Chương 5
Tình huống gì thế này?
Chẳng lẽ mình là âm hồn bất tán, oán quỷ quấn bên người Diệp Mạch?
Sau này Diệp Mạch ở chỗ này, quay những kịch bản kia, cùng với tai nạn xe cộ có liên quan gì?
Khâu Nam càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, cố gắng tìm thêm nhiều thông tin hơn. Nhưng kì lạ chính là, trên mạng chỉ nói Diệp Mạch bị thương và mơ hồ mất trí nhớ, không có trang nào đưa tin kỹ hơn về chuyện này.
Khâu Nam một mực tra từ chiều đến đêm, cũng không thể tìm được tin tức nào hữu dụng thêm.
Mãi đến tận trời tối người yên, suy nghĩ của y nhất thời bị tiếng ding dong đánh gãy.
[ Nhắc nhở của hệ thống: Hôm nay 68 phút trao đổi thành công ]
68 phút là cái gì?
Khâu Nam vừa mới thắc mắc, Meo hệ thống đã có chuẩn bị bày ra một tấm "Bảng quy đổi trình độ nuôi mèo"
Theo giải thích, hóa ra là Miêu vương sợ y ở hình dạng mèo không tiện làm đại sự, không thể chinh phục thế giới, cho nên đặc biệt cho phép Khâu Nam khôi phục hình dạng động vật hai chân. Mà điều kiện tiên quyết là, y nhất định phải thông qua một số hoạt động với người bên cạnh rồi thu được thời gian biến thân tương ứng.
Theo Khâu Nam hiểu, đại khái là không khác mấy cách làm việc của hồ ly tinh hấp thụ tuổi thọ con người.
Y hiếu kỳ cúi xuống ngó ngó, phát hiện tiêu chuẩn quy đổi vô cùng khó.
Xoa xoa lông 4 phút,
Nắm móng vuốt 5 phút,
Vò bụng bụng sáu phút,
Chơi với đuôi 7 phút,
Điểm quy đổi cao nhất chính là nắm trứng, tận 15 phút!
Xem ra con mèo nào lập bảng quy đổi, suy nghĩ cũng không phải hèn mọn bình thường.
Tức là nói, hôm nay y đã đem tất cả các hoạt động trên bảng quy đổi thực hiện qua một lần, mới đổi được 68 phút biến thân, coi như chỉ đủ ra ngoài tản bộ ăn một bữa cơm, có thể làm cái gì nữa?
Dù sao đời này không ai biết y, Khâu Nam cũng không có gì phải lo lắng, còn không bằng an ổn làm một con mèo.
Sự kiện bảng quy đổi Khâu Nam hoàn toàn không để trong lòng, y lười biếng duỗi dài móng vuốt từ từ nằm trên ghế sofa, giẫm hai lần trong không khí, yên bình tiếng vào mộng đẹp.
Miêu hệ thống gặp một tên mèo phế, không có chút chí tiến thủ, vội vã đi ra gọi hắn, " Này tỉnh dậy meo, thời gian quy đổi có thể tích lũy meo, ngươi tích lũy nhiều thì nhất định sẽ dùng tới!"
Khâu Nam duỗi chân vung trảo, muốn đem thanh âm đáng ghét đuổi đi.
Miêu hệ thống vẫn không hiện hình dạng, vẫn kiên trì nói, "Mèo chỉ có tuổi thọ vài chục năm, chẳng lẽ ngươi muốn dùng cuộc sống ngắn ngủi của mèo tốn thời gian trong hình dạng con mèo vô dụng hay sao?
Làm một con mèo chỉ biết ăn cơm rồi lại ngủ một chỗ co quắp, lười biếng vài chục năm, nghe rất tuyệt a.
Từng gặp đám tang, nhưng vẫn chưa thấy đám tang mèo nào cả.
Hệ thống đang muốn tiếp tục thuyết phục, cửa thư phòng mở ra một cái khe.
Khâu Nam đuổi hệ thống đi, lăn hai vòng rồi đứng lên, giương khuôn mặt nhỏ nhìn phía Diệp Mạch đi ra.
"Meo!" Anh đi ra ngoài rồi!
Từ lúc Diệp Mạch đi vào thư phòng đến giờ cũng đã bốn tiếng, trời đã tối đen từ lúc nào.
Không biết hắn ở bên trong làm cái gì, chuyên chú đến mức ngay cả đi vệ sinh giữa chừng cũng không có.
"A, Diệp Miêu Tử." Nghe thấy tiếng mèo kêu, Diệp Mạch trong nháy mắt hoảng hốt, một lúc mới nhớ ra mình nhặt được con mèo đem về. Hắn dừng ở trước sofa, nâng Miêu Tử lên vuốt vuốt, phóng đãng hỏi, "Làm sao vậy? Mấy giờ không gặp, nhớ chủ nhân anh tuấn suất khí này của mi phải không?"
Mèo con trong lòng bàn tay hắn ra sức giãy dụa, trong lúc hỗn loạn đem đệm thịt vung tới mặt hắn tát hai cái, lúc vuốt ấn xuống mang theo mùi sữa, "Meo meo!"
Đang ôm mèo đực, vẫn phóng đãng nói chuyện được, chẳng trách trên mạng đều nói ngươi cực phẩm gay!
Diệp Mạch hứng hai lần vuốt vỗ tới, không hề biết, lại còn được voi đòi tiên muốn hôn hôn túm lông màu quất trên gáy Diệp Miêu Tử, dĩ nhiên tinh thần vô cùng sung sướng.
"Vừa nãy xét duyệt kịch bản đặc biện thuận lời, nói không chừng là mi mang vận may tới." Diệp Mạch nhớ lại bình luận xem trước đó, có người nói nhìn thấy Diệp Miêu Tử, tất cả không thoải mái đều biến mất, làm chuyện gì cũng rất thuận lợi.
Hắn ban đầu không quan tâm lắm, bây giờ ôm lấy mèo con, bốn giờ làm việc mệt hết sạch sành sanh, toàn thân nhẹ nhõm đến thư thái.
Diệp Mạch thuận thế nằm trên ghế sofa, đem mèo con đặt trên bùng, thuận miệng nói, "Nếu mi thật sự là mèo may mắn, tặng ta một nam bốn đi."
Phim truyền hình "Núi sông còn đây" chuẩn bị một năm rưỡi, đoàn làm phim, diễn viên chính, tài chính đã có đủ cả, kịch bản sửa chữa ba lần, kịch bản cuối cùng đưa tới làm Diệp Mạch cực kỳ hài lòng.
Chỉ thiếu mỗi nam số bốn, bọn hắn liền có thế khai máy.
Khâu Nam ghé vào trên bụng hắn, cảm nhận bên dưới rắn chắc ấm áp.
Y duỗi chân trước khắp nơi sờ sờ, phát hiện bụng dưới của Diệp Mạch tráng kiện cân xứng, có thể chạm được cơ bụng rõ ràng.
Đời trước tại sao luyện thế nào cũng không ra được dáng người rắn chắc Khâu Nam có chút đố kị, dùng móng vuốt lấy sức đạp hai lần.
Đạo diễn bây giờ, đều cần có 6 khối cơ bụng mới có thể làm sao?
Diệp Miêu Tử còn định tiếp tục giẫm, móng vuốt lông xù bị Diệp Mạch nắm trong lòng bàn tay, đệm tinh lọt vào đùa bỡn cực ác.
"A, mèo con phóng đãng hạ lưu vô sỉ, nghĩ ta không biết mi đang lén lút sờ ta?" Diệp Mạch tùy ý bóp vuốt mèo, miệng còn chững chạc đàng hoàng nói, "Mi có trứng trứng, là một tiểu nam hài, muốn cùng ta làm chuyện không tốt. Tuy rằng ta có mị lực lớn, mi không chống đỡ nổi rất bình thường... Lại nói, con trai, mi sẽ không phải trời sinh đã cong đi?"
"Meo!" Ai là cong! Ai là con trai ngươi! Đem lời nói rõ ràng cho trẫm!
"Đừng tức giận đừng tức giận, vốn là không có nhiều lông, tức giận liền giống như tên trọc." Diệp Mạch nín cười vuốt ve sau lưng nó, cũng mặc kệ mèo con có nghe hiểu hay không, nói liên miên, "Mi còn không tìm giúp ta nam bốn, chỉ biết sờ ngực ta. Nếu là..."
Diệp Mạch còn chưa nói xong, chuông điện thọi di động vang lên trong căn phòng yên tĩnh ——
"Diệp Mạch vĩ đại đẹp trai suất khí thông minh cơ trí dũng cảm nhất thế giới, người hầu Trần Húc trung thực có chuyện quan trọng gì báo cáo..."
Tiếng ghi âm từ chuông điện thoại nghe rõ không tình nguyện, một đoạn văn nói như niệm kinh kéo dài, từng chữ đều nghiến chặt răng mà nói, mang theo oán niệm từ tận cùng xương tủy.
Đột nhiên vang lên giữa đêm âm trầm lộ ra quỷ khí, sợ đến mèo nhỏ thiếu chút nữa đang từ trên bụng hắn lăn xuống.
"Alo?" Diệp Mạch kỳ quái móc ra điện thoại di động.
Trần Húc cực kỳ ghét tiếng chuông điện thoại này, bình thường có thể không gọi liền cố gắng không gọi.
Mà bây giờ đã qua giờ tan làm của hắn từ lâu, rốt cục có chuyện gì quan trọng như vậy?
"Này, hơn nửa đêm gọi tôi rời giường đi tiểu sao?" Diệp Mạch mở miệng, lời vừa thốt ra đã làm người nghe chỉ muốn đè hắn lại đánh cho một trận tơi bời khỏi nói những lời vô sỉ nữa.
"Ai cmn giống như anh rảnh rỗi?" Trần Húc nghe hắn nói, cảm xúc trong nháy mắt tụt xuống hơn phân nửa.
Anh cố gắng thuyết phục mình yêu mến những người thiểu năng, không nên cùng não tàn so đo, trực tiếp đi vào chủ đề là được, "Nam số bốn cậu muốn tìm, tôi tìm được rồi.!"
"Cái gì?" Diệp Mạch kích động từ trến ghế ngồi dậy, thanh âm đột nhiên nghiêm chỉnh lại, cao lên tám độ, "Thật sao?"
Mèo con đang nằm trên bụng hắn tuột xuống, nằm trên hạ bộ Diệp Mạch, bị đại điểu ấn xuống.
Mèo con bị vũ nhục tức giận chạy đi, chạy tới nơi hẻo lánh, mặc niệm mình không còn sót lại chút tôn nghiêm nam nhân nào hết.
Đồ chơi kia quá lớn!
Tiểu thịt tươi bị hắn quy tắc ngầm thật đáng thương, làm sao chịu được hàng kia.
Trần Húc kích động nói, "Thật đấy, nhà sản xuất đã liên hệ được, ước định ngày mai thử vai."
Trước đó thử vai nhiều lần, Diệp Mạch thực sự không dám ôm quá nhiều kỳ vọng. Hắn vừa đi về phòng ngủ vừa hỏi, "Tìm ai vậy? Chuyển cho tôi một phần tư liệu đi."
Trần Húc lập tức tiến vào trạng thái làm việc, hạ thấp thanh âm báo cáo, "Diễn viễn tên là Khâu Nam, mới từ học viện điện ảnh truyền hình tốt nghiệp, thông tin là tự hắn gửi qua hòm thư, không có tài liệu kĩ lưỡng, chỉ có hình, tôi đã gửi cho cậu."
Diệp Mạch vừa mở hòm thư ra, trông thấy tấm hình kia, ánh mắt lập tức ngưng lại.
Trong tấm ảnh là thiếu niên tướng mạo thực sự đẹp mắt.
Là kiểu vượt qua giới tính, một chút kinh diễm, lại đẹp đến thấm vào ruột gan. Qua một lần nén dữ liệu, ảnh chụp chất lượng rất thấp, tướng mạo cậu ta có chút mơ hồ, giống như là cách tầng sương mù, nhìn không rõ ràng.
Nhưng Diệp Mạch vừa nhìn thấy cậu ta, đã cảm thấy quen thuộc thân thiết, dường như trong rơi vào mộng cũ, mình tìm kiếm thăm dò, chỉ vì đợi y xuất hiện.
"Anh vừa mới nói, cậu ta tên gì?"
"Khâu Nam."
Khâu Nam đang nằm, mơ hồ nghe được ai đang kêu tên của mình. Y giật giật lỗ tai, lắc lắc lỗ tai ngẩng đầu lên. Diệp Mạch đã đi vào phòng ngủ, phòng khách lớn như vậy còn mỗi mình mèo nhà hắn.
Lúc Diệp Mạch ở, Khâu Nam chê hắn ầm ỹ. Hiện tại người đi rồi, một mình mèo con bỗng cảm thấy nhàm chán.
Đôi mắt xanh thẳm nhanh đảo quanh hai vòng, nhìn cửa thư phòng khép hờ, từ góc nhìn của Khâu Nam, chỗ làm việc của Diệp Mạch vẫn còn bày biện kịch bản thật dày cùng tư liệu tham khảo.
Buổi chiều hắn làm việc chăm chỉ như vậy, kia chắc chắn là kịch bản cực kỳ xuất sắc. Xuất phát từ bản năng diễn viên, Khâu Nam nhảy xuống từ trên ghế sofa, loạng choạng bò vào trong thư phòng.
Bàn đọc sách đối với chiều cao của mèo con cực kì không tốt, y đến giá sách phân tâng, gian nan leo lên trên, mệt mòi ngồi phịch trên mặt bàn thủy tinh, ngã ra thành một cái bánh mèo.
"Meo!" Mệt chết mèo. Khâu Nam nằm nhoài trên bàn nghỉ ngơi mấy phút, mới giẫm chân mèo đứng dậy, ngênh ngang đi tới trước kịch bản, giơ móng vuốt nhỏ ấn vào.
Lúc đầu Khâu Nam chỉ muốn tùy tiện nhìn qua, đọc giết thời gian. Kết quả sau hai trang, y hoàn toàn bị câu chuyện bên trong kịch bản thu hút.
Thiết lập tính cách nhân vật chính coi như đúng quy củ, Thái tử trước hung hăng sau trầm ổn, còn có tiểu hòa thượng ổn trọng lạnh lùng.
Hai người mười bảy, mười tám tuổi, vốn nên là những thiếu niên vô ưu vô lo, lại bởi vì một lần sát vai trong loạn thế, thân thế từng người lộ ra liền thay đổi đến long trời lở đất.
Dù đã qua ba năm, khẩu vị nhóm biên kịch cũng không có thay đổi nhiều, vẫn cứ lựa chọn loại Thái tử hình tượng trưởng thành thiếu hụt làm nhân vật chính. Tiểu hòa thượng thay đổi càng rõ ràng hơn, đảm nhiệm nhân cách ẩn nhẫn trung dung (tài đức bình thường), lớn lên lại làm oán tăng chúa tể một phương.
Cốt truyện bên trong hấp dẫn Khâu Nam nhất, không phải là hai nhân vật chính, cũng không phải vai phụ tướng quân đầy chính khí, mà là người dùng thủ đoạn bạo ngược bức bách hòa thượng, cưỡng ép vai chính tạo phiền phức, không chuyện ác nào không làm – Tà giáo giáo chủ: Huyền Không.
Huyền Không xuyên suốt truyện tính các trải qua hai lần biến hóa khác biệt, độ khó vô cùng cao.
Diễn viên diễn vai Huyền Không chỉ cần hơi không cẩn thận, liền sẽ biến hắn thành một tên hỉ nộ vô thường, bệnh tâm thần, dã man không biết nói lý. Trên thực tế tuy hắn là nhân vật phản diện, lại là người nắm giữ cốt truyện thâm sâu nhất.
Bất tri bất giác, kịch bản đã đến trang cuối cùng. Khâu Nam đặt vuốt mèo cuối trang, thở dài. Làm một diễn viên chân chính yêu nghề, y nhìn thấy loại hình nhân vật của Huyền Không, khó tránh khỏi cảm thấy ngứa nghề khó nhìn, muốn thử khiêu chiến loại nhân vật nhiều phức tạp này.
Mỗi khi gặp lúc Huyền Không xuất hiện, y nhịn không được phỏng đoán nội tâm nhân vật, suy nghĩ phải biểu hiện như thế nào mới có thế làm cho nhân vật càng thêm linh động.
Đáng tiếc, Khâu Nam hiện tại chỉ là một con mèo, cho dù là ngứa nghề...
[ Nhiệm vụ thân cận Diệp Mạch hoàn thành, cộng 2 điểm tích lũy, có thể dùng để quy đổi. Chúc mừng ngươi nhận được đạo cụ ngẫu nhiên: Xẻng xúc phân (1/1) đã nhận ]
[ Nhiệm vụ thăng cấp nhận thành công. Thưởng điểm tích lũy: 3, danh hiệu: Trùng chinh vòng giải trí – thử vai ]
Chờ chút!
Khâu Nam đem vuốt mèo từ trên kịch bản thu về, khó tin lui về sau hai bước, lảo đảo ngồi trên bàn sách, không tin được chính mình lại dẫn nhiệm vụ tới.
CMN!
WTF! Tình huống gì thế này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro