Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

'Đoàng —— '

Một viên đạn dính trên khung cửa, từ xa có rất nhiều tiếng bước chân chạy tới gần.

May là vừa rồi được em ấy kéo đi kịp, nếu không bây giờ trên trán mình đã mọc thêm một cái lỗ tai mới.

Cổ mục trốn sau lưng y, tim đập thình thịch.

Mặc dù hắn sinh ra trong gia đình đầy sóng gió máu tanh, từ lúc sinh ra đã có rất nhiều người muốn lấy mạng hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng là một thiếu gia, đi ra đi vào đều có bảo tiêu bảo vệ, người trước ngã xuống người sau thế chân, nào đã trải qua cảnh sinh tử bất an này?

"Y, Y, chúng ta ra ngoài đi. Người của cha ở ngay bên ngoài, chỉ cần ra khỏi tòa nhà này, chúng ta sẽ an toàn!" Cổ mục nắm lấy bả vai y, khẩn trương nói, hoảng sợ, hắn muốn mau chóng thoát khỏi tình cảnh bất an này.

Ngón tay y chặn môi hắn, nhiệt độ ngón tay rất lạnh, chẳng khác nào khối băng. Cổ mục tỉnh táo lại, câu nói kế tiếp đều bị chặn trong cổ họng.

Y ổn định hắn, nghiêng tai cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa.

Những người kia vẫn còn chưa đi, thậm chí còn càng lại gần hơn.

"Y. . ." Cổ mục đè thấp giọng, gọi y một tiếng.

"Ở chỗ này chờ, đừng đi ra ngoài." Y quay lại đối mặt với hắn, gần như là dùng hơi thở nói chuyện với Cổ Mục, "Khắp Lưu gia đều có người canh gác và chuông báo động, chỉ cần có người lạ, cơ quan trong phòng sẽ hoạt động. Nhưng gian phòng này an toàn, bảo tiêu sẽ không xông vào. Đợi lát nữa tôi dẫn bọn chúng đi, anh tìm thời cơ để trốn thoát."

Cho dù hắn đến Lưu gia làm khách, nhưng xông lên lầu hai hai, để Lưu Thạc bắt được, cũng chưa chắc đã dễ dàng tha cho Cổ Mục.

Nếu chỉ có gian phòng này là an toàn, vậy mình tới đây có phải làm bại lộ em ấy?

Cổ mục ý thức được mình làm cái gì, mắt trừng lớn, "Y?"

Hắn vừa kêu, y lập tức che miệng của hắn, nhét Cổ Mục vào sau tủ đồ, dứt khoát mở cửa phòng Lưu Vũ, đi thẳng tới chỗ hai người đến.

Y dùng chuôi đao đánh ngất tên bảo tiêu chạy tới xem xét tình huống, đang chuẩn bị mở cửa vào, nhảy qua cạnh cửa sổ, theo đường ống trốn xuống tầng dưới.

Động tác quá mạnh làm vết thương trên người bị rách, áo thấm đẫm máu đỏ.

Tên tay sai chạy đến bắt người nhìn thấy vết tích chạy trốn của y, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn.

"Mau lần theo vết máu đuổi theo!"

Cảnh quay xung đột một lần là qua, Khâu Nam nhảy từ trên đường ống nước đạo cụ xuống, nhân viên phụ trách lập tức giúp y cố định lại băng vải trên người, tạo cảm giác vết thương chồng chất.

"Động tác của Khâu Nam quá đẹp, vừa đẹp vừa mạnh mẽ, một chi tiết nhỏ cũng không dư thừa, người bình thường luyện diễn mười năm cũng không đạt được bản lĩnh này." Phó đạo diễn cảm khái.

"Ừm." An Thành giữ vững tạo hình nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nhìn Khâu Nam đầy hâm mộ, "Thầy Khâu thật giỏi."

"Này, mọi người cảm thấy Khâu Nam thật sự là một diễn viên mới à?" Thợ quay phim kì quái hỏi, "Không kể khả năng của cậu ấy, cảm giác với ống kính của Khâu Nam thực sự quá tuyệt. Lúc tôi quay cậu ấy chưa bao giờ phải mất công tìm góc quay, cậu ấy biết làm sao đem góc đẹp nhất xuất hiện trước ống kính, đây không phải việc một diễn mới có thể làm được."

Mọi người vốn chỉ tranh thủ bàn luận kỹ năng diễn xuất của Khâu Nam trong lúc rảnh rỗi.

Giờ nghe xong lời này, không khỏi có chút hoài nghi.

Không có bất kỳ kinh nghiệm quay phim nào, thậm chí không phải là người chuyên ngành mới tốt nghiệp, sao có thể đạt đến trình độ này?

"Thảo luận cái gì đấy? Chuẩn bị quay cảnh tiếp." Diệp Mạch đúng lúc ngắt lời bọn họ.

Phó đạo diễn nghĩ đến Diệp Mạch kinh nghiệm phong phú, tới gần hỏi, "Diệp đạo, anh có cảm thấy Khâu Nam là diễn viên mới không?"

"Cậu ta mới mười tám, mười chín tuổi, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm?" Diệp Mạch bình tĩnh tung ra chứng cứ quyết định, ngăn chặn cái miệng khoa trương của bọn họ.

"Nhưng mà mọi phương diện của cậu ấy đều không giống như người mới đi diễn."

Hắn nhìn Khâu Nam bên trong phim trường đang chỉnh sửa hóa trang theo yêu cầu cảnh phim, tỉnh bơ giải thích, "Có lẽ, là bởi vì, hồi nhỏ mơ thấy điềm diễn chăng."

Thể lực của mèo dù sao cũng không bằng con người, vừa quay xong cảnh có độ khó cao, chỉ muốn nhanh chóng quay về ổ nghỉ ngơi.

Cơ thể bị ép diễn làm Khâu Nam hơi mệt, cố gắng giữ vững tinh thần, bắt đầu cảnh quay tiếp theo.

Hổ Tử và Lưu Vũ ở trong võ đường nhìn những người mới thu nhập vào bang đang luyện tập.

Đi thăm được mấy phút, Hổ Tử đột nhiên nảy ra một ý, muốn dạy Lưu Vũ vài chiêu.

Lưu Vũ đối với loại chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, vội vàng từ chối. Nhưng thái độ hèn yếu của hắn chọc giận tâm tình Hổ Tử vốn hòa nhã.

Hổ Tử giả vờ không nghe thấy hắn từ chối, khuỷu tay thụi vào bụng hắn.

Lưu Vũ không chút phòng bị, đau phải cúi người, nghẹn họng kêu đau.

"Tôi nói này, tiểu thiếu gia, trình độ như cậu bây giờ, không cách nào lăn lộn trong giới đâu. Không cần nói nhiều, chỉ cần một tên như Cổ Mục vừa rồi, cũng đủ để giết chết cậu."

Lưu Vũ ôm bụng, đau đớn đứng lên, cảm giác ngũ tạng lục phủ bên trong đều đổi chỗ hết rồi.

Những người khác đang luyện võ cũng ngẩn người, không tin nổi Hổ Tử cũng dám động thủ với tiểu thiếu gia.

Nghĩ kĩ lại thì, cũng không ngoại lệ.

Lưu Thạc là một người có dã tâm, nhưng con trai ông ta lại là một bao cỏ.

Hổ Tử có kinh nghiệm lại có thực lực, không bao giờ cam tâm phụ tá một thiếu chủ vô dụng nếu Lưu Thạc chết.

Cho nên chỉ có hai lựa chọn, một là buộc Lưu Vũ mạnh lên, hai là diệt trừ cái hậu quả này sớm một chút, tự mình làm vua.

"Cậu theo tôi, tôi tự mình dạy cậu." Hổ Tử xách cổ áo Lưu Vũ lên, kéo hắn tới căn phòng nhỏ bên cạnh.

Lưu Vũ muốn phản khác, tất nhiên là không thể.

Trong phòng rất tối, phía trên chỉ có một cái cửa sổ sát mái cao chưa tới nửa mét trộm được một ít ánh sáng.

Lưu Vũ còn chưa kịp bò dậy, đối diện liền có nắm đấm tiến tới khiến lỗ tai ong ong, thân thể vô lực một lần nữa lại ngã xuống.

"Tiểu thiếu gia, cậu không thể mềm yếu như thế được. Sau này cậu phải đối diện với đối thủ, còn mạnh hơn tôi rất nhiều. Không nghe theo tôi, sớm muộn cũng có một ngày, cậu sẽ chết rất khó coi."

"Khụ..." Lưu Vũ chật vật hắng giọng, tốn sức nhìn sang, "Tôi, tôi không muốn tiếp quản chuyện trong nhà, cũng không muốn đánh nhau với anh."

Ý của hắn rất rõ ràng, chờ cho Lưu Thạc lui về, Hổ Tử muốn thế nào cũng được.

Hổ Tử không thể chấp nhận được bộ dáng uất ức này của cậu ta.

Tính tình Lưu Thạc hắn rất rõ, con trai còn đó, gia nghiệp không bao giờ đến tay mình.

Hắn vì Lưu gia vào sinh ra tử, nhiều năm như vậy cũng có chút tình cảm, chưa từng nghĩ sẽ tạo phản.

Cho nên chỉ có để Lưu Vũ đứng lên, hoặc là triệt để sụp đổ.

"Có một số việc không phải do cậu quyết định." Hổ Tử nheo mắt, đáy mắt lộ ra lệ khí khi xưa hắn từng sát phạt.

Lưu Vũ mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt đúng sai, lập tức dùng cả tay cả chân đứng lên, muốn chạy khỏi không gian này.

Hắn còn chưa đi được mấy bước, lại bị Hổ Tử phía sau đuổi kịp.

"Yên tâm, tôi không muốn mạng của cậu. Tôi chỉ muốn cậu biết, chuyện sống chết không dễ dàng chút nào." Hổ Tử giống như từ địa ngục bước tới, muốn câu hồn đoạt phách người khác.

Lưu Vũ hốt hoảng chạy về phía trước, nhưng căn phòng nhỏ bỗng chốc rộng lớn, hắn không tìm nổi lối thoát, đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt càng ngày càng rõ ràng.

Đột nhiên trong không khí hắn ngửi được mùi máu tươi quen thuộc.

Lưu Vũ ngẩng đầu lên nhìn, người kia chuẩn xác nhảy từ cửa sổ vào, chính xác đạp lên vai Hổ Tử, quật anh ta ngã xuống đất.

Hổ Tử phản ứng rất nhanh, lộn ngược ra đằng sau, dựa vào tường đứng lên lần nữa, cảnh giác nhìn thiếu niên dáng người mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, "Mày là ai?"

Y không đáp lại, vết thương bởi vì vận động mạnh mà bị vỡ, âm thanh máu nhỏ trên mặt đất vô cùng rõ ràng.

Lưu Vũ muốn gọi y, lại phát hiện mấy ngày này, mình căn bản chưa từng nói chuyện với người nọ, cũng không biết thiếu niên ấy tên là gì.

Xương bả vai bị đạp rất đau, Hổ Tử ít khi bị đột kích ngay trên địa bàn của mình như vậy, hắn ta phẫn nộ nghiến răng, liều mạng xông lên, ngón tay như vuốt chim nhằm vào yết hầu của y.

Còn chưa chạm tới, y đã nhanh nhẹn tránh thoát, vây sau lưng hắn, dùng cổ tay chặt gáy Hổ Tử.

"Nhớ kĩ," thanh âm của y vẫn không chút tình cảm, lúc chặt cổ, y đồng thời nhìn Lưu Vũ nói, "Tôi tên Y."

Mục Trạch phát huy xuất sắc hơn bình thường, không mắc chút sai lần nào. An Thành và Khâu Nam trước đó đã hợp tác chung một bộ phim, phối hợp lần này cũng vô cùng thuận lợi.

Chỉ là vừa vào sân đã thuận lợi kết thúc, đối diễn cứ thế mà kết thúc, không khỏi khiến An Thành cảm thấy ấm ức.

Về sau, y ngụy trang thành một tên lâu la mới gia nhập, bởi vì có công cứu chủ, thế mà lại thắng được Hổ Tử.

Mặc dù mình đầy thương tích, những vẫn được trọng dụng.

Lưu Thạc là một kẻ máu lạnh, đổi thủ hạ chỉ đơn giản như đổi chó mà thôi, đối với ông ta không có khác biệt.

Vả lại, từ lúc người kia tới, con trai vốn không thích chuyện trong bang lại trở nên sôi nổi ngày càng xuất hiện nhiều ở tiền đường, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể tiếp quản mọi sự trong bang phái, chuyện này đối với Lưu Thạc chính là chuyện tốt nhất đời.

Phần diễn tiếp theo, như Diệp Mạch nói, là đoạn Lưu Vũ cùng y chơi gay.

Mục Trạch diễn cùng Khâu Nam ấy cũng chỉ mới mười lăm tuổi, làm sao xuống tay nổi. Khâu Nam lườm mắt, ngay lúc đạo diễn Diệp hưng phấn giảng giải, lui về phòng nghỉ.

"Khâu Nam, cảnh quay vừa rồi..." Diệp Mạch bước vào phòng nghỉ, vừa ngó đầu vào, liền phát hiện bên trong trống không không một bóng người.

Diệp Miêu Tử uể oải trốn trong cái ổ làm từ đống quần áo của Khâu Nam ngủ gật.

"Tôi nói này diễn viên chính, cậu không thể chống đỡ được vài phút à?" Diệp Mạch giật giật khóe miệng, ngồi xổm xuống quở trách.

"Meow." Không thể.

Tối hôm qua, Khâu Nam giải thích cho Diệp Mạch, "Tôi duy trì hình người cần phải tiêu hao thể lực và điểm tích lũy, rất mệt mỏi."

"Cho nên cậu toàn biến thành mèo ngay tại phim trường?" Diệp Mạch gật gù đồng tình, hóa ra làm mèo tinh cũng không dễ dàng.

Bây giờ nhìn lại, cái gì mà tiêu hao thể năng, hoàn toàn là do cậu ta lười biếng lấy cớ.

Diệp Mạch chậc chậc vài tiếng, ôm bé mèo lười biếng vào lòng, "Đừng có trốn trong phòng nghỉ, cậu ít nhất cũng phải biết được tiến độ quay chụp."

"Meow..." Diệp Miêu Tử kêu một tiếng mệt mỏi, không có tinh thần.

Pet blogger Diệp Mạch nhanh chóng chụp vài tấm hình, uy hiếp, "Nếu cậu không phối hợp, mỗi ngày tôi sẽ bóp trứng cảu cậu, thậm chí còn bảo mọi người cùng nhau bóp..."

Lời còn chưa dứt, móng vuốt mèo con lập tức chào hỏi với cánh tay của hắn.

"Meoww!" Lưu manh vô sỉ.

Diệp Mạch ôm cục bông màu trắng ra ngoài, con mắt An Thành nháy mắt sáng lên.

Nhưng mà,đạo diễn Diệp mang mèo đến lúc nào vậy?

Chắc là giấu trong đũng quần, An Thành không để tâm tới chi tiết này, ngay cả phục trang còn chưa tháo xuống, đã vội vã chạy đến chào hỏi mèo con.

"Xin chào, mèo con." An Thành nghiêm trang cẩn thận xem xét bé, "Hình như mập lên."

"Mèo vàng đương nhiên phải béo." Diệp Mạch không để ý đáp lời.

Vừa dứt lời, trong ngực lập tức lại chào hỏi với cái móng vuốt nào đó.

"Em mèo còn đang lớn, béo lên là bình thường, cái này cùng với màu lông không liên quan." An Thanh lời nói chính nghĩa giải thích, kích động vươn tay muốn ôm lấy mèo nhỏ, dùng cá khô dụ dỗ bé.

Còn chưa đụng tới, Diệp Mạch liên nghiêng người né hắn, ghét bỏ nói, "Cậu mới lăn trên đất lâu như thế, tay bẩn."

An Thành cúi đầu nhìn bàn tay đen như mực của mình, "Tôi quên mất, đợi tôi đi rửa tay."

"Rửa tay xong mèo cũng không cho cậu vuốt đâu." Diệp Mạch lạnh lùng nói.

"Vì sao?" An Thành chịu đả kích, so với việc bị "giết" vừa rồi còn bi thảm hơn.

"Không vì sao cả." Trước đó cứ nghĩ đây là mèo bình thường, mấy người muốn vuốt liền vuốt. Bây giờ Diệp Mạch biết cái vật nhỏ này là Khâu Nam, chắc chắn không dám tùy tiện cho người ngoài mượn nữa.

Vuốt trụi thì làm sao bây giờ? Khâu Nam bị hói, không thể quay phim được.

Khâu Nam vái lạy Diệp Mạch đột nhiên che chở con trai đã ban ân, yên tĩnh nằm trên đùi hắn hưởng thụ một buổi chiều yên bình.

Phần diễn hôm nay toàn bộ kết thúc, y cùng Diệp Mạch tạm biệt, đi vào quán cà phê cạnh phim trường.

Tên đàn ông trung niên xấu xí nọ đang ngồi bên cửa sổ, nghiêm chỉnh chờ đợi hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro