Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Giữa Nỗi Đau và Sụp đổ

-----

“Anh!” Trần Mặc gào lên, cố vùng vẫy trong tay hai tên đàn em. Dù bị trói, cậu ta vẫn điên cuồng chống cự, đôi mắt đỏ ngầu.

Lam Yến mở to mắt, gồng mình giãy giụa. “Thả nó ra! Tao nói thả nó ra ngay!”

Nhưng Giang Phong chỉ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu, hoàn toàn thờ ơ.

Mặc Hạo bước chậm rãi đến gần Trần Mặc, bàn tay thon dài vuốt nhẹ lên khuôn mặt đầy thương tích của cậu ta, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự thích thú vặn vẹo:

“Xem nào… Cậu có vẻ yêu quý anh trai mình nhỉ?”

Trần Mặc giật mạnh đầu, tránh khỏi tay hắn. “Đừng chạm vào tôi!”

Mặc Hạo bật cười, liếm môi liếc nhìn Lam Yến: “Cậu thấy chưa? Vì cậu mà em cậu mới thành ra thế này.”

“Khốn kiếp!” Lam Yến gầm lên, gân xanh nổi đầy trên cổ. “Đừng động vào nó! Tao chịu đựng bao nhiêu cũng được, nhưng đừng đụng vào nó!”

Giang Phong đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng lên, giọng điệu bình thản như đang bàn chuyện thời tiết

“Được thôi, vậy cậu nói đi. Ai đứng sau lưng cậu?”

“CHÚNG MÀY THẢ ANH TRAI TAO RA!!”

Trần Mặc gần như gào lên như một con sói con đang bị thương gầm rú, bất chấp cơn đau. Cậu nhóc quay ra hướng anh trai của mình

“ANH ƠI ANH KHÔNG ĐƯỢC NÓI!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC NÓI!!”

Đám đàn em của Giang Phong đứng một góc, không ai dám lên tiếng. Một số kẻ thậm chí còn vô thức lùi lại khi Mặc Hạo chậm rãi bước về phía họ. Hắn không chạm vào ai, nhưng chỉ riêng ánh mắt hắn cũng đủ khiến họ phát run. Bởi vậy mới nói ai làm việc cho Giang Phong cũng phải có một tinh thần thép.

“Thế này đi,”

Mặc Hạo quay lại, cười nhẹ.

“Nếu cậu không nói, tôi sẽ để em cậu gánh chịu thay.”

Lam Yến siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu. “Tao nói rồi, đừng động vào nó!”

Mặc Hạo nghiêng đầu, chậm rãi lấy ra một con dao nhỏ, lật qua lật lại trên tay, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ:

“Nếu tôi rạch một đường lên mặt nó, cậu nghĩ sao? Hoặc là tôi cắt từng ngón tay của nó… từng chút, từng chút một?”

Trần Mặc run rẩy, nhưng vẫn hét lên: “Không! Anh không được nói! Anh nghe em, Em không sao cả làm ơn đừng nói, đừng nói!”

Lam Yến tuyệt vọng nhìn em trai mình. Cậu muốn bảo vệ nó, nhưng càng chống cự, Mặc Hạo và Giang Phong hai con chó điên này lại càng siết chặt sợi dây quanh cổ hai anh em họ.

Giang Phong quan sát biểu cảm của Lam Yến, đôi mắt hắn vẫn điềm nhiên như nước.

“Cậu chọn đi,”

hắn nói, giọng trầm thấp nhưng áp lực đến nghẹt thở.

“Em trai cậu, hay tổ chức của cậu?”

Không gian chìm vào im lặng chết chóc.

“Không trả lời?” Giang Phong nhún vai. “Vậy thì tiếp tục thôi.”

Ngay lập tức, một cú đá mạnh vào bụng khiến Trần Mặc co rúm lại.

“Anh… Khụ…!” Cậu ta ho sặc sụa, máu từ khóe môi trào ra.

Lam Yến gào lên, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú bị dồn vào đường cùng. “Đừng! Tao nói rồi, đừng động vào nó!”

Nhưng Giang Phong chỉ nhìn cậu, không chút dao động. Hắn nhấc ly rượu lên, hờ hững xoay nhẹ trong tay.

Mặc Hạo lại cúi xuống bên cạnh Trần Mặc, lần này hắn không còn cười nữa, giọng hắn trầm thấp, hơi thở phả bên tai cậu ta:

“Cậu nghĩ xem… Nếu bây giờ tôi chọc thủng mắt anh trai cậu, cậu có chịu nổi không?”

Trần Mặc trợn trừng, thân thể run lên bần bật.

Một số đàn em đứng gần đó vô thức nuốt khan, không ai dám thốt ra một lời. Bàn tay họ siết chặt, nhưng không ai dám nhúc nhích.

Lam Yến nghiến răng ken két, toàn thân căng cứng vì phẫn nộ và bất lực.

Mặc Hạo vỗ nhẹ lên má Trần Mặc, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc: “Hoặc là, cậu có muốn chứng kiến cảnh tôi bẻ từng đốt ngón tay anh cậu không? Nghe nói đau lắm đấy.”

Trần Mặc mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.

Lam Yến thở dốc, cổ họng khô khốc, như bị một sợi dây siết chặt.

Cậu biết, hôm nay sẽ không thể kết thúc dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#dammy