách cậu thể hiện lòng trung thành của mình à? Đe dọa ngược lại ta ư? Linh mục yêu quý của ta ơi, cậu thực sự cảm thấy điều này phù hợp sao?"
Linh mục nhận thấy hoàng tử đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng hắn vẫn không hề hoảng sợ.
"Đây chính xác là những gì tôi muốn nói," giọng linh mục êm ái "Cách ngài yêu cầu tôi thể hiện lòng trung thành của mình là không hợp lý."
Ôi Chúa ơi ——
Hoàng tử nắm chặt nắm đấm, thật muốn dùng bàn tay đập mạnh xuống bàn ăn thét gào: "Linh mục, chúng ta đừng vòng vo lằng nhằng nữa, ta yêu em, không liên quan gì đến lòng trung thành chết tiệt kia hết. Ta đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, và ta vô cùng khao khát em. Xin em hãy thương xót cho ta, thỏa mãn những ham muốn của ta đi mà!"
Hoàng tử điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng ngoài miệng chẳng thốt ra lời nào. Y nhìn chăm chú vào linh mục đang bình tĩnh, đột nhiên cầm chiếc trượng, quay ngoắt bước ra ngoài mà không nói một lời.
Bunil quay về thì đụng phải hoàng tử sắc mặt hết sức khó coi. Lần này Bunil quên mất phải chào hỏi, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tại sao lần nào nói chuyện với linh mục xong, hoàng tử lại có vẻ không vui như vậy?
Bunil kìm nén sự tò mò của mình: "Linh mục, bệnh nhân không còn nhiều nữa. Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ chúng ta có thể quay lại nhà thờ trong vài ngày tới."
"Đúng vậy, tôi hy vọng dịch bệnh sẽ sớm qua đi."
Bunil đặt nước xuống, đối mặt với linh mục làm dấu thánh giá.
Mạc Doãn vui vẻ tắm rửa xong, mặc quần áo sạch sẽ, nhàn nhã hồi tưởng lại vẻ tức giận rõ ràng đã bị đè nén vừa rồi của hoàng tử.
Cảm giác như đang vuốt râu sư tử vậy.
Hành y muốn ra bã luôn mà!
Mạc Doãn vô thức cười lên, sau đó lại bị chính tiếng cười của mình làm cho ngơ ngẩn.
Hiện giờ hắn mới cảm thấy vui vẻ làm sao, cảm giác hạnh phúc này rất mới lạ, kéo dài âm ỉ trong tâm trí Mạc Doãn rất lâu. Nghĩ đến chuyện đêm nay hoàng tử có lẽ sẽ lại thức suốt đêm trằn trọc và hối hận về lời nói và việc làm của mình, hắn lại nhịn không được bật cười khúc khích rồi hạnh phúc chìm vào giấc ngủ ngon.
Sáng thức dậy, linh mục vẫn còn tâm trạng vui vẻ, hắn tắm rửa xong thì ăn sáng qua loa với tu sĩ, rồi nhanh chóng đến phòng bệnh để chăm sóc bệnh nhân.
Phía sau hàng rào cách quảng trường không xa đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt, linh mục lần theo âm thanh đó "nhìn" sang, tu sĩ cũng đứng dậy nhìn một lúc rồi nói với linh mục: "Hình như là có quý nhân nào tới."
Người đến là Charmaine. Anh ta đứng cách xa hàng rào, hỏi Brun tình hình bên trong thế nào.
Brun trả lời: "Nhờ có hoàng tử nên mọi việc bên trong đều ổn thỏa, dịch bệnh sẽ sớm kết thúc."
Trên mặt Charmaine lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Đây quả thật là một tin tốt lành. Ta muốn gặp lại em trai thân yêu của mình. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cứ ngỡ như một trăm năm đã qua vậy."
"Chỉ sợ bây giờ không phải lúc, hoàng tử đang bận rộn ở đâu đó rồi," Brun nói, "Thái tử, thân thể của ngài còn chưa hồi phục, ngài nên về cung nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Charmaine tái nhợt, đầu đau khủng khiếp, như có hàng vạn con ong bắp cày đang vo ve trong đầu. Nhưng vừa biết tin Landers không chịu quay lại cung điện, anh ta liền bất chấp bệnh tật nôn nóng chạy đến đây.
"Không có gì đâu. Sức khỏe của riêng ta sao có thể so sánh được với sức khỏe của mọi người? Ta mang theo một ít đồ ăn và nước uống cho mọi người đây."
Đoàn tùy tùng của hoàng tử dỡ từng thùng hàng ra khỏi xe ngựa.
Cái cách thức chờ đợi sự việc xong xuôi rồi mới tới hái trái lấy lòng người này đúng là phong cách của gia tộc Harkat. Brun rủa thầm trong bụng, bề ngoài vẫn cung kính thực hiện động tác chào của hiệp sĩ: "Tôi thay mặt mọi người cảm ơn lòng tốt của ngài."
Charmaine ho khan: "Đây là việc mà thái tử như ta nên làm." Ánh mắt anh ta lia về phía quảng trường cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mùi ở nơi này thật khó chịu, anh ta nhẹ nhàng nói: "Nghe nói có một vị linh mục đáng kính cũng bị mắc kẹt bên trong."
"Ồ, vâng, đó là linh mục Eugene của nhà thờ Salzburg. Ngài ấy là một người rất cao thượng. Chính mắt tôi nhìn thấy ngài ấy chăm sóc bệnh nhân và cầu nguyện cho họ. Trong khoảng thời gian này, tất cả bệnh nhân nào qua đời đều được linh mục làm lễ an táng, những người nghèo khổ được rời đi trong thanh thản và yên bình – linh mục Eugene rất xứng đáng với mọi lời khen ngợi.
"Vậy thì ta cũng sẽ may mắn được gặp linh mục, phải không?"
"Đương nhiên rồi."
Brun gọi người vượt qua hàng rào mời linh mục đến đây.
Bunil đang thập thò quan sát tình hình thì thấy có người chạy về phía mình, ông ta nói với linh mục: "Linh mục, hình như có người muốn tìm ngài."
Linh mục đã nghe thấy cả rồi. Hắn lẳng lặng đứng im ở đó như một bức tranh sơn dầu.
Khi người do đội trưởng đội cảnh vệ phái tới chạy đến, một thanh niên chân trần ở hướng ngược lại cũng hoảng sợ chạy về phía linh mục.
"Linh mục, có chuyện lớn rồi, hoàng tử đã bị nhiễm bệnh ——"
O2/O8/2O24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro