Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109 + 110 - Quyền lực

Chương 109 - Quyền lực

Tiệc cưới vẫn đang diễn ra ở tầng dưới trong trang viên, phòng ngủ trên lầu cũng chìm trong trận cuồng hoan kịch liệt.

Nhà vua nắm tay giám mục bước đi rất nhanh, đến cuối cầu thang thì đã mất kiên nhẫn, trực tiếp bế bổng hắn lên, chạy dồn dập lên bậc thang. Giám mục nắm lấy vạt áo nhà vua, trái tim cũng đập thình thịch vang dội theo từng bước chân.

Một khi công tắc trên thân thể đã được bật lên thì không thể tắt được nữa.

Trong cơ thể có một loại dự cảm và quán tính đối với chuyện sắp xảy ra, ngọn lửa mơ hồ bùng lên, mang theo một tia chờ đợi hạnh phúc đã biết.

Giám mục cũng không tự lừa mình dối người về việc hắn có kiên nhẫn trong thời gian này hay không.

Đúng vậy.

Hắn hoàn toàn có thể hiểu được lạc thú mới mẻ này.

Lúc này, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu bị đẩy ép ra ngoài, tất cả những điều đơn giản và nguyên thủy nhất đều chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.

Đá mở cửa phòng ngủ, nhà vua đặt giám mục dựa vào tường rồi hôn xuống. Bàn tay giám mục vuốt ve những vết sẹo trên mặt vua, mang theo một chút ác ý cố tình nhào nặn làn da thô ráp ấy.

Hắn hôn lại nhà vua, một nụ cười điên dại ẩn hiện thoáng qua trên môi.

Sự điên rồ của hắn không nằm ở việc hắn sắp làm, mà là hắn đã hoàn toàn chấp nhận những thay đổi của mình ở khía cạnh này... không chỉ thụ động tận hưởng sự thân mật với nhà vua như thể đó là điều không thể thiếu, mà còn chủ động lựa chọn và theo đuổi. Đối với một con người tự nhiên có ham muốn ban đầu cực kỳ thấp thì chuyện này chẳng kém gì một sự thay đổi chấn động địa cầu.

Tình yêu bị đè nén bấy lâu khiến nhà vua gần như phát điên. Y vội vàng mò mẫm bộ áo choàng phức tạp của giám mục. Giám mục cắn môi, đưa tay kéo thắt lưng của nhà vua.

Hai người lăn lộn từ góc tường đến thảm, rồi từ thảm đến giường. Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tiếng ca hát và nhảy múa cổ vũ ầm ĩ. Giám mục và nhà vua cũng dần quên mình, hai người mặc sức phóng túng điên cuồng trong phòng ngủ.

Mãi cho đến hai ba giờ sáng, trong vườn vẫn còn rải rác tiếng nói chuyện, tiếng cười nói, đám người vẫn chưa giải tán, vua và giám mục vẫn chưa tách ra.

Giám mục đang nằm nghiêng trên giường, trong phòng không có nến, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào thân thể của hắn giống như một bức tượng màu trắng. Nhà vua nằm phía sau nhìn si mê chăm chú vào bóng dáng của giám mục. Y giang rộng hai tay, ôm lấy giám mục từ phía sau với một động tác rất sùng đạo, rồi hôn lên bờ vai hắn. Làn da của giám mục mềm mại và mịn màng, tưởng chừng như mảnh da nhỏ đó có thể tan chảy theo nụ hôn.

Hơi thở của nhà vua dần dần đi lên, y dùng mũi ngửi theo đường cong duyên dáng, hôn rải rác lần đến đôi môi của giám mục. Giám mục mím môi, thờ ơ với nụ hôn của nhà vua, nhưng nhà vua vẫn bám riết không tha. Đầu môi khẽ chạm, đầu lưỡi khẽ liếm, nụ hôn dịu dàng đầy kiên nhẫn như muốn hòa tan đôi môi giám mục. Cuối cùng giám mục cũng vươn lưỡi hôn trả lại nhà vua, tay trái giơ cao ghì cổ y xuống. Đáp lại, nhà vua cũng mở rộng đôi tay mạnh mẽ ôm ghì chặt lấy giám mục.

Trong lòng nhà vua cảm xúc mênh mông, cảm thấy lần này hoàn toàn khác hẳn với mọi lần trước.

"Eugene, ta yêu em." Nhà vua thì thầm. Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của giám mục, mái tóc vàng xõa tung giữa hai lông mày và đôi mắt xanh lục không tiêu cự một lúc lâu.

"Tôi vẫn không yêu ngài," giám mục đáp lại.

*

Trước khi thời tiết chính thức trở lạnh, nhà vua dẫn giám mục đi tuần tra toàn bộ Lessie, tiến thêm một bước chứng minh ảnh hưởng của tôn giáo ở Lessie.

Sau khi trở về vương đô Salzburg, lãnh đạo Đảng Cách mạng Bernard tuyên bố đầu hàng và chấp nhận xét xử. Toàn bộ vương đô náo động, không thể tin được rằng một rắc rối lớn như vậy lại chọn cách tự nguyện đầu hàng.

Tất nhiên, việc Bernard đầu hàng là có điều kiện. Ông chỉ sẵn sàng chấp nhận sự xét xử của Tòa án tôn giáo.

Nhà vua chưa hề nghe qua giám mục muốn đề cập đến việc khôi phục Tòa án tôn giáo. Y đến nhà thờ để gặp giám mục, "Em đã lén lút thỏa thuận riêng với Bernard như thế nào vậy?"

Giám mục đang thắp những ngọn nến trong đại sảnh. Hắn cầm một ngọn nến trắng trong tay, châm lửa một cách chính xác vào những ngọn nến chưa thắp.

"Tôi và Bernard đã đạt được thỏa thuận gì không cần phải nói cho ngài biết," giám mục hờ hững nói.

Nhà vua nhìn quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, y hạ giọng nói: "Ta tưởng chúng ta đã huề với nhau rồi."

Sau đêm tân hôn của Bill, giám mục không còn tránh né y nữa. Nhà vua thường tìm cơ hội gặp gỡ riêng với giám mục, hắn thậm chí còn chủ động và nhiệt tình hơn trước. Nhà vua bước tới nửa bước, cơ thể như có như không dán sát vào lưng giám mục, "Eugene..."

"Đó là hai việc khác nhau." Giám mục chỉnh lại bấc nến, "Cho dù một ngày chúng ta có làm tình bao nhiêu lần đi nữa thì tôi cũng không cần phải báo cáo với ngài rằng tôi đã đạt được thỏa thuận gì."

Nhà vua cau mày, "Ta không có ý đó, ý ta là... à, nếu em không muốn nói thì thôi vậy," nhà vua dịu giọng, "Ta biết em muốn củng cố sức mạnh và mở rộng ảnh hưởng của tôn giáo. Bernard làm vậy có thể giúp đỡ em, nhưng nếu em nói với ta, ta cũng sẽ không phản đối," nhà vua chân thành nói, "Ta không nghĩ chúng ta là kẻ thù."

Cánh tay của giám mục dừng lại trên không, bàn tay nghiêng xuống, ngọn nến được thắp lên, trong đôi mắt màu xanh lá cây mơ hồ phản chiếu hai ngọn lửa, "Tại sao? Theo như tôi được biết, giáo hoàng tiền nhiệm và Aloy V cuối cùng liều chết cùng với nhau."

"Đó là bởi vì hai người bọn họ quá ngu ngốc, cuối cùng làm toàn bộ lục địa Alston sụp đổ." Nhà vua chậm rãi bước đến gần giám mục, gần như áp sát vào hắn nói chuyện, "Eugene, chúng ta đang cố gắng thống nhất lục địa này. Chúng ta khác với bọn họ."

Giám mục vẫn chẳng có biểu hiện gì, nhà vua lại nhìn xung quanh và hạ giọng: "Hơn nữa, ta yêu em."

"Tình yêu" trong cách nói của nhà vua nghe như thể là điều vĩ đại nhất trên đời. Y coi đó là sự đảm bảo mạnh mẽ nhất, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả mục tiêu thống nhất lục địa có thể hỗ trợ cho mối quan hệ giữa hai người.

Nếu thật muốn cùng y tranh đua cao thấp, chẳng lẽ phải hiểu tình yêu sâu sắc hơn thì mới có thể thu phục được nhân vật chính?

Giám mục bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười. Thấy khóe miệng giám mục hơi nhếch lên, tâm trạng nhà vua cũng khá hơn. Y đưa tay ra nắm lấy tay giám mục: "Cẩn thận, nến sắp ngã kìa."

Giám mục nói: "Sau khi Tòa án tôn giáo được khôi phục, tôi sẽ ân xá cho Bernard."

Nhà vua lắc đầu bất lực. Y phát hiện ra rằng chuyện mà giám mục đã quyết tâm làmthì không ai có thể ngăn cản được.

"Sao em cứ phải khăng khăng ân xá cho ông ta? Ông ta là nhà cách mạng, sau này ta cũng sẽ không trọng dụng ông ta."

"Tôi không cần ngài phải trọng dụng, tôi có kế hoạch của mình."

Nhà vua nhún vai, làm ra vẻ thoải mái: "Xem ra lại là một kế hoạch khác mà ta không cần phải biết."

Giám mục dứt khoát chọn cách im lặng.

Có lẽ bản chất con người là tham lam. Trước khi có được, tưởng rằng chỉ cần có được thân thể của giám mục là sẽ hài lòng. Nhưng sau khi hai người thực sự có quan hệ, nhà vua lại thử yêu đương. Rồi khi biết giám mục không giống với những người khác và đột nhiên rời xa y, nhà vua bắt đầu oán giận chính bản thân mình, tự trách mình không nên quá khắt khe, và mối quan hệ hòa bình cũng đủ để thỏa mãn y. Khi hai người hòa giải, giám mục bảo rằng không phải không thể yêu, điều đó có nghĩa là hắn đã có thể yêu y, nhà vua không còn có thể kiềm chế được khao khát chân thật nhất trong trái tim mình —— y muốn giám mục yêu mình.

Giờ đây, nhà vua đã học được cách khéo léo tránh xung đột với giám mục. Bất cứ khi nào y cảm thấy rằng giám mục sắp bất hòa với mình, y sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và chuyển sang một số động chạm thân thể hết sức sến súa nhưng vẫn thân mật.

Giám mục sẽ không từ chối những cử chỉ thân thiết này.

Nhà vua ôm hắn, hôn lên gương mặt hắn, chẳng mấy chốc đã thay đổi tâm trạng sang buổi hẹn hò đã thỏa thuận vào buổi tối.

Một cuộc khủng hoảng nhỏ có thể gây ra chiến tranh giữa hai người đã được giải quyết như vậy đấy.

Tòa án tôn giáo nhanh chóng được khôi phục. Người đầu tiên bị xét xử là Bernard. Nhà vua cùng một số quý tộc tham dự phiên tòa, Bernard chân thành sám hối và rơi nước mắt. Phong thái của ông vốn đã không tệ, giờ đây lại nói hay như hát, câu từ rất uyển chuyển và dễ nghe, nhà vua vừa nghe đã biết rằng đó là do giám mục dạy.

Nhà vua miết chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay út, tự nhủ: "Không ai tranh luận giỏi hơn hắn, miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo."

Giám mục ân xá ngay tại chỗ cho Bernard, đồng thời khôi phục địa vị quý tộc của ông, điều này sau đó gây ra một ít tranh cãi. Nhà vua quay lại nhìn, dân tình đang ồn ào nghị luận lại chĩa mũi dùi vào nhà vua. Chuyện này giám mục chưa hề thương lượng với y trước đó. Thôi bỏ đi. Ngoại trừ mấy chuyện râu ria chẳng đáng gì thì giám mục ngày càng ít giao tiếp với y. Nhà vua giơ tay ngăn cản những cuộc thảo luận xung quanh, gật đầu tỏ ý thừa nhận về phía giám mục, "Ta tuân theo ý muốn của giám mục, giống như ta chấp nhận lễ đăng quang của giám mục."

Một giám mục có thể phong vương cho một vị vua, giờ đây chỉ khôi phục địa vị cao quý của một người, vậy thì có gì sai?

Điều này cho thấy ở Lessie, giám mục cũng có thể tước bỏ địa vị quý tộc của một người bất cứ lúc nào. Những người dân đại lục đã mất niềm tin quá lâu cuối cùng cũng nhận ra việc nhà vua chấp nhận lễ đăng quang của giám mục có ý nghĩa như thế nào. Đám người quý tộc nhìn giám mục một cách hào hứng mang theo chút kính sợ.

Kết thúc phiên tòa, nhà vua nói chuyện với giám mục. Sau một lúc, y phát hiện đám quý tộc phía sau cũng không rời đi. Nhà vua quay đầu lại, các quý tộc bước tới, dùng tư thế cực kỳ cung kính xin phép được rời khỏi nhà thờ.

"Em làm họ sợ rồi đấy."

Sau khi mọi người rời đi, nhà vua nói đùa với giám mục: "Tốt lắm, bây giờ em là một sự tồn tại đáng sợ ở Lessie hơn cả ta." Y cho rằng đây là mục đích của giám mục, là để thể hiện tầm ảnh hưởng của mình đối với Lessie.

Tuy nhiên, vài ngày sau, nhà vua phát hiện ra mình đã nhầm.

"Thánh Kỵ Sĩ?"

Nhà vua cầm cây bút trong tay, nhìn vào đôi mắt đang sáng rực của Harlan.

"Đúng," Harlan nói với vẻ mặt thoải mái, thậm chí có chút giễu cợt, "Các Thánh Kỵ Sĩ chỉ tuyển dụng những thanh niên quý tộc có niềm tin trong sáng, những người nguyện trung thành với Chúa và chiến đấu vì niềm tin của mình. Nhà thờ Salzburg đã chật cứng người những người, tôi đi ngang có nhìn thoáng qua, dám chắc rằng tất cả những tài năng trẻ ở vương đô đều đến tham gia. Thành thật mà nói thì tôi cũng rất muốn tham gia." Harlan khẽ mỉm cười, "Dù sao thì quyền lực của giám mục còn lớn hơn cả vua ở Lessie."

Lời mỉa mai của Harlan bộc lộ lòng trung thành của anh ta với nhà vua, sắc mặt của nhà vua dần dần tối sầm lại.

Harlan vẫn cười, có chút hả hê, "Đức vua, xin chúc mừng, ngài đã thả ra một con thú xinh đẹp."

Nhà vua đặt bút xuống đứng dậy, nhấc chiếc trượng bên cạnh lên. Harlan đi theo y, vừa bước ra ngoài vừa lải nhải, "Vua xứ Rock đã gửi hai bức thư, một bức là dành cho ngài, bức thư còn lại là dành cho giám mục..."

Nhà vua dừng chân, quay lại nhìn Harlan.

Harlan cười nói, "Để bày tỏ sự kính trọng đối với nhà lãnh đạo tôn giáo quyền lực nhất toàn lục địa, vua Brady hy vọng có thể mời giám mục đến thăm Roc. Bởi vì gần đây ở Rock có rất nhiều hỗn loạn. Ngài biết đấy, mùa màng không được như ý, bệnh tật triền miên, thêm vào đó mùa đông ở Rock quá lạnh, bụng mọi người đều trống rỗng. Vua Brady hy vọng tôn giáo có thể lấp đầy sự trống rỗng của con người ở một mức độ nào đó. Dù sao đây cũng là niềm tin có thể chinh phục được đảng cách mạng, ít nhất cũng đáng để thử, phải không?"

Con đường phía trước nhà thờ Salzburg đầy xe ngựa. Ngay cả xe ngựa của nhà vua cũng không thể đi qua. Họ chỉ có thể xuống xe và đi bộ. Những người đánh xe ngựa ngồi đã lâu rét cóng người, lạnh lun lẩy bẩy, nhìn thấy vua thì nhanh tay ngả mũ chào.

Nhà vua vẻ mặt lạnh lùng gật đầu, đi bộ khoảng mười phút mới đến trước nhà thờ.

Các tu sĩ phía trước nhà thờ đang kiểm soát đám đông, thấy vua thì cũng cất tiếng chào lớn. Nhà vua hỏi thẳng: "Giám mục của các người ở đâu?"

Trong vườn nhà thờ, tuy thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng cây lá kim vẫn xanh tươi. Giám mục đang ngồi trên ghế, Bunil đứng sau ghế lúng túng nói: "Giám mục, có nhất thiết phải như vậy không? "

"Ý chí là một yếu tố rất quan trọng," giám mục mặc áo choàng ấm áp lớn nói, "Xin hãy giúp tôi quan sát cẩn thận. Nếu ai không chịu được thì bảo họ hãy rời đi."

"......Được rồi."

Bunil chỉ có thể ép mình nhìn vào khoảng hơn chục thanh niên để ngực trần đang đứng xếp hàng ngay ngắn trong vườn.

Hầu hết những chàng trai trẻ này đều có thân hình cường tráng, cơ bắp thân trên cơ thể mịn màng và đầy đặn. Việc cưỡi ngựa và săn bắn mà các quý tộc cần học đã giúp họ rèn luyện rất tốt, để cơ thể họ không quá yếu ớt nhưng cũng không quá to khỏe cục mịch như thường dân hay lao động chân tay.

Bunil nhỏ giọng kể tên một vài người mặt mũi tái nhợt và run rẩy, bảo bọn họ mặc quần áo và nhanh chóng rời đ. Sau đó lại nói ra vài cái tên của những người có vẻ mặt kiên nghị không thay đổi cho giám mục nghe.

Giám mục giơ tay lên che miệng, thì thào vào tai Bunil, "Ông thấy ai giỏi nhất?"

Bunil nói một cái tên khác, giám mục lặp lại lớn tiếng, yêu cầu chàng trai đến gần hơn.

Thời điểm nhà vua kiềm chế cơn giận và bước vào vườn, đầu tiên y choáng váng khi nhìn thấy cả đám người trần trụi trong sân. Sau đó y nhìn sang, thấy giám mục đang giơ tay lên và trượt trên ngực của một chàng trai trẻ đang quỳ gối...

"Eugene ——"

11/O9/2O24

Chương 110 - Tranh cãi

Sự xuất hiện của nhà vua khiến cuộc tuyển chọn bị gián đoạn.

Nhìn vẻ mặt của giám mục và nhà vua khi họ rời đi thì rõ ràng là một cuộc chiến sắp nổ ra.

"Kỵ Sĩ Thánh?" Giọng điệu của nhà vua không thể được gọi là tốt hay xấu. Y ấn chặt tay vào chiếc trượng để bình tĩnh lại và cố gắng không dùng giọng điệu trách móc, "Eugene, chúng ta chưa bàn đến chuyện này."

Vị trí của hai người là ở phía sau bên phải của khu vườn, cách đám người không xa, cây cao có thể che khuất gần hết tầm nhìn, nhưng giọng nói phải đè xuống thấp nhất có thể. Cảm xúc cũng phải được kiềm chế, không để người khác nhận ra bất kỳ manh mối nào. Nhà vua âm thầm cảnh cáo mình, lòng bàn tay bị viên ngọc đặt trên đầu trượng đâm vào, cảm giác đau nhói có thể coi như một lời nhắc nhở hiệu quả với y.

"Bàn qua?" Giọng điệu của giám mục cũng rất bình tĩnh. Không giống như vị vua cố tình giả vờ thờ ơ, sự bình tĩnh của giám mục là tự nhiên và xuất phát từ nội tâm, "Tôi không nghĩ rằng tôi muốn làm gì thì phải có sự cho phép của ngài."

"Bao gồm việc tổ chức một đợt quân đội mới?" Lời nói của nhà vua mang đầy tính cảnh cáo, "Eugene, em đã vượt quá giới hạn rồi."

Giám mục quay mặt sang một bên, gò má hai người nghiêng nghiêng đối diện nhau, tựa như đang trò chuyện thân mật, nhưng cũng tựa như đang đối đầu căng thẳng. Đôi mắt xanh sâu thẳm của giám mục bắn ra luồng sáng hờ hững nhạt nhẽo, "Landers, giới hạn vốn không tồn tại."

Nhà vua cười khẩy một tiếng, có chút mỉa mai: "Không tồn tại?" Da trên má y dần dần căng ra do dùng sức, "Eugene, ta còn tưởng rằng có một số quy tắc chúng ta nên ngầm hiểu với nhau."

"Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ như những điều chúng ta ngầm hiểu lại không giống nhau cho lắm."

"Ta cho phép em phát huy tác dụng trong lĩnh vực tinh thần. Em có thể thống trị tinh thần của mọi người và phát huy ảnh hưởng tôn giáo. Riêng khía cạnh đó, ta có thể chấp nhận em cho dù em ở cấp độ cao đến đâu. Còn về những thứ khác," nhà vua nói một cách cực kỳ lạnh lùng, muốn nhấn mạnh cho giám mục biết điều này không giống như bất kỳ sự nhượng bộ nào trước đây của y, hoàn toàn không có cơ hội thay đổi, "Ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó."

"Vậy ngài đã đánh giá quá cao quyền lực trong tay mình rồi." Giọng điệu của giám mục cũng lạnh lùng không kém.

"Ngài cho rằng ngài tập hợp được sức mạnh tôn giáo sao? Ngài cho phép tôi trở nên vĩ đại sao? Landers, ngài sai rồi. Sức mạnh đó giống như một quả cầu tuyết vậy, chỉ cần ngài đẩy nó, nó sẽ càng ngày càng lớn, không bao giờ dừng lại. Cho dù là ngài cũng không có khả năng khiến nó dừng lại."

Tay cầm trượng của nhà vua chỉ sang một bên: "Bây giờ ta ra ngoài bảo bọn họ giải tán về nhà, em cho rằng bọn họ sẽ không nghe ta sao?"

"Họ nhất định sẽ nghe lời ngài," Giám mục thản nhiên nói, "Mặc dù có vẻ như danh tiếng của tôi ở Lessie khá tốt, nhưng phần lớn đều dựa vào sự nhượng bộ và thỏa hiệp của ngài. Nếu ngài thực sự muốn bọn họ lựa chọn giữa hai chúng ta, bất cứ ai có đầu óc minh mẫn đều biết phải lựa chọn như thế nào ——" Vẻ mặt của nhà vua dịu đi rất nhiều, nhưng giám mục lại đổi chủ đề, nhếch khóe miệng mỉa mai, "Chính vì vậy ngài mới kiêu ngạo cho rằng nhờ ngài mà tôi mới có quyền nhúng tay vào quyền lực."

"Nghe đây Landers, tôi đã sớm nói với ngài rằng sức mạnh của tôn giáo sẽ được hồi sinh trên toàn lục địa. Lessie là điểm khởi đầu và trung tâm. Đáng tiếc là ngài đã hiểu lầm lời tôi, cho rằng tôi chỉ sử dụng sức mạnh của tôn giáo hiến dâng cho ngài, giống như tôi hiến trao quyền trượng, để giúp ngài thống nhất lục địa?"

"Đúng, một phần là sự thật, tôi đã nói chúng ta sẽ hợp tác, để tôi nhắc lại cho ngài một lần nữa." Giọng điệu giám mục hung ác tàn nhẫn, như thể đang dạy cho nhà vua một bài học. "Tôi đã chọn ngài, đó là vinh dự của ngài chứ không phải của tôi."

"Landers, một trong những khuyết điểm lớn nhất của ngài là hay cư xử theo cảm tính. Ý tôi không phải nói ngài nhượng bộ tôi vì yêu tôi. Ngược lại, ngài đã dùng tình yêu để che đậy những lựa chọn đầy lý trí của mình, dùng những hành động gọi là tình thánh để bao bọc tất cả mọi thứ để khiến cho bản thân mình thật tốt đẹp, quả thật là dối trá."

"Chúng ta ngửa bài đi. Ngài có thể ngăn cản việc thành lập Tòa án tôn giáo sao? Không thể, bởi vì cả Tòa án thành phố và Tòa án hoàng gia đều đang để mắt tới ngài, và rất nhiều người trong số họ đều muốn hạ bệ ngài, không để ngài bước lên ngôi vua, ngược lại Tòa án tôn giáo sẽ đứng về phía ngài. Tôi đã hứa là tôi sẽ giúp ngài, đây là những gì chúng ta đã thỏa thuận. Vậy thì làm sao ngài có thể phản bác lại nếu tôi muốn ân xá cho Bernard trong phiên tòa tôn giáo đó? Trừ khi ngài muốn tất cả kẻ thù trong bóng tối của ngài cười nhạo ngài, tìm ra sơ hở của ngài."

"Nếu Bernard đã được ân xá thì những tài năng như ông ta nên được trọng dụng. Tôi đã khôi phục lại thân phận quý tộc của ông ta. Thực ra, trong lòng ngài cũng rất vui đúng không?! Ngài biết ông ta sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Lessie. Hơn nữa, một khi Bernard trở lại là một nhà quý tộc và quay về lãnh thổ nơi mà ông ta đã từng phản bội, để bảo vệ lợi ích của tầng lớp quý tộc của chính mình, ông ta phải xử lý tàn dư của đảng cách mạng một cách triệt để. Hơn nữa ông ta là một người có lương tâm. Ngài đã có ân cứu mạng con trai ông ta, ông ta nhất định sẽ xử lý thích đáng việc này."

Sống mũi của giám mục hơi nhăn lại, khiến hắn trông có vẻ hung dữ, "Landers, tất cả những lựa chọn của ngài đều có lợi cho ngài. Không cần phải đổ lỗi tất cả cho tình yêu cao cả của ngài đâu."

"Điều này giống như sự hợp tác giữa chúng ta vậy. Hợp tác là gì? Hợp tác có nghĩa là ngài nhận được một số và tôi nhận được một số, chứ không phải là ngài nhận được mọi thứ rồi ngạo mạn quyết định đưa cho tôi cái gì."

"Ngài nghe cho kỹ đây, ngài có thể bảo họ rời đi ngay bây giờ. Không ai được phép gia nhập Kỵ Sĩ Thánh. Nhưng khi đó tôi cũng sẽ rời khỏi Lessie. Xin hãy kiềm chế sự bốc đồng muốn trở thành kẻ si tình của ngài đi. Đây không phải là mối đe dọa đối với mối quan hệ tình cảm. Ý tôi là tôi sẽ tìm kiếm một vị quân vương mới, một vị quân vương hiểu rõ mình phải cho đi những gì để đổi lấy quyền lực tôn giáo, thay vì một kẻ kiêu ngạo cho rằng mình đã cho đi rất nhiều và cho rằng mình là người bao dung và giàu tình cảm."

Giám mục nói rất nhanh liếng thoắng, hết ý này đến ý khác, giọng điệu trầm trầm, biến đoạn văn dài này thành một bài phát biểu hào hùng mà không để nhà vua có cơ hội ngắt lời. Nhà vua như bị đạn bắn không ngừng vào người, khuôn mắt y nóng bừng, đôi mắt đỏ ngầu, đầu óc choáng váng muốn hét lên, muốn nhấc chiếc trượng lên và lên gối đập vỡ nó thành hai khúc, nếu không y sẽ không thể trút bỏ được cảm xúc tức giận của mình!

Quá khắc nghiệt, cũng quá lạnh lùng...

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện và vô số lời tỏ tình chân thành, giờ đây giám mục lại đánh giá con người y như thế, thật khó nghe làm sao ...

Cơ bắp trên mặt vua co giật, bàn tay ấn trượng lún sâu vào đất, cánh tay theo đó cũng run lẩy bẩy, trên người phừng phừng lửa giận. Cho dù gần như bị cây cối chắn ngang nhưng nhóm thanh niên đang chứng kiến ​​đều cảm thấy bầu không khí như sắp nổ tung.

Nhà vua điều chỉnh hơi thở, nói chuyện để không ai có thể cảm nhận được lúc này y đang nổi cơn thịnh nộ.

"Em đã làm rất nhiều việc mà thậm chí còn không thèm báo cho ta biết. Kể từ khi rời khỏi Lessie và bí mật đến gặp Bernard, em nghĩ đây là quyền tự do của mình. Đúng, tất nhiên em không cần phải kể cho ta nghe mọi chuyện, nhưng em cứ luôn miệng nói rằng chúng ta có mối quan hệ hợp tác, nhưng tại sao em lại đặt ta vào vị trí đối tác? Thẳng thắng mà nói thì điều này nghe giống lợi dụng hơn là hợp tác."

"Có lẽ theo ý ​​của em, bản chất của hợp tác của chúng ta là lợi dụng lẫn nhau, hay nói một cách khó nghe hơn là tính kế chống lại nhau. Nhưng ta nghĩ sự hợp tác hoàn toàn ngược lại. Ta nghĩ chúng ta nên thành thật với nhau và thảo luận về mọi thứ. Kết hợp sức mạnh tương ứng của chúng ta thành một lực lượng lớn hơn và mạnh hơn."

"Ta không biết tại sao, dường như ngay từ ban đầu em đã coi ta là kẻ thù giả tưởng của em. Em nói ta cư xử ngạo mạn với em, còn em đối với ta thì sao? Ta xin em hãy tự hỏi lòng mình, em có coi trọng ta không? Chẳng phải em vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn đứng trên đầu trên cổ ta hay sao?"

"Ta không cho phép em xây dựng lực lượng quân sự trong giai đoạn này vì đối với Lessie là chuyện quá khó khăn, và nó cũng sẽ khơi dậy sự cảnh giác của các quốc gia khác. Em liên tục hành động như vậy cũng sẽ tạo ảnh hưởng xấu đến phát triển của tôn giáo. Ngoài ra thời điểm cũng chưa chín muồi. Ta nghĩ nếu trong lòng em, ta chỉ là một kẻ si tình dối trá thì hẳn cũng biết những lời này của ta là hoàn toàn khách quan, không dựa trên bất kỳ yếu tố cảm xúc nào."

"Ngoài ra, vua Brady của Rock mời em đến làm khách đấy. Em có thể đến và kiểm tra xem hắn ta có phải là vị vua thông thái lý tưởng trong lòng em hay không."

Nhà vua nhìn sâu vào giám mục và giơ chiếc trượng trong tay lên.

"Đồng thời, ta cũng đề nghị em chọn một số ít người trẻ tuổi làm hiệp sĩ để bảo vệ sự an toàn cho em trong suốt hành trình. Em yên tâm, đây cũng là một lời khuyên xuất phát từ lý trí, không phải là sự nhân nhượng tình cảm của ta đối với em đâu."

Nhà vua quay lại, vai chạm vào những chiếc lá bên cạnh, phát ra một âm thanh sắc bén.

Giám mục đứng đó, mặt quay về hướng nhà vua rời đi.

Nhà vua chống trượng bước qua đám đông. Đám thanh niên lớn tiếng chào nhà vua, nhưng y phớt lờ họ, đi một mạch đến thẳng xe ngựa. Harlan nhảy lên xe ngựa nắm lấy cương ngựa, nói vọng vào trong, "Đức vua, cuộc trò chuyện có vẻ không thuận lợi nhỉ?"

Trong xe ngựa im lặng. Harlan nhún vai, bĩu môi. Theo lịch sử mà anh ta đã nghiên cứu, cuộc chiến giữa hoàng gia và tôn giáo chưa bao giờ là chuyện đơn giản.

Giám mục bước ra từ sâu trong khu vườn.

"Giám mục," Bunil bước tới, "Sao rồi? Đức vua có vẻ rất tức giận?"

Giám mục đưa ra lý do tương tự như trước: "Nhà vua có tính khí thất thường".

Bunil thấp giọng nói: "Tính tình của đức vua cũng khá dễ chịu kia mà."

Giám mục đã hoàn tất nghi thức làm dấu thánh giá bằng nước thánh trước ngực hiệp sĩ, đồng thời chiêu mộ 50 thanh niên xuất thân cao quý và sức khỏe cường tráng như hắn mong đợi.

Khi cuộc tuyển dụng kết thúc, trời đã gần tối. Hoàng hôn phủ xuống Nhà thờ Salzburg, tòa kiến trúc nguy nga cùng những đám cây lá đủ loại trông giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Giám mục ngồi trước cửa sổ phòng mình, một tay chống trán, có vẻ trầm tư.

Hôm nay Landers có vẻ rất buồn.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua, hắn thậm chí còn cảm nhận được sự dao động của sức mạnh thế giới.

Hắn cố tình làm điều đó, cố tình nhục mạ Landers, chê bai tình yêu của y chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng nếu hỏi tại sao phải làm vậy thì lại có đủ nguyên nhân phức tạp trong đó.

Muốn làm cho y buồn sao? Muốn tra tấn y? Mốn xem tình yêu cố chấp đến mức nào và nó có thể chịu đựng được đến mức nào? Hay hắn đang cố tình phá hủy mối quan hệ ngày càng hòa hợp của họ vì giữa hai người ngày càng ít xảy ra mâu thuẫn?

......

Giám mục hạ tay mân mê chiếc bút trên bàn. Những lời Landers nói trước khi rời đi không mấy kích động, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng xúc động. Từng chữ, từng câu đều vương vấn đọng lại trong tai hắn, như thể dư vị rất lâu dài.

Chiếc bút máy bị đẩy đi lăn về phía trước, lạch lạch lăn lăn, sau đó lại bị chụp lại rồi lăn về phía sau.

Trò chơi nhàm chán này kéo dài được một lúc, giám mục đặt bút xuống, khoanh tay lên bàn, nằm nghiêng, úp mặt vào cánh tay.

Nói một cách logic, dù thế nào đi chăng nữa thì hôm nay hắn đã chiếm thế thượng phong, và Landers tức giận đến mức tâm trạng thất thường dữ dội, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều điều thú vị trong đó.

Có vui nhưng chỉ một chút thôi.

Giám mục tự nhủ trong phòng: "Ta đã tiến hóa." Giọng điệu của hắn quả quyết, khẳng định những thay đổi của mình.

Cùng lúc đó, nhà vua cũng đang nói chuyện với nhà ngoại giao của mình. Y uống say khướt ngã gục trên ghế sofa, quần áo rộng thùng thình, trong tay cầm ly rượu, nhấp thêm một ngụm rượu whisky, "Harlan, ta là một kẻ điên, một kẻ ngốc, một kẻ khổ dâm."

Harlan "Ồ" một tiếng, nhấp một ngụm rượu ngọt. "Đức vua, đánh giá này có hơi quá đáng rồi."

"Không, không quá đáng chút nào." Nhà vua lắc lắc ngón tay, "Nhận xét đúng mực đấy." Y nhấp một ngụm rượu nữa, rượu chảy tràn xuống cổ áo, "Ta là một kẻ điên, bởi vì ta đã yêu một con quỷ. Ta thật ngu ngốc khi ta nghĩ rằng ma quỷ cũng có thể có tình yêu. Ta thậm chí còn là một kẻ khổ dâm, một kẻ thích chịu khổ ải, biết rằng có những điều không nên làm nhưng vẫn để chúng xảy ra... giống như mặt trời mọc và lặn, cứ thế mà diễn ra..."

Nhà vua lẩm bẩm một mình. Thực ra sau khi trở về cung, y đã rơi nước mắt. Y chớp chớp mi thật mạnh để xua đi hơi nước. "Ta yêu em ấy, cậu biết đấy, ta yêu em ấy, ta yêu em ấy rất chân thành, nhưng em ấy ..."

"Thôi quên đi, cậu có biết đếch gì đâu, không ai biết, ngay cả Chúa cũng không..."

"Là giám mục phải không?"

Nhà vua đột nhiên dịch lòng bàn tay ra xa, đôi mắt nâu sẫm lấp lánh.

Harlan thản nhiên nói, "Có vẻ như tôi đã đoán đúng." Trông anh ta rất bình tĩnh nhưng thật ra anh ta đã nhìn thấu mối quan hệ kỳ lạ giữa nhà vua và giám mục.

"......Sao cậu biết?"

Harlan nhún vai, "Đầu tiên, giám mục rất xinh đẹp, lại có ưu điểm bẩm sinh là được yêu thích. Thứ hai, à, là thái độ gọi thẳng tên hắn ta sau khi vào vườn ngày hôm nay, cùng với sự ghen tị không thể che giấu của ngài. Và quan trọng hơn là cách ngài cư xử sau khi trở về." Harlan lại nhún vai, "Có ai mà chưa từng thất tình chứ?"

"Thất tình..."

Vua lẩm bẩm: "Ta thất tình rồi sao..."

"Chắc là vậy rồi."

Nhà vua buồn bã thấy rõ, "Ta thất tình..."

Lẩm bẩm hồi lâu, nhà vua đứng dậy nói: "Không", thân hình y hơi lắc lư, nhưng tổng thể vẫn rất vững vàng: "Ta không thất tình!"

Bên này giám mục tắm rửa xong xuôi nhưng trong đầu vẫn là mấy chuyện cãi vã trong ngày, đầu óc có chút không tập trung. Hắn bước ra khỏi phòng tắm, ngồi lên giường, vừa định vén chăn lên thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch". Giám mục quay người theo hướng phát ra tiếng động —— Lại thêm một tiếng "cạch" nữa —— có ai đó đang ném đá vào cửa sổ của hắn.

12/O9/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro