Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 28

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phủ Tướng quân.

Cố Diễn, người đã hôn mê suốt nhiều ngày, dường như rơi vào một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, A Thanh mặc y phục đỏ, mặt đầy máu, đôi mắt xinh đẹp của y giờ chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng. Hai giọt máu lệ chảy xuống từ hốc mắt, hòa cùng với máu trên khuôn mặt.

A Thanh đầy đau thương, tuyệt vọng. Y không thể nhìn thấy hắn, cũng không nghe thấy tiếng gọi của hắn. Y chỉ biết bước đi và trước mắt y là một vực thẳm sâu không thấy đáy.

"A Thanh, A Thanh, quay lại, mau quay lại! A Thanh!"

Cố Diễn gào lên, nhưng bất kể hắn có cố gắng thế nào, người kia vẫn không nghe thấy.

-----

"A Thanh, tỉnh dậy, A Thanh!"

Cố Diễn xông vào viện Thanh Uyển, lúc này ngọn lửa đã lan rộng, hắn không thấy A Thanh ở trong Thanh Các, liền vội vàng vào phòng sách, mở cơ quan, quả thật, A Thanh đang trốn trong căn phòng bí mật. Trên người của y có vài vết cháy, may mắn là không bị thương, chỉ là đang hôn mê.

Tuy nhiên, tâm trạng của A Thanh có vẻ không ổn định, y dường như bị ám ảnh bởi một cơn ác mộng. Dù Cố Diễn gọi thế nào, y cũng không tỉnh lại.

Cố Diễn ôm A Thanh vào lòng, một lần lại một lần, không chán nản gọi tên y. Không có tác dụng. Cố Diễn đành hát lên bài hát mà hai người đã cùng hát hồi nhỏ...

A Thanh tỉnh dậy từ cơn ác mộng và ngay lập tức nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Cố Diễn.

Y vô thức vội vàng đẩy ra, co rúm vào góc giường, tay ôm mặt, chôn đầu vào đầu gối.

"A Thanh, sao vậy?"

Cố Diễn đột nhiên cảm thấy trống vắng trong lòng, trái tim như bị siết chặt.

"A Thanh xấu quá."

Cố Diễn ngạc nhiên một chút, rồi nhớ lại lời của Vô Trần, khi họ nhặt được A Thanh, mặt của y đã bị hủy hoại.

"A Thanh không xấu, A Thanh là mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, đâu có xấu đâu?"

A Thanh lắc đầu thật mạnh: "Xấu, rất xấu, đừng nhìn!"

Cố Diễn nhẹ nhàng tiến lại gần, ôm y vào lòng: "Không xấu đâu, A Thanh dù thế nào cũng không xấu. Những gì ta yêu là con người A Thanh, không phải vẻ ngoài này."

Giọng nói của hắn dịu dàng, chứa đựng sự an ủi.

Giống như Tiết Quý lúc trước.

Hắn nghe thấy tiếng hét thảm thiết, lập tức lao ra khỏi căn phòng bí mật, đến phòng ngủ, thấy thiếu niên áo đỏ co rút vào góc tường, đầu chôn sâu vào đầu gối.

Trên mặt đất có những cây nến vỡ, không khí vẫn đầy mùi khét.

Trong lòng Tiết Quý bỗng lo lắng.

Hắn bước chậm lại gần, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

"Thiếu gia, A Quý đưa ngài đi..."

......

"A Quý, A Quý...... A Quý đi đâu rồi?"

A Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, y nhìn Cố Diễn với đôi mắt đầy hoang mang và hỏi: "A Quý đâu?"

Trong lòng của Cố Diễn mơ hồ đoán ra điều gì, nhưng hắn không chắc chắn A Quý còn ở đó không. Chỉ biết lắc đầu.

"A Thanh không biết A Quý đi đâu sao?"

A Thanh lắc đầu: "A Quý nói sẽ luôn ở bên cạnh ta, chăm sóc ta, vậy mà sao lại không thấy hắn đâu?"

Cơn mơ kết thúc, A Thanh cũng không thể nhớ ra những gì đã xảy ra tiếp theo. Y cố gắng hồi tưởng, nhưng mỗi khi nghĩ đến đó, cảm giác như rơi vào một vực thẳm đen tối, khiến y sợ hãi, không dám chạm vào.

"Chuyện gì xảy ra với ta vậy? Chúng ta đang ở đâu?" Mỗi lần A Thanh cảm thấy đau đầu, y lại làm theo lời của Vô Trần, chuyển hướng sự chú ý của mình.

Cố Diễn thấy y dường như đã phục hồi sau cơn ác mộng, liền nói: "Đây là căn phòng bí mật của Thanh Các. Ngoài kia xảy ra hỏa hoạn, chúng ta đang ẩn náu ở đây."

"Thanh Các..." Dần dần nhớ lại, A Thanh cuối cùng cũng nhớ ra cách mình đến đây.

"Vậy, thiếu tướng quân, liệu ta... lại gây họa rồi sao?"

"Không đâu, dù sao thì em đã trở về, giữ lại cái miếu này lại chẳng tốt gì."

A Thanh ngả đầu nhìn Cố Diễn: "Sao thiếu tướng quân biết là ta vậy?"

Cố Diễn vuốt một lọn tóc của y, quấn nó quanh ngón tay.

"Em không ăn hành lá, nhưng lại thích mùi hành. Em biết cơ quan của roi Hàn Nguyệt. Em quen thuộc với viện Phù Dung, càng quen thuộc với viện Thanh Uyển. Cách nói chuyện, điệu bộ và nhiều cử chỉ nhỏ nhặt khác, suốt bao nhiêu năm qua, đều không thay đổi."

"Ta... tất cả đều nhớ rõ."

"Từ lúc em kéo tấm vải che mắt của ta ra, từ khi đôi mắt luôn chứa đựng nụ cười của em đối diện với ta , từ khi em vô thức gọi 'A Diễn ca ca' trong giấc mơ... ta đã nhận ra."

Cố Diễn đỡ vai A Thanh, để y đối diện với mình. Hắn dồn hết can đảm, từng chữ từng câu hỏi: "A Thanh, em... ghét ta sao?"

Cố Diễn chăm chú nhìn A Thanh, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nhặt nào. Ánh mắt gần như van xin, lại giống như mong đợi và cũng có chút mâu thuẫn, tất cả hòa quyện vào nhau.

Hắn không biết nếu A Thanh ghét hắn thì sẽ làm sao. Để y đi sao? Không thể nào, đã giữ được bao năm nay, làm sao có thể để y đi.

Hắn thậm chí còn ích kỷ mà hy vọng A Thanh sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ, như vậy, y sẽ luôn vui vẻ như hiện tại, không phải chịu đựng những đau khổ đó và cũng có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn.

"Thế, em ghét ta sao?"

A Thanh ngẩn ra nhìn Cố Diễn, mãi sau mới ngơ ngác mở miệng: "Ta... sao lại ghét huynh chứ?"

"Vì ta đã bỏ rơi em khi em gặp khó khăn nhất."

Cố Diễn nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của A Thanh, đôi mắt đen trắng rõ ràng của y như vỡ tan thành ngàn ánh sao, sáng lấp lánh. Một đôi mắt thuần khiết như thế, làm sao có thể nhẫn tâm...

Hắn nói, giọng đầy run rẩy: "Chính ta đã khiến em mất đi ánh sáng, khiến em phải vật lộn trong bóng tối. Khiến em phải chịu đựng bao đau khổ ở biên cương..."

A Thanh không quan tâm cười cười: "Mọi chuyện đã qua rồi, giờ không phải ta vẫn ổn sao?"

"Đôi mắt của em, là sư phụ của Vô Trần chữa lành sao?"

"Chuyện đó ta không nhớ rõ. Chắc không phải ông ấy, nếu là ông ấy thì Vô Trần đã khoe khoang lên tận trời rồi, nói sư phụ của y có thể làm được mọi thứ."

Cố Diễn tựa đầu mình lên trán của A Thanh.

"Ta luôn nghĩ, em không thể nhìn thấy nên mới thất bại trên chiến trường. Ta sợ em sẽ sợ bóng tối khi xuống dưới. Vì thế mỗi ngày ta đều thắp một ngọn đèn trong miếu, hy vọng sẽ chiếu sáng con đường cho em."

"Thiếu tướng quân..."

"Đừng gọi ta như vậy, ta muốn nghe em gọi ta là A Diễn ca ca."

"A Diễn ca ca, chúng ta đã lớn rồi, gọi vậy sẽ ngại lắm."

"Em có thể gọi ta như vậy khi không có ai, nếu ra ngoài thì gọi ta là Cẩn Chi."

"Cẩn Chi, huynh và chữ này thật không hợp chút nào."

Cố Diễn cười: "Đây là mong muốn của phụ thân ta. Ta cũng đã đặt tên cho A Thanh rồi, chỉ chờ em đến tuổi trưởng thành thì sẽ tặng em, nhưng cuối cùng, ta vẫn không đợi được."

"Huynh đặt cho ta tên tự gì, bây giờ nói cho ta cũng không muộn."

"Tên của em là Tiên Chi."

"Tiên Chi?"

"Đúng vậy, ta hy vọng A Thanh của ta có thể tự do tự tại, không bị ràng buộc, không lo lắng, trở thành người mà cả thế gian đều ngưỡng mộ."

"Huynh tên Cẩn Chi, ta tên Tiên Chi. Thật tuyệt!"

"Cẩn Chi, huynh nhanh gọi tên của ta xem, ta muốn nghe xem nó có hay không."

Cố Diễn khẽ cười: "Tiên Chi!"

"Ừm, Cẩn Chi!"

"Tiên Chi!"

"......"

"Ôi, ta mới nhớ ra, bên ngoài vẫn đang cháy. Chúng ta có ra được không?" Sau một lúc đùa giỡn, A Thanh mới nhớ đến chuyện quan trọng.

"Yên tâm, Cố Đình đang dập lửa, tính thời gian, chắc đã dập xong rồi, chúng ta ra ngoài xem sao."

Cố Diễn tự nhiên nắm tay A Thanh. Hắn xoay cơ quan, nhìn vào cảnh tượng trước mắt, là một mớ hỗn độn.

Phòng sách đã bị thiêu rụi.

"Trời ạ, lửa lớn đến mức nào vậy?"

A Thanh vừa vẫy tay trước mặt vừa nhổ một cái, miệng lẩm bẩm.

"Đây là nơi ta từng ở, thật tiếc quá."

"Không sao, lát nữa ta sẽ gọi người sửa lại cho."

Khi hai người rời khỏi phòng sách, họ thấy tất cả người hầu trong Cố phủ đang tìm người ở Thanh Các. Lửa lớn như vậy, người trong đó chắc chắn không thể sống. Nhưng trưởng công chúa muốn thấy người sống, chết phải thấy thi thể, vì vậy họ chỉ đành tìm kiếm kỹ càng.

Khi thấy hai người, một đỏ một trắng, đi ra mà không hề hấn gì, mọi người đều sững sờ.

"Ta, ta có phải nhìn thấy hồn ma của thiếu tướng quân không?!"

"Sao có thể chứ! Làm sao mà không bị thương gì hết được."

"......"

Cố Đình và Vô Trần đều tìm kiếm điên cuồng, không để ý đến những gì người khác đang làm, chỉ lo đào bới những đoạn gỗ bị cháy đứt, hy vọng sẽ tìm thấy người ở dưới...

"Vô Trần!"

Khi nghe thấy tiếng của A Thanh, Vô Trần tưởng mình nghe nhầm. Y vẫn quỳ trên đất, khóc lóc không ngừng: "A Thanh, sao ngươi lại có thể đi như vậy được, còn chưa lấy được ngàn vàng mà! Ngươi còn nói sẽ tặng pho tượng Phật bằng vàng trong miếu cho ta, sao lại nói không làm nữa! Khi ngươi xuống dưới, ta sẽ không viếng mộ ngươi, không đốt giấy tiền vàng bạc cho ngươi, để ngươi chết đói, chết rét, chết nghèo!"

"Ta nói này, Vô Trần, ta chết rồi mà ngươi còn nguyền rủa ta thành một kẻ nghèo khó, có phải là có thù với ta lắm không vậy?!"

Giọng điệu trêu chọc vang lên từ phía trên đầu, Vô Trần ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dài hẹp của A Thanh, y hoảng hốt kêu lên: "Có ma!"

"Ma cái gì, sờ thử đi, ta vẫn còn ấm đây mà."

Vô Trần run rẩy giơ tay ra, quả thật là ấm.

Lúc này y càng khóc lớn hơn, ngã vào đùi A Thanh, vừa khóc vừa gào lên: "Ngươi đi đâu vậy, ngươi có biết ta đã lo lắng như thế nào không, ta cứ nghĩ, ta cứ nghĩ ngươi thật sự chết rồi!"

A Thanh thở dài: "Vô Trần ngoan, Thanh Các này có một căn phòng bí mật, ta trốn trong đó, không có chuyện gì đâu."

Cố Đình đã sững sờ, nhưng thói quen cảnh giác với A Thanh lại không hề giảm sút, hắn liền thốt lên nghi ngờ: "Làm sao ngươi lại biết Thanh Các có phòng bí mật? Ta còn không biết nữa!"

Cố Diễn cảm thấy vô cùng bất lực trước sự ngoan cố của Cố Đình.

"Cố Đình, y là A Thanh, A Thanh đã trở về. Ngươi đã sống cùng A Thanh bao nhiêu năm, sao lại không nhận ra chút gì hết vậy?"

Cố Đình phản ứng chậm, nhưng trưởng công chúa Gia Nghi lại hoảng sợ lùi lại liên tục.

Bà ta lo lắng Cố Diễn gặp chuyện không hay, đã canh giữ suốt nửa ngày, cuối cùng mong đợi người trở về, không ngờ lại nghe được tin này.

"Không thể nào! Tiết Thanh đã chết rồi, y đã chết rồi!" Gia Nghi hoảng loạn, hét lên.

A Thanh vẫn còn ám ảnh bởi những chuyện trong giấc mơ, y sờ lên khuôn mặt mình, thở phào nhẹ nhõm, may mắn là vẫn còn ổn. Mặc dù vẻ ngoài thay đổi, nhưng may mà không bị hủy hoại, vẫn còn tuấn tú.

"Trưởng công chúa, sao ngài lại sợ ta như vậy?"

"Sợ ngươi? Ta sao phải sợ ngươi! Ngươi chẳng qua chỉ là một yêu nghiệt, ta nhất định sẽ tìm người bắt ngươi lại. A Diễn, nhanh chóng tránh xa y đi, y là yêu nghiệt đó! Tiết Thanh đã chết rồi, ngôi miếu này là do chính tay con xây dựng cho y, con đã quên rồi sao? Đừng để bị tên yêu nghiệt này mê hoặc!"

Cố Diễn mỉm cười nhẹ nhàng: "Việc của con, không cần mẫu thân lo lắng. Dù y có là yêu nghiệt thì sao, con tình nguyện bị y mê hoặc."

________________________________________________________________________________

Còn 37 chương.....

Ψ( ̄∀ ̄)Ψ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro