Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Trong sảnh chờ, các chị em chờ đón mèo con hô đến náo loạn.
"Meo…" Khâu Nam nghe thấy huyên náo bên ngoài, phản xạ tự nhiên rúc vào ngực Diệp Mạch hơi co lại.
Một lúc sau mới ý thức được "Diệp Miêu Tử" chính là mình.
Khâu Nam ló đầu ra, mở to đôi mắt xanh thẳm long lanh nhìn xung quanh, thanh âm non nớt kêu "Meo meo?"
Fan hiện trường hóa cuồng tại chỗ!
Diệp Mạch bị các em gái dính thính tại hiện trường vây nhốt không biết nên phản ứng thế nào, fan điên cuồng đem đồ ăn vặt rồi đồ chơi nhỏ nhét vào trong ngực Diệp Mạch, có người còn thừa dịp trộm sờ mèo con mấy lần.
Mèo con cũng không sợ, mặc cho các nàng sờ rồi vuốt, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng.
Bé con vừa gọi, các chị em liền kích động hét càng lớn, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Thẳng đến khi Diệp Mạch ôm mèo con đi mở một đường thoát, lúc này một chủ một mèo rốt cục nhìn thấy mặt trời lần nữa.
Tiến vào trong xe tổ tiết mục chuẩn bị sẵn, Diệp Mạch chưa từng trải qua loại chiến trận này như sống lại lần nữa.
An Thành đã sớm ổn định ngồi trong xe, kính nể nhìn kỹ Diệp Miêu Tử, "Sớm nghe mèo nhà Diệp đạo nhân khí cao, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy."
"Đúng vậy, so với tiểu minh tinh nào đó lợi hại hơn nhiều." Niệm Khanh nói đến tiểu minh tinh nào đó, tận lực nhấn mạnh, có thâm ý khác nhìn phía sau.
Sắc mặt Ngô Vĩ Lễ trầm mặc lại càng thêm khó coi, xanh xanh tím tím, cả người vì xấu hổ ban nãy mà tức đến phát run.
"Tôi cũng không nghĩ tới sẽ nhiều người đến như vậy." Diệp Mạch đem mèo con đặt trên đầu gối, để bé tìm vị trí thoải mái mà ngủ.
Diệp Mạch tựa lưng vào ghế, "Còn tưởng rằng bọn họ hâm mộ nhan sắc của tôi mà mất trí đến vậy."
"Phi." Niệm Khanh quen Diệp Mạch, biết bản tính của hắn, không chút nể tình vạch trần, "Hâm mộ, còn đến lượt anh hả?"
Diệp đẹp trai nhất hừ lạnh một tiếng, không phục chút nào, "Cậu nói xem, ngoại trừ tôi còn có thể là ai?"
An Thành đúng lúc giải đáp, "Tôi vừa mới hỏi thăm, bọn họ nói nhưng người cầm điện thoại vốn là dành cho Khâu lão sư."
"Là fan của Khâu Nam?" Diệp Mạch kinh ngạc lẩm bẩm, "Fan của y vậy mà đạt tới quy mô này rồi?"
Bởi vì giấy chứng nhận của Khâu Nam tạm thời xảy ra vấn đề, không thể cùng bọn họ đi cùng chuyến bay.
Fan hâm mộ tới lại không đạt được mục đích, đúng lúc nghe được Diệp Miêu Tử cũng đến đây.
Fan đón ở sân bay đa số là nữ, thích động vật nhỏ vốn là thiên tính của đại đa số muội tử, các nàng ăn nhịp với nhau, thẳn thắn tổ chức tiếp đón cho Diệp Miêu Tử, xem như không uổng một chuyến đi.
Mèo con lỗ tai rung rung, không làm động tác thừa, trong lòng lại dâng lên chút ấm áp.
Mặc dù từng thất vọng, từng đau khổ, nhưng nhìn các fan vì mình mà nỗ lực cố gắng, Khâu Nam vẫn luôn cảm động như cũ.
Nghe thấy tên của Khâu Nam, sắc mặt Ngô Vĩ Lễ càng thêm khó coi, dường như nghiến nát hai hàm răng trắng bóng.
Tiết mục bọn họ phải thu tên là "Hướng thiên xuất phát", là chương trình thực tế chứa yếu tố cạnh tranh du lịch, hoàn toàn khảo nghiệm chỉ số IQ, EQ cùng với kinh nghiệm từng trải, được mệnh danh là kính chiếu yêu trong giới giải trí.
Rating của chương trình luôn ở mức cao, tỉ lệ xem mạng càng khủng, được xem là chương trình quốc dân.
Rất nhiều nghệ sĩ tuyến ba từng thông qua biểu hiện xuất chúng, chiếm được thiện cảm của công chúng, có thể trực tiếp vọt lên tuyến hai thậm chí tuyến một.
Diệp Mạch là đạo diễn, cũng đặc biệt được mời tham gia ghi hình chương trình.
Hắn đến sau, đem Diệp Miêu Tử gửi ở cửa hàng thú cưng, đêm đó, Khâu Nam đuổi thới khách sạn đặt trước hợp với mọi người, sáng sớm ngày thứ hai trực tiếp bắt đầu ghi hình.
Đầu tiên là phân tổ.
Qua rút thắm, Khâu Nam cùng với An Thành, Niệm Khanh cùng Ngô Vĩ Lễ chi làm hai đội, Diệp Mạch được tự do chọn đội.
An Thành hiển nhiên đối với kết quả vô cùng hài lòng, cầm lá thăm hướng Khâu Nam cúi người, "Khâu lão sư, xin được chỉ giáo nhiều hơn."
"Anh cũng vậy." Khâu Nam đồng dạng cúi người đáp lễ, y thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc làm hậu kỳ, nhất định sẽ thêm cho họ dòng chữ "Nhất bái thiên địa" chạy qua màn hình.
"Anh đừng gọi tôi là thầy." Khâu Nam chịu không nổi nói.
"Được." An Thành sùng bái nhìn Khâu Nam, cung kính nói, "Khâu tiền bối."
"…Thôi, cứ để lão sư đi."
Sau đó, tổ đội hai người tên là "Đội Tương kính như tân".
"Rốt cục tôi dính phải cái vận khí gì?" Niệm Khanh nhìn bên kia vui vui vẻ vẻ, trên đầu đều là cái vẻ thất vọng, đuôi chó dựng đứng cũng rũ xuống.
Ngô Vĩ Lễ cố kìm chế phẫn nộ, gắng gượng duy trì thiết lập khí chất khiêm tốn lễ độ, "Có thể cùng tổ với Niệm Niệm thật may mắn, chúng ta nhất định phải cố gắng thắng bọn họ."
Niệm Khanh lười biếng nhìn y, ngáp một cái, rất không nể mặt mũi đối phương nói: "Chỉ cần cậu đừng cản trở."
Ngô Vĩ Lễ đáy mắt liền nổi hàn ý.
Quần chúng liền cho bọn họ tên đội vô cùng chuẩn xác: Đội Mau quỳ xuống gọi baba.
Biết bọn họ vì làm tuyên truyền cho "Núi sông còn đây", cho nên thiết lập các phân đoạn, mỗi cấp nhiệm vụ đều xoay quanh kịch bản mà triển khai.
Nhiệm vụ đầu tiên là "Núi". Tuyển thủ hai đội tiến vào núi rừng đầy cạm bẫy để hái thuốc, sau 60 phút, đội nào hái được càng nhiều loại thảo dược yêu cầu hơn sẽ thắng.
Nhận gợi ý nhiệm vụ nhân viên công tác đưa qua, nhìn thế nào cũng thấy như cỏ dại, các diễn viên vốn chỉ thấy bã thuốc với chất lỏng màu đen của thuốc Đông y đều cảm thấy choáng váng.
Bên trong núi rừng, quét mắt một cái, các loại hoa hoa cỏ cỏ lớn lên giống nhau như đa bào thai.
"Hoàng kì, trọng lâu, ba bảy…" Khâu Nam nhanh chóng lật hết quyển ghi chép, tính toán qua rồi nói với An Thành, "Chúng ta đi thôi."
"Được, Khâu lão sư." An Thành không hỏi một tiếng, lập tức theo sau Khâu Nam.
Diệp Mạch vừa nhấc chân muốn theo thì nhân viên công tác chạy đến giữ hắn lại, bảo Diệp Mạch đi giúp hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ bên kia.
Ở bên núi này cây đa phần là cây bụi, thấp bé dày đặc.
Khâu Nam đi vòng qua hố bắt thú rừng do sơn dân đào, bàn bạc với An Thành, "Hoàng kì sợ úng lụt, phải tìm ở nơi không có nhiều mưa trên sườn núi. Trọng lâu lớn lên nhìn như ngôi sao, anh đếm bảy cái lá mọc thành hình tròn, chính là nó. Tam thất mùa này hoa mọc ra vẫn xanh biếc…"
An Thành nghe hết sức chăm chú, thành thật mở sổ nhỏ ghi lại không sót một chữ, dựa theo lời dặn của Khâu Nam căn cứ và đặc điểm riêng từng loại, rất nhanh đã tìm được mấy loại thảo dược.
"Khâu lão sư, cậu thật lợi hại." Ảnh đế An Thành mang theo cục đất cỏ, không chút hình tượng. Hết lần này tới lần khác thích thú nhìn về phía Khâu Nam, ánh mắt từ sùng bái biến thành kính ngưỡng, "Cậu sao biết nhiều loại thảo dược như vậy?"
" Trong nhà nghèo, cha mẹ bệnh, có một số việc…" Khâu Nam nói được một nửa, mới ý thức được không đúng lắm.
Quá khứ của y đều đã bị sửa qua, hiện giờ Khâu Nam làm gì có từng trải thê thảm như vậy?
An Thành cũng không thấy có gì không đúng, ở trong lòng yên lặng đem Khâu Nam từ vị trí thần tượng cất cao lên vị trí tín ngưỡng.
Nói nhiều sẽ lỡ lời, Khâu Nam mím chặt môi, không giải thích thêm, tách với An Thành chia thành hai hướng.
Bốn phía vắng lặng, Khâu Nam cúi đầu nhìn xung quanh một lần. phát hiện bên vách núi trên vách đá có loại thảo dược yêu cầu.
Y vội vàng đi qua, lúc vươn tay đang muốn hái, liền đụng phải một bàn tay khác nóng rực.
Diệp Mạch vươn tay tới chậm có nửa giây, chuẩn xác cầm lấy bàn tay xương khớp rõ ràng của Khâu Nam, năm ngón tay thon dài cân xứng. Hắn không chút do dự, quyết đoán điều chỉnh tư thế, cùng y mười ngón tay đan xen.
Khâu Nam:…
Có ý gì? Định quấy rối à?
"Khâu Nam.." Diệp Mạch không biết bị đứt dây thần kinh nào, phóng lãng gọi tên y nói, "Rất muốn sao? Muốn liền nằm xuống van cầu tôi đi!"
"Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro