Chương 6
Động vật nhỏ vừa ra đời được mấy ngày, tốc độ trưởng thành cực kì mãnh liệt. Diệp Miêu Tử đến ngày thứ hai đã có thể vững vàng bước đi tiêu sái, thậm chí còn làm được mấy động tác như nhảy này nọ.
Diêp Mạch mỗi ngày cho y bú sữa, luôn cảm thấy vật nhỏ lại tròn một vòng, không uổng công túm lông màu quýt trên trán kia múa may trong gió.
"Mi có phải loài mèo mập hơn giống khác không?" Hắn thành thật thăm hỏi mèo béo.
"Meo!" Ngươi mới mập!
Diệp Mạch gãi gãi Diệp Miêu Tử đang nằm ngửa trong đống bông, tự giận mình để lộ mất đản đản, tiện tay còn lưu lại mấy bức ảnh chụp mèo con đang nằm trương lên làm tư liệu.
Đồng hồ trên bàn đúng lúc vang lên, nhắc hắn tới giờ ra khỏi nhà.
Diệp Mạch gần hai ngày không làm việc đàng hoàng, trầm mê nuôi mèo, suýt chút nữa quên mất mình là một đạo diễn. Hôm nay hắn cố gắng lấy lại chức nghiệp của mình, chuẩn bị đi đài truyền hình thử diễn viên mới.
Tuyển diễn viên căn bản không có gì, Diệp Mạch chọn lựa diễn viên cho bộ phim mới còn nhiều hơn là ngoáy lỗ tai. Hôm nay đặc biệt hơn bởi diễn viên báo danh lần này thật sự quá hợp mắt Diệp Mạch.
"Nhìn ảnh chụp tướng mạo thật không có gì để chê, không biết vật thật có tỳ vết gì không?" Diệp Mạch mở ảnh chụp bên trong tài liệu, cẩn thận xem xét nửa phút, sờ sờ cái cằm suy tư, "Chỉ là tôi thấy sao cậu ta lại có điểm quen mắt?"
Khâu Nam nằm úp sấp trên ghế sofa cảnh giác vểnh tai lên, tỉ mỉ nghe Diệp Mạch nói chuyện.
Hiện tại y không để lại bất cứ dấu vết gì ở thế giới này, ngay cả tấm hình kia đều là Meo hệ thống lấy từ kiếp trước ra, Diệp Mạch tại sao lại thấy mình quen mắt?
"Được rồi, mắt tôi nhìn nhiều người quen lắm." Diệp Mạch cúp điện thoại, từ bỏ suy nghĩ.
Nghĩ đến chuyện có thể chọn được diễn viên, hắn rên lên mấy âm thanh kì lạ, sung sướng mặc âu phục khoác áo, đem mình trở về hình dạng con người.
"Ba ba đi làm kiếm tiền mua sữa bột, bé ngoan ở nhà chờ ca ca nha." Hắn vỗ vỗ đầu nhỏ của Diệp Miêu Tử, cũng mặc kệ nó có nghe hiểu hay không, nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe, ra khỏi nhà.
Khâu Nam vẫy lông ghét bỏ, lúc ba ba lúc ca ca, nói chuyện không logic.
Diệp Mạch vừa đẩy cửa, bên chân liền luồn qua một đạo bóng trắng.
Hắn đi tới trước thang máy, trên màn hình dừng ở số 10 mấy giây. Hắn chuẩn bị ấn, con số lập tức nhảy đến 0, xem ra có ai từ tầng này của hắn đi xuống.
Căn cứ vào đăng kí bất động sản, tầng này chỉ có hắn và một hộ gia đình nữa.
Chẳng lẽ là ma chơi?
Hắn nhịn lại cố gắng chờ thang máy tiếp theo, đi khỏi chung cư tiến vào bãi đỗ xe.
Vừa mở cửa xe, thứ gì ở trước mắt đột nhiên vụt qua. Hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, không thấy gì cả.
"Mình đẹp trai đến chính mình cũng hoa mắt." Diệp Mạch lắc đầu cảm khái. Hắn là người vô thần, lười suy nghĩ về chuyện ma chơi, nói thầm mấy câu, tập trung lái xe khỏi bãi đỗ.
Một đường đi vô cùng thuận lợi, ngay cả cái đèn đỏ cũng không gặp.
Diệp Mạch lái xe tới đài truyền hình, so với thời gian hẹn còn sớm hơn nửa tiếng.
Người trong đoàn làm phim đều biết, quyết định được nam số bốn, "Núi sông còn đây" liền có thể chính thức khai máy.
Để chuẩn bị sẵn sàng tiến vào tổ, hai diễn viên chính đã được quyết định hôm nay cũng tới đài truyền hình, đang đứng ở hành lang.
Diễn viên đóng vai Thái tử tên là An Thành, trước đã cùng hợp tác với Diệp Mạch qua hai bộ phim, dựa vào nhân vật đóng vai đạo diễn đạt được bốn giải ảnh đế, bây giờ đã lọt tuyến diễn viên có thực lực vô cùng vững chắc.
An Thành là do Diệp Mạch tự tay bồi dưỡng, quan hệ cá nhân của hai người khá kín đáo, trong ngoài vòng tròn giải trí đều chọc hắn là vị trí C trong hậu cung của Diệp Mạch a.k.a hoàng hậu, còn có nhà đài hỏi An Thành cùng Diệp Mạch đã từng làm qua chưa. Vì vậy An Thành còn dùng giọng điệu chính trực trách cứ người nghe những lời đồn không tốt, làm chứng đạo diễn Diệp Mạch là người vô cùng có phẩm chất.
Đóng vai tiểu hòa thượng là tiểu thịt tươi đang hot gần đây Ngô Vĩ Lễ, dáng dấp nhỏ bé yếu đuối còn vương hơi sữa, nhưng luôn được fan thích bộ dáng Bạch Liên Hoa của hắn, gọi hắn là tuyệt thế mỹ thụ.
Lúc Ngô Vĩ Lễ vừa nhận đóng "Núi sông còn đây", fan hâm mộ nhà hắn liền đưa đề tài lên hot search, tung hô tuyệt thế mỹ thụ đóng phim gay của ông lớn Diệp Mạch, hoàn toàn coi nhẹ kịch bản "Núi sông còn đây" theo lối hai nam chính, nhắm mắt nói to đây là phim vì để Ngô Vĩ Lễ làm nam chính mà chế tác riêng.
Sau lại hạ thấp người cùng diễn An Thành giá trị nhan kém, không xứng cùng thần tượng bọn họ diễn chung. Liền đụng đến fan của An Thành, ném vào mặt họ bốn cúp ảnh đế cực nổi tiếng trong giới, lúc này mới tạm thời yên tĩnh chút.
Chờ chủ đề lắng xuống, fan Ngô Vĩ Lễ lại chứng nào tật nấy, tranh vị trí nam chính với An Thành.
Fan hai nhà tranh cãi nảy lửa trên mạng, hiện tại hai chính chủ đụng mặt, khó tránh khỏi lúng túng xấu hổ.
Ngô Vĩ Lễ lộ ra ý cười mềm mại lấy lòng, chủ động chào hỏi An Thành, "An lão sư sớm, anh cũng tới xem thử vai à?"
"Ừm." An Thành tính cách thẳng thắn, lười nói nhiều với cậu ta.
Trên mặt Ngô Vĩ Lễ xẹt qua ánh mắt dữ tợn vụt, rồi bị hắn che dấu rất nhanh. Hắn khiêm tốn nói tiếp, "Phía đầu tư bảo bếu hôm nay thử vai thuận lợi, chúng ta tuần này có thể khai máy được rồi, thật mong đợi được hợp tác với An lão sư."
An Thành nhíu mày lại, "Cậu với nhà đầu tư quen biết nhỉ."
Ném lại câu này, An Thành thẳng mắt đi qua hắn, lưu lại Ngô Vĩ Lễ không thể giả cười thêm được nữa.
Tiểu trợ lý đi theo Ngô Vĩ Lễ chứng kiến toàn bộ quá trình, thận trọng hỏi, "An Thành thái độ kém như vậy, có phải đã biết tin tức Diệp Mạch quy tắc ngầm với hắn là do chúng ta thả ra?"
"Ở bên ngoài đừng nói nhảm, thẳng thưng lên, Triệu ca dạy thế nào?" Ngô Vĩ Lễ răn dạy hai câu, nghiến răng nói, "Biết thì thế nào? Ngược lại tất cả mọi người đều nói, cũng giúp chúng ta một phần không nhỏ."
"Nói cũng không sai, nhưng nghe giọng điệu anh ta, giống như là biết anh và người đầu tư bên kia..." Tiểu trợ lý quan sát xung quanh, nuốt lời muốn nói lại, khẩn trương hỏi, "Chúng ta đối phó với hắn như thế nào đây? Tiếp tục gửi yêu cầu mua doanh tiêu sao?"
"Đối phó hắn? An Thành là ngôi sao quốc tế, trong thời gian ngắn làm sao mà đối phó!" Ngô Vĩ Lễ tức giận quay đầu, oán độc trừng bóng lưng An Thành, hung tợn nói, "Trước giữ hắn lại, đối thủ lớn nhất của chúng ta bây giờ là người tên Khâu Nam kia!"
"Khâu Nam là người mới tới thử vai, không có bối cảnh gì, cần phải đối phó sao?" Tiểu trợ lí không hiểu hỏi.
"Chính là bởi vì người mới, mới không thể để cho y ngóc đàu lên. Đừng quên An Thành năm đó được Diệp Mạch chọn trúng đầu tiên, so với Khâu Nam còn mới hơn. Mới ba năm, hắn đã leo lên vị trí nào!" Ngô Vĩ Lễ nheo mắt, từng chữ từng chữ thốt ra, "Tôi muốn cản đường Khâu Nam, trước tiên đem y đè xuống!"
Trong phòng trang phục, Khâu Nam nghe đối thoại của hai người bên ngoài, vô vị liếm liếm móng vuốt.
Thanh âm của bọn họ không lớn, phòng của đài truyền hình cách âm cũng rất tốt.Không cản được thính giác nhạy bén của động vật, bên cạnh còn có hệ thống truyền hình trực tiếp chuyển về.
Chuyện chèn ép người mới trong giới giải trí xảy ra không ít, nhiều diễn viên đều không muốn đột nhiên có một người mới tài năng từ trên trời rơi xuống cướp mất bát cơm của họ.
Đời trước Khâu Nam cũng từng trải qua chuyện như vậy, khiến y xuất đạo năm năm, vẫn cứ chỉ là diễn viên quần chúng, đóng mấy vai nam số mười tám không chút nổi bật. Catxe kiếm được cũng chỉ đủ thuê gian phòng ở tầng hầm gặm bánh bao qua ngày, ngay cả bệnh cũng không dám phát sinh.
Không nghĩ tới mười ba năm sau, ngành giải trí vẫn còn tập tục cũ như vậy, còn càng ngày càng làm ngu xuẩn.
Thật sự cho rằng y có thể chịu ăn thiệt lần thứ hai? Nực cười.
Miêu hệ thống kích động động viên y, "Mèo con giỏi quá! Chúng ta không khuất phục trước thế lực xấu! Phải chinh phục vòng giải trí, làm cho tất cả mọi người phải thần phục..."
"Ngươi có phải hiểu lầm cái gì không, ta cũng không định tiến vào vòng giải trí." Khâu Nam ngắt lời nó, chán sống nói, "Ta chỉ muốn tùy tiện ứng phó lần thử vai này thôi, trở về làm một con mèo bình thường."
"Meo!" Miêu hệ thống khó tin hỏi, "Vậy sao cậu tới?"
"Là ngươi nói không hoàn thành nhiệm vụ liền đem ta đưa về kiếp trước."
Nếu không, y thực sự không muốn bước vào vũng nước đục này. Khâu Nam bất đắc dĩ nói xong, ngẩng đầu nhìn quần áo đang treo trên đỉnh đầu.
Y chọn ở phòng trang phục, là bởi vì xung quanh cấp đủ loại quần áo. Khâu Nam nhắm mắt dựa theo chỉ dẫn của hệ thống tưởng tượng, khoảng 10 giây sau, y cảm giác được xương cốt cả người lốp bốp vang lên, chỗ khớp nối truyền đến cảm giác đau nhức rõ ràng.
Mở mắt ra lần nữa, tầm mắt rõ ràng mở rộng hơn rất nhiều. Xuyên qua giá treo quần áo nhìn vào gương đối diện, Khâu Nam nhìn lại gương mặt đã lâu không gặp.
Người trong gương đôi mắt đã sớm không còn ước ao và chờ mong ban đầu, ánh mắt cũng không còn linh động như trước.
Hai đầm nước động không có chút rung động nào qua kính mắt đối mắt, Khâu Nam thu hồi ánh mắt, tùy ý chọn hai bộ quần áo mặc vào, trộm đạo chuồn ra khỏi phòng trang phục.
Cách thời gian hẹn thử vai còn 10 phút, Diệp Mạch đang buồn bực ở trong phòng đi tới đi lui, ngón tay chụp kính thủy tinh, mong thời gian đi nhanh chút.
Là đạo diễn có thành tựu cao nhất, nổi tiếng nhất nước Z, Diệp Mạch đối với hình tượng bên ngoài vô cùng đứng đắn, thậm chí có chút cao cao tại thượng nghiêm khắc. Nhìn hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng, biên kịch và nhà sản xuất xung quanh cũng không dám thở ra. Một ánh của Diệp đạo thổi tới, mọi người cuống quýt cúi đầu, chỉ lo trở thành ống xả của Diệp Mạch.
Ở đây chỉ có An Thành cùng hắn quen, hắn gọi Diệp Mạch lại, vỗ vỗ ghế bên cạnh, "Diệp đạo mời ngồi."
"Ừm." Diệp Mạch trầm mặt đáp một tiếng, thành thật đi tới, quy củ ngồi xuống.
Những người khác thở ra một hơi dài, hướng An Thành một cặp mắt kính nể, thầm nghĩ không hổ là chính cung, thật có phong phạm.
An Thành có khuôn mặt vô cùng chính trực, cực phù hợp với phim kháng chiến một lòng sống chết với tổ quốc từ đầu đến cuối. Anh ta nói chuyện tự có tiếng vang, rất có khí thế, "Còn 10 phút, chờ thêm chút nữa."
"Tôi sốt ruột." Thật vất vả mới tìm được diễn viên thích hợp, Diệp Mạch kích động tối hôm qua ngủ cũng không ngon, muốn gặp Khâu Nam đến cào tâm cào phổi.
Hiện tại đến hiện trường thử vai, còn không thấy bóng người, thật sự là làm hắn tức chết.
"Diệp đạo, anh thật nhẫn nại." An Thành trầm giọng nói xong, dư quang thoáng qua bên ngoài, một dáng người thon dài xuất hiện, "Hình như đến rồi."
Diệp Mạch trong nháy mắt biến thành biểu cảm đệ khống, kích động nhìn, với người vừa tới đối mắt.
Y tuổi còn rất trẻ, thậm chí giống thiếu niên tươi mới.
Khuôn mặt rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, lại không phải giống kiểu non nớt còn hơi sữa, mà là trong sáng tuấn dật, quanh người tỏa nắng ấm đẹp rạng rỡ.
Nhất là đôi mắt, mang vẻ trong suốt sạch sẽ của người mới vào giới, đáy mắt ngậm lấy biển cả cùng sao trời, giống như một bình rượu ngon say chết người.
Diệp Mạch nhìn y một lúc lâu, cảm thấy dường như bị váng đầu có chút không tỉnh táo.
Hắn mơ hồ cảm thấy tướng mạo Khâu Nam nhìn thật quen mắt, lại không thể nghĩ đã nhìn qua ở đâu.
Khâu Nam cùng Diệp Mạch liếc nhau một cái, lại dời đi nhìn về phía những người khác, cổ họng thanh thanh như hồ nước gợn sóng chậm rãi mà nói, "Xin chào, tôi là Khâu Nam."
Những người còn lại không ai trả lời, nghe một câu của y, hoàn toàn ngây ngẩn.
Khâu Nam đầy người là chính khí thiên địa, nói chuyện có khí phách mở miệng, "Kì thực..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro